Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vô Hạn Khủng Bố

Chương 147: Tác chiến bảy giữ một

Tác giả: Zhttty
Chọn tập

Hạm đội liên hợp phi hành hơn mười tiếng đồng hồ, đến trưa ngày thứ hai cuối cùng cũng tới phụ cận Tango Urilla, mà phía sau họ cùng bốn xung quanh là hàng trăm nghìn con bọ vũ trụ, thậm chí càng nhiều hơn. Sức công kích của lũ bọ này không mạnh, chỉ biết phun các quả cầu plasma ra thôi, mà sức phòng ngự thì đến cả pháo cao xạ trên các chiến hạm cũng không ngăn chặn nổi, do vậy khi một chọi một, hoặc thậm chí một chọi mười, một chọi trăm, một chiến hạm của loài người cũng đủ tiêu diệt rất nhiều bọ, vẫn là câu nói cũ, quả cầu plasma uy lực dù mạnh, nhưng bắn không chúng thì có tác dụng gì?

Đây là tình huống so về thực lực khi từng nhóm nhỏ đối chiến, nhưng đến lúc thật sự biến thành chiến tranh trên quy mô lớn thì loài bọ lại có ưu thế cực lớn mà loài người tuyệt đối không thể địch nổi, ít nhất là trước mắt không cách nào địch nổi, đó chính là số lượng. Có thể một quả hai quả, trăm quả nghìn quả bắn không trúng ngươi, nhưng nếu mười nghìn quả, trăm nghìn quả, thậm chí tới hàng triệu quả cầu plasma cùng công kích thì sao đây? Đến lúc đó vấn đề không phải là có tránh được hay không mà là sau khi chiến hạm phát nổ còn lưu lại được chút mảnh vụn nào không?

Vốn con người khi đối mặt với loài bọ luôn có cảm giác khinh thường, ngoài một số ít người, hầu như tất cả đều cho rằng loài bọ chỉ là một loại côn trùng có sức sinh sản cực mạnh mà thôi. Sau khi lần đổ bộ đầu tiên lên lãnh địa chính của loài bọ thất bại, mặc dù quân đội cấp cao thừa nhận đã đánh giá thấp sức tấn công của chúng nhưng đồng dạng, con người chỉ cho rằng mình chuẩn bị chưa đầy đủ, cộng thêm số lượng quân lính ít ỏi hơn thôi, đặc biệt khi bốn vị anh hùng giúp vãn hồi thế cục của chiến dịch, loài người không hề nhận ra rằng loài bọ có thể đối kháng với mình…. Đến khi lũ bọ vũ trụ này xuất hiện, sức công kích khủng bố, số lượng đáng sợ, cùng kỷ luật giống như trong quân đội và các mưu kế bao vây, mai phục như của con người, tất cả chứng minh rằng, loài bọ không phải sinh vật cấp thấp như con người nghĩ, trên thực tế, nếu nói về tính xâm lược cùng tính công kích trong chiến tranh, loài bọ có lẽ còn kinh khủng hơn con người nhiều.

– Không được, trung tá, chúng ta phải báo tình hình và ảnh chụp lũ bọ này về trái đất. Đúng thế, loài người chúng ta đã đến lúc nguy hiểm quan đầu, tất cả các ngành công nghiệp nặng trên trái đất đều sẽ được bố trí nhiệm vụ theo tình huống thời chiến, sức mạnh công nghiệp của chúng ta lũ bọ căn bản không thể so sánh được. Một năm, không, nửa năm, chúng ta có thể cho cất cánh mười nghìn chiến hạm vũ trụ, nếu như cả trái đất tham gia, chúng ta nhất định….

Một viên thiếu tá tham mưu trưởng nhìn biển bọ đồng nghìn nghịt, thần sắc kích động nói với Sở Hiên.

Sở Hiên bình tĩnh căn một miếng táo, nói:

– Vấn đề thứ nhất… Mười nghìn chiến hạm vũ trụ cần bao nhiêu thuyền viên có thể vận hành thuần thục? Cần bao nhiêu binh sỹ làm việc tại các sân bay? Trong vòng nửa năm chúng ta có thể tập hợp đủ không? Vấn đề thứ hai…. Loài bọ thật sự sẽ cho chính phủ Liên bang nửa năm sao? Một khi chúng ta bị tiêu diệt sạch, Liên bang sẽ lập tức bị lũ bọ vũ trụ này tập kích, tới lúc đó ưu thế trong không gian của chúng ta sẽ mất hết, loài bọ có thể thoải mái dùng thiên thạch tấn công, thậm chí chuyển một lượng lớn hoạt động trên mặt đất tới địa cầu, đến lúc đó con người chúng ta có thể dùng thân thế đối kháng với chúng không? Vấn đề thứ ba…. Chúng ta truyền tin tức về trái đất như thế nào?

Viên tham mưu trưởng này lập tức cứng họng, một viên thượng úy bên cạnh bỗng lên tiếng:

– Tại bảy công sự lớn trên Tango Urilla, mỗi nơi đều có một bộ máy liên lạc ứng dụng hạt công suất lớn, loại máy liên lạc này cả kỹ thuật của chúng ta cũng không ngăn cản nổi, tôi nghĩ loài bọ khó có thể tiếp tục phá hoại, dù sao đó là các hạt chứ không phải tín hiệu điện….

Sở Hiên lại cắn một miếng táo, nói:

– Không sai, vì thế chúng ta mới phải đỏ bộ xuống Tango Urilla, đó là mục đích của chúng ta, đồng thời cũng để bảo trì sức chiến đấu của hạm đội, lấy cứ điểm lớn nhất giữa bình nguyên, pháo đài Tempest[22], làm trung tâm, toàn bộ hạm đội phải hạ xuống, sau đó phòng ngự tầng tầng lớp lớp chờ viện quân tới. Trước khi chính phủ Liên bang chuẩn bị tốt cho cuộc chiến, chúng ta phải giống như một chiếc đinh nhọn cắm chốt tại đây, đối mặt với trăm ngàn, hàng triệu, thậm chí hàng chục triệu con bọ thay nhau tấn công, nhưng tên tuổi chúng ta nhất định sẽ được ghi vào sử sách…. Chuyển lời của ta tới tất cả hạm hội, sau đó nói cho họ biết, chạy trốn giữ mạng rồi sẽ bị chính người bên mình giết chết, hoặc trở thành anh hùng quay lại trái đất, để họ hiểu được tình cảnh của chúng ta, sau đó tự lựa chọn.

Các sỹ quan tham mưu xung quanh đều đứng dậy làm quân lễ với bốn người Sở Hiên, rồi viên tham mưu trưởng kích động tiến về chỗ bục điều khiển.

Trịnh Xá yên lặng tới cạnh Sở Hiên, thấp giọng hỏi:

– Sở Hiên… Ngươi từ lúc nào trở nên kích động như vậy?

Sở Hiên lại thản nhiên nói:

– Đặt bản thân vào phe đa số, đây không phải đánh giá của ngươi về ta lúc trước sao? Không sai, biến mình thành bên đa số, đây là bước đầu tiên khi tiến ành bất kỳ chuyện quan trọng nào…. Khiến bọn họ hiểu rằng, vận mệnh của họ và chúng ta đã gắn lại với nhau, sau đó chỉ cần an bài cho tốt chờ nhiệm vụ của Chủ Thần là được rồi, còn ba ngày nữa….

Thời gian còn lại ba ngày, tới giữa trưa ngày hôm đó, tàu tuần tra của hạm đội quả nhiên phát hiện phía sau Tango Urilla có một khối cầu khổng lồ đang chờ đợi, nó giống như một vệ tinh bay xung quanh tinh cầu này. Khi hạm đội liên hợp tới nơi, từ trong khối cầu có hàng vạn con bọ vũ trụ bay ra, hạm đội này đúng như Sở Hiên tiên đoán, trước gặp mai phục, sau có truy binh, con đường duy nhất là hạ xuống Tango Urilla.

Khi hạm đội bắt đầu hạ cánh, tất cả mọi người trong tiểu đội luân hồi, không cần biết là Trung Châu đội của nhóm Trịnh Xá hay Nam Viêm Châu đội của nhóm Aya đều nhận được thông báo giống nhau của Chủ Thần.

“Bảo vệ bảy căn cứ quân sự lớn của loài người trong vòng ba ngày, mỗi căn cứ thất thủ, tất cả thành viên trong đội bị trừ 1000 điểm, bảo vệ thành công mỗi căn cứ, sau ba ngày tất cả thành viên trong đội được cộng 1000 điểm, nếu mất hết cả bảy căn cứ, tất cả thành viên trong đội bị delete.”

Khi nhận được thông báo này, tất cả mọi người trong tiểu đội luân hồi đều nhìn sang Sở Hiên, kể cả hai người của Nam Viêm Châu đội, trong tình huống trước mắt, vận mệnh của hai đội đã bị buộc vào một chỗ, vì thế hai người Aya đương nhiên cũng đem hy vọng phó thác vào chỗ Sở Hiên… Cho dù Trịnh Xá vẫn luôn cảm thấy Sở Hiên rất có thể đang ngầm tính âm mưu, sau khi vắt kiệt sức chiến đấu của Nam Viêm Châu đội sẽ giải quyết bọn họ…..

Sở Hiên tò mò quay sang Aya hỏi:

– Hai người Manuel và Rose khi quân đội cấp cao tới đã lên thuyền rời đi phải không? Trước mắt các ngươi vẫn chưa nhận được thông báo họ đã tử vong?

Aya gật đầu đáp:

– Đúng thế, họ chỉ tùy ý nói với bọn ta một câu sau đó từ sáng sớm hôm ấy đã rời khỏi hạm đội, có vấn đề gì sao?

– Không, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy Chủ Thần thật âm hiểm…

Sở Hiên thở ra một hơi, nói:

– Nhiệm vụ ban đầu của bộ phim kinh dị này là để chúng ta sống sót tới hai mươi ngày là xong, theo đạo lý chúng ta chỉ cần khống chế tàu vũ trụ bay vào không gian vô biên là được, đến lúc đó chẳng ai làm gì được chúng ta, mà khả năng sống sót cũng tăng lên mức cao nhất. Nhưng nếu như chúng bay loạn vào không gian vũ trụ, tới lúc còn ba ngày Chủ Thần ban hành cái nhiệm vụ này thì sao? Tới lúc đó, có lẽ khả năng toàn đội bị delete vượt quá 70%…

Mọi người nghe vậy đều lạnh hết cả sống lưng, họ cẩn thận suy nghĩ theo hướng Sở Hiên nói, quả nhiên là có khả năng như vậy. Chủ Thần không ngừng bày đặt cạm bẫy chờ mọi người chui vào, càng trốn trách càng có thể gặp nguy hiểm lớn, bất quá, may mắn là Trung Châu đội cùng Nam Viêm Châu đội đều có trí giả của mình cho nên mới không phạm phải sai lầm thấp kém như vậy.

Trung lúc mọi người đang nói chuyện, cả chiến hạm bỗng rung động kịch liệt, hạm đội đã bắt đầu tiến vào bầu khí quyển, nhìn qua màn hình có thể thấy vỏ ngoài chiến hạm đã đỏ rực lên, đó là nhiệt độ cao sinh ra khi tàu ma sát với bầu khí quyển, có điều đây cũng là hợp kim kỹ thuật cao, nếu không đã không chế tạo được vũ khí khoa học tiên tiến như chiến hạm vũ trụ này, sau mấy phút, ma sát từ từ giảm xuống, lục địa màu vàng tro đã xuất hiện trước mắt mọi người.

Sở Hiên nhìn màn hính máy tính rồi quay sang viên tham mưu trưởng bên cạnh nói:

– Để tất cả binh sỹ chuẩn bị kỹ vũ khí và áo chống đạn, một sỹ quan trưởng chỉ huy một tiểu đội, mười tiểu đội nghe lệnh một sỹ quan cấp úy, mười sỹ quan cấp úy nghe lệnh một sỹ quan cấp tá, sau đó lấy kỳ hạm làm trung tâm bắt đầu bố trí phòng tuyến. Bây giờ thông báo mệnh lệnh tới toàn hạm đội, tất cả chiến hạm bay về phía pháo đài Tempest, hạ cánh và bố trí phòng ngự tại đó.

Viên tham mưu trưởng hơi sửng sốt nhưng hắn vẫn nhận lệnh, chạy về chỗ bảng điều khiển, còn Sở Hiên quay sang phía hai người Aya, nói:

– Aya, Richard, phòng ngự tại Tempest giao cho các ngươi. Richard, ngươi cũng là quân nhân phải không? Chỉ huy binh lính ở đây phòng ngự, nhất định không được để pháo đài Tempest thất bại, có làm được không?

Aya chưa kịp trả lời, Richard đã gật đầu khẳng định:

– Loại chiến hạm này có sức tấn công rất mạnh, hơn nữa còn có nhiều binh lính phòn ngự như vậy, cộng thêm bản đồ phòng ngự Tempest ta đã xem qua, phòng ngự tại đây ba ngày là chuyện dễ dàng… Chỉ là nếu giao quân đội cho chúng ta chỉ huy, vậy các ngươi đi đâu? Không, là ngươi đi đâu?

Sở Hiên lại quay sang phía Trịnh Xá nói:

– Nguy hiểm càng cao, phần thưởng càng lớn…. Trịnh Xá, ngươi lựa chọn chiến đấu tiếp theo đi… Có hai phương án, một là chúng ta chỉ huy quân đội và chiến hạm tốc độ cao chi viện các căn cứ xung quanh, đảm bảo cho sau ba ngày chúng ta có thể nhận được số điểm thưởng lớn nhất, đồng thời pháo đài Tempest được bảo vệ cao nhất, như vậy ít nhất chúng ta sẽ không bị delete…. Phương án thứ hai, ta gọi là tác chiến bảy giữ một, bỏ qua tất cả các cứ điểm, chỉ lưu lại pháo đài Tempest để dẫn dụ lũ bọ, còn chúng ta tới tiêu diệt Sâm Châu đội, cùng tình tiết kịch bản của bộ phim này…. Brain bug!

Chiến hạm vũ trụ của loài người mặc dù thể tích khổng lồ nhưng không giống như đám bọ vũ trụ, sau khi tiến vào bầu khí quyển có lực hấp dẫn là không thể di chuyển, mà ngược lại chiến hạm vũ trụ có hệ thống động cơ tiên tiến cùng thiết kế khí động học, bay ở độ cao ba trăm mét căn bản không có gì khó khắn. Tuy nhiên radar chiến hạm lại phát hiện trên bình nguyên có rất nhiều bọ plasma, những quả cầu plasma do chúng bắn ra có chất nhầy bao thủ, có thể sử dụng cả trong bầu khí quyển, như vậy sẽ tạo sức phá hoại trí mạng với các chiến hạm này.

Các hạm trưởng đều chuyển thông tin này về phòng chỉ huy tác chiến tại kỳ hạm, ở đó, Sở Hiên cùng mấy viên tham mưu đang sắp xếp chi tiết phân bố quân đội, ví dụ như số lượng lão binh, số lượng sỹ quan cùng các địa điểm cần mang vũ khí hạng nặng. Lần này viện quân tới có mang theo một loại xe bọc thép mà các công ty quân sự trái đất vừa mới gấp rút chế tạo, do chỉ là thì nghiệm nên số lượng rất ít, chỉ được một trăm chiếc. Mặc dù ngoài một khẩu súng Gatling ra thì chẳng có vũ khí hạng nặng gì nữa nhưng tốt xấu gì đây cũng là một bước điều chỉnh của chính phủ với phương diện quân sự, một trăm chiếc xe bọc thép này được chia đều tới các đội ngũ, mà lúc này đám sỹ quan cấp úy đang tranh cãi liên tục về quyền sử dụng chúng.

– Chắc chắn, đám bọ này không phải đất đá, nếu như không dùng bọ plasma tấn công chúng ta, vậy khoảng trống lớn từ ngoài không gian vũ trụ tới mặt đất sẽ thành phạm vi chúng ta tự do công kích, loài bọ không ngu đến mức chịu ăn đòn mà không đánh trả, vì vậy không nên trêu vào lũ bọ plasma này, nhanh chóng tới pháo đài Tempest.

Sở Hiên trả lời như vậy. Khi đã quyết định nhanh chóng tới pháo đài Tempest, chiến hạm lập tức sử dụng vận tốc tối đa bay tới bình nguyên, hơn trăm con tàu khổng lồ tràn qua không trung, cảnh tượng rung động lòng người, đây là đỉnh cao của khoa học kỹ thuật mà con người đạt tới trong thời đại này, cũng là chỗ dựa lớn nhất trong cuộc chiến với loài bọ.

Cứ như vậy, sau hai giờ, hơn một trăm chiến hạm vũ trụ đã tới phía trên pháo đài Tempest, đây là một công sự bằng sắt thép cực lớn, mà do loài bọ đã quấy nhiễu tín hiệu liên lạc nên quân lính trong căn cứ này cũng không biết hạm đội liên hợp tới, mãi tới lúc hơn một trăm chiến hạm khổng lồ từ trên cao hạ xuống mới thấy mấy trăm binh lính trong công sự chạy đi chạy lại liên tục, từ trong căn cứ càng lúc càng có nhiều quân lính chạy ra.

– Ai, đây là khu vực bình nguyên, mặc dù kiến trúc chính của căn cứ vẫn cao hơn xung quanh khoảng năm mươi mét nhưng độ cao như vậy thật sự không thể ngăn cản được đàn bọ điên cuồng tấn công….

Sở Hiên hình địa đồ xung quanh pháo đài Tempest, thì thào nói.

Các sỹ quan tham mưu bên cạnh đều là quân quan tới trong đội quân chi viện, viên tham mưu trưởng tò mò hỏi:

– Nhưng mà chỉ huy…. Những căn cứ quân sự này được chế tạo từ hợp kim X kiên cố nhất của trái đất, cả công sự lẫn nền móng. Kim loại này có thể ngăn cản được cả tên lửa hạt nhân mini, tại sao lại không chống được tấn công của lũ bọ?

Sở Hiên chưa trả lời, Trịnh Xá ngồi bên cạnh đã lên tiếng:

– Bởi vì lũ bọ không cần phá vỡ lớp vỏ kim loại, chúng sẽ dùng thi thể chất cao đến năm mươi mét, sau đó đạp lên xá đồng bọn để tiến lên, trong hoàn cảnh cận thân tác chiến, nếu như chúng ta không tập trung hỏa lực công kích đám bọ, khả năng duy nhất là chúng ta sẽ bị biển bọ bao trùm….. Lính mới, vấn đề này tới hỏi những lão binh còn sống sót đi.

Viên tham mưu trưởng này lập tức đỏ mặt, có điều hắn vẫn chịu phục làm quân lễ với Trịnh Xá, tiếp đó Trịnh Xá cùng Bá Vương, Vương Hiệp, ba người đi xuống pháo đài Tempest.

Kết quả cuối cùng là lưu lại bốn mươi bảy chiến hạm, từng tầng từng tầng vây quanh căn cứ, mà sau khi đóng cửa lên xuống phía dưới của chiến hạm, tất cả binh sỹ đều ở trên boong tầu công kích, nếu như chiến hạm bị biển bọ bao vây thì có thể lên tàu vận chuyển phía trên rút vào các chiến hạm phía trong để tiếp tục chiến đấu, cứ như vậy, vòng phòng thủ của cứ điểm quân sự lớn tới mức kinh người.

Sau khi kỳ hạm hạ xuống, những chiến hạm còn lại sẽ do các sỹ quan tham mưu chỉ huy tới trợ giúp các căn cứ khác, Sở Hiên cùng mấy viên tham mưu trưởng rút cuộc cũng vào trong pháo đài. Sử dụng máy liên lạc ở đây để thông tin đại khái với trái đất xong, toàn bộ binh lính trong căn cứ và chiến hạm bắt đầu vào vị trí sắp xếp, đến lúc này sở Hiên mới rảnh rỗi để nói chuyện với Trịnh Xá.

– Thế nào? Đã nghĩ xong bây giờ nên làm gì chưa?

Sở Hiên cầm một quả táo đỏ, tới chỗ Trịnh Xá đang dựa vào tường hút thuốc, vừa ăn vừa nói.

Trịnh Xá nhíu mày đáp:

– Ngươi lần sau ăn thứ khác được không? Lần nào cũng thấy ăn táo đỏ….

Sở Hiên cũng nhíu mày, nghĩ ngợi một thoáng rồi nói:

– Vậy lần sau ăn cà chua, nhìn màu nó cũng không tệ…. Quay lại chuyện chính đi, ngươi thấy đề nghị của ta thế nào? Hai lựa chọn, một là yên ổn, một là mạo hiểm, cả hai đều có thể nhưng sẽ đại biểu cho ngươi muốn làm gì hoặc là trong tương lai muốn làm gì, nói cho ta biết, ngươi chọn cái nào?

Trịnh Xá hút một hơi thuốc, cười khổ đáp:

– Lựa chọn cho tương lai? Tương lai thì có lựa chọn gì? Lần này nếu không dựa vào trí tuệ của ngươi tính toán, nói không chừng cả đội chúng đã bị tiêu diệt rồi…. Ngươi thì sao? Cho ta một kiến nghị đi, từng lựa chọn sẽ đại biểu cho quyết định gì trong tương lai?

Sở Hiên cũng không nói suông, hắn đáp:

– Lựa chọn yên ổn phòng thủ vượt qua ba ngày, nếu Chủ Thần đã cho thời gian là ba ngày thì nhất định sẽ có rất nhiều bọ xuất hiện đồng thời tấn công chúng ta, số lượng rất có thể còn nhiều hơn chúng ta đã gặp tại Klendathu. Nhưng theo tình huống sắp xếp và phòng ngự như hiện tại, cộng thêm ngươi có thể tùy lúc sử dụng kỹ năng Bạo tạc cùng Hủy diệt giết những con bọ ít ỏi có uy lực lớn như bọ thiết giáp thì phòng thủ ba ngày hẳn là không có gì khó khăn, như vậy không những mọi người chúng ta có thể bình yên vượt qua bộ phim kinh dị này mà còn bảo vệ được những thành viên trong đội mà ngươi quan tâm, chúng ta có trên 70% không chết ai cả, đã hiểu chưa?

Trịnh Xá trầm mặc một chút rồi nói:

– Vậy còn lựa chọn thứ hai?

– Lựa chọn thứ hai là ở lại căn cứ này chờ hai ngày hai đêm, đến mười hai tiếng đồng hồ cuối cùng trước khi trở lại Chủ Thần không gian, chúng ta sẽ bắt đầu tiến hành đột kích, một lượt tiêu diệt toàn bộ Sâm Châu đội, ngoài ra còn có xác suất nhất định tiêu diệt hoặc thậm chí là bắt sống Brain bug. Tóm lại, lựa chọn thứ hai đầy nguy hiểm, đội chúng ta thậm chí có khả năng đoàn diệt, ách, hẳn là trừ ngươi ra, tất cả bọn ta rất có thể sẽ chết hết, nhưng lựa chọn này cũng đầy điểm thưởng và chi tiết kịch tình, chỉ cần chúng ta có thể tận lực hoàn thành lựa chọn này….. Nguyện vọng muốn hồi sinh các thành viên còn lại trong đội, nguyện vọng muốn rút ngắn chênh lệch thực lực với tiểu đội luân hồi Ác Ma, tất cả những điều này đều có thể thực hiện được.

Trịnh Xá nhắm mắt yên lặng hồi tưởng, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh của những thành viên từng chiến đấu trong Trung Châu đội, Triệu Anh Không, Tiêu Hoành Luật, Trương Hằng, Tề Đằng Nhất, Trình Khiếu….. Trong trận chiến với Ác Ma đội, mọi người đều chết hết, chỉ có hắn tủi nhục sống sót. Đến bây giờ hắn đã đưa Trung Châu đội khôi phục thực lực, cũng hồi sinh lại từng đồng đội, đến lúc này hắn bỗng cảm thấy có chút mê mang.

– Lựa chọn đi, vì tương lại có thể yên ổn cùng mọi người trở về thế giới hiện thực, tất cả chúng ta cùng trở về…. Hay là bước lên con đường gian khổ, dẫn dắt mọi người cùng mạnh mẽ lên, những kẻ cần đào thải sẽ chết, những người sống sót sẽ sát cánh cùng ngươi báo thù tiểu đội luân hồi Ác Ma, ngươi tự mình lựa chọn đi….

Giọng nói của Sở Hiên vang lên bên tai Trịnh Xá, hắn ném mạnh điếu thuốc xuống đất, dùng sức đạp hai cái rồi mới nói:

– Quyết định rồi…. Chọn đường thứ hai, nếu đã đi tới bước này thì không còn có thể an toàn yên ổn sống sót nữa, chò dù bây giờ an toàn, tương lai rất có thể lại gặp nguy hiểm mới…. Cứ như vậy đi, lựa chọn cách thứ hai, phương án cụ thể ngươi nói rõ ràng cho ta nghe. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn

– Ô?

Sở Hiên có chút bất ngờ hỏi:

– Ngươi làm ta thấy lạ đấy, ta còn tưởng với tính cách của ngươi chắc chắn sẽ chọn cách thứ nhất mới đúng. Không ngờ ngươi lại chọn cách thứ hai…. Tại sao vậy? Ngươi không biết rằng cách này rất có thể sẽ khiến tất cả chúng ta lâm vào cảnh nguy hiểm sao?

– Bởi vì cảm giác bất lực….

Trịnh Xá dựa vào bức tường hợp kim, nhìn binh lính liên tục đi đi lại lại vận chuyển đạn dược, vũ khí, hắn thì thào nói:

– Bởi vì cảm giác bất lực, từ khi tiến vào thế giới phim kinh dị rất nhiều lúc ta cảm thấy bất lực, chỉ biết liều mạng giữa đám quái vật mà sống sót, không thể lựa chọn phim kinh dị sẽ tiến vào, không thể cứu được đồng đội cùng sóng vai chiến đấu, thậm chí bảo vệ người mình yêu quý cũng lực bất tòng tâm…. Đến khi gặp Phục Chế Thể, cảnh ngộ của hắn khiến ta hiểu được, thế nào là cảm giác bất lực thật sự, trái tim hắn chắc chắn đang không ngừng rỉ máu, ta như có thể nghe thấy tiếng hắn gào thét muốn ai đó giết hắn đi. Mặc dù ta chưa trải qua tình cảnh như vậy, nhưng chỉ nghĩ tới việc cô gái mình yêu bị….. Lúc đó ta lại không có sức chống cự….. Chuyện như thế ta không bao giờ muốn gặp phải! Cũng như thế, các ngươi là đồng đội của ta, cũng phải cùng ta mạnh mẽ lên, đến khi có thể bảo vệ bản thân và người bên cạnh các ngươi, phải có được sức mạnh như vậy! Chính ngươi cũng đã nói nguy hiểm càng cao phần thưởng càng lớn, hiện tại chính là lúc chúng ta trực tiếp đối mặt với nguy hiểm!

Sở Hiên cắn một miếng táo, khẽ nói:

– Hiểu rồi…. Vậy mọi chuyện cứ giao cho ta.

Trước hoàng hôn ngày hôm đó, đợt tấn công đầu tiên của loài bọ bắt đầu.

Chọn tập
Bình luận