Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vô Hạn Khủng Bố

Chương 249: Triệu Anh Không và Triệu Anh Không Chuẩn bị

Tác giả: Zhttty
Chọn tập

i>”Ta là ai?”

“Ta là Triệu Anh Không… Thật sự là như vậy sao?”

Triệu Anh Không giật mình tỉnh dậy từ giấc mơ, vội đưa tay quơ sang bên, tại đó có một thanh trọng kiếm hai tay trong suốt, vô hình. Tới khi nắm chặt lấy thanh kiếm, tâm trạng cô bé mới hơi bình tĩnh lại một chút, chỉ là cảm giác gờn gợn trong lòng thế nào cũng không hết được.

Từ sau khi tỉnh lại trong thế giới The Mummy, Triệu Anh Không phảng phất như cảm giác được điều gì đó, nhưng loại cảm giác đó thật sự rất khó diễn tả, giống như đang nằm mơ, nhưng so với mơ lại càng mờ mịt, lại vừa chân thực hơn. Cảm giác mơ hồ không rõ đó khiến cho người ta càng thấy mê mang, chỉ cách chân thực có một bước nữa thôi nhưng hết lần này đến lần khác lại chẳng biết cái gì mới là thực.

Triệu Anh Không yên lặng ngồi dậy trên giường, đưa mắt nhìn quanh phòng. Căn phòng của nàng vẫn như cũ, vô cùng trống trải, cơ bản không có bất kỳ vật dụng, trang trí nào, chỉ trong tầng hầm là có các loại dụng cụ huấn luyện mà thôi. Có thể nói nàng là người sinh hoạt đơn giản nhất trong cả đội, còn đơn giản hơn cả Sở Hiên, ít nhất là nàng chắc chắn sẽ không nghiên cứu những thứ gì đó quái dị, vì thế nhìn cả căn phòng vừa trống vắng, vừa cô đơn…

Triệu Anh Không là một thích khách tiêu chuẩn đã được huấn luyện từ nhỏ, tạm thời bỏ qua chuyện ký ức đó có phải là thật hay không thì trong nội tâm nàng ngoài các nội dung tập luyện cùng các kỹ xảo chiến đấu ra, càng nhiều hơn là nụ cười của đồng đội trước kia, đó là bảo bối mà nàng gìn giữ cả đời, nhưng hiện tại… Những ký ức đó lại khiến nàng cảm thấy mê mang.

Trong thời gian hôn mê, một đoạn ký ức kỳ lạ xuất hiện trong ý thức nàng. Giống như là nằm mơ, khi nàng tỉnh dậy thì đoạn ký ức ấy đã biến mất, nàng chỉ nhớ được mơ hồ, trong ký ức ấy xuất hiện một Triệu Anh Không khác… Hoặc có thể nói, đó mới là Triệu Anh Không thật sự, còn nàng chẳng qua chỉ là một ảo ảnh mà Anh Không đó tạo ra mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn

Chuyện như thế, chuyện như thế nàng sao có thể tiếp nhận được? Cho dù là tính tình lãnh đạm như Triệu Anh Không cũng dứt khoát không thể chấp nhận được mình là một ảo ảnh do người khác tạo ra. Bởi vì nó đã căn bản phủ nhận sự tồn tại cùa nàng, nếu như tất cả là thật, vậy thì những kỷ niệm nàng vẫn chôn sâu tận trong đáy lòng, tất cả những thứ đó đều chỉ là hư ảo sao? Đến cả nàng cũng chỉ là hư ảo?

Triệu Anh Không thở dài một tiếng, mặc quần áo vào rồi mở cửa phòng đi ra ngoài quảng trường Chủ Thần, chuẩn bị mua một ít thuốc ngủ loại mạnh ở Chủ Thần. Cô bé đã bắt đầu vô thức trốn tránh cảm giác mê màng cùng sợ hãi trong nội tâm, mà một giấc ngủ không mộng mị chính là phương pháp trốn tránh tốt nhất.

Triệu Anh Không mở cửa, bước ra ngoài quảng trường, bất ngờ lại trông thấy Sở Hiên cũng chật vật mở cửa chạy ra. Trên người hắn đầy vết cháy đen, mơ hồ còn có khói xanh bốc lên, giống như vừa bị lửa nướng qua một lượt. Hơn nữa, động tác của hắn cũng rất kỳ quái, chỉ thấy hắn đẩy cửa lao ra rồi lập tức đóng cửa đánh sầm một cái, tiếp đó giữ chặt tay nắm cửa mấy giây rồi lại mở cửa bước vào.Một loạt động tác làm cho Triệu Anh Không chẳng hiểu gì hết, căn bản không thể biết được là tên này rút cuộc đang làm cái gì.

Tuy vậy, Triệu Anh Không cũng không phải loại người có tính tò mò, nàng yên lặng nhìn Sở Hiên rồi quay người bước về phía Chủ Thần, quả cầu ánh sáng to lớn giữa quảng trường. Nàng vừa bước được mấy bước thì Sở Hiên ở phía sau đột nhiên mở miệng nói:

-…Muốn nói chuyện với ta không? Về người kia của ngươi..

Triệu Anh Không quay phắt lại, ánh mắt vụt biến thành sắc bén khó tả. Cô bé này lúc bình thường có vẻ trầm mặc ít nói, bề ngoài khá lạnh lùng, đối đãi với những người trong Trung Châu đội có chút cứng ngắc nhưng chưa từng thấy nàng có ánh mắt sắc bén như vậy, trong đó thậm chí còn mang theo sát ý.

Đáng tiếc, người nàng đối mặt là Sở Hiên, tên này cũng mặc kệ vẻ mặt nàng như thế nào, chỉ quay người đi vào phòng mình. Trông thấy như vậy, Triệu Anh Không lại thấy do dự, sau khi Sở Hiên vào phòng hơn mười giây, cô bé mới hít sâu một hơi, cũng bước vào theo.

-…Tình huống cơ bản là như vậy. Trí nhớ của ngươi đã xảy ra chuyện gì, quá khứ của ngươi đã xảy ra chuyện gì, ngươi có phải là ảo ảnh do người khác tạo ra hay không, hoặc có thể nói là tất cả mọi chuyện về ngươi… Không sai, tất cả mọi chuyện về ngươi ta đều biết. Cái kính ta đưa cho Trịnh Xá có chức năng ghi chép, đối với tất cả những đầu mối có thể phục vụ cho việc bố cục, ta nhất định phải nắm rõ một trăm phần trăm… Có điều rất đáng tiếc, biết thì là biết, nhưng ta không thể nói những chuyện đó cho ngươi được.

Chỗ này là tầng hầm trong phòng Sở Hiên, được sử dụng như một phòng thí nghiệm mở rộng, chính là nơi Sở Hiên làm đủ loại nghiên cứu thí nghiệm. Tất nhiên… nơi này cực kỳ nguy hiểm. từ một mức độ nào đó mà nói, độ nguy hiểm ở đây không hề thua kém thế giới phim kinh dị cùng các nhiệm vụ tình tiết kịch bản. Ở đây xem Sở Hiên làm thí nghiệm là phải có giác ngộ tùy lúc có thể mất mạng.

Sau khi xuống tầng hầm, Triệu Anh Không liền thấy Sở Hiên lấy ra một cái chuông nhỏ, tiếp đó cái chuông liền được mấy chùm năng lượng chiếu vào, từ từ bay lơ lửng lên không trung. Những luồng năng lượng càng lúc càng mãnh liệt, đồng thời, trước mặt Sở Hiên, một màn hình ánh sáng không ngừng xuất hiện các dãy số liệu. Đến lúc chùm năng lượng biến thành màu trắng sáng, mức độ kịch liệt đã đến mức làm Triệu Anh Không cũng phải dời tầm mắt sang chỗ khác, tại màn hình trước mặt Sở Hiên, các số liệu cũng tràn ra điên cuồng. Tiếc là trạng thái đó chỉ duy trì được vài giây, tiếp theo căn phòng chợt kêu vang, chùm năng lượng sáng rực vụt ngừng lại, mà ánh đèn trong phòng cũng từ màu trắng biến thành màu đỏ sậm.

– Mau chạy ra ngoài! Lò phản ứng tụ hợp hoạt động quá tải, sắp nổ rồi!

Theo đó, mấy hành động lúc trước lại lặp lại…

– Vậy thì… Ngươi đã lặp đi lặp lại như thế mấy chục lần rồi? Nếu lò phản ứng tụ hợp hoạt động quá tải, sao không tạo thêm mấy cái để cung cấp năng lượng.

Quần áo Triệu Anh Không có chút cháy xém, nàng thấp giọng hỏi.

Sở Hiên đang cau mày nhìn vài chiếc chuông đồng nhỏ, hắn lắc lắc đầu, đáp:

– Đặc điểm của Đông Hoàng chung là thay đổi ba phương diện năng lượng, không gian, thời gian. Theo phạm trù đã lý giải được trước mắt, đầu tiên nó có đặc điểm của vũ khí xác suất nhân quả triết học, cũng tức là quan điểm luật nhân quả trong thuyết lượng tử mà ta từng nói. Thời gian có tính đẳng hướng, hiện tại quyết định tương lại, đồng dạng, hiện tại cũng quyết định quá khứ, cũng tức là đảo lộn nhân quả phát sinh, do quả quyết định nhân…

– Hơn nữa, tính cả thí nghiệm vừa rồi, trong mấy chục lần thí nghiệm, ta đã không ngừng thay đổi tổng độ lớn năng lượng của chùm năng lượng, từ 30% công suất hoạt động của hai lò phản ứng tụ hợp cho đến 80%, rồi đến năm lò phản ứng tụ hợp, mười lò phản ứng…. Cũng có cả thí nghiệm ngược chiều, thí nghiệm vừa rồi chỉ là 10% công suất vận hành của một lò phản ứng tụ hợp cỡ nhỏ, nhưng kết quả cũng giống như những lần trước.

Trong ý thức ta vừa mới xuất hiện ý nghĩ “đã truyền nhiều năng lượng như vậy vào” là Đông Hoàng chung lập tức đạt tới giới hạn năng lượng hoạt động, tiếp đó chùm năng lượng bắt đầu chảy ngược, thế nên lò phản ứng tụ hợp mới phát sinh hiện tượng quá tải, vận hành đến 110% công suất. Chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến nâng cao hay giảm bớt tổng lượng năng lượng… Đông Hoàng chung đã biết trước được kết quả là ta sẽ ngừng lại nên nó mới dẫn phát nguyên nhân là năng lượng quá tải.. Chính vì vậy, Đông hoàng chung tập hợp được điều kiện thay đổi của ba phương diện năng lượng, không gian, thời gian nên dẫn phát ra hiệu ứng vũ khí xác suất nhân quả triết học…

Sở Hiên càng nói càng hưng phấn, hắn đứng trước màn sáng liên tục ấn gõ cái gì đó, nhất thời giống như đã quên hẳn sự tồn tại của Triệu Anh Không. Hình ảnh phóng đại của Đông Hoàng chung xuất hiện trên màn hình, lấy nó làm trung tâm không ngừng hiện ra những số liệu cùng hình ảnh phân tích từ các vị trí khác nhau. Cùng lúc đó, một số linh kiện máy móc cũng đột ngột xuất hiện giữa màn hình, lấy một khoảng không làm trung tâm, bắt đầu tập hợp loạn xạ thành thứ gì đó.

-…Này.

Triệu Anh Không chung quy cũng nhịn được nữa. Nàng căn bản là nghe mà chẳng hiểu gì cả, hơn nữa mục đích nàng đến đây cũng không phải để nói mấy chuyện này với Sở Hiên mà là để biết rút cuộc trí nhớ mình đã có vấn đề gì.

– Ta nói rồi, chuyện của ngươi ta không thể nói cho ngươi biết được. Do thực lực của cô ấy rất quan trọng với bố cục trong trận chiến cuối cùng, hơn nữa cô ấy cũng là một trong những nhân tố không ổn định nhất trong đội, nếu có thể, ta muốn cố gắng hết sức để không phát sinh mâu thuẫn với cô ấy. Có thể nói cho ngươi biết hay không, cứ để cô ấy quyết định đi.

– Cô ấy? Cô ấy là ai?

Hai má Triệu Anh Không hơi đỏ lên, ngoại hình vốn hơi có vẻ trung tính của nàng lúc này lại mang thiên hướng thiếu nữ nhiều hơn một chút.

Sở Hiên cũng không trả lời, quay người lấy ra một chiếc túi, cái túi này chính là túi không gian hắn dùng để chứa đủ loại dụng cụ. Tiếp đó, chỉ thấy hắn rút ra một chiếc kính không số rất bình thường, đưa sang cho Triệu Anh Không.

-…Đúng là như Trịnh Xá nói, quả thật hơi giống Doraemon…

-….

Vẻ mặt Sở Hiên cứng ngắc như lá bài tây, đó còn là nói dễ nghe, nếu không dễ nghe thì trực tiếp là bản mặt người chết. Dù sao thì ở đây cũng không có người ngoài, hắn cũng không cần căn cứ theo tình huống để chỉnh sửa cơ mặt mình, sau khi đưa kính ra hắn liền quay đi, bắt đầu làm thí nghiệm.

– Ngươi có ba tiếng đồng hồ, trong thời gian này ta sẽ không làm thí nghiệm nào liên quan đến phản ứng năng lượng của khí cụ tu chân… Triệu Anh Không, cái gì mà nói bị chế tạo thế này thế kia, bây giờ ngươi có thể suy nghĩ, có thể hoạt động, có thể cảm nhận, cho dù là bị chế tạo thì ngươi cũng vẫn là ngươi. Nếu như nói thế giới của chúng ta cùng tất cả mọi người chúng ta đều chỉ là một thế giới trò chơi mô phỏng của sinh vật càng cao cấp hơn, vậy thì không phải chúng ta cũng đều là những kẻ bị chế tạo ra sao?

Triệu Anh Không ngẩn ngơ nhìn Sở Hiên, sau khi nói xong những lời này hắn đã quay người đi, chỉ lưu lại một bóng lưng hơi gầy gò. Triệu Anh Không cứ ngơ ngẩn như vậy một lúc lâu, cuối cùng mới dứt khoát đeo kinh lên, ngay lập tức, nàng ngã xuống hôn mê.

Triệu Anh Không đứng giữa một khoảng không đen kịt, không phân biệt được bốn phương tám hướng. Chỗ này không có trên dưới, cũng chẳng có trước sau, thậm chí cả thời gian lẫn không gian đều có chút mơ hồ. Trên thực tế Triệu Anh Không cũng chẳng nhin thấy chính mình, phảng phất như đang ở trong giấc mơ, lúc đó nàng cũng không thấy được mình…

Nơi đây là “Tâm”, là biển ý thức đặc hữu của mỗi người. Người bình thường đều chỉ dừng lại ở mặt trên của biển ý thức, khi ngủ thì ý thức chìm tới tầng ngoài của biển ý thức, người bị thôi miên sâu sẽ tới tầng trung gian của biển ý thức, chỉ trong một số tình huống cực đoan, ý thức của sinh vật sống mới có thể xuống được tầng sâu nhất của biển ý thức, mà ở đó có ẩn chưa sức mạnh kỳ diệu nhất của các dạng sống…

Đương nhiên, Triệu Anh Không lúc này chỉ vỏn vẹn tới được tầng trung gian của biển ý thức mà thôi. Tác dụng của kính mắt do Sở Hiên chế tạo cơ bản đều không khác nhau lắm, chỉ khác biệt về phương hướng thôi miên. Ví dụ như mắt kính hắn đeo là thôi miên bản thân hắn thành loại thanh niên nóng máu, còn cặp kính đưa cho Triệu Anh Không thì là thôi miên cấp độ sâu.

Tuy nhiên Triệu Anh Không cũng không biết mình đã bị thôi miên sau, khi tới tầng trung gian của biển ý thức, tại nơi không có thời gian và không gian này, thứ duy nhất rõ ràng chỉ có ý thức và trí nhớ của nàng. Không cần biết ký ức trong quá khư mơ hồ như thế nào, lúc này cũng đều như nước chảy hiển hiện ra, hơn nữa còn như cụ thể hóa ra tại không gian này, từ đầu đến cuối. Phảng phất như đã trải qua cả mười năm, sau khi Triệu Anh Không lướt qua hết tất cả trí nhớ của mình, những ký ức hình tượng đó cuối cùng mới hoàn biến mất, bất quá lại xuất hiện một mặt gương đen kịt, Triệu Anh Không dựa lưng vào mặt gương đó, lơ lửng giữa hư không tối đen.

– Những ký ức này… Là do cô làm giả phải không?

Ý thức của Triệu Anh Không phát ra tiếng nói như vậy.

Tại mặt gương sau lưng nàng, không ngờ lại có một Triệu Anh Không khác đứng đó. Người đó với nàng có cùng một động tác, cùng một thần thái, nhìn qua giống như là ảnh phản chiếu qua gương. Triệu Anh Không trong gương truyền ra một giọng nói:

– Ừ, là tôi làm giả…

-…Còn bọn họ, những đồng đội ta cùng lớn lên cũng đều là giả tạo sao?

Triệu Anh Không thở dài, tiếp tục thấp giọng hỏi.

Triệu Anh Không trong gương cũng thở dài, thì thào nói:

– Đồng đội không phải là giả tạo… Nhưng cũng có che giấu một số đồng đội với cô, một số người đã cùng ta lớn lên… Bọn họ đúng là bị tôi trực tiếp xóa đi khỏi trí nhớ của cô.

Lần này Triệu Anh Không không nói gì nữa, người trong gương lẫn người bên ngoài cùng im lặng, nhất thời cả hai cô gái đều chẳng biết phải nói gì với nhau. Một lúc lâu sau, người ở trong gương chợt lên tiếng:

– Nơi đây là trong biển ý thức chung của chúng ta. Tuy không biết tên Doraemon đáng ghét đó làm thế nào thôi miên cô vào đây được nhưng đã tới rồi thì chỉ cần cô muốn, có thể tùy ý xem lại những ký ức bị tôi xóa đi. Cô hoàn toàn có thể hưởng chung một trí nhớ với tôi… Chỉ cần cô muốn là có thể biết được tất cả trong nháy mắt…

Triệu Anh Không gật đầu, khi nàng tiến vào biển ý thức, theo bản năng đã nhận ra điểm này. Ý thức của hai người kết hợp trong biển ý thức nên người kia mới có được tất cả những ký ức của nàng từ khi tiến vào thế giới luân hồi đến nay. Cũng như vậy, khi xem ký ức của nàng, ký ức của Triệu Anh Không kia cũng trong trạng thái không hề phòng bị, ở nơi này hai người đều có thể cực kỳ dễ dàng nhìn thấu đối phương.

Triệu Anh Không bên ngoài gương yên lặng gật đầu, nàng hạ giọng nói:

– Có lẽ là sợ hãi… Từ rất, rất lâu rồi tôi đã cảm thấy hoài nghi trí nhớ của mình, những gì mình từng trải qua, tất cả những gì mình biết… Trong ký ức của tôi, có những đoạn khi hồi tưởng lại có cảm giác rất trúc trắc, phảng phất như một đoạn phim được cố ý tạo ra. Đó vẫn chưa phải là điển khiến tôi nghi ngờ nhất, điểm khiến tôi không thể hiểu được nhất là tại sao người vẫn luôn được gọi là thiên tài như tôi, rất nhiều lúc lại cảm thấy mình rất bất lực?

– Trong ký ức của mình, tôi từ nhỏ đã được mọi người gọi là thiên tài, tất cả các kỹ xảo ám sát tôi đều sử dụng tốt hơn bất kỳ ai, khi chiến đấu cũng chẳng có ai là đối thủ của tôi, đến cả mở cơ nhân tỏa… Đến cả mở cơ nhân tỏa cũng sớm hơn những người khác nhiều. Nhưng không hiểu tại sao, theo tuổi tác tăng lên, đặc biệt là sau khi tiến vào thế giới luân hồi này, những kỹ xảo ám sát vốn đã khắc sâu trong tâm hồn tôi lại từ từ bị quên lãng…

Triệu Anh Không bên ngoài gương giơ hai tay lên, vừa nhìn hai bàn tay mình vừa nói:

– Chính vì thế tôi chỉ có thể không ngừng cố gắng, không ngừng luyện tập, cố gắng tìm lại cảm giác mọi chuyện đều đắc tâm ứng thủ như trước kia. Nhưng không được, tôi không ngờ lại quên hết… Tôi quên mất tình cảnh giao đấu với Triệu Chuế Không, khi tôi biết hắn mạnh mẽ như thế, tôi liền cố gắng hồi tưởng lại tình hình giao đấu với hắn lúc trước, vậy mà lại không thể nhớ được chuyện gì…

Triệu Anh Không trong gương cũng giơ tay lên, cũng làm động tác y hệt Triệu Anh Không ở bên ngoài, giống như hai mặt phản chiếu của một tấm gương. Tiếp đó hai cô bé cùng khẽ thở dài, Triệu Anh Không trong gương nói:

– Đúng thế, do năm xưa Nhị Không sử dụng kỹ năng tinh thần lực với tôi nhưng lại quên mất tôi cũng đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, tuy chưa vượt qua được tâm ma nhưng cũng có sức phòng ngự sơ bộ với tinh thần lực của cô ấy. Vì thế lúc ấy tôi dựa vào tinh thần lực của Nhị Không tạo ra cô còn bản thân tôi thì không hoàn toàn quên mất đoạn ký ức đó… Bây giờ, cô muốn biết tất cả mọi chuyện trong quá khứ không?

– Mọi chuyện trong quá khứ đều đã xảy ra, hơn nữa người trải qua những chuyện đó là cô, không phải tôi… Chuyện tôi thật sự quan tâm là, tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều là giả tạo, vậy thì tôi là cái gì? Một con búp bê sao? Hay là công cụ để cô trốn tránh đau khổ? Mọi thứ mà tôi quý trọng, đồng đội của tôi, ký ức của tôi, những niềm vui nỗi buồn cùng với họ, những trò chơi lúc nhỏ… Tất cả đều chỉ là ảo ảnh cô tạo ra cho tôi ư?

Cô bé bên ngoài gương cúi đầu, giọng nói càng lúc càng trầm đục, rồi đột nhiên, bên má nàng rơi xuống mấy giọt nước mắt trong vắt. Cô gái trước nay vẫn vô cùng kiên cường, không ngờ lúc này, ở đây lại phải rơi nước mắt…

– Xin lỗi… Nhưng đó không phải là bản ý của tôi. Vì phải gánh vác quá nhiều,, vì phải chịu đựng quá nhiều, vì phải đau khổ quá nhiều cho nên tôi chỉ muốn để cho lòng mình được ngủ yên, không còn phải bi thương nữa. Cũng vì hy vọng bản thân có thể hạnh phúc, hy vọng bản thân có thể càng kiên cường hơn nên mới có cô. Nhưng vốn là hy vọng tương lai cô có thể có được hạnh phúc chứ không hề muốn biến cô thành một con búp bê… Tôi biết rồi, hãy cùng tôi tiếp nhận tất cả quá khứ đi. Chúng ta cùng nhau nhớ lợi, những vui sướng cùng đau thương ấy, những tuyệt vọng cùng thống khổ ấy…

Triệu Anh Không trong gương nói xong, nàng chậm rãi quay người lại, đặt hai bàn tay lên mặt kính. Triệu Anh Không ở ngoài gương cũng làm động tác tương tự, hai cô bé cách nhau một mặt gương, đưa tay áp chặt vào nhau.

– Cùng chung trí nhớ, cùng chung bi thương, cùng chung đồng đội. Triệu Anh Không, cô cũng là tôi….

Hai cô gái cùng nói một câu, cả biển ý thức cũng từ từ phát sáng, bao trùm cả hai cô gái lẫn mặt kính trong màn ánh sáng đó…

– Mặc dù rất không tưởng tượng nổi… Nhưng không ngờ Sở Hiên nhà ngươi lại là lão rùa già! Dùng thủ đoạn thật ác liệt lừa gạt bé loli đáng yêu vào trong nhà sao đó xoa xoa bóp bóp, thân thể mềm mại thuần khiết đó, tiếng rên rỉ nỉ non đó… A! Đồng nhan cự nhũ đáng yêu của ta. Chỗ của ngươi…

Bốp!

Địa điểm vẫn là tầng hầm trong phòng Sở Hiên, thí nghiệm năng lượng của Sở Hiên đã ngừng lại một thời gian, lúc này hắn đang sử dụng máy tính thiết kế một số thiết bị kết hợp giữa máy móc và văn tự ký hiệu. Mà lúc trước khi Triệu Anh Không đi vào phòng hắn, không biết tại sao lại bị Trình Khiếu nhìn thấy. Kết quả là tên bất lương này phải hơn một tiếng sau mới xông vào, rõ ràng là muốn bắt quả tang tại chỗ hoặc là cho Sở Hiên có đủ thời gian. Tóm lại hắn kéo theo cả đám người đến gọi mở cửa, sau đó xông thẳng vào trong tầng hầm, chứng kiến Triệu Anh Không đang ngủ trên ghé dài. Tiếp đó, tên này tất nhiên là bắt đầu phát huy sức tưởng tượng, không ngừng kêu gào, tuy miệng nói thất vọng nhưng nhìn vẻ mặt hắn thì có lẽ phần hưng phấn còn nhiều hơn.

Có điều, số hắn cực kỳ đen đủi là, chính trong lúc hắn đang lớn tiếng la hét, Triệu Anh Không đã mở mắt ra. Tiếp theo Trình Khiếu liền bị một cước đạp thẳng vào mặt, trực tiếp đâm sầm vào bức tường cách đó không xa.

Trình Khiếu dù sao cũng không phải là Trình Khiếu lúc trước, sau khi cường hóa tố chất thân thể, tiêm long huyết, tiêm Progenitor virus, cường hóa Nam Đẩu thủy điểu quyền, thân thủ đã trở nên cực kỳ linh hoạt. Trên đường bay ra, hắn đã lật người, vẽ thành một đường cong đẹp đẽ giữa không trung, hạ xuống đất. Ai mà biết, trong khoảnh khắc lúc hắn đáp xuống đất, dưới chân đột nhiên trượt sang một cái, ngã bịch xuống đất, nhìn bộ dạng đập lên sàn thật sự rất đáng thương, tựa hồ răng cửa cũng gãy mất vài cái.

Triệu Anh Không đứng dậy liếc nhìn Trình Khiếu ngã nằm dưới đất kêu la ầm ỹ. Sau đó nàng nâng hai tay mình lên nhìn thật kỹ rồi lại quay sang phía mấy người Trịnh Xá, cô bé không ngờ lại thoáng lộ nét cười. Nàng mấp máy miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không thốt ra tiếng nào, bất quá theo nụ cười thoảng qua của nàng, Trịnh Xá cũng mỉm cười. Trong những người ở đây, sợ rằng chỉ có hắn và Sở Hiên mới hiểu được Triệu Anh Không đã xảy ra chuyện gì, mà ý nghĩa của nụ cười đó cũng chỉ có hai người bọn hắn mới rõ được.

– Nếu tất cả mọi người đều đã tới, vậy thì chuẩn bị đấu thử một trận đi, luôn tiện cũng chuẩn bị luôn cho chiến đấu sau này.

Sở Hiên vẫn đang vùi đầu chế tạo đột nhiên rút ra một cái kính râm. Chỉ thấy hắn vừa ấn ấn mấy cái gì đó trên kính vừa nói với những người còn lại.

Trịnh Xá lập tức không còn tâm trí đâu mà hỏi Triệu Anh Không đã gặp những chuyện gì, hắn vội vã quay sang Sở Hiên:

– Doraemon… Ngươi lại chế tạo ra thứ gì đấy? Nếu không nói rõ, ta tuyệt đối không đeo lên đâu!

– À…

Lần này Sở Hiên cũng rất dứt khoát, đáp thẳng:

– Đã giải mã một phần tin tức trong một khối đá phát quang màu trắng mà ngươi lấy được, đó là thông tin về kỹ thuật hiện thực hóa ảo ảnh. Lúc trước ta đã xem xét một lượt tại Chủ Thần, một số linh kiện trong đó đều có thành phẩm có thể mua được, ví dụ như tấm kim loại ký hiệu tên là Tu di giới tử luân. Do vấn đề kim loại rất đặc biệt nên giá hoán đổi hơi đắt một chút, nhưng cái linh kiện mà trước đây ta mãi vẫn không biết có tác dụng gì này, không ngờ lại chính là bộ phận chủ yếu của ảo cảnh mô phỏng tu chân. Ngươi có thể dùng tấm kim loại đó làm máy tính chủ, sau đó dựa vào chiếc nhẫn tối cao chuyển hóa năng lượng của lò phản ứng tụ hợp thành chân nguyên lực, cỗ máy hiện thực hóa ảo ảnh tu chân kiểu cũ sẽ có thể sử dụng. Trong đó có thể tái hiện lại tất cả mọi kẻ địch mà ngươi từng gặp qua, bao gồm cả clone của ngươi… Kỹ thuật văn tự ký hiệu thật sự rất kỳ diệu, trong máy sẽ tự động hoàn chỉnh thực lực cụ thể của quái vật hoặc nhân vật trong ký ức của ngươi, ví dụ như thực lực chênh lệch sau bao nhiêu năm. Tuy có khả năng là sẽ có chênh lệnh rất lớn với hiện thực nhưng dù gì thì cũng có thể làm vật tham khảo…

– Trịnh Xá, muốn đấu với clone của ngươi không?

Chọn tập
Bình luận