Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vô Hạn Khủng Bố

Chương 276: Bão táp ập tới

Tác giả: Zhttty
Chọn tập

Kế hoạch đã định, Trịnh Xá lập tức bay lên trên không, từ trên cao cả chục nhìn nghìn mét quan sát xung quanh, nhưng đại dương rộng lớn vô cùng vẫn không biết đâu là bờ bến. Với thực lực của Trịnh Xá hiện tại, cho dù là không khởi động Hồng hoang, khai thiên tích địa, chỉ với trạng thái Hủy diệt đã đủ để đột phá bầu khí quyển. Kỹ năng dùng chân nguyên lực và ma lực hộ thể mới học được cộng thêm kỹ năng Hồng viêm đều có thể bảo vệ hắn không bị nhiệt độ cao khi hạ từ ngoài bầu khí quyển xuống nhưng hắn không thể tồn tại lấu trong chân không nên độ cao mười nghìn mét là lựa chọn tốt nhất.

“Bộ phim đếm ngược số hai, tiếp theo là trận chiến cuối cùng rồi. Không cần biết sau đó có còn chiến đấu gì không, nhưng đối mặt với clone của ta… Đối mặt với hắn, ta tuyệt đối không thể thất bại! Tuyệt đối không thể thất bại một lần nữa!”

Trịnh Xá yên lặng nhìn xuống phía dưới, ở đó có các thành viên Trung Châu đội, cũng là những chiến hữu mà hắn tin cậy nhất. Vì bọn họ cũng được, vì La Lệ cũng được, vì sống sót cũng được, mà vì trở về thế giới hiện thực cũng được, vì tất cả mọi chuyện, hắn đều không được phép thất bại!

– Đông Hải đội! Nhất định phải bắt sống tinh thần lực khống chế giả của Đông Hải đội, nếu không đến trận chiến cuối cùng, bố cục của Sở Hiên và Tiêu Hoành Luật sẽ đều có khiếm khuyết, hơn nữa Chiêm Lam…

Trịnh Xá lại khẽ thở dài, tình cảm của hắn với Chiêm Lam rất phức tạp, nói không thích thì là giả. Một mỹ nữ có thể vì hắn mà cả tính mạng cũng mặc kệ, một cô gái đối với hắn tình thâm ý trọng, cho dù hắn có tâm địa sắt đá đến thế nào, cho dù hắn đối với La Lệ tình thâm ý trọng ra sao thì trong lòng hắn cũng không thể xóa đi sự áy náy, bối rối đối với Chiêm Lam. Vừa rồi khi Chiêm Lam ngã xuống biển, hắn vội vã ôm lấy cô gái đáng thương này, tình cảm phức tạp đó lại càng rõ ràng.

“Bỏ đi, đoạn cảm tình này thật sự không cắt đứt được, càng quan tâm càng loạn, tạm thời không quản nổi nó. Chỉ là lần này dù thế nào cũng phải cứu cô ấy thoát khỏi tâm ma khống chế, nhất định không thể để Đông Hải đội chạy thoát…”

Trịnh Xá ở trên trời hét dài một tiếng, dùng tốc độ cực nhanh bay đi. Tốc độ của hắn so với máy bay còn nhanh hơn mấy lần, sau nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt những đội viên Trung Châu đội, chỉ để lại mười mấy người trôi nổi giữa biển khơi.

Sở Hiên vẫn một mực cúi đầu đọc tài liệu, sau khi Trịnh Xá biến mất, hắn mới ngẩng lên nhìn trời một chút rồi thấp giọng nói:

– Bão táp sắp tới rồi…

“Bão tới rồi… Cơn bão thật lớn!”

Trịnh Xá bay một hơi đã được mấy kilomet, chưa bay bao lâu thì đột nhiên nhìn thấy một đám mây bão to lớn đen kịt đang ập tới gần. Khoảng không ở phía xa kéo dài tới tận đường chân trời đều bị đám mây đen này bao phủ, không thấy được đâu là điểm tận cùng. Trong mây bão, sấm chớp lập lòe, thỉnh thoảng lại có một hai tia sét đánh xuống mặt biển, cộng thêm gió xoáy không ngừng du động, quả là một trận bão khổng lồ.

Trịnh Xá hơi thoáng do dự rồi trực tiếp bay xuống phía dưới đám mây bão. Nếu bay ở phía trên thì đương nhiên là sẽ không bị gió thổi mưa táp nhưng hắn lại không có quét hình tinh thần lực, chỉ có thể bay xuống dưới cơn bão, dùng mắt thường tìm kiếm tàu biển. Vừa bay vào bên trong, mấy luồng sét đã đánh thẳng vào người Trịnh Xá.

Trên người Trịnh Xá lóe lên ánh sáng sặc sỡ, mấy luồng sét lập tức tiêu tan, nhưng hắn cũng không dễ chịu gì, chân nguyên lực và ma lực này đâu phải bỗng không mà có chứ. Sau khi trúng thêm mấy tia sét nữa, Trịnh Xá rút cuộc cũng phải từ trên cao chục nghìn mét hạ xuống còn hơn nghìn mét, chỉ là ở vị trí này không thể nhìn ra xa trên biển, tốc độ tìm kiếm tàu thuyền cũng chậm hơn rất nhiều.

“Quy mô của trận bão này thật là lớn, hơn nữa cường độ cũng cực kỳ kịch liệt, đây hẳn là độ khó của bộ phim thảm họa thế giới The Perfect Storm này. Tàu biển bình thường lọt vào cơn bão này đúng là không thể chạy nhanh được, nếu như có thể cướp được một chiến hạm, lúc ấy cưỡi gió vượt song, nhất định có thể tới được quần đảo Điếu Ngư Đài trước Đông Hải Đội.”

Tạm thời không nhắc đến chuyện Trịnh Xá đang tìm kiếm tàu biển, những người còn lại đều đang trôi nổi trên mặt nước. Khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ sau, phía chân trời từ từ trở nên u ám, chỉ thấy một đám mây lớn đen kịt như mực trải rộng ra ở đằng xa. Dần dần, mặt biển cũng nổi gợn sóng, con sóng càng lúc càng cao, đẩy mọi người phập phù liên tục.

– Khốn kiếp, bão tới thật rồi. Chúng ta cứ dập dềnh trên biển thế này sao? Chỉ sợ chưa đợi được đến lúc Trịnh Xá tìm thấy tàu biển trở về, chúng ta đã chìm xuống đáy biển rồi.

Tên miệng rộng Trình Khiếu lập tức mở miệng ca thán.

Những người còn lại đều trầm mặc không nói, chỉ có vài người mới tiến vào thế giới phim kinh dị là đầy vẻ lo lắng. Nhìn cơn bão thế tới ào ào đang ập đến này, không biết giỏ khí cầu nhỏ bé có đủ vững chắc hay không, có thể chống đỡ nổi sóng lớn do gió bão cuốn lên hay không. Nếu như không thể, dựa vào tố chất thân thể của họ, căn bản không thể một mình sống sót giữa biển rộng sâu thẳm này, đến bước đó thì đúng là không xong hết cỡ.

Ánh mắt mọi người đều dần dần tập trung sang phía Sở Hiên. Tên này luôn được Trịnh Xá gọi là Doraemon, vậy thì hắn sẽ luôn có biện pháp giải quyết khó khăn trước mắt, đây cũng là một trong những suy nghĩ tập quán mà mọi người đã hình thành trong thời gian dài. Kẻ ẩn tàng sâu nhất của Trung Châu đội, tên khốn Sở Hiên này chắc chắn là còn đang giấu đồ tốt, chỉ chờ hắn thò tay vào túi lấy ra mà thôi.

“Nhắc mới nhớ, hắn có túi không gian, lại càng giống Doraemon thêm một phần.”

Mấy người Zero vẫn một mực im lặng nhưng trong lòng đều lén lút cười thầm, nhìn mấy gã tân nhân đang có chút nôn nóng nhìn Sở Hiên, bọ họ cũng vui vẻ chờ xem Sở Hiên sẽ giải quyết hoàn cảnh khó khăn này thế nào.

Sở Hiên cũng rất dứt khoát, hắn ngẩn đầu lên nhìn mấy người một lượt, rồi lại cắm cúi vào tập tài liệu, nói:

– Ừm… Không vượt qua được, thì chết chắc rồi…. Có lẽ vậy.

……..

“….Quả nhiên là câu này.”

Mấy người Zero, Vương Hiệp lập tức nhìn nhau cười khổ, tên đáng ghét Sở Hiên này cơ bản không thể nói được câu nào tử tế. Lúc trước khi Trịnh Xá trúc cơ hắn cũng nói không qua được thì chết, bây giờ đối mặt mới sự mong đợi của mọi người, hắn tự nhiên là không thể như đại anh hùng đứng ra gánh vác trách nhiệm. Nếu như hắn thật sự lắc mình một cái biến thành đại anh hùng đứng ra thì sợ rằng mọi người lại không dám tiếp nhận sự hỗ trợ của hắn. Dù gì thì cũng chẳng ai muốn giống như Trịnh Xá, khơi khơi đưa đầu ra để bị tính kế, lúc trúc cơ là một ví dụ điển hình…

– Ách, Sở hiên, cái tập tài liệu mà ngươi xem mãi đấy chẳng lẽ là tư liệu về Trịnh Xá sau khi trúc cơ?

– Ừ, đúng thế, những số liệu này khó khăn lắm mới có được…

“Quả nhiên… Hắn muốn Trịnh Xá trúc cơ, nguyên nhân phần lớn quả nhiên là vì muốn có được những số liệu này, đều là để nghiên cứu tu chân…”

Mấy tân nhân nghe mà đều thầm cảm thấy phát lạnh, bọn họ cũng không dám nhìn Sở Hiên, nơm nớp lo sợ mình cũng sẽ tiếp nối Trịnh Xá, bước lên con đường cả đời bị tính kế. Những người cũ của Trung Châu đội thì cười khổ không thôi, đối với Sở Hiên họ cũng không quá mức sợ hãi, mà ngược lại có thêm mấy phần dở khóc dở cười với hắn. Hắn là bộ não của Trung Châu đội, cũng là nhân vật linh hồn của đội, có thể nói, hắn là thành viên không thể thiếu được của Trung Châu đội, ở cùng một địa vị với Trịnh Xá. Hơn nữa tên này ngoài có hơi nhiều thói xấu ra thì những chuyện như vứt bỏ, phản bội đồng đội trên chiến trường, hắn thật sự chưa từng làm… Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải được hắn thừa nhận là đồng đội của hắn.

Đúng lúc này, một con sóng cao vài mét đánh tới, đẩy tung chiếc giỏ khí cầu lên không trung, khi rơi xuống đã có mấy người ngã xuống nước. Lần này chưa đợi họ kịp ngoi lên đã lại có mấy con sóng khác đổ tới, cơn này tiếp cơn kia, đơn giản là không ngừng lại một chút nào, bầu trời cũng dần dần xuất hiện những hạt mưa lớn bằng hạt đỗ tương. Chờ đến khi mọi người trồi lên khỏi mặt nước thì một tia chớp vụt lóe lên, rạch ngang bầu trời, tiếp đó là một tiếng sấm vang động, bão tố cuối cùng cũng đã tới.

Ở đằng xa, Trịnh Xá càng bay càng nhanh, đến cuối cùng hắn đã sử dụng đến cả Bạo tạc, cả người như một luồng điện phóng đi. Mắt thấy cơn bão càng lúc càng khốc liệt, mặt biển toàn là những ngọn sóng cao mấy chục mét hoặc là hơn, cũng không biết đồng đội của hắn có thể chống chọi được hay không nữa. Trong cơn bão như thế này, một chiếc thuyền cũng không có, mấy tân nhân sợ rằng là đều lành ít dữ nhiều, Trịnh Xá không thể không liều mạng tìm kiếm tàu biển, mau chóng cứu họ ra khỏi bão táp.

– …Thấy rồi!

Trịnh Xá đưa mắt nhìn ra xung quanh, cuối cùng cũng thấy được cách đó rất xa có một con tàu nhỏ đang dập dềnh trên mặt biển. Hắn lập tức hưng phấn hét lên một tiếng, âm thanh thậm chí còn lớn hơn cả tiếng gió bão gầm rít, khiến cho mấy người trên thuyền đều ngước mắt nhìn lên trên không. Thị giác của những người bình thường này đều chỉ có hạn, bọn họ chỉ thấy một bóng người từ trên trời nhanh chóng lao xuống, chưa kịp định thần lại thì bên boong tàu đã đã có một thanh niên hơn hai mươi tuổi đứng đó.

Do thế tới của Trịnh Xá quá quỷ dị, nhất thời tất cả thủy thủ trên boong đều ngây ra bất động, cho đến khi một con sóng lớn ập tới, kéo tuột một thủy thủ xuống nước, người này thét lên kinh hoàng, mọi người mới định thần lại được. Nhưng giờ sao có thể cứu được thủy thủ kia, trong cơn bão kịch liệt như thế này, chỉ cần người bị cuốn ra khỏi thuyền là chắc chắn phải chết.

Trong lúc mọi người đang kêu gào thì Trịnh Xá đột nhiên giậm chân lao ra, trước khi thủy thủ kia rơi xuống nước đã bắt lấy hắn, tiếp đó chân đạp hư không quay ngược trở lại. Biến cố này khiến cho tất cả mọi người lại cùng kêu lên, chỉ là lần này là hô hào siêu nhân các loại, có vẻ như họ đã nhận định Trịnh Xá chính là siêu nhân trong phim ảnh.

– …Không cần biết ta có phải siêu nhân hay không, bây giờ ta trưng dụng con tàu này, mau cùng ta đi cứu người!

Trịnh Xá hít sâu mấy hơi, không khí khí ẩm ướt hòa trộn với nước mưa và bọt sóng, khi hô hấp không hề dễ chịu, nhưng chân đang đứng trên boong tàu, ý nghĩa của nó khiến cho hắn nhất thời liền thở phào nhẹ nhõm.

Đám thủy thủ nghe vậy đều ngẩn ra, rõ ràng là còn có chút do dự, nhưng một người đàn ông mặc áo chemise cộc tay đứng sau lưng họ bỗng vội vàng quát lên:

– Không nghe thấy gì sau? Mọi người mau về vị trí, theo vị này đi cứu người!

– Vâng, thuyền trưởng!

Các thủy thủ đồng thành hô lớn, tiếp đó chạy tới từng vị trí trên boong tàu, chỉ còn lại người đàn ông mặc áo cộc tay kia đứng nhìn Trịnh Xá.

– Tôi là thuyền trưởng của thuyền cá này, Arnold Debitter, xin hỏi anh có phải là thành viên tiểu đội luân hồi không?

Trịnh Xá lập tức sững sờ, hắn có thể khẳng định cực kỳ chắc chắn con thuyền này chỉ là một thuyền cá phổ thông, trên thuyền cũng không có ai vượt hơn cấp độ người bình thường, vì thế cũng hoàn toàn có thể phủ định những người này là người của Đông Hải đội, vậy thì… Làm sao người này biết được sự tồn tại của tiểu đội luân hồi?

– Ông đã gặp qua Đông Hải đội à? Bọn họ nhờ ông chuyện gì sao?

Trịnh Xá đáp, đồng thời hắn cũng cẩn thận đề phòng.

– Đông Hải đội, Đó là cái gì?

Lại đến lượt người này ngạc nhiên, có điều ông ta cũng không để ý mà chỉ lấy một cái hộp nhỏ màu đen, nói:

– Khoảng hơn một tháng trước có một người đến gặp tôi, anh ta cho tôi một món tiền lớn, nhiệm vụ cần làm khi anh xuất hiện thì giao cái hộp đen này cho anh. Nói mới nhớ, các anh trông cực kỳ giống nhau, ngoài vị trí vết sẹo trên mặt khác nhau ra thì gần như giống nhau như đúc.

Trịnh Xá lập tức kinh hoàng, hắn đã biết người mà vị thuyền trưởng này nói là ai rồi, trong tất cả các tiểu đội luân hồi chỉ có một người duy nhất trùng khớp với miêu tả… Đó chính là clone của hắn! Nhưng mà… Phụ Chế Thể chẳng lẽ đã có thể vượt qua Chủ Thần, trực tiếp tiến vào thế giới phim kinh dị của ngươi khác? Hơn nữa còn biết trước được hắn sẽ gặp được người trước mặt? Không thể nào! Trừ phi… Trừ phi hắn đã tiến vào cơ nhân tỏa tầng thứ năm.

Cố nén sự khiếp sợ trong lòng, Trịnh Xá thuận tay tiếp lấy chiếc hộp đen. Chiếc hộp vừa lọt vào tay hắn lập tức bỏng rẫy, trong lúc bất ngờ, Trịnh Xá không ngờ lại không thể giữ nổi mà vô thức ném cái hộp đi, tiếp đó chiếc hộp chợt nổ tung giữa không trung, biến thành một đoàn lửa đen, đoàn lửa đó từ từ ngưng tụ lại thành một hình người.

– Lại gặp mặt rồi… Không, không phải lại gặp mặt, là để ngươi nghe được tiếng ta nói, bản thể của ta.

Hình người do ngọn lửa màu đen tạo thành trông mơ hồ không rõ rệt nhưng giọng nói đó lại cực kỳ quen thuộc với Trịnh Xá. Giọng nói hắn cả đời cũng không thể quên được, nghe qua cực kỳ giống như giọng hắn nhưng trong thanh âm lại mang theo cảm giác cô độc khôn cùng, đó là giọng của Phục Chế Thể!

– Ngươi muốn làm gì? Giết chết ta trước khi trận chiến cuối cùng bắt đầu sao?

Roạt một tiếng, Trịnh Xá đã rút Hổ hồn đao ra, bốn loại năng lượng trong cơ thể nhanh chóng vận hành. Chỉ cần bóng người trước mặt bắt đầu công kích, hắn sẽ lập tức nhảy ra khỏi thuyền giải quyết với nó, cho dù thế nào thì con tàu này cũng không thể để mất!

Hình người kia khoát tay nói:

– Không cần khẩn trương, đây chỉ là công cụ trao đổi giữa ta và ngươi mà thôi, trận chiến cuối cùng mới là lúc chúng ta chính thức chiến đấu. Bây giờ vẫn còn sớm, nếu giải quyết ngươi quá sớm thì trận chiến cuối cùng sẽ quá vô vị… Ta nghe qua rồi, sau Resident Evil 2 ngươi không chết trong thế giới phim kinh dị, hơn nữa còn từ từ phát triển, đưa Trung Châu đội thành đệ tam cường, chỉ thua hai đội Ác Ma và Thiên Thần, là như vậy phải không? Ta từ các tiểu đội luân hồi khác cũng biết được sự tồn tại của ngươi và Trung Châu đội, đáng để kiêu ngạo đấy, ngươi đã có tư cách để khiêu chiến ta. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – https://sachvui.com

– Khiêu chiến?

Trịnh Xá cười lạnh một tiếng, nâng Hổ hồn đao lên chỉ vào hình người kia, nói:

– Ngươi đang đùa ai vậy? Là khiêu chiến ư? Không, là đánh bại ngươi! Ta sẽ không thất bại lần nữa! Lần sau đối mặt ta sẽ thật sự triệt để đánh bại ngươi! Nghe rõ rồi chứ! Đây không phải khiêu chiến mà là cuộc chiến định mệnh giữa ta và ngươi! Cả ta và ngươi đều không trốn tránh được…

– Đúng vậy, chúng ta đều không trốn tránh được..

Hình người tựa hồ cũng cười lạnh, hắn phất tay nói:

– Nếu như ngươi vẫn còn ôm cái tư tưởng sai lầm như trong Resident Evil 2, vẫn ôm lấy sự lương thiện yếu đuối, ôm lấy cái chính nghĩa giả dối ấy thì ta không ngại giải quyết ngươi ngay bây giờ. Nếu đã là trận chiến cuối cùng, vậy thì nhất định phải có một kết cục hoàn mỹ, sức mạnh của ngươi, tư tưởng của ngươi, đã chuẩn bị tốt để đối mặt với ta chưa?

– Không sai…

Trong đầu Trịnh Xá chợt hiện lên những cảnh đã từng trải qua, từ Resident Evil 1 lúc hắn còn rất yếu ớt, cho đến Resident Evil 2 là bước ngoặt lớn nhất, cùng với The Mummy nơi hồi sinh lại các đồng đội, còn có A Nighmare on Elm streets mấu chốt để hắn trưởng thành, còn cả… Đã trải qua nhiều chuyện như thế, đã trải qua thời gian dài như thế, tất cả những chuyện hắn làm…

– Không sai! Ta nhất định có thể đánh bại ngươi, ta nhất định phải đánh bại ngươi! Suy nghĩ của ngươi ngay từ ban đầu đã sai lầm rồi! Báo thù chắc chắn không sai, đem kẻ thù bằm thây vạn mảnh cũng là đương nhiên, nhưng tất cả những gì chúng ta trân quý, tất cả những gì chúng ta tin tưởng, cùng với những người chúng ta đã từng kề vai tác chiến, ta vĩnh viễn sẽ không buông bỏ! Vì thế, ta nhất định phải đánh bại ngươi!

Hình ngươi kia trầm mặc một lúc lâu rồi mới vươn tay ra, nói:

– Tư tưởng đấng cứu thế à? Mặc dù còn chưa thành thục nhưng tốt xấu gì cũng có tư cách đối mặt với ta rồi, cũng được… Ta đứng ở đây, đứng ở vị trí kẻ mạnh nhất này chờ ngươi. Trịnh Xá, nếu như ngươi có thể sống sót đến trước mặt ta, ta sẽ cho ngươi tư cách khiêu chiến ta.. Còn nữa, nếu như chưa đạt tới trình độ khai mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư tối cao thì ngươi tốt nhất là không nên một mình tới đối mặt ta, nếu không kết quả sẽ vẫn như trước thôi…

-…Ta chờ ngươi, bản thể của ta, để ta xem thử… Lòng tin ấu trĩ đó của ngươi rút cuộc là có thể phát huy được sức mạnh lớn từng nào, nếu như có thể… Bỏ đi, trong trận chiến cuối cùng, ta chờ ngươi…

Bóng người nó nói xong liền trực tiếp tiêu tan giữa cơn mưa, hoàn toàn tan biến.

Trịnh Xá cũng đứng ngây ra một lúc lâu chưa định thần lại được, đến khi trên trời vang lên một tiếng sấm đinh tai hắn mới hồi phục lại. Trịnh Xá yên lặng hồi tưởng lại những gì Phục Chế Thể đã nói, cũng không biết hắn rút cuộc là muốn biểu đạt những gì.

“Là hắn hy vọng ta đánh bại hắn sao? Câu cuối cùng chưa nói hết, rút cuộc là muốn biểu đạt cái gì với ta? Còn cả hắn làm sao có thể liên hệ vào thế giới phim kinh dị mà ta đang ở? Chẳng lẽ hắn thật sự đã đạt tới cấp độ cơ nhân tỏa tầng thứ năm?

Bóng ma của Phục Chế Thể vốn vẫn luôn đè nặng trong lòng các thành viên Trung Châu đội, sự cường hãn của hắn đã không lời nào có thể diễn tả được nữa, vậy mà bây giờ Trịnh Xá còn phát hiện, hắn không ngờ lại có thể tùy ý tiến vào thế giới phim kinh dị của người khác. Phát hiện này thật quá kinh người, cũng gián tiếp chứng mình tính chính xác của những gì Tiêu Hoành Luật đã nói.

– Tầng thứ tư cao cấp nhất sao?

Trong lúc Trịnh Xá một mình đối mặt với bóng ma của Phục Chế Thể thì ở cách đó rất xa, mấy người Trung Châu đội lại đang chật vật không thôi. Trận bão ập tới cực kỳ đột ngột, chỉ vẻn vẹn dựa vào một chiếc giỏ khí cầu nhỏ bé thật sự không thể chống cự nổi, hơn nữa họ còn gặp phải một đàn cá mập. Đàn cá mập này tới cũng rất bất ngờ, Triệu Anh Không đang bơi trực tiếp bị một con kéo tuột xuống đáy nước. Tuy nàng nổi lên rất nhanh chóng nhưng con các mập bị phân thây lại khiến cho cá mập xung quanh càng thêm điên cuồng, bất đắc dĩ mọi người đang bơi chỉ có thể bám vào giỏ khí cầu. Nhưng làm như vậy, gió khí cầu liền từ từ chìm xuống biển, nước cũng ngập tới những người đang ở bên trong.

– Khứu giác của cá mập cực kỳ thính nhạy đúng không? Có thể ngửi được mùi máu tươi từ khoảng cách rất xa, giết chết con cá mập này không biết sẽ lại dẫn tới bao nhiêu con khác nữa đây.

(thiếu, chẳng biết đứa nào nói)đang bơi trong biển, hắn sợ đến toàn thân phát run, vừa run rẩy vừa lẩm bẩm nói.

Không hiểu vì sao, khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Anh Không chợt thoáng hồng, nhưng cũng không nói gì, chỉ quay đầu nhìn về phía cá mạp ở đằng xa.

– Chẳng lẽ…

Trình Khiếu đột nhiên kinh ngạc, thậm chí là có chút mừng rỡ, kêu lên.

Chỉ vỏn vẹn hai chữ nhưng Triệu Anh Không lại cực kỳ kích động, nàng vội vã quay sang phía Trình Khiếu, nói:

– Câm mồm!

Nhưng Trình Khiếu đã nói toạc mồm ra:

– Chẳng lẽ bạn tốt của muội tới rồi! Vì thế mùi máu tươi mới dẫn cá mập tới? Ha ha ha… Á…. (bạn tốt mà phụ nữ một tháng gặp một lần ấy =.=”“)

Kết cục cực kỳ bi thảm, Trình Khiếu trực tiếp bị đạp thẳng một cưới, bay ra xa hơn mười mét, rơi tùm xuống biển. Chỗ hắn rơi xuống bọt nước bắn lên tung tóe, đồng thời cá mập xung quanh tựa hồ cũng ngửi được mùi máu, nhanh chóng xông tới, dọa cho Trình Khiếu phải vội vội vàng vàng trồi lên, tiếp đó liều mạng bơi về phía giỏ khí cầu.

Bạn tốt tới rồi… Nhìn cô ấy kích động như vậy, chẳng lẽ là thật? Thế nên khi bơi trong biển mới lôi kéo cá mập đến?”

Tất cả mọi người đều dở khóc dở cười, bất quá họ cũng không dám mở miệng lên tiếng, nhìn cảnh ngộ của Trình Khiếu, phỏng chừng dù hắn có leo lên được giỏ khí cầu cũng sẽ bị cô bé giết chết mất. Dù sao thì lúc này tên khốn này ăn nói cũng thật quá tục tĩu…

Một lúc lâu sau, Trịnh Khiếu cuối cùng cũng kiệt sức nổi lên trên, bám vào giỏ khí cầu. Trên người hắn đã bị cắn trúng mấy vết, tuy cũng giết được mấy con cá mập đó nhưng hắn đã không còn sức lực để động đậy nữa. Những người còn lại đều cực kỳ cẩn thận nhìn ra xung quanh, chỉ sợ không cẩn thận một chút sẽ bị đám cá mập đánh lén. Lúc trước trong bầy cá mập không ngờ lại xuất hiện một con cá mập trắng lớn dài hơn sáu mét, loại quái vật này chỉ cần một phát cắn là đủ xé đứt đôi cơ thể người, mấy tân nhân lập tức mặt mũi trắng bệch, cả người run rẩy không thôi.

Lâm Tuấn Thiên không ngừng nhìn sang những người xung quanh, bỗng nhiên hắn trông thấy trên ngực Tiêu Hoành Luật có đeo tấm huy hiệu Tế sư, tên này lập tức kêu lên:

– Tiêu Hoành Luật, ngươi mau thả hắc long của chúng ta ra! Đúng mà, có hắc long không phải chúng ta có thể bay lên trời sao? Như vậy cũng sẽ an toàn!

Tiêu Hoành Luật lập tức cười lạnh, thằng nhóc này lau lau mồ hôi trên trán nói:

-…Đừng làm ồn nữa, ngươi cho rằng Chủ Thần thật sự sẽ để ngươi có cơ hội để lách luật sao? Nhìn thấy sấm sét trên trời không? Bây giờ bay lên cao tuyệt đối là tự tìm chết. Đó còn chưa hết, trong thông báo của Chủ Thần luôn chứa đầy cạm bẫy, cũng tức là những trò chơi chữ, cái gọi là đạo cụ bay… Là chỉ máy móc có thể bay hay là những dụng cụ có thể bay? Nếu là cái sau thì ngươi làm sao có thể khẳng định “rồng” không phải là một loại dụng cụ? Dù sao nó cũng không phải là năng lực thuộc về cá nhân ngươi, cũng không phải sinh vật trời sinh đã có. Nói một cách hình tượng thì đối với Trung Châu đội mà nói, sự tồn tại cả nó tương đương với đạo cụ sinh vật chiến đấu, là một trong những đạo cụ sinh vật chúng ta lấy được trong thế giới phim kinh dị. Cho nên cứ ngoan ngoãn chờ đợi đi, chờ Trịnh Xá đem tàu biển về.

– Mau mau quay lại đi!

Trịnh Xá đứng ở đầu thuyền, lo lắng nhìn biển khơi đen kịt phía trước. Nhìn sóng biển càng lúc càng mãnh liệt, nhìn sấm sét trên trời liên tục đánh xuống, cùng cả những xoáy nước giữa biển cả thâm trầm, trong lòng hắn tràn ngập dự cảm không tốt. Tuy vừa rồi đã dùng thẻ kim loại màu bạc liên hệ với Sở Hiên, theo như hắn nói thì “chắc là” không có việc gì, nhưng hai chữ “chắc là” này bao hàm rất rộng, đặc biệt là khi nó phát ra từ miệng tên đáng ghét Sở Hiên thì quả thật rất không ổn, hắn thực sự có cảm giác không hay một chút nào!

– Sở Hiên! Nếu ngươi dám tính kế những người còn lại, khiến cho họ lâm vào nguy hiểm thì ta nhất định phải lột da ngươi! Không, nhai sống ngươi!

Trịnh Xá đang sợ hãi, hắn không sợ thời tiết tồi tệ này hay những gì tương tự, là thành viên Trung Châu đội, bọn hắn vô cùng mạnh mẽ, đã đứng ở hàng ngũ cao cấp trong tất cả thế giới luân hồi rồi. Cơn bão ác liệt này, cho dù là ở giữa biển sâu đi chăng nữa thì trong thời gian ngắn cũng không thể làm họ bị thương, nhưng nếu Sở Hiên lại giở trò gì nữa thì tình hình sẽ cực kỳ khó nói.

– Mau lên, nhanh hơn chút nữa!

Trịnh Xá liên tục thúc giục thuyền trưởng và các thủy thủ trên tàu, mà sau khi trải qua sự kiện bóng người bằng lửa đen lúc trước, những thủy thủ cùng thuyền trưởng này đối với Trịnh Xá đơn giản là kính sợ như quỷ thần, không có chút quanh co lộn xộn nào, tùy theo hắn chỉ huy, lái thuyền theo hướng hắn yêu cầu. Đương nhiên, trong cơn bão như thế này, một tàu biển thông thường tối đa chỉ có thể bảo đảm không lệch khỏi mấy hướng lớn đông tây nam bắc còn kinh độ vĩ độ gì gì đó thì hoàn toàn không quản nổi.

Trịnh Xá trong lòng cũng nôn nóng, hoảng hốt, không còn cách nào khác chỉ có thể một hai phút lại dùng thẻ kim loại màu bạc liên lạc với đoàn đội một lần, sau đó thì trực tiếp mở thông luôn, đến bao giờ tìm được bọn họ mới thôi. Nhưng cái cơn bão chết tiệt này, có trời mới biết hải lưu đã cuốn họ tới tận chỗ nào rồi, nơi hắn rời đi rõ ràng là phải ở gần đây mới đúng!

– A, trên mặt biển lại có nhiều xác cá mập như vậy?

Đúng lúc này, một thủy thủ đang đứng trên boong đột nhiên kêu lớn. Mọi người nhìn về phía hắn chỉ quả nhiên thấy trên mặt nước có mấy chục xác cá mập đang trôi nổi, không ngừng dập dềnh theo từng đợt sóng lớn. Đám cá mập này hình như là từ xa trôi đến đây, ở hướng đó còn có rất nhiều xác xác mập bị xé thành từng mảnh nhỏ, Trịnh Xá lập tức hét lớn:

– Lái sang đó! Là bên ấy! Lái sang phía xác cá mập trôi tới!

Ở chỗ cá mập trôi tới, Trình Khiếu đang liều mạng vật lộn trong sóng nước. Không phải hắn đột nhiên đại phát thần uy, muôn giết sạch cá mập trong vùng biển này, chỉ là trên giỏ khí cầu đang có một cô bé, mặt đầy sát khí đứng đó. Hai tay nàng đang nắm lại, có vẻ như đang cầm vũ khí gì đó, chỉ là trên hai tay trống trơn, chẳng có gì cả.

– Anh Không! Hai chân ta đều bị chuột rút rồi, thật sự không được nữa mà! Mau cho ta lên đi!

Trình Khiếu không ngừng nhô lên hụp xuống trong nước biển, rồi bỗng như một con cá heo nhảy vọt lên khỏi mặt nước, ở giữa không trung xoay người một vòng, một con các mập ở phía dưới đang cắn về phía hắn lập tức bị cắt thành mảnh vụn. Có điều tên khốn này đang thở hồng hộc, nhìn dáng vẻ thật sự rất mệt mỏi, không biết hắn còn có thể kiên trì được bao lâu nữa.

Triệu Anh Không lạnh lùng nhìn xuống, nói:

– Hoặc là ngươi giết hết tất cả cá mập… Hoặc là ta giết ngươi, tự mình lựa chọn đi.

-…Vậy có thể để muội tới giết cá mập không? Kết hợp hai điều lại.

Trình Khiếu hơi ngẩn ra, tiếp đó gào lên.

Triệu Anh Không cũng chẳng chút nghĩ ngợi, chợt vung tay, một đạo kiếm khí cắt phá sóng biển chém về phía Trính Khiếu, dọa cho hắn kêu lên oai oái. Trình Khiếu lập tức không dám nói nhiều nữa, chỉ biết lặn xuống nước tránh né kiếm khí, đương nhiên, hắn lại không thể không tiếp túc đội mặt với vô số cá mập.

– Nhiều cá mập thật.

Zero vẫn một mực trầm mặc đột nhiên mở miệng nói:

– Đây chắc cũng là một trong những khó khăn của The Perfect Storm? Triệu Anh Không, để cho Trình Khiếu lên đi, hắn có lẽ thật sự sắp không xong rồi.

Nói đoạn, hắn đã lấy súng ngắm Gauss ra, một khi Trình Khiếu gặp nguy hiểm sẽ có thể lập tức chi viện.

Vương Hiệp cũng đã có động tác, mấy quả bom plasma lơ lửng quanh người hắn, chỉ là Trình Khiếu vẫn đang ở trong nước biển nên hắn cũng không dám mạo muội ném xuống, phải chờ sau khi Trình Khiêu leo lên giỏ khí cầu, bom plasma mới có thể thanh lý trên phạm vi rộng.

Đúng lúc đó, từ phía xa bỗng có ánh đèn pha chiếu tới, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng Trịnh Xá hô hét. Khi mọi người quay đầu nhìn sang bên đó thì quả nhiên trông thấy một bóng người mang hai cánh nhanh chóng bay tới, loáng cái đã kéo Trình Khiếu lên khỏi mặt nước, đồng thời đứng lơ lửng giữa không trung. Người này đúng là Trình Xá đã quay về.

– Tốt quá, mọi người đều không sao… Nhưng mà, Triệu Anh Không, sao ngươi nhìn ta oán hận như vậy?

Trịnh Xá cứu Trình Khiếu lên, thầm đếm lại các thành viên trong đội một lượt, bấy giờ mới hưng phấn hô lên, đồng thời cũng thuận miệng hỏi một câu.

Chỉ thấy Triệu Anh Không đứng trên giỏ khí cầu đang nhìn hắn oán hận, bộ dạng như đã phải chịu ủy khuất rất lớn. Cô bé cũng không trả lời, chỉ nhàn nhạt hừ một tiếng rồi yên lặng thu hồi thanh gươm Excalibur. Trong lúc này, con tàu ở đằng xa cũng đã chạy tới, các thủy thủy lớn tiếng kêu gọi, thòng dây xuống kéo giỏ khí cầu lên tàu…

……

– Ha ha ha… Lần này đúng là Trình Khiếu đã quá đáng, cho dù là con gái thật sự đến… E hèm, ngươi cũng không thể nói ra đúng không? Ha ha ha, bị đánh là đáng đời…

Sau khi lên tàu, mọi người đều tắm qua nước nóng, tiếp đó tập trung ở phòng họp trên tàu thảo luận hành động tiếp theo. Trịnh Xá hỏi rõ nguyên do tại sao vừa rồi Trình Khiếu cùng Triệu Anh Không lại hành động nư vậy xong, hắn lập tức bật cười sằng sặc, cười đến mức Triệu Anh Không sắc mặt đỏ bừng, hơn nữa còn đang có xu hướng sắp sửa phát tiết bực tức thì hắn mới dừng lại, rồi nghiêm túc nói:

– Được rồi, chuyện gì qua rồi thì cho qua đi, bây giờ quay lại vấn đề chính. Vừa rồi ta đã hỏi thuyền trưởng, chúng ta hiện tại ở rất gần Hawaii, nếu như muốn đoạt chiến hạm thì bây giờ chúng ta tới Hawaii là tốt nhất.

– Trụ sở hạm đội Thái Bình Dương của Mỹ được đặt tại Trân Châu cảng, từ kinh vĩ độ của chúng ta hiện tại, tối đa trong vòng hai mươi bốn giờ có thể đến được đó…

Sở Hiên vừa cắn một quả táo vừa nói.

-…Trong lúc đang thảo luận có thể không ăn táo được không?

Trịnh Xá thở dài, nói.

Nghe vậy Sở Hiên hơi ngẩn người, rồi bỏ quả táo xuống, lại lấy ra một quả cả chua, vừa ăn vừa nói:

– Từ Trân Châu cảng đến quần đảo Điếu Ngư Đài, nếu dùng tàu bình thường, trong thời tiết bão táp thế này đại khái phải mất khoảng mười ngày. Nếu như dùng tàu chiến tốc độ cao thì phải cần khoảng năm ngày, bất quá nếu có thể thay đổi một chút, tăng cường một số động cơ không chính quy thì tốc đó còn có thể tăng mạnh… Có điều từ vị trí chúng ta tới Hawaii mất khoảng một ngày, cộng thêm các tình huống có thể chậm trễ, muốn đạt tới quần đảo Điều Ngư Đài, ta dự đoán cần khoảng năm ngày.

– Năm ngày.

Trịnh Xá thoáng trầm mặc, một lúc sau mới nói:

– Vậy thì dùng tốc độ nhanh nhất tới Hawaii đi, hy vọng chúng ta vẫn có thể đuổi kịp Đông Hải đội!

-….Sở Hiên, nói như vậy, khả năng đuổi kịp tối đa chỉ được 50% phải không?

Tiêu Hoành Luật ở bên cạnh vẫn đang cắm cúi ăn thứ gì đó đột nhiên ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi:

– Mặc dù nếu nói về tốc độ thì đó là tốc độ cao nhất mà chúng ta có thể đạt được nếu không phi hành nhưng tỷ lệ đuổi kịp Đông Hải đội vẫn rất thấp. Ngươi không có cách nào khác có thể đuổi kịp Đông Hải đội sớm hơn à?

– Không thể đuổi sớm hơn nhưng có cách để nâng cao xác suất 50% này.

Sở Hiên cũng không chần chừ, gật đầu đáp luôn.

– Ách…

Trịnh Xá ngắc ngứ một chút rồi lập tức quay sang phía Tiêu Hoành Luật:

– Nếu ngươi đã hỏi như vậy thì tức là ngươi chắc chắn đã có cách giải quyết vấn đề rồi, nói ra đi, ngươi nghĩ thế nào?

Tiêu Hoành Luật bật cười, ngắt một sợi tóc xuống, vừa nhìn vừa hỏi:

– Ngươi không đi hỏi Sở Hiên, chạy sang hỏi ta làm gì? Những chuyện về phương diện này hỏi hắn là tốt nhất, hay là… Ngươi đang sợ chuyện gì?

Trịnh Xá cùng những người xung quanh đều cười khổ, Trương Hằng liền trả lời thay. Hắn đang ngồi cạnh Tiêu Hoành Luật, đưa tay xoa xao đầu thằng nhóc, nói:

– Đừng nói là Trịnh Xá, kể cả bọn ta cũng cảm thấy rất sợ hãi, kế hoạch của Sở Hiên bình thường đều quá… Ừm, gọi là “bạo lực” chắc là không sai chứ nhỉ?

Những người xung quanh đều gật đầu đồng tình, mà Sở hiên cũng chẳng thèm để ý, cứ thản nhiên ngồi ăn cà chua, mặc cho mọi người ở đó bàn bạc kế hoạch.

Tiêu Hoành Luật lại cười hì hì, hắn vừa cười vừa nói:

– Đừng có nói đơn giản như vậy, rất xn lỗi, kế hoạch của ta lần này cũng đầy “bạo lực“, hơn nữa còn là “bạo lực” cực kỳ nguy hiểm đấy nhé.

Dù có bạo lực đến mức nào thì cũng chắc chắn không thể hơn nổi Sở Hiên. Kể cả hắn không nói ta cũng biết ý tưởng của hắn quá nửa là dùng Ma Động pháo bắn loạn về phía quần đảo Điều Ngư Đài, dù sao thì cũng bắn trúng là đáng đời, bắn không trúng lại tới tiếp… Thế cho nên, không cần biết kế hoạch của Tiêu Hoành Luật bạo lực đến đâu, vẫn tuyệt đối an toàn hơn kế hoạch của Sở Hiên nhiều!”

Cơ hồ tất cả mọi người đều nảy ra một ý nghĩ như vậy, vì thế tất cả đều vô cùng nhất trí, hướng về phía Tiêu Hoành Luật, gật gật đầu, bộ dạng đó lập tức khiến thằng nhóc bật cười ha hả.

Tiêu Hoành Luật cũng không giữ vẻ thần thần bí bí nữa, hắn đưa mắt nhìn Sở Hiên một cái giống như đang thị uy rồi thoáng chút đắc ý, nói:

– Kỳ thực cách của ta cũng là một biện pháp mười phần Bạo lực. Chúng ta không phải muốn đoạt chiến hạm của Mỹ sao? Dứt khoát làm lớn chuyện lên một chuyến, một lượt cướp luôn mấy chiến hạm, hoặc là làm chuyện gì khác khiến cho toàn thế giới phải chấn động là tốt nhất. Nếu như không được thì ít nhất cũng thu hút được sự chú ý của Mỹ cùng mấy nước lớn…. Nếu chúng ta không thể dùng tốc độ nhanh nhất tới được đảo Điếu Ngư, vậy thì dùng cách ngược lại, bắt Đông Hải đội phải dùng tốc độ chậm nhất chạy tới đó, như vậy cũng có hiệu quả tương đương!

Chọn tập
Bình luận