“Anh ta mệt, ngủ rồi. Tôi đành phải đưa em về nhà mình thôi.”
Sở Tường Hùng nhướn mày ngạo nghễ.
Thực ra chuyện là hắn đến chỗ Hứa Thịnh lấy một ít thuốc. Thừa lúc Hàn Phiêu lơ là liền chuốc mê người ta, rồi ngang ngược kéo Lâm Phiên Phiên về nhà mình.
“Vậy…tôi đi làm đây!”
Lâm Phiên Phiên không chút nghi ngờ, liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, may là vẫn chưa muộn giờ làm.
Chỉ có điều cô còn chưa kịp quay người bước đi, Sở Tường Hùng đã từ trên giường nhanh như chớp bật dậy, một bước lao đến bên vòng tay ôm gọn eo cô rồi dùng cả thân thể đè chặt cô xuống giường.
“Này bé con, nếu hôm nay em không giải thích rõ ràng với anh thì đừng hòng đặt chân tới cái biệt thự này.”
Lâm Phiên Phiên thất kinh, cô cố gắng đẩy Sở Tường Hùng ra nhưng vô dụng, thân gái như cô thì có bao nhiêu sức lực cơ chứ. Những giọt lệ bắt đầu ầng ậc trong đôi khóe mắt hoang mang. Giọng cô nghẹn lại:
“Đến anh cũng muốn ức hiếp tôi ư? Đàn ông các anh, đúng là chẳng có ai tốt đẹp…”
Sở Tường Hùng nhẹ nhàng đưa tay vỗ về gương mặt đầy ấm ức của Lâm Phiên Phiên
“Bảo bối à, đừng khóc. Sao anh nỡ ức hiếp em cơ chứ. Anh chỉ là muốn biết tại sao em bỗng dưng lại lạnh lùng với anh như vậy. Anh đã làm điều gì không phải ư? Em nói đi, anh sẽ thay đổi vì em mà.”
Lâm Phiên Phiên nghe xong liền không kiềm chế nổi nữa, hai hàng nước mắt lại lã chã rơi
“Anh chẳng có chỗ nào không tốt cả. Anh chính là quá hoàn hảo, hoàn hảo đến nỗi tôi cảm thấy mình vốn dĩ chẳng xứng với anh…”
“Em yêu à sao em lại có thể nghĩ như vậy được. Em thậm chí chẳng biết bản thân em tuyệt vời đến nhường nào. Em hiền lành lương thiện, lại xinh đẹp duyên dáng. Em chính là người tuyệt vời nhất mà Sở Tường Hùng này từng gặp, sao lại không xứng với anh chứ, đúng là đồ ngốc mà.”
Sở Tường Hùng khẽ áp sát lại gần, dùng đôi môi lạnh lẽo quyến rũ hôn lên những giọt lệ vương trên gương mặt Lâm Phiên Phiên, từng lời từng lời dịu nồng tựa nước, gần gũi ấm áp chạm đến trái tim đến thế.
“Có thật không?”
Lâm Phiên Phiên vốn đã định đóng cửa con tim, nhưng trước dáng vẻ si tình đó của Sở Tường Hùng lại không thể không rung động.
“Đương nhiên rồi!”
Sở Tường Hùng rất nghiêm túc bày tỏ:
“Nếu em không tin, ngay hôm nay anh đưa em đi gặp bố mẹ anh, anh sẽ nói với họ rằng anh muốn cưới em về làm vợ.”
“Đừng…”
Nhịp tim của Lâm Phiên Phiên bỗng trở nên dồn dập, mặc dù từng lời của Sở Tường Hùng đều khiến cô cảm động vô cùng. Nhưng hiện tại cô vẫn chưa thực sự sẵn sàng để làm vợ người ta, vả lại hôn ước giữa cô và Hoắc Mạnh Lam vẫn chưa thực sự hủy bỏ.
“Chúng ta mới quen biết nhau, còn chưa đến một tuần lễ đã định ước cả đời quả thực quá vội vã, đợi qua một thời gian nữa, cho đôi bên thấu hiểu nhau, lúc đó đi gặp bố mẹ cũng chưa muộn.”
“Vậy là em đồng ý rồi, em yêu à, anh yêu em yêu em nhiều lắm.”
Sở Tường Hùng bất giác bật cười vui sướng như một đứa trẻ, hào hứng ôm Lâm Phiên Phiên lăn lộn khắp giường.
Cứ thế, hai cơ thể quấn chặt lấy nhau, sự cọ xát giữa những lớp quần áo khiến cho dục vọng trong Sở Tường Hùng trỗi dậy mạnh mẽ:
“Em yêu à, anh muốn em.”
Sở Tường Hùng tẩn mẩn hôn khắp chiếc cổ mảnh mai của Lâm Phiên Phiên, bàn tay đã kịp tìm đường vào sâu trong những lớp áo.
Cả người Lâm Phiên Phiên cứng đờ, lập tức hoảng sợ khép chặt hai đùi. Ám ảnh mà Hoắc Mạnh Lam để lại cho cô đêm hôm đó…quả thực quá lớn.
Nhận ra sự căng thẳng của Lâm Phiên Phiên, Sở Tường Hùng không nén được nghi vấn, bàn tay bận rộn bỗng dừng lại, hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
Trước đây, cứ mỗi khi làm chuyện này, cô đều cảm thấy căng thẳng, nhưng đó là vì còn lúng túng, còn giờ đây, cái sự lo lắng này, chính là đang sợ hãi.
“Em…bụng em vẫn còn hơi đau.”
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Tường Hùng, đôi tay run run chống trên ngực hắn.
“Ôi vậy mà anh lại quên mất chuyện này, đúng là hết thuốc chữa, cục cưng à tại vì em quá hấp dẫn đó.”
Sở Tường Hùng ra điều vỗ vỗ trán, nhanh chóng lấy từ trong ngăn tủ bên giường ra một chai thuốc:
“Nào tới đây, anh xoa thuốc cho em.”
Dứt lời liền vén áo Lâm Phiên Phiên lên
“Không cần đâu…em phải đi làm đây.”
Lâm Phiên Phiên sợ sệt lui người về.
Sở Tường Hùng vẫn cho rằng cô chẳng qua là xấu hổ, liền đẩy cô xuống giường:
“Hôm nay em không cần đi làm, vì anh đã xin cho em cùng Triệu Dân Thường nghỉ rồi, ngoan nào, để anh bôi thuốc cho.”
Lâm Phiên Phiên vẫn muốn từ chối, nhưng Sở Tường Hùng đã liếm một ít thuốc, rồi nhẹ nhàng dùng lưỡi thoa thuốc cho cô.
“Tường Hùng, sao anh lại dùng lưỡi…”
Đầu lưỡi của Sở Tường Hùng vẫn đưa đẩy khắp vùng bụng dưới của cô, vừa mềm vừa nhột, toàn thân không kiềm chế được mà run lên.
“Phải như thế này mới không làm em đau.”
Sở Tường Hùng càng lúc càng dịu dàng, vòng eo của Lâm Phiên Phiên săn chắc, mịn màng như ngọc, không có lấy một thớ thịt thừa. Cái cảm giác mềm mịn ấm nồng đó khiến thâm tâm anh rạo rực phơi phới.
Lâm Phiên Phiên bị anh làm cho mặt đỏ bừng. tâm hồn thiếu nữ mong manh cảm động đến mức dùng lời không nói hết, ôi một người đàn ông ấm áp dịu dàng như ngọc nhường này, bảo cô làm sao có thể buông tay đây!
Chìm trong đê mê, cô không nhận ra rằng chiếc lưỡi ấm mềm của anh đã bắt đầu từng chút từng chút, trượt xuống.