Đây vốn chỉ là một chuyện cỏn con, căn bản không cần thiết phải đề cập tại hội nghị, nhưng có một điều khác thường, trong năm người thư kí phỏng vấn thành công, có một người là đàn ông.
Mà yêu cầu đầu tiên tuyển dụng thư kí của Hoắc Mạnh Lam đó là bắt buộc phải là phụ nữ, hơn nữa phải là người phụ nữ trẻ tuổi, gợi cảm, xinh đẹp.
Giám đốc nhân sự quả quyết đi ngược lại với quy định của Hoắc Mạnh Lam, vì vậy để đảm bảo được mục đích, giám đốc nhân cơ hội này đề cập đến, nếu như Hoắc Mạnh Lam vẫn kiên quyết chỉ cần thư kí nữ thì sau khi tan họp, ông đành phải gọi điện báo thông báo cho người đàn ông kém may mắn kia.
Lâm Phiên Phiên nghe giám đốc nhân sự thông báo xong, không khỏi tò mò hỏi: “Diệp tổng trước kia không phải đã luôn nói cần nữ thư kí xinh đẹp sao, tại sao ông vẫn muốn để cho người đàn ông kia phỏng vấn thành công?”
Giám đốc nhân sự là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, dung mạo gầy gò, da trắng, có học thức, đối mặt với sự nghi hoặc của Lâm Phiên Phiên, ông ung dung trả lời: “Vì anh ta đã từng làm thư kí trưởng cấp cao của tổng giám đốc tập đoàn FL, bất luận là kinh nghiệm hay năng lực, anh ta đều có đủ khả năng để đảm nhiệm chức thư kí tổng giám đốc của công ty chúng tôi.”
Một nhân tài như vậy, ông thực sự không muốn bỏ lỡ mất.
Nghe vậy, Lâm Phiên Phiên không khỏi nhìn vị giám đốc nhân sự, quả thật đúng là một nhân viên tốt, toàn tâm toàn ý nghĩ về công ty, nhưng ngay lập tức, sắc mặt của Lâm Phiên Phiên bỗng thay đổi, nếu theo như vị giám đốc nhân sự này nói “đã từng làm thư kí trưởng cấp cao của tổng giám đốc tập đoàn FL”, nói như vậy không phải là Tề Huynh sao?
“Ha ha, thế giới này sao lại nhỏ bé như thế chứ!” Lâm Phiên Phiên không nhịn được cười trong lòng.
Lâm Phiên Phiên không có một chút thiện cảm đối với Tề Huynh, tuy rằng hắn có tài, nhưng một người có tài mà không có đức thì có tài đến mấy cũng không thể trọng dụng được.
Nghĩ đến điểm này, Lâm Phiên Phiên muốn từ chối sự đề nghị của vị giám đốc nhân sự này, ai biết người đã ngồi vào vị trí bên trái kia – Hoắc Mạnh Lam lại nói chen vào: “Nếu đã có năng lực rồi thì cứ giữ lại đi, Lâm tổng mới nhậm chức của chúng ta đúng lúc lại thiếu một thư kí, cứ điều anh ta cho Lâm tổng.”
Đương nhiên, Lâm tổng hắn ám chỉ chính là Lâm Phiên Phiên.
Hắn mặc dù luôn mồm kêu Lâm tổng, nhưng cách nói nghiến răng nghiến lợi của hắn khiến người khác nghe rất khó chịu.
Lâm Phiên Phiên đương nhiên có thể cự tuyệt, với quyền lực của cô hiện tại, cả cái công ty Phàm Thanh này đều phải nghe theo cô.
Nhưng khi nhìn sắc mặt Hoắc Mạnh Lam đắc ý, tự cho là đúng, Lâm Phiên Phiên lại nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó, gật đầu nói: “Được thôi, vậy chuyện này giao cho anh xử lý, nhớ kỹ rằng, nếu đến lúc đó nhìn thấy người rồi đừng có mà hối hận, về sau anh mà làm hỏng việc này thì đến lúc đó tôi sẽ dựa theo quy định công ty mà trừng phạt.”
Lâm Phiên Phiên biết, Hoắc Mạnh Lam vẫn không biết người này chính là Tề Huynh, nếu hắn biết, chỉ e rằng hắn là người đầu tiên phản đối.
Bởi vì năm đó Lâm Tinh Tinh với Tề Huynh làm ra những chuyện xôn xao, làm hắn mất mất mặt, trong lòng hắn hận không thể đem Tề Huynh ra chặt làm trăm mảnh, nhưng lúc này hắn lại không hề biết tình hình vì công việc mà tự đưa mình vào trường hợp bị tình nhân cắm vô số cái sừng, vốn tưởng rằng có thể cho Lâm Phiên Phiên biết tay, nhưng căn bản không biết tự mình làm mất mặt mình.
“Không biết đến ngày mai hắn có hối hận mà tự đánh chết mình không nhỉ?
Ngẫm lại, Lâm Phiên Phiên cảm thấy sự việc này càng ngày càng thú vị.
Trong hai giờ đồng hồ hội nghị vẫn luôn tiếp tục, sau khi họp xong, Lâm Phiên Phiên đi xem công ty một vòng, sau đó cho người sắp xếp lại văn phòng làm việc tổng giám đốc, rồi cùng Hàn Phiêu tay trong tay rời khỏi công ty.
Bước ra khỏi công ty Phàm Thanh, Hàn Phiêu lo lắng kéo tay của Lâm Phiên Phiên hỏi: “Phiên Phiên, Những lời nói của Hoắc Mạnh Lam về những bức ảnh và video là có ý gì, em có điểm yếu gì mà lại rơi vào tay hắn?”
Khi bị Hàn Phiêu hỏi lồng ngực của Lâm Phiên Phiên nghẽn lại, chỉ biết gượng gạo mỉm cười, nói: “Anh đừng hỏi, được không? Có một số chuyện em không muốn nói, nhưng anh tuyệt đối phải tin em, ngược lại, vì là anh nên em lại càng không muốn cho anh biết, thực ra cũng chẳng phải chuyện lớn gì, em sớm sẽ giải quyết được thôi, đến lúc đó ngay cả Hoắc Mạnh Lam cũng sẽ chôn sâu những việc quá khứ này dưới lòng đất mà thôi.”
Quá khứ kinh khủng.
Lâm Phiên Phiên đau khổ nhắm mắt lại, cô nhớ về bốn năm trước trong hẻm nhỏ tăm tối ở Thái Lan, Hoắc Mạnh Lam đã thô bạo chiếm hữu cô như thế nào, mặc dù sự việc đã trôi qua bốn năm nhưng vẫn rõ ràng như mới xảy ra hôm qua vậy, mỗi một hành động, mỗi một đau đớn, tức khắc hơi thở Lâm Phiên Phiên trở nên hỗn loạn, cô hận hắn đến thấu xương.
Nhưng những thứ này cô lại không hề muốn Hàn Phiêu biết, không phải vì sợ Hàn Phiêu coi thường, cô biết anh không phải là người như vậy, nhưng lại sợ anh buồn, đúng, anh ấy sẽ rất buồn, so với sự đau khổ của bản thân thì Hàn Phiêu có lẽ sẽ đau khổ gấp trăm lần.
Cô không muốn nhìn anh vì cô đau khổ mà buồn, nếu có thể cô hi vọng Hàn Phiêu có thể vui vẻ, người đàn ông như anh ấy nên sống vui vẻ.