Đây là trung tâm thể dục cao cấp với vị trí tốt trong thành phố B, người đến đây đa số là những người có tiền, có địa vị, người bình thường vốn dĩ không thể đến nổi nơi này!
Khoảng bốn giờ chiều, Lâm Phiên Phiên xuất hiện ở trung tâm thể dục cao cấp này, lần đầu tiên tới liền sảng khoái làm ngay một tấm thẻ VIP đắt tiền, tập thể dục ở trung tâm này trong thời gian dài.
Đương nhiên, Lâm Phiên Phiên sẽ không bỏ cuộc, bởi vì Giang Sa chính là khách quen của trung tâm thể dục.
Từ sau khi Mạc Thiên Dương chết, cuộc đời bà mới có tự do, vì vậy bà bắt đầu tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không còn nghi ngờ gì nữa, trung tâm thể dục là nơi thích hợp cho mọi lứa tuổi rèn luyện thân thể.
Lâm Phiên Phiên nghĩ rằng khó mà có một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên như vậy, nhưng không ngờ lần đầu tiên đến lại có thể nhìn thấy bà.
Khi cô nhìn thấy hình bóng của bà trong trung tâm thể dục, bà đang chạy trên máy chạy bộ, có thể nhiều năm sống trong nhung lụa bà có vóc người thon, đầy đặn nhưng căn bản không thể bằng người lao động bình thường được, mới chỉ chạy được mấy phút đã thở hổn hển, mồ hôi thì nhễ nhại, nhưng bà vẫn cố gắng chạy.
Nhìn vào khuôn mặt trắng ngần trẻ tuổi của bà, Lâm Phiên Phiên nhìn thế nào cũng cảm thấy bà không giống một phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi, ngược lại trông như một thiếu phụ ở độ tuổi ba mươi xinh đẹp. Nhìn dáng vẻ trưởng thành, thùy mị của bà giống như một đóa hoa hồng kiều diễm đang đúng mùa nở đẹp nhất, đẹp đến nỗi thu hút mọi ánh nhìn, những người đàn ông xung quang chỉ có thể nhìn trộm mà thôi.
Lâm Phiên Phiên không lập tức đi về phía của bà bắt chuyện, mà dựa vào đằng sau cái cột lớn lặng lẽ nhìn một lúc lâu.
Thì ra, đây chính là mẹ của cô, mẹ ruột của cô!
Nhưng vì sao… trên khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung kia Lâm Phiên Phiên lại không thể tìm ra cô và bà giống nhau ở điểm nào?
Quả thật, ngoại trừ việc có thân hình cao trên một mét bảy ra thì cô và Giang Sa dường như không có điểm chung gì.
Lâm Phiên Phiên đang nhìn thất thần thì đột nhiên từ đâu tới có một người đàn bà có hình dáng mập mạp từ bên ngoài xông vào, chạy thẳng về phía Giang Sa đang chạy bộ trên máy tập, tất cả mọi người đều chưa kịp định hình đây là chuyện gì, người đàn bà kia lao đến từ đằng sau không một chút dấu hiệu, nắm chặt lấy tóc của Giang Sa, bất chấp điên cuồng kéo xuống mặt đất, sau đó ngồi đè lên bụng Giang Sa, phút chốc áp chế bà không thể động đậy.
Nhanh như chớp, người đàn bà trung niên mặc đồ đắt tiền nhưng khuôn mặt hung tợn, đằng đằng sát khí, chửi ầm lên: “Con đàn bà lăng loàn, hôm nay cuối cùng tao cũng tóm được mày, bản thân không có chồng lại đi dụ dỗ chồng người khác, con đĩ thối tha không biết xấu hổ!”
Người phụ nữ vừa mắng vừa vẫy tay gọi người xung quanh đến, giọng hô to: “Mọi người đến đây mà xem con đà bà đê tiện này, chồng cô ta chỉ vừa mới mất cách đây một tháng đã đi dụ dỗ chồng người khác rồi, mọi người nói xem đáng đánh hay không?”
Vốn dĩ có một số người muốn lên giúp Giang Sa, nhưng vừa nghe những lời này lập tức nhao nhao đổ dồn về phía Giang Sa, nhìn bà với ánh mắt khinh thường, trong đó thậm chí còn có một vài phụ nữ còn buông lời bóng gió giễu cợt bà, nói thời đại này cái thứ tiểu tam không biết xấu hổ nên đánh chết.
Tất cả sức lực, năng lượng của Giang Sa dường như đều bị tiêu hao trên máy chạy bộ, đột nhiên bị áp chế không còn sức lực mà phản kháng, lúc này vừa bực tức, vừa lo lắng, vừa khó chịu, vừa giận giữ, nhưng bà hoàn toàn bất lực chỉ còn lại cái miệng có thể hét lên thật to: “Buông tôi ra, buông tôi ra… a …”
Nói được nửa câu, lại bị người đàn bà hung hãn kia túm tóc rồi đập đầu bà xuống đất, một tiếng phịch, đầu bà chảy máu, mắt nhòe đi.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Lâm Phiên Phiên ngây người ra, nhất thời quên mất việc tiến lên phía trước ngăn cản.
Khi nhìn Giang Sa bị đánh Lâm Phiên Phiên rất sốc, cô càng sốc khi người nổi cơn thịnh nộ đánh mẹ cô chính là Hứa Bành.
Hứa Bành bây giờ đã hơn năm mươi tuổi, cho dù có ra sức chăm sóc thì cũng không che đậy nổi những nếp nhăn của năm tháng, hơn nữa vóc dáng cũng phát tướng phát phì ra, so với Giang Sa chỉ lớn hơn sáu, bảy tuổi mà quả thật trông như mẹ người ta vậy.
Từ trước tới Lâm Phiên Phiên chưa từng nghĩ tới, Giang Sa sẽ dính líu quan hệ với Sở gia, hơn nữa vừa nghe những lời nói của Hứa Bành nói Giang Sa quyến rũ Sở Quy Thôn.
Vừa nhắc tới Sở Quy Thôn, Lâm Phiên Phiên liền hận nghiến răng nghiến lợi, cả đời này sẽ không bao giờ quên năm đó Sở Quy Thôn làm mất đi đứa con của cô như thế nào.
Giờ khắc này, cô không quan tâm những lời nói đó là thật hay giả, cô tuyệt đối sẽ không đứng nhìn mẹ của cô bị ức hiếp nữa.
Lý do thứ nhất, Hứa Bành luôn là cái gai trong mắt Lâm Phiên Phiên, những ngày ở tại nhà Sở gia đó, cô luôn bị bà ta ức hiếp, quả thật quá nhiều, quá nhiều rồi. Lý do thứ hai, dù thế nào đi chăng nữa Giang Sa cũng là mẹ ruột của cô, mặc dù từ nhỏ đã bị bà bỏ rơi nhưng thật lạ trong lòng cô không có chút oán hận bà, hoặc là những năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện thị phi, hàng vạn vết thương sớm đã không còn sức lực gánh vác những oán hận.
Thế là, Lâm Phiên Phiên không chút do dự lao tới đẩy đám người đó sang một bên.