Hứa Bành túm lấy áo của Sở Quy Thôn, nổi điên hét to: “Lâm Phiên Phiên lại là con của ông với con khốn Giang Sa này, ông còn dám có đứa con hoang lớn như thế sau lưng tôi, tên chết tiệt nhà ông, ông nói ông còn bao nhiêu con bên ngoài nữa…”
Vào lúc này, Hứa Bành còn chưa ý thức được nguy cơ của mình, nếu thân thế của Lâm Phiên Phiên bị bộc lộ, và nếu Lâm Phiên Phiên muốn tiếp tục ở bên cạnh Sở Tường Hùng thì cô cũng chỉ có cách đem chuyện Sở Tường Hùng không phải con của Sở Quy Thôn nói ra, thế thì lúc đó người xui xẻo sẽ là bà ta.
Đáng tiếc, đầu óc bà ta lúc này đã bị sự tức giận và đố kỵ nhấn chìm, đâu còn có thể nghĩ được chuyện đó nữa.
Sở Quy Thôn nhìn Mạc Tiên Lầu tức tối, ông biết Mạc Tiên Lầu đang cố ý, cố ý nhân lúc Hứa Bành ở đây mà nói ra mọi chuyện, nhà họ Sở càng hỗn loạn thì cậu ta sẽ càng đắc ý, chỉ tiếc, cậu ta đã đánh giá sai địa vị của Hứa Bành trong lòng ông.
Ông bực dọc mà đẩy Hứa Bành đang gây sự ra, ngay cả một câu giải thích ông cũng lười nói với bà ta, chỉ nhìn chằm chằm Mạc Tiên Lầu và Giang Sa bằng cặp mắt sắc bén, nói từng chữ một: “Đừng tưởng các người nói vậy thì có thể kích động được tôi, tôi sẽ chẳng tin mấy chuyện vớ vẩn của các người đâu, bây giờ thì cút khỏi nhà họ Sở ngay cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Mặc kệ chuyện Mạc Tiên Lầu và Giang Sa nói có phải thật không, thì sự cao ngạo của ông ta cũng sẽ không bao giờ giảm sút được.
Đáng tiếc ông đã đánh giá thấp quyết tâm nhận con gái của Giang Sa.
Bà nhìn thấy Sở Quy Thôn chỉ khiếp sợ một lúc rồi lại trở về cái vẻ lạnh lùng không biểu cảm, thì bà biết rằng nếu mình không làm gì thì việc nhận con gái hôm nay chỉ sợ cứ thế mà chấm hết, sau này cũng sẽ không có cơ hội tốt như thế nữa, bà đã không còn có thể dùng lý trí để kìm nén sự oán hận mãnh liệt trong lòng nữa, thế là Giang Sa lui ra sau một bước rồi đột nhiên xông lên tầng 2.
“Lâm Phiên Phiên, Sở Tường Hùng, hai đứa ra đây, đi ra đây…”
Giang Sa không thể biết được liệu Sở Tường Hùng với Lâm Phiên Phiên có ở nhà hay không, cũng càng không thể biết phòng ngủ của họ là phòng nào, thế nên Giang Sa điên cuồng đập cửa từng phòng trên lầu 2, đồng thời còn lớn tiếng gọi Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng, chỉ cần Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng, hay là bất kì ai trong hai người họ ở nhà thì chắc chắn sẽ nghe được.
Sở Quy Thôn thấy vậy thì sắc mặt biến đổi: “Con mụ điên, bà cút xuống ngay cho tôi…”
Ông ta hét lên, rồi toan xông lên cản Giang Sa lại.
“Hử, sao nào, có tôi ở đây mà ông nghĩ có thể ăn hiếp được mẹ tôi hay sao?”
Mạc Tiên Lầu dùng thân thể ngăn lại Sở Quy Thôn, lồng ngực cường tráng cao to còn cố ý húc Sở Quy Thôn một phát.
Sở Quy Thôn dù sao cũng đã hơn 50 tuổi, so về sức khỏe thì sao có thể là đối thủ của Mạc Tiên Lầu, thế là không cẩn thận liền bị Mạc Tiên Lầu húc cho lảo đảo, lui về sau hai ba bước mới đứng vững lại được, ông ta vô cùng tức giận, nhưng chuyện bọn họ nói lúc này cũng chẳng phải tốt đẹp gì, ông cũng không muốn để bọn người giúp việc biết được, thế nên nhất thời ông ta cũng không thể gọi người giúp việc đến, mà bản thân cũng không chống lại được Mạc Tiên Lầu, thế là khuôn mặt Sở Quy Thôn tức đến đỏ bừng, tức tối trừng mắt Mạc Tiên Lầu một lúc lâu cũng không nói nên lời gì.
Mà Hứa Bành cũng nhân lúc này suy nghĩ về tình cảnh của mình vào lúc này nguy hiểm đến cỡ nào, nếu mà để Giang Sa kêu được Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng. Nếu bị bức ép quá mức thì rất có khả năng sẽ nói ra chuyện Sở Tường Hùng không phải anh cùng cha khác mẹ của mình, Hứa Bành hoàn toàn có thể tưởng được Sở Quy Thôn lúc đó sẽ phát điên thế nào.
Vì thế ngay lúc mà Mạc Tiên Lầu ngăn Sở Quy Thôn lại thì Hứa Bành đã thay ông ta xông lên lầu hai, bà ta nhất định phải ngăn cản Giang Sa.
Nhà chính của nhà họ Sở rất lớn, phòng trên tầng 2 đương nhiên cũng có rất nhiều, Giang Sa đập cửa 7, 8 cái phòng mà vẫn chưa tìm được phòng ngủ của Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên, vì sự kéo dài đó mà Hứa Bành đã xông lại gần.
Với tính cách của Hứa Bành thì chắc chắn rằng chỉ cần bà ta vừa lại gần Giang Sa thì sẽ ra tay đánh người.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ của Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng cạch mở từ bên trong, Lâm Phiên Phiên mặc quần áo ngủ xuất hiện ở cửa.
Thế là mọi người lập tức yên tĩnh lại, ngay cả Hứa Bành đã vung tay lên giữa chừng.
Lâm Phiên Phiên ngẩng đầu liền nhìn thấy Giang Sa và Hứa Bành đứng cách cửa phòng mình không xa, mà ở dưới lầu, Mạc Tiên Lầu và Sở Quy Thôn cũng ngẩng đầu rồi nhìn cô không chớp mắt, Lâm Phiên Phiên hơi sững sờ, nhưng lại liên tưởng đến câu nói cuối cùng mà Mạc Tiên Lầu nói lúc rời đi hồi chiều, trái tim cô đập mạnh, cũng mơ hồ đoán được chút chuyện.
Cô cố gắng lạnh lùng bước ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt Lâm Phiên Phiên có chút phức tạp, sau đó cô đưa tay đóng cửa phòng ngủ lại.
Thật ra Lâm Phiên Phiên không phải vì những tiếng động bên ngoài mà đi ra, bởi vì tất cả các phòng đều được xây bởi gỗ ép, ngay cả cửa cũng có hiệu quả cách âm cực tốt, thế nên chỉ cần vào phòng đóng cửa thì trong ngoài phòng cũng thành hai thế giới, chẳng ai làm ồn được ai.
Mà Lâm Phiên Phiên lại xuất hiện đúng lúc vào cái thời khắc mấu chốt này thì chẳng qua vì cô nghĩ Sở Tường Hùng và Táp Táp chiều nay lúc ở quán ăn cũng chẳng ăn được mấy, sau khi về thì lại đi ngủ sớm, cô lo buổi tối hai bố con sẽ đói mà tỉnh ngủ, nên định tự mình đi nấu cháo dĩnh dưỡng cho cả hai, nhưng chẳng ngờ mở cửa thì thấy một màn hỗn loạn như vậy.
Cô ngước nhìn Giang Sa đang có vẻ mặt kích động kia, rồi lại từ từ nhìn sang Hứa Bành và Sở Quy Thôn và cả Mạc Tiên Lầu đang dưới lầu, rồi Lâm Phiên Phiên vô cùng bình tĩnh nói rằng: “Mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện đi!”
Chuyện nên xảy ra thì cuối cùng cũng sẽ xảy ra, chẳng thể tránh được, thế nhưng Lâm Phiên Phiên lại không muốn để nó lan đến Sở Tường Hùng, thế nên cô lựa chọn đóng cửa phòng.
Một mình đối mặt!