Lâm Phiên Phiên hơi thương xót nhìn Lôi Lôi bị bỏ lại ngoài hành lang không ai hỏi han một cái, đôi mắt con bé nhắm chặt, khuôn mặt nhợt nhạt, hoàn toàn không biết vận mệnh của con bé hôm nay đã hoàn toàn thay đổi, cuối cùng cô không nhịn được mà khẽ thở dài một tiếng, Lâm Phiên Phiên lại nói tiếp: “Ân oán đời trước thì để chúng ta tự giải quyết đi, trẻ con vô tội, tôi biết những năm nay anh đối xử rất tốt với Lôi Lôi, sau này cũng mong anh tiếp tục đối tốt với con bé khi còn có thể.”
Chỉ sợ trải qua chuyện hôm nay, Sở Quy Thôn và Sở Tường Hùng đã không còn cần Lôi Lôi nữa rồi, đứa trẻ đã nuôi hộ người khác gần bốn năm trời lẽ nào vẫn còn phải nuôi cả đời sao, đối với nhà họ Sở mà nói thì sự tồn tại của Lôi Lôi giờ đã trở thành một nỗi nhục rồi.
Còn Hứa Bành cho dù có yêu thương “cháu” tha thiết thì chỉ sợ cũng không thể làm gì được, bởi vì người làm chủ thực sự trong nhà họ Sở là Sở Quy Thôn, chủ nhân của gia đình này.
Vậy nên rất có thể Lôi Lôi sẽ không được bước vào cổng nhà họ Sở nữa, mà con bé đã mất mẹ, chỗ dựa duy nhất bây giờ chỉ còn người bố đẻ là Hứa Thịnh này thôi.
Thế nhưng nhìn Hứa Thịnh không biết hối cải mà ngược lại còn lòng đầy thù hận, chỉ sợ sau này không biết sẽ còn làm ra chuyện gì không thể cứu vãn nữa đây, đến lúc đó sẽ chỉ thành gieo nhân nào gặt quả nấy thôi, rồi cũng sẽ khiến Lôi Lôi mất đi chỗ dựa duy nhất, vậy nên Lâm Phiên Phiên mới nói câu cuối cùng đó, hi vọng Hứa Thịnh có thể nghĩ một chút cho Lôi Lôi, đừng để Lôi Lôi và mình cùng chôn chung.
Nghe lời nhắc nhở của Lâm Phiên Phiên, cả người Hứa Thịnh bỗng run lên, sự hận thù trong ánh mắt cũng dần bị thay thế bởi sự lo lắng, quay đầu lại nhìn Lôi Lôi đang nằm trong nôi, tâm trạng phức tạp mà tràn đầy sự giằng co, cuối cùng, anh ta chẳng nói gì nữa, cẩn thận đẩy Lôi Lôi từng nước đi về phía phòng Vip, có thể thấy, anh ta đã nghe lọt tai lời của Lâm Phiên Phiên, chỉ là có thể làm được hay không thì chẳng ai biết được.
Nửa tiếng sau, một mình Lâm Phiên Phiên tự về nhà họ Sở.
Sở Tường Hùng và Sở Quy Thôn đã quay lại tiếp tục làm việc rồi, Sở Mộng thì đợi Hứa Bành tỉnh lại trong một bệnh viện khác.
Về đến nhà họ Sở, Lâm Phiên Phiên không vào bằng cửa chính mà vòng quanh biệt thự nhà họ Sở một vòng, cuối cùng dừng bước ngoài phòng của Hứa Bành, quan sát kĩ địa hình.
Đúng như những gì Hứa Thịnh nói, sự xuất hiện của con rắn đó không phải là ngoài ý muốn, mà là có người làm, mà người này… Lâm Phiên Phiên nghi ngờ là Hạ Danh Đoan.
Lúc quan sát hết xung quanh, trong lòng Lâm Phiên Phiên đã không còn nghi ngờ nữa mà là đã chắc chắn.
Biệt thự nhà họ Sở cho dù là bất cứ ngóc ngách nào cũng đều được thiết kế rất tinh tế, xung quanh bên ngoài phòng ốc là một bãi cỏ xanh rộng rãi, trong vòng 100 mét vuông không có bất cứ động vật xây tổ nào cả, con rắn khi không sao lại bò vào phòng của Hứa Bành chứ, huống hồ bây giờ thời tiết đã chuyển lạnh, rắn hầu như rất ít xuất hiện, đã bắt đầu ngủ đông rồi.
Đứng ngoài cánh cửa sổ hơi hé mở ra ở phòng của Hứa Bành, Lâm Phiên Phiên dường như có thể tượng tượng ra hôm nay trước bữa trưa, Hạ danh Đoan đã nhân lúc Hứa Bành ngủ trưa, lén lút vòng ra sau biệt thự, sau đó khẽ mở cánh cửa sổ ở phòng Hứa Bành này ra, tiếp sau đó là thả con rắn độc cô ta đã chuẩn bị từ trước vào trong phòng qua cửa sổ.
Lâm Phiên Phiên không kiềm được mà rung mình một cái.
Chính vào lúc Lâm Phiên Phiên đang chìm mình trong suy đoán thì cửa phòng Hứa Bành bỗng nhiên bị người khác đẩy ra, qua khe cửa sổ, Lâm Phiên Phiên có thể nhìn rõ được người đi vào, chính là—Hạ Danh Đoan.
Dáng vẻ cô ta hơi lén lút, sau khi lách vào trong phòng, thì lại nhìn ra ngoài một lượt, dường như là đang xác nhận lại xem có ai thấy cô ta vào đây không, sau đó khẽ khàng đóng cửa phòng lại, sau đó đi đến trước bàn trang điểm của Hứa Bành…
Thế là, Lâm Phiên Phiên đã nhìn thấy hết cảnh tượng khiến cô tê hết cả da đầu—Hạ Danh Đoan lại đang tráo thuốc.
Cô ta lấy một ít các loại thuốc như sản phẩm dưỡng da, cao làm đẹp… mà ngày thường Hứa Bành vẫn dùng ra đổ vào túi áo mình, sau đó lại lấy từ túi áo còn lại ra những viên thuốc giống hình dạng những viên thuốc kia đổ lại vào trong lọ. Lâm Phiên Phiên có thể tưởng tượng được, qua hình dạng của những viên thuốc trong tay Hạ Danh Đoan đó, thành phần bên trong tuyệt đối đã được bào chế, mà tác dụng đương nhiên cũng sẽ hoàn toàn trái ngược rồi.
Mà thế vẫn chưa xong, Hạ Danh Đoan lại lôi ống tiêm bên trong bơm đầy chất lỏng trong suốt ra, sau đó bơm vào trong những lọ sản phẩm dưỡng da kia của Hứa Bành, cuối cùng, cô ta đặt tất cả về vị trí ban đầu, sau đó lặng lẽ rời đi.
Nhưng lại không biết rằng tất cả đều đã bị hút hết vào trong tầm mắt của Lâm Phiên Phiên đang đứng ngoài cửa sổ.
Lâm Phiên Phiên đè nén trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực lại, dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo rồi từ từ trượt xuống, ngồi xổm một lúc lâu trên đất, không nhúc nhích.
Là cô đã coi thường sự thù hận của Hạ Danh Đoan với nhà họ Sở, hoặc là nên nói rằng Hạ Danh Đoan đã thay đổi rồi, cô ta không còn là cô gái mặc váy trắng thuần khiết trong sáng, tung tăng như con bướm nữa, trải qua nửa năm bị ép ở trong viện điên, một năm rưỡi chịu nhục nhã sống kiếp ăn mày đã khiến lòng dạ cô ta bị bóp méo, nhưng chuyện làm ra ngày càng thâm hiểm hơn, đã không còn là cô gái mà người thường có thể hiểu được nữa rồi.
Dường như không cần đi kiểm tra thì Lâm Phiên Phiên cũng có thể đoán ra được thuốc mà Hạ Danh Đoan đổi cho Hứa Bành có lẽ là thuốc tâm thần chăng, bởi vì trạng thái của Hứa Bành mấy ngày nay rất giống với biểu hiện của một người bình thường bắt đầu vào thời kì phát điên.
Hạ Danh Đoan đây là đang trả lại những gì mà Hứa Bành đã làm trên người cô ta đây mà, năm đó, Hứa Bành và Sở Quy Thôn đổ cho là cô ta mắc bệnh điên, ép cô ta phải vào viện điên, khiến cô ta phải chịu dày vò suốt nửa năm trời, giờ cô ta cũng muốn để Hứa Bành nếm mùi vị của kẻ điên.