“Có chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Phiên Phiên khiến cho Giang Sa tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì nên lo lắng hỏi.
“Cháu…”
Lâm Phiên Phiên muốn hỏi những điều trong lòng còn nghi ngờ nhưng lời vừa đến miệng thì mới phát hiện ra không biết mình nên nói từ đâu, những suy nghĩ trong lòng chỉ là cô đoán bừa như vậy, nói không chừng chỉ là tình nguyện từ một phía của cô, nếu như sự việc không giống như những gì cô suy nghĩ thì thực sự rất mất mặt!
Cô ngập ngừng một lúc thì đúng lúc Lâm Tinh Tinh cũng thở hồng hộc chạy đến rồi nhìn cô bằng vẻ mặt lo sợ, vẻ mặt này đúng thực là thú vị không nói lên lời.
Nhìn vẻ sợ hãi lẫn hoảng hốt trong mắt Lâm Tinh Tinh mà Lâm Phiên Phiên bỗng nhiên thay đổi ý muốn nói.
Giống như, bạn muốn giết một ai đó thì trước tiên muốn đâm người đó một dao để người đó được chết một cách thoải mái, hay là cứa từ từ từng chút một, để người đó bị lăng trì cho đến chết đây?
Với lỗi mà Lâm Tinh Tinh phạm phải thì nên chọn cách sau để đối xử lại với cô ta, vậy cũng đã là nhẹ với cô ta rồi.
Thế là Lâm Phiên Phiên hít thở sâu một cái để bình tĩnh lại, sau đó nhìn Giang Sa mỉm cười nói: “Không có gì, vừa rồi cháu tưởng mình bị rơi mất một thứ rất quan trọng, đột nhiên nghĩ ra là mình để nó ở nhà rồi!”
Nói xong liền trở về chỗ ngồi của mình như không có chuyện gì xảy ra.
Lâm Tinh Tinh thấy Lâm Phiên Phiên không vạch trần cô nên cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng mà đối diện với vẻ mặt bình thản của Lâm Phiên Phiên, trong lòng cô vẫn cảm thấy rất bất an!
Vì thế mà bữa cơm này Lâm Tinh Tinh ăn không hề cảm thấy ngon miệng chút nào, mỗi một câu nói mỗi một cử chỉ của Lâm Phiên Phiên đều khiến cô phải nơm nớp lo sợ, lo lắng không yên.
Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm này, lúc Lâm Tinh Tinh đã yên tâm cho rằng Lâm Phiên Phiên sẽ không nói lung tung về mình nữa thì đột nhiên, Lâm Phiên Phiên lại quay sang hỏi Giang Sa một câu, “Dì Sa à, không biết năm nay cô hai bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
Câu hỏi này bề ngoài thì chỉ là một câu hỏi rất bình thường nhưng trong đó lại mang đầy ẩn ý khác.
Lâm Tinh Tinh vừa nghe thấy Lâm Phiên Phiên hỏi câu hỏi này nên sắc mặt lập tức biến sắc, nhưng mà cô còn chưa kịp ngăn lại thì Giang Sa không hề đề phòng gì đã thay cô trả lời rồi: “Năm nay Niêu Niêu nó hai mươi bảy tuổi rồi!”
Nghe vậy, Lâm Phiên Phiên giật mình.
Hai mươi bảy tuổi, đây rõ ràng là bằng tuổi của cô mà!
“Vậy sinh nhật thì sao?”
Giọng nói của Lâm Phiên Phiên run run không kìm nén nổi.
Giang Sa nào biết cảm xúc lúc này của Lâm Phiên Phiên là gì nên bà thành thực trả lời: “Năm ngày sau chính là sinh nhật của Niêu Niêu, chúng ta định tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ, đến lúc đó con cùng đến tham dự nhé!”
Giờ khắc này thì Lâm Phiên Phiên dường như có thể khẳng định được rằng, những gì cô suy nghĩ lúc nãy e rằng đều đúng hết, bởi vì năm ngày sau cũng chính là sinh nhật của cô.
Bao nhiêu năm đến nay, Lâm Phiên Phiên vẫn luôn nghi ngờ rằng mình không phải là con đẻ của bà Lâm – Lý Mịch Hương, chỉ là vẫn không đi điều tra kỹ càng, không ngờ rằng tất cả đều là sự thật, tuy nhiên vẫn không thể chắc chắn hoàn toàn được.
Vốn định giải quyết ổn thỏa chuyện bên này xong thì sẽ đến thăm ông Lâm và bà Lâm, bây giờ xem ra cô phải lập tức quay về nhà một chuyến rồi.
Lâm Phiên Phiên nhìn Giang Sa chằm chằm rồi nở một nụ cười đau khổ nói: “Thật là trùng hợp, cháu lại sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với con gái dì”.
Giang Sa rất kinh ngạc: “Có duyên như vậy thật là hiếm gặp đó!”
Còn Lâm Tinh Tinh thì mặt mày đã tối sầm cả lại rồi.
Cô biết Lâm Phiên Phiên chắc là đã biết một vài vấn đề quan trọng rồi.
Nhưng, lúc cô tưởng rằng Lâm Phiên Phiên sẽ vạch trần thân phận của cô thì Lâm Phiên Phiên lại bỗng nhiên mỉm cười rồi đứng dậy, giơ tay chỉ về phía cửa nói: “Bạn cháu đến rồi, cháu xin phép về trước ạ.”
Lâm Tinh Tinh nhìn theo hướng tay Lâm Phiên Phiên chỉ, quả nhiên nhìn thấy Lâm Sương Sương chạy hồng hộc đến đứng ở trước cửa.
Mãi đến khi Lâm Phiên Phiên đi thật rồi, đi về hướng Lâm Sương Sương, Lâm Tinh Tinh mới như trút được gánh nặng xuống thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi cô ổn định lại được tâm lý thì ngẩng đầu lên lại chạm phải ánh mắt tràn đầy chất vấn lẫn lạnh nhạt của Mạc Tiên Lầu, nghĩ đến vẻ mặt lẫn biểu cảm của cô lúc nãy đã dấy lên sự nghi ngờ trong người Mạc Tiên Lầu.
Lập tức khiến cho Lâm Tinh Tinh khó khăn lắm mới yên lòng thì nay lại thấp tha thấp thỏm.
Còn bên này, Lâm Phiên Phiên với Sương Sương, chị em tốt đã bốn năm không gặp nhau, lần này gặp lại họ nhìn nhau bằng ánh mắt trìu mến, đưa tay ra nắm tay nhau thật chặt.
Bốn năm không gặp, Sương Sương đã gầy đi rất nhiều, tuy cô vẫn xinh đẹp mỹ miều như xưa nhưng đôi mắt không sợ trời không sợ đất kia, giờ phút này lại biến thành đau buồn không vui, đó là vì tích tụ bao nhiêu là đau thương lẫn buồn khổ lâu ngày.
Không cần hỏi thì Lâm Phiên Phiên cũng biết mấy năm nay Sương Sương chắc sống cũng chẳng dễ dàng gì.
Tiếc là trong tài liệu của Phiên Nhàn cũng không có nhiều tin tức về Sương Sương, cho nên Lâm Phiên Phiên cũng không biết mấy năm nay Sương Sương sống khó khăn như thế nào.
“Phiên Phiên…”
Sương Sương nhìn Lâm Phiên Phiên xúc động, “Cậu thay đổi nhiều quá, thật tốt, tốt quá rồi!”
Lúc nói chuyện, giọng nói đều rất nghẹn ngào.
Cuộc sống của Lâm Phiên Phiên càng ngày càng tốt, nhưng cuộc sống của cô càng ngày lại càng tệ, cô không đố kỵ mà chỉ thấy vui mừng, niềm vui xuất phát từ sâu thẳm trong lòng.
“Sương Sương…”
Lâm Phiên Phiên nhìn Sương Sương mà khóe mắt cay cay, đúng lúc định hỏi thăm Sương Sương thì điện thoại của Sương Sương bỗng nhiên đổ chuông.