Tề Huynh cũng không tức giận, chỉ tà ác cười nói: “Trước kia là rảnh rỗi, có sức mà không có nơi dùng, hiện giờ áp lực công việc lớn. Đúng rồi, chuyện của cô tôi sẽ giúp cô, ngày mai cô có thể đến công ty báo danh, nhưng có một chuyện cô cần chú ý, phải tránh mặc quần áo quá lộ liễu.”
“Vì sao không thể, lẽ nào ngay cả quần áo anh cũng muốn quản tôi sao, anh cho rằng tôi vẫn là Lâm Tinh Tinh của ba năm trước sao?”
Lâm Tinh Tinh tức giận, không đồng ý.
Tề Huynh đứng dậy, rời khỏi thân thể của Lâm Tinh Tinh, bắt đầu mặc quần áo, lạnh nhạt nói: “Tôi đây là có ý tốt nhắc nhở cô, bởi vì trong công ty có một tên quái thai rất ghét phụ nữ ăn mặc hở hang, nếu cô muốn làm thư ký bên cạnh anh ta, nhất định phải học được sự bảo thủ này.”
Lâm Tinh Tinh kinh ngạc ngồi dậy: “Ý anh là, tổng giám đốc tập đoàn FL các anh thích phụ nữ bảo thủ sao?”
“Sao vậy, người còn chưa đi làm đã muốn quyến rũ tổng giám đốc rồi sao?”
Tề Huynh mặc xong quần áo, một tay nắm lấy bộ ngực đẫy đà của Lâm Tinh Tinh, hung hăng xoa nắn.
Lâm Tinh Tinh cắn răng chịu đựng đau đớn, cắn lên cánh tay của người kia: “Tôi muốn quyến rũ ai thì quyến rũ, anh, không quản được!”
Ánh mắt Tề Huynh mờ mịt: “Yên tâm, có tôi ở đây, cô đã không chịu đựng nổi rồi, đừng nói đến chuyện đi hầu hạ tên đàn ông khác.”
Nói xong, sửa soạn lại cà-vạt rồi rời đi.
“Khốn kiếp!”
Lâm Tinh Tinh hận nghiến răng chửi bới bóng lưng của Tề Huynh, nằm trên chiếc giường rộng lớn không mảnh vải che thân, ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà, Lâm Tinh Tinh cũng không hiểu được bản thân mình lúc này rốt cuộc có tâm trạng như thế nào.
Sau khi rời khỏi khách sạn Thời Chung, Tề Huynh lại quay trở về công ty.
Bởi vì hắn còn phải đi làm.
Chỉ có điều hôm nay tổng giám đốc có chuyện riêng cần xử lý, không ở công ty, cho nên hắn mới có thể làm biếng một lúc.
Xử lý xong xuôi các việc quan trọng trong tay, Tề Huynh đến phòng làm việc của Đỗ Minh.
Tuy hắn là thư ký trưởng của tổng giám đốc, trong cả tập đoàn FL có thể nói là dưới một người trên vạn người, nhưng muốn điều một người mới ngay cả phỏng vấn cũng không qua vào lại trong công ty, đó cũng không phải là chuyện hắn tùy tiện nói một câu là có thể làm được, dù sao tập đoàn FL cũng là một công ty đa quốc gia quản lý vô cùng nghiêm túc.
Chuyện này nhất định phải có được sự đồng ý của giám đốc hành chính Đỗ Minh.
“Giám đốc Đỗ!”
Tề Huynh gõ cửa phòng làm việc của giám đốc hành chính Đỗ Minh, gương mặt nho nhã đi vào.
Đỗ Minh đang vùi đầu xử lý đống văn kiện, nghe vậy bèn ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Tề Huynh, nhẹ mỉm mười, nói: “Thư ký trưởng Tề Huynh, có việc sao?”
“Muốn đến hỏi một chút, hôm nay em vẫn phải tăng ca sao?”
Tề Huynh đi đến trước mặt Đỗ Minh, vô cùng tùy ý ngồi lên bàn làm việc của Đỗ Minh.
Đỗ Minh nhún vai: “Cái này còn phải hỏi sao, tăng ca là bài tập bắt buộc mỗi ngày.”
Ở tập đoàn FL, mỗi người đến sớm nhất là Đỗ Minh cô đây, người về muộn nhất cũng là Đỗ Minh cô, cho nên một phụ nữ yếu đuối như cô có thể ngồi vững lên ghế giám đốc hành chính của công ty đa quốc gia tập đoàn FL, tuyệt đối không phải chuyện vô lý.
“Em không thể có một ngày không tăng ca về nhà sớm hơn một chút sao?”
Tề Huynh cúi xuống, hai tay chống lên tay vịn của ghế giám đốc Đỗ Minh đang ngồi, cúi sát gần Đỗ Minh, đáy mắt ôn nhu dịu dàng nói: “Bà xã, hôm nay là ngày kỷ niệm ba năm chúng ta kết hôn, em quên rồi sao?”
Đúng vậy, Đỗ Minh là vợ của Tề Huynh.
Ba năm trước hai người họ quen nhau trong một buổi xem mắt, sau đó kết hôn chớp nhoáng trong vòng một tuần, sau khi kết hôn, Tề Huynh lập tức từ chức chức vụ giáo viên trung học, dưới sự dẫn dắt của Đỗ Minh, cộng thêm bản thân hắn cũng có chút năng lực, nhanh chóng ngồi lên vị trí thư ký trưởng của tổng giám đốc tập đoàn FL.
Có thể nói, Tề Huynh hắn có sự huy hoàng ngày hôm nay, tuyệt đối không thể không có cô vợ tài giỏi Đỗ Minh này.
Đỗ Minh vừa nghe thấy Tề Huynh gọi mình là bà xã trong phòng làm việc, lập tức căng thẳng nhìn ra ngoài, ánh mắt quở trách nhìn Tề Huynh, nói: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, ở công ty đừng gọi em là bà xã, bị người ta nghe được, lại gặp rắc rối, phải biết rằng trên sơ yếu lý lịch của em và anh đều viết chưa kết hôn.”
Trong giới nghề nghiệp có một quy định bất thành văn, người chưa lập gia đình, bất luận là không gian phát triển hay tốc độ thăng tiến đều vượt xa người đã kết hôn, cho nên Đỗ Minh cùng Tề Huynh quả quyết lựa chọn giấu chuyện đã kết hôn.
Ở đây cái gì mà tuổi tác, hôn nhân đều thật thật giả giả, đã là chuyện chẳng có gì là lạ.
Tề Huynh không vui bĩu môi, nói: “Trong lòng em sự nghiệp mãi mãi quan trọng hơn anh.”
Đỗ Minh có chút bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Huynh, anh đừng làm loạn, chúng ta đều là người trưởng thành, đương nhiên cần lấy sự nghiệp làm trọng, ngày kỷ niệm kết hôn gì đó, chúng ta không cần mấy thứ lãng mạn kia, cùng lắm hôm nay em sẽ tan làm về nhà trước mười giờ, có được hay không?”
Tề Huynh kém Đỗ Minh ba tuổi, cho nên có rất nhiều lúc Đỗ Minh đều đối xử với Tề Huynh như dỗ dành em trai, giống như lúc này vậy.
“Vậy cũng được!”
Tề Huynh cũng bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ, lập tức cười ranh mãnh, nói: “Anh có món quà này muốn tặng cho em, chỉ cần em bằng lòng nhận nó, anh sẽ không giận, hơn nữa hôm nay anh sẽ tăng ca cùng em.”
“Quà gì?”
Đỗ Minh nghi hoặc hỏi.
“Em nhắm mắt lại đi.”
Tề Huynh vẫn nở nụ cười.