Lâm Phiên Phiên lạnh lùng nhìn Hoắc Mạnh Lam đang điên cuồng chửi bới, sau đó quay người, cất bước đi ra ngoài.
Đến bước đường này, cô không cần phải phí lời thêm với hắn nữa.
Mỗi bước chân, Lâm Phiên Phiên lại nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra giữa cô và Hoắc Mạnh Lam, từng chút từng chút một rành rành ngay trước mắt.
Hai năm cấp ba, ba năm đại học, bọn họ đã yêu nhau 5 năm, ai có thể nói trong quãng thời gian đó bọn họ chưa từng thật lòng với đối phương chứ?
Nhưng đến ngày hôm nay, hai người lại đứng ở hai phe trên tòa, không phải anh chết thì tôi chết.
Là điều gì đã gây nên mọi thứ?
Là thành phố này quá phù phiếm, dẫn dụ dục vọng của con người hay là từ khoảnh khắc đầu tiên bọn họ gặp nhau, tất cả đều là sai lầm?
Lâm Phiên Phiên không hề hối hận vì đã gặp Hoắc Mạnh Lam, bởi tình yêu và niềm hạnh phúc đã qua đó là thật, cũng giống như lúc này cô không hề hối hận việc chính tay đẩy Hoắc Mạnh Lam vào tù, vì nỗi hận và sự thù oán của hiện tại cũng là thật.
Phiên Nhàn đã đợi rất lâu ở bên ngoài, vừa thấy Lâm Phiên Phiên bước ra với sắc mặt trắng bệch liền vội vàng tiến đến, hỏi: “Phiên Phiên, kết quả phán quyết của tòa án thế nào?”
“15 năm.”
Lâm Phiên Phiên không buồn không vui nói, 15 năm, một con số thật dài.
Phiên Nhàn nghe vậy liền nhíu mày: “Sao mới có 15 năm, quá hời cho hắn rồi, không chung thân thì cũng phải ba bốn mươi năm, không được, chúng ta kháng án tiếp!”
Lâm Phiên Phiên lắc đầu: “Bỏ đi, 15 năm cũng không ngắn, đủ để hắn chuộc lại những lỗi lầm mà hắn đã gây ra.”
Chân mày Phiên Nhàn càng nhíu chặt hơn, “Phiên Phiên, cậu quá lương thiện rồi, đối với loại người như Hoắc Mạnh Lam cậu căn bản không cần mềm lòng, lỡ như hắn ra tù bản tính vẫn không đổi, đến lúc đó, cậu ở ngoài sáng hắn trong tối, ai mà biết được hắn sẽ làm ra chuyện điên rồ gì chứ, mấy năm nay cậu chịu thiệt vẫn chưa đủ ư?”
Nếu tố cáo Hoắc Mạnh Lam khiến hắn ngồi tù ba bốn mươi năm, vậy đến lúc hắn ra tù cũng sáu bảy mươi tuổi, không nói đến số hắn có thọ đến lúc ra tù hay không, dù cho có thật sự sống đến khi mãn án thì cũng là một ông già tóc bạc, cao tuổi, muốn làm gì cũng là có tâm nhưng sức đã chẳng còn.
Lâm Phiên Phiên cười khổ, nhìn Phiên Nhàn nói: “Phiên Nhàn, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, nhưng… tớ thật sự không muốn chuyện này cứ dây dưa mãi không dứt nữa, 15 năm rất dài, ai biết được 15 năm sau chúng ta sẽ ở đâu chứ?”
Chẳng biết tại sao, sau khi Hoắc Mạnh Lam bị tuyên án, thứ Lâm Phiên Phiên nghĩ nhiều hơn lại là những mặt tốt của Hoắc Mạnh Lam, nỗi hận và niềm đau trong lòng dường như cũng theo vơi đi theo luật pháp, cả người nhẹ nhõm hẳn.
Phiên Nhàn thở dài bất đắc dĩ, cô ấy vẫn không thể đồng ý với những lời Lâm Phiên Phiên nói. Nói cô ấy lạnh lùng cương quyết cũng được, nói cô ấy độc ác cũng chẳng sao, chỉ cần nghĩ đến 15 năm sau Hoắc Mạnh Lam ra tù có thể sẽ lại làm tổn thương Lâm Phiên Phiên, cô ấy chẳng thể nào yên lòng, tuy nhiên, chính vào lúc Phiên Nhàn có ý muốn tiếp tục khuyên Lâm Phiên Phiên, cánh cửa lớn của phòng thẩm vấn bên cạnh được mở ra từ bên trong, vài người lục tục đi ra.
Người đi đầu là Sở Tường Hùng, trên người mặc một bộ âu phục màu đen thẳng thớm, khí chất ngời ngời, sắc mặt lạnh như băng.
Người đi sau cùng là Mạc Tiểu Vang, tuy vẫn trang điểm trang điểm kỹ càng như trước, nhưng lại nhìn như người mất hồn, thần sắc uể oải ủ rũ, hơn nữa sắc mặt còn đầy sự oán hận.
Bởi vì hôm nay chính là ngày xét xử vụ án ly hôn của Sở Tường Hùng và Mạc Tiểu Vang, thông qua việc nhiều giờ tranh cãi kịch liệt của luật sư hai bên, cuối cùng, kết quả thắng kiện thuộc về Sở Tường Hùng.
Hai bên đụng mặt nhau tại đây lại là vào lúc này, đúng là một màn hài kịch!
Mạc Tiểu Vang hằm hằm bước đến, cô ta không hề hay biết Lâm Phiên Phiên đến đây vì vụ án của Hoắc Mạnh Lam, cô ta cứ nghĩ Lâm Phiên Phiên đặc biệt đến đây để đợi tòa án công bố kết quả vụ án ly hôn của cô ta và Sở Tường Hùng, sau đó có thể dùng điệu bộ của người thắng lợi cười nhạo cô ta, làm nhục cô ta. Cuối cùng cô ta cũng tìm được một chỗ để xả tất cả sự không cam lòng và oán hận khi bị phán ly hôn.
“A!”
Thế là, trước con mắt của rất nhiều người, đột nhiên Mạc Tiểu Vang hét lên một tiếng chói tai, xông thẳng về phía Lâm Phiên Phiên, dáng vẻ muốn liều mạng với cô.
Từ sau khi học được chiêu tự vệ, Lâm Phiên Phiên cũng xem như có chút kỹ năng, đột nhiên bị tấn công, dựa theo bản năng, Lâm Phiên Phiên ngáng chân ngang qua, chỉ cần bị ngáng trúng, Mạc Tiểu Vang chắc chắn sẽ ngã như chó mắc phải bẫy.
Thế nhưng, từ lúc bắt đầuMạc Tiểu Vang không hề có ýthật sự xông lên, vậy nên, dường như chính vào lúc Lâm Phiên Phiên tung ra cú tấn công đáp trả, cô ta đột nhiên tự ngã xuống sàn, sau đó, nằm bò dưới đất, sắc mặt thê lương, dùng giọng nói bi thảm hét to lên cho tất cả những người đang đi trong hành lang nghe thấy: “Mọi người đến mà xem, đến mà xem này…” Sau đó chỉ về phía Lâm Phiên Phiên, nước mắt rơi lã chã, kể lể: “Nhìn xem con hồ ly tinh này độc ác đến mức nào, quyến rũ chồng tôi, ép chồng tôi ly hôn, bây giờ cuối cùng cô ta được toại nguyện rồi vậy mà vẫn còn chạy đến đây làm nhục tôi, đánh tôi, đây là thói đời gì thế này, tình nhân mà lại ngông cuồng đến thế, mọi người hãy phân xử cho tôi xem, con hồ ly tinh này có đáng ghét không, có đê tiện không, cô ta có nên bị thiên lôi đánh không, sau khi chết đi nên bị đày xuống mười chín tầng địa ngục mãi mãi không được siêu thoát không…”