Sau khi gọi điện thoại xong, Hứa Bành mới bình tĩnh lại một lát, còn chưa kịp quay lại tiếp tục gây gổ với Lâm Phiên Phiên thì cửa phòng cấp cứu đã bật mở, Sở Tường Hùng đã qua khỏi giai đoạn nguy kịch, có điều để tiến hành các cuộc kiểm tra, tạm thời cần phải nằm viện một thời gian.
Lâm Phiên Phiên vốn định chờ Sở Tường Hùng tỉnh lại, nhưng sao Hứa Bành có thể để cô ở lại đây chứ, bà ta mắng chửi, đẩy Lâm Phiên Phiên và Phiên Nhàn ra ngoài rồi khóa cửa lại.
Lâm Phiên Phiên không muốn làm ồn đến Sở Tường Hùng, cũng không muốn kì kèo với bà ta.
Sở Mộng nhìn thấy nhưng cũng chỉ đứng một bên hờ hững nhìn, không dám giúp Lâm Phiên Phiên, cũng không giúp Hứa Bành, cô giống như trước đây vậy, càng ngày càng trở nên yên lặng.
Ngồi mệt mỏi trên ghế dài ngoài hành lang, Lâm Phiên Phiên buồn đến muốn khóc, lúc này, cô không muốn rời khỏi Sở Tường Hùng, mặc kệ đạo đức, luân lý gì đó, cô chỉ biết, người đàn ông cô yêu đang đổ bệnh, cô phải ở bên anh từng giờ từng phút, hoặc là cùng anh chiến đấu chống lại bệnh tật, hoặc là cùng anh bị bệnh mà chết.
Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Phiên Phiên chạy về phía thang máy.
Phiên Nhàn chạy theo, thắc mắc hỏi: “Phiên Phiên, cậu cứ đi như vậy à?”
“Ừ, tớ phải về lấy quần áo và đồ dùng hằng ngày.”
Trong ánh mắt Lâm Phiên Phiên đầy sự kiên định.
“Ý của cậu là…”
Phiên Nhàn kinh ngạc: “Cậu muốn đến bệnh viện chăm sóc Sở Tường Hùng?”
“Phải.”
Lâm Phiên Phiên không hề dao động, bất luận lúc đó Hứa Bành có cho phép cô ở bên chăm sóc Sở Tường Hùng hay không, cô cũng nhất định phải ở lại.
Phiên Nhàn cau mày nói: “Lẽ nào cậu đã quên thân phận của hai người rồi ư? Cậu mà ở bên Sở Tường Hùng, hai người nhất định sẽ… Hai người không thể tiếp tục ở bên nhau được! Điểm này cậu rõ hơn ai hết!”
Tuy lời này có chút tàn nhẫn nhưng Phiên Nhàn cần phải nói ra, cô ấy không muốn Lâm Phiên Phiên tiếp tục phạm sai lầm nữa.
Cả người Lâm Phiên Phiên chấn động, sau đó quay đầu lại nhìn Phiên Nhàn, nói lớn với chút thất vọng: “Tớ mặc kệ, bây giờ tớ không quan tâm gì nữa, chỉ cần nghĩ đến Tường Hùng đang mắc bệnh nặng, tớ gần như suy sụp, anh trai em gái cái gì chứ, huyết thống cái gì chứ, tớ không quan tâm, tớ không thể dồn nén đoạn tình cảm này được nữa, tớ phải ở bên anh ấy, sống cùng sống, chết cùng chết, không gì có thể ngăn được bọn tớ.”
Trước đây, cô cứ luôn sợ hãi đủ điều, cứ luôn vì nhiều lý do mà để vuột mất Sở Tường Hùng, nhưng từ trước đến giờ, cô chưa bao giờ bàng hoàng và kinh hãi như giờ phút này, bởi vì, cô cứ cho rằng cô và anh còn rất nhiều thời gian, nhiều đến mức có thể để cô tùy ý phung phí, nhưng cho đến hôm nay cô đột nhiên tỉnh ngộ, giữa cô và Sở Tường Hùng không thể giằng co thêm nữa.
Phiên Nhàn cũng bị điệu bộ của Lâm Phiên Phiên làm cho chấn động, khoảnh khắc này, cuối cùng cô ấy cũng hiểu rốt cuộc Sở Tường Hùng quan trọng đến mức nào trong tim Lâm Phiên Phiên, cô ấy lặng lẽ đi theo Lâm Phiên Phiên rời khỏi bệnh viện, không nói gì thêm nữa.
Hai người lên xe, Lâm Phiên Phiên lại nhìn thấy người phụ nữ ăn mày đã đánh Mạc Tiểu Vang để giải vây cho cô ở tòa án, đáng tiếc khi cô ta phát hiện thấy cô đang nhìn mình liền cúi đầu bỏ đi, lẩn vào đám đông.
Xe đã lăn bánh, Lâm Phiên Phiên muốn xuống xe tìm người phụ nữ ấy nhưng không kịp nữa, cũng đành bỏ qua, trong lòng đã nhớ lại, người này dường như vẫn luôn đi theo cô, trước mắt xem ra không có ác ý, nhưng rốt cuộc đối phương có ý gì thì cô nhất thời không nghĩ ra được.
Khi Phiên Nhàn và Lâm Phiên Phiên về đến khách sạn, thì có một người khách từ xa đến – A Tử!
“A Tử, cô đến thật à?”
Lâm Phiên Phiên kinh ngạc kêu lên.
Trước khi về nước, A Tử đã từng vì Hàn Phiêu mà “tuyên chiến” với cô, cô ấy nói đợi sau khi xử lý xong bệnh án sẽ đến tìm cô và Hàn Phiêu, cô cứ nghĩ cô ấy chỉ vì sĩ diện nên mới nói vậy thôi, ai ngờ, cô ấy lại thật sự tìm đến.
Trong bốn năm ở nước ngoài, người mà Lâm Phiên Phiên tiếp xúc nhiều nhất, ngoại trừ Hàn Phiêu, Phiên Nhàn thì người còn lại chính là A Tử.
Hơn nữa bởi vì A Tử là bác sĩ tâm lý của cô, vậy nên cô ấy còn biết rõ chuyện của cô hơn cả Hàn Phiêu và Phiên Nhàn.
A Tử vẫn như trước đây, khuôn mặt xinh đẹp mang đậm nét đặc trưng của con gái Hàn Quốc, cả người lúc nào cũng lạnh băng khiến người khác rất khó lại gần.
Chỉ có Lâm Phiên Phiên biết, thật ra A Tử là một cô gái ngoài lạnh trong nóng.
Thấy Lâm Phiên Phiên nhìn mình với ánh mắt không dám tin, A Tử hất tóc mái một cách cool ngầu, nhướng mày nói: “Tôi đã nói rồi, tôi nói sẽ đến là nhất định sẽ đến. Thế nào rồi, dạo này hai người tiến triển ra sao rồi?”
“Cô thông minh thế chắc chắn có thể đoán được, muốn tôi và Hàn Phiêu có tiến triển… thật sự rất khó. Vốn dĩ cô đến, tôi nên đưa cô đi chơi, nhưng bây giờ tôi đang có việc gấp, thu dọn chút đồ đạc rồi phải rời đi một đoạn thời gian, giờ này chắc Hàn Phiêu tới trường mẫu giáo đón Táp Táp rồi, đợi anh ấy quay về, tôi bảo anh ấy đi chơi cùng cô.”
Lâm Phiên Phiên vừa thu dọn đồ đạc vừa nói, nói xong thì đồ đạc cũng thu xếp gần xong.
“Đợi đã!”
A Tử ấn Lâm Phiên Phiên đang loạn như cào cào ngồi xuống sô pha: “Trước khi tôi đến đã gọi điện báo trước cho Hàn Phiêu, thời gian này cảm xúc của chị không ổn định, là bác sĩ tâm lý của chị, tôi muốn kiểm tra lại cho chị một lần nữa. Đây cũng là ý của Hàn Phiêu.”
Nghe vậy, Phiên Nhàn vốn đang dựa ở cửa lắng nghe liền lập tức vỗ tay đồng ý, nói: “Kiểm tra một chút cũng tốt, Phiên Phiên, dù sao thì việc đến bệnh viện cũng không gấp lắm, lúc này Sở Tường Hùng vẫn chưa tỉnh!”
Lâm Phiên Phiên ngước mắt nhìn Phiên Nhàn, xem ra hôm nay cô quyết bất chấp tất cả để được ở cùng Sở Tường Hùng, đã khiến Phiên Nhàn tưởng cô lại sắp phát điên.