Mấy năm nay, mỗi ngày sau khi làm xong việc cô đều nhận được một cuộc điện thoại như thế. Hai năm trước Táp Táp còn nhỏ, không nói được nhiều, chỉ có thể bi ba bi bô trong điện thoại, bây giờ, Táp Táp cũng đã được 3 tuổi, thông minh vô cùng nhưng cũng nghịch ngợm vô cùng.
Mỗi lần, Lâm Phiên Phiên đều bị cuộc điện thoại như vậy làm cho cảm động, bởi vì, cậu bé khiến cô nhận ra, ở một đất nước xa lạ này vẫn có người luôn đợi cô, cần cô, đặc biệt là Táp Táp, nếu không có nó, bốn năm qua cô thật sự không biết phải sống thế nào.
Còn Hàn Phiêu, sự tử tế của anh cô không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả, cũng không thể không chấp nhận, so sánh với Sở Tường Hùng, Hàn Phiêu nửa phần cũng không thua kém, chỉ đáng tiếc là, có những người có những việc đã định sẵn là không thể nào thay thế được.
Vừa nghĩ đến Sở Tường Hùng, tim của Lâm Phiên Phiên lại bắt đầu ẩn ẩn đau, trong khoảng thời gian hơn ngàn ngày đêm cô rời đi, thời gian dài bao nhiêu thì suy nghĩ của cô cũng chín chắn lên bấy nhiêu.
Nhất là trong khoảng thời gian cô mang thai Táp Táp, cảm xúc cũng lên xuống thất thường, bệnh trầm cảm lại phát tác. Lúc đó, cô hận không thể quay lại bên Sở Tường Hùng, nhưng lại nghĩ đến đứa con đầu lòng mất đi như thế nào, cô lại thấy sợ hãi. Cô biết, bất luận thế nào thì cô đều phải kiên trì, dù cô không vì bản thân thì cũng phải vì đứa nhỏ, cô không thể để vì ham muốn của chính mình mà lại mất đi đứa thứ hai một lần nữa.
Mà cũng trong khoảng thời gian đó, sự quan tâm, chăm sóc của Hàn Phiêu dành cho cô khiến cô không dám nghĩ thêm nữa bởi vì nó quá đỗi dịu dàng, quá đỗi vô tư, không hề vụ lợi, những thứ tốt đẹp nhất đều dành cho cô mà không cần hồi đáp.
Thật ra cô cũng biết điều mà Hàn Phiêu thật sự mong muốn là cái gì, nhưng cô không có cách nào cho anh. Vì thế Hàn Phiêu càng đối xử tốt với cô thì cô càng cảm thấy hổ thẹn, nhưng cô lại không thể rời xa anh bởi, một người phụ nữ đem theo theo đứa con trai ba tuổi về cơ bản là không thể tồn tại ở một đất nước xa lạ.
Trong lúc suy nghĩ miên man, Lâm Phiên Phiên đã về đến nhà.
Vừa về đến cửa, mới tra chìa khóa vào ổ thì cửa nhà đã được mở ra, một cái đầu nhỏ dễ thương lộ ra: “Oa, mẹ về rồi. Con biết ngay là mẹ về mà, vì con nghe thấy tiếng bước chân của mẹ”.
Cậu bé vừa reo hò hoan hô vừa trèo lên người Lâm Phiên Phiên như chú khỉ nhỏ, hôn chụt chụt vào má trái của cô, ngũ quan tinh tế xinh đẹp còn ưa nhìn hơn cả con gái.
Nhìn kỹ thì không khó để phát hiện ra đôi mắt long lanh của cậu bé giống y như đúc với đôi mắt của Lâm Phiên Phiên.
“Táp Táp thật ngoan, hôn thêm cái nữa nào.”
Lâm Phiên Phiên âu yếm ôm đứa con trai của mình, những mệt mỏi, phiền não sau một ngày làm việc nặng nhọc đều tan biến hết.
Lúc này Hàn Phiêu vẫn còn đang mặc tạp dề từ phòng bếp đi ra, 4 năm rồi mà gương mặt điển trai, đẹp như hoa nở này vẫn không thay đổi là bao, nhưng khí chất thì lại thay đổi rất nhiều, đó là sự ung dung, bình tĩnh của người đàn ông trưởng thành. Không thể nghi ngờ, Hàn Phiêu của hiện tại so với trước kia thì càng có sức hút hơn nhiều.
Hàn Phiêu mỉm cười ấm áp nhìn Lâm Phiên Phiên, giống như nhìn người vợ vừa mới trở về từ bên ngoài, tự nhiên nói: “Em về rồi à, đúng rồi, nước tương mà Táp Táp bảo em mua đâu?”
Hàn Phiêu nhắc đến cô mới nhớ ra là cô quên mua mất rồi.
Nhìn thấy biểu tình của Lâm Phiên Phiên, không đợi Hàn Phiêu lên tiếng, Táp Táp đang ôm cổ Lâm Phiên Phiên đã nhăn chiếc mũi nhỏ dễ thương nói: “Mẹ lại quên rồi, haizz, xem ra người ngốc không chỉ có mỗi mình ba, mẹ thật ra cũng rất ngốc.”
Lâm Phiên Phiên nghe thấy thế không khách khí mà đánh vào mông cậu bé một cái, giả vờ tức giận nói: “ trẻ nhỏ trong nhà không được vô lễ như vậy, mẹ và ba Hàn Phiêu của con đều là người lớn, con không được vô lễ với người lớn, biết chưa?
Suy cho cùng thì cậu bé vẫn còn nhỏ nên cứ tưởng rằng,mẹ mình đang tức giận, liền nhanh chóng ngoan ngoãn gật gật cái đầu nhỏ như gà con mổ thóc: “Vâng ạ, lần sau Táp Táp không dám nữa.”
“Như vậy mới ngoan”.
Lâm Phiên Phiên hài lòng xoa đầu Táp Táp, nhưng may thay những năm gần đây tuy chạy đi chuyển lại, thời gian ở cùng một nơi cũng không quá 3 tháng nhưng giáo dục Táp Táp cũng không có giảm. Táp Táp tuy nghịch ngợm nhưng lại vô cùng thông minh nghe lời, điều này khiến Lâm Phiên Phiên được an ủi phần nào.
“Dù sao thì cũng quên rồi, vậy anh làm thành món mặn, cũng không có vấn đề gì to tất cả.”
Nhìn thấy nụ cười phát ra từ nội tâm của Lâm Phiên Phiên khi ôm lấy Táp Táp, Hàn Phiêu cũng vui theo, mấy năm nay, người khiễn Lâm Phiên Phiên có thể cười thật tâm cũng chỉ có mình Táp Táp.
Lâm Phiên Phiên thả Táp Táp xuống nói: “Để em giúp anh.”
“Không cần đâu, em ra phòng khách xem phim hoạt hình với Táp Táp, anh làm một loáng cái là xong.”
Thực chất Hàn Phiêu không nỡ để cô mệt mỏi thêm nữa bởi vì anh biết cô ra ngoài làm việc cực khổ cỡ nào.
Người mẫu, nghề này nhìn bề ngoài thì có vẻ hào nhoáng, nhưng đằng sau lại chua xót khổ cực vô cùng, chỉ nói đơn giản là lúc nào cũng đi đi lại lại trên đôi giày cao gót 10 phân, một ngày chạy mấy show, thời gian cũng phải mấy tiếng đồng hồ, một ngày qua đi, đôi chân sẽ vừa moỉ, vừa nhức vừa khó chịu.