Đương nhiên việc Sở Quy Thôn hôn mê không tỉnh lại cũng là một phần nguyên nhân, bằng không, với địa vị trong giới chính trị của Sở Quy Thôn, mấy người đó muốn động vào Sở Tường Hùng cũng phải cân nhắc.
Lâm Phiên Phiên vừa buồn bã vừa đau lòng, mầy ngày nay ngày nào Sở Tường Hùng cũng đều đúng giờ đi đúng giờ về, lúc nào cũng giả vờ đi làm tan làm làm ra vẻ không có chuyện gì, thế nên cô luôn không biết Sở Tường Hùng lại bị cho thôi việc.
“Tường Hùng à, anh thực sự ngốc quá, chúng ta đi cùng nhau đến ngày hôm nay, còn có chuyện gì mà không thể cùng nhau gánh vác chứ?” Lâm Phiên Phiên biết là Sở Tường Hùng làm như vậy là sợ cô lo lắng, không muốn để cô cảm thấy áp lực hay hổ thẹn chút nào, vì suy cho cùng chuyện này là do anh mà ra cả.
Lại suy nghĩ một lúc, Lâm Phiên Phiên liền gọi điện thoại cho Mạc Tiên Lầu.
Điện thoại của Sở Tường Hùng khóa rồi, lại không có đi làm, muốn tìm người, nói thì dễ hơn làm, nhưng Lâm Phiên Phiên lại đoán được ra hành tung của Sở Tường Hùng ngay lập tức.
Nếu như nói trên đời này còn có ai có thể khiến Sở Tường Hùng không hề kiêng kị và thổ lộ tâm sự ra thì chỉ có Mạc Tiên Lầu mà thôi.
Mà sự thực quả đúng như Lâm Phiên Phiên đoán, tại căn biệt thự nhà họ Mạc, trong phòng ngủ của Mạc Tiên Lầu, Mạc Tiên Lầu và Sở Tường Hùng đang đằng đằng sát khí đánh quyền anh
Mạc Tiên Lầu đang ngửa cô trên giường hô hào chiến thắng cùng Sở Tường Hùng: “Tại sao tại sao, lại là anh thắng, không được, chúng ta lại đánh thêm một trận, lần này em nhất định phải thắng!”
Sở Tường Hùng cười nhìn Mạc Tiên Lầu đang làm xấu lăn qua lăn lại trên giường một cái, trong đôi mắt đen láy xuất hiện sự cảm động nói: “Tiên Lầu, tôi biết thực ra cậu luôn nhường tôi, lúc nhỏ cậu thích đành quyền anh, lại luyện tập trong quân đội nên rất giỏi, lúc trước chơi quyền anh cùng với cậu, tôi đâu có thắng cậu nổi một lần đâu, cảm ơn cậu ba ngày nay đã ở cạnh tôi, để tôi xả nỗi buồn, nghe tôi lảm nhảm, có người anh em như cậu, tôi thấy kiếp này của Sở Tường Hùng tôi rất đáng!”
Cái gọi là nơi đi làm mấy ngày hôm nay của Sở Tường Hùng thực ra chính là nhà của Mạc Tiên Lầu, vì để an ủi Sở Tường Hùng, Mạc Tiên Lầu đã xin nghỉ mấy ngày, luôn luôn ở bên Sở Tường Hùng, dùng đủ mọi cách để khiến Sở Tường Hùng quên đi những chuyện không vui gần đâu, Sở Tường Hùng nhìn bằng mắt, cảm động trong lòng.
Mạc Tiên Lầu thấy Sở Tường Hùng nói một cách nghiêm túc như vậy, ngay lập tức cũng không đóng giả nữa, giơ tay vỗ vào vai Sở Tường Hùng một cái, lớn tiếng nói: “Anh Tường Hùng, em với anh là ai với ai chứ, còn khách sáo như vậy, em nói cho anh biết” Mạc Tiên Lầu đang nói thì đột nhiên điện thoại của anh ta vang lên, Mạc Tiên Lầu vừa nhìn thì thấy là Lâm Phiên Phiên gọi đến, thì lập tức đứng dậy rồi lo lắng làm ra động tác không được lên tiếng với Sở Tường Hùng: “Tiên Lầu, chị biết Tường Hùng anh ấy đang ở cạnh em, em mau kêu anh ấy nghe điện thoại đi.
Mạc Tiên Lầu vừa nghe thấy thì miệng lập tức co lại, lẽ nào sự việc đã bị bại lộ. Nhưng anh ta không phải loại người mà người khác vừa lừa đã bị mắc câu, thế là, cứng đầu nói: “Ai nói anh Tường Hùng đang ở cạnh em, bây giờ em đang tiến hành diễn tập quân sự, chị muốn tìm anh Tường Hùng thì gọi điện cho anh ý, em bận lắm, tắt máy nha!
“Mạc Tiên Lầu!” Lâm Phiên Phiên ở đầu bên kia vừa nghe thấy Mạc Tiên Lầu đến chết cũng không nhận thì chỉ đành nói dứt khoát: “Chị đã biết mấy ngày nay Tường Hùng đã không đi làm rồi, hai người không cần giấu chị nữa đưa, chuyện này để sau chúng tôi nói đến. Bây giờ em nói với Tường Hùng, mẹ anh ẩy xảy ra chuyện rồi, đang cấp cứu trong bệnh viện Tiên Phong, chị bên này sẽ dẫn Táp Táp cùng đi thẳng đến bệnh viện, cứ vậy đi nha, chị tắt máy đây.”
Nói xong, Lâm Phiên Phiên liền rắt điện thoại luôn, cô tin rằng Mạc Tiên Lầu sẽ phân biệt rõ mức độ nặng nhẹ gấp gáp, với khoảng cách của biệt thự nhà họ Mạc và bệnh viện Tiên Phong cũng gần bằng khoảng cách từ chỗ cô lúc này đến bệnh viện Tiên Phong, cho nên, cô bắt buộc phải nhanh chóng tới đo, lúc Sở Tường Hùng hoảng loan chịu sự đả kích về chuyện Hứa Bành thì cô sẽ ở bên anh, cùng anh chia sẻ.
“Lâm Phiên Phiên, chị nói rõ ràng xem.” Mạc Tiên Lầu vẫn đang hét lên vào điện thoại, thì Sở Tường Hùng ở bên cạnh đã cầm lấy áo khoác của mình rồi, chạy như bay xông ra khỏi phòng ngủ của anh, vì lúc nghe điện thoại Mạc Tiên Lầu mở loa ngoài, nên đương nhiên Sở Tường Hùng nghe rõ những lời mà Lâm Phiên Phiên nói.
Mấy ngày nay vì vấn đề thân thế của mình, Sở Tường Hùng đã lạnh nhạt phần nào với Hứa Bành rồi, trong lòng anh vô cùng tức giận với hành vi năm của bà ta. Từ sau khi Sở Quy Thôn bị tức đến nỗi phải vào bệnh viện, Sở Tường Hùng luôn không quan tâm Hứa Bành nữa. Nhưng nghe thấy Hứa Bành xảy ra chuyện phải vào viện, lúc này, mọi sự tức giận và khiển trách đều biến thành lo lắng, dù sao đó cũng là mẹ ruột của anh.
Lúc Sở Tường Hùng vội vàng đi đến cổng bệnh viện, Lâm Phi Phi cũng tới nơi, Sở Tường Hùng cũng không nói nhiều. Lúc này không phải là lúc giải thích với Lâm Phi Phi việc anh giấu diếm chuyện anh không đi làm, một tay bế Táp Táp đã đến cùng với Lâm Phiên Phiên lên, rồi cả hai vội vã vào bệnh viện.
Hứa Bành được đưa vào phòng phẫu thuật từ lâu rồi, đương nhiên Sở Tường Hùng không thể gặp Hứa Bành ngay, nhưng từ miệng của Sở Mộng có thể biết về tình hình của Hứa Bành, mọi chuyện xảy ra thực sự quá đột ngột và tàn nhẫn, Sở Mộng đã kích động đến nỗi khó mà có thể nói hết, chỉ đành để Sở Lý kể lại sự việc.
Nghe Sở Lý nói xong, Lâm Phiên Phiên ngạc nhiên cắn chặt môi cố gắng không để cho bản thân kinh ngạc, Sở Tường Hùng căm hận đập tay vào tường, lập tức lớp tường chóc ra, máu cứ thế chảy, nhưng anh lại không cảm thấy đau.
“Tường Hùng, anh bình tĩnh một chút…” Lâm Phiên Phiên đau lòng nắm chặt lấy tay Sở Tường Hùng, lúc này cô lại không tìm ra bất kì lời nói nào để an ủi Sở Tường Hùng.
Tính mạng Hứa Bành đột nhiên nguy kịch, chính là có người làm!