Trước đó Sở Tường Hùng cũng không biết chuyện, anh rất ngạc nhiên. Tâm trạng của Lâm Phiên Phiên có hơi hoang mang, anh ôm lấy cô, nói kinh ngạc: “Bảo bối, không ngờ em lại là chị gái cùng mẹ khác bố với Tiên Lầu, trời ạ, đúng là khó tin mà. Nhưng cho dù thân phận của em là gì thì em vẫn là bảo bối của anh, không ai có thể thay đổi được điều này.”
Lâm Phiên Phiên nhìn Sở Tường Hùng bằng ánh mắt xúc động, rồi bỗng lại cảm thấy có chút thê lương, nếu Sở Tường Hùng biết được bố ruột của cô là Sở Quy Thôn, không biết anh có thể nói ra những lời này một cách kiên định như thế nữa hay không.
Nói toạc ra hết mọi bí mật, ông Lâm bỗng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Vì Giang Sa, ông ấy đã che giấu bí mật này suốt hai mươi tám năm, lúc biết được con gái mình lại làm ra cái chuyện vô liêm sỉ là chiếm lấy thân phận của người khác ấy, người đầu tiên khiến ông cảm thấy có lỗi là Giang Sa, tiếp theo là Lâm Phiên Phiên. Vì vậy, ông thà rằng nói ra tất cả mọi chuyện vào ngày hôm nay, cũng không muốn Lâm Tinh Tinh mắc sai lầm thêm nữa, để đến cuối cùng không thể quay đầu lại được.
Nhưng ông ấy lại không biết rằng, Lâm Tinh Tinh đã đặt toàn bộ vào vụ đánh cược này, không còn thuốc nào có thể cứu được cô ta nữa.
Sự thật hé lộ, các vị khách có mặt ở đây đều nhao nhao bàn tán, có người kinh ngạc, có người cảm thán, còn có người cười nhạo và trào phúng.
Hoa Hữu Sơn vẫn luôn rất sĩ diện, giờ đây cũng không thể giả vờ rộng lượng được nữa. Ông ta xoay người, nói với người mà một giây trước còn là bà thông gia – Giang Sa: “Bà Mạc, bà định xử lí chuyện của Lâm Tinh Tinh thế nào, cũng phải cho nhà họ Hoa chúng tôi một lời giải thích chứ?” Hàm ý là, nhà họ Hoa cưới Lâm Tinh Tinh là vì nhà họ Mạc, nếu Lâm Tinh Tinh không phải là người nhà họ Mạc, vậy thì nhà họ Mạc sẽ phải bồi thường những tổn thất của nhà họ Hoa ông ta.
Giang Sa bối rối nhìn Hoa Hữu Sơn, mọi chuyện sáng tỏ vào lúc này, bà ta chưa thể nghĩ ngay ra được cách gì để xử lí. Vốn dĩ bà ta cũng chỉ định gả Lâm Tinh Tinh tới nhà họ Hoa, sau đó không để ý tới cái người được gọi là con gái này nữa, hôm nay tới tham gia hôn lễ cũng chỉ là làm cho có mặt, nhưng đương nhiên là bà ta không thể nói những lời này ra được.
Mạc Tiên Lầu đứng bên cạnh Giang Sa nãy giờ, thấy bà ta khó xử, anh ta liền bước ra, đôi mắt lạnh lùng, nói: “Giải thích? Giải thích cái gì? Nhà họ Mạc chúng tôi cũng bị gạt bởi những chuyện trơ tráo mà Lâm Tinh Tinh làm. Tóm lại, nhà họ Hoa các người có chịu nhận người phụ nữ này hay không là chuyện của các người, bắt đầu từ giây phút này, nhà họ Mạc chúng tôi cắt đứt mọi quan hệ với cô ta, cô ta có làm gì thì cũng không liên quan tới nhà họ Mạc chúng tôi!”
Đến cùng vẫn là người trong chốn quan trường, Mạc Tiên Lầu lập tức làm rõ mọi chuyện, còn nhân cơ hội đá Lâm Tinh Tinh ra khỏi nhà họ Mạc, để tránh sau này có thêm phiền phức gì.
Cơn tức trong Hoa Hữu Sơn bùng nổ ngay lập tức, ông ta không để ý tới việc nơi này còn có rất nhiều khách khứa, quát lớn tiếng: “Nhà họ Mạc các người định đè đầu cưỡi cổ nhà họ Hoa chúng tôi đấy à, nhà họ Hoa không phải muốn bắt nạt là bắt nạt được đâu.”
Sắc mặt của Lâm Tinh Tinh ở bên cạnh cũng đã bụi bại, cô ta lại nắm chặt lấy tay Hoa Hữu Hà, anh ta không khỏi nhớ lại những kỉ niệm trước kia, bất chợt cảm thấy mủi lòng, vì vậy thấy anh trai mình tức giận, anh ta lấy hết mọi dũng khí nói với Hoa Hữu Sơn: “Anh à, Mận Mận đã có mang cốt nhục nhà họ Hoa chúng ta rồi, cho dù cô ấy có phải cô hai nhà họ Mạc hay không thì em cũng bằng lòng lấy cô ấy. Hơn nữa đám cưới hôm nay đã làm tới đây rồi, không thể hủy bỏ được…”
“Câm miệng, ở đây không có chuyện của em!” Hoa Hữu Sơn lập tức độc đoán mà gạt bỏ ý kiến của Hoa Hữu Hà, đôi mắt sắc bén liếc về phía Lâm Tinh Tinh – người còn đang núp trong lòng Hoa Hữu Hà: “Bây giờ cô nói câu gì đi, chuyện hôm nay là do cô mà ra, cô không nói ra được một đáp án khiến tôi vừa lòng, tôi chính là người đầu tiên không tha cho cô.”
Nếu nhà họ Mạc không quan tâm tới Lâm Tinh Tinh nữa, ông ta cũng không phải băn khoăn gì, một đứa con gái gốc nông thôn, Hoa Hữu Sơn ông ta muốn vo tròn bóp méo gì chẳng được.
Từ trước tới nay, Lâm Tinh Tinh vẫn luôn sợ Hoa Hữu Sơn, giờ Hoa Hữu Sơn hù dọa như vậy, hai chân cô ta mềm oặt ra, suýt chút nữa thì không đứng vững được. Nhìn những người ở đây một lượt, cô ta phát hiện ra mình đã bị cô lập từ lâu, lúc cần người giúp đỡ lại không có bất cứ ai chịu giúp.
Cuối cùng, là ông Lâm mềm lòng. Thấy Lâm Tinh Tinh rơi vào kết cục như thế này, ông cũng thấy không nỡ, vì vậy mới lên tiếng nói: “Mận Mận, về nhà với bố đi, nơi đây không thuộc về chúng ta, làm người thì đừng miễn cưỡng…”
“Ông già chết tiệt kia, ông câm miệng vào cho tôi, ở đây không có chuyện của ông!”
Nào ngờ ông Lâm còn chưa nói xong, Lâm Tinh Tinh đã ngẩng đầu lên, trợn đôi mắt lạnh lùng nhìn ông Lâm. Với giọng nói the thé của mình, cô ta nói với ông Lâm những lời mà Hoa Hữu Sơn vừa quát Hoa Hữu Hà, còn không quên tặng kèm một đôi mắt cực kì dễ khiến người ta bị tổn thương, trông bộ dạng như hận ông Lâm vô cùng.
“Mận Mận…” Đôi mắt oán hận đó của Lâm Tinh Tinh làm ông Lâm cảm thấy hoảng hốt, cơ thể lảo đảo một cái. Mặc dù biết tính tình của Lâm Tinh Tinh bạc bẽo, nhưng dù sao vẫn là con gái ruột của mình, ông Lâm chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày Lâm Tinh Tinh lại dùng ánh mắt như vậy, giọng nói như vậy để nói chuyện với mình.
“Bố!” Lâm Phiên Phiên vội vàng bước lên trước đỡ lấy ông Lâm. Cô ngước lên, đôi mắt sắc nhọn liếc về phía Lâm Tinh Tinh, trách mắng: “Sao cô lại ăn nói như thế với bố? Lâm Tinh Tinh, cô đúng là hết thuốc chữa rồi, cô xin lỗi với bố ngay đi, nếu không, hôm nay không chỉ nhà họ Hoa không tha cho cô, tôi cũng sẽ không tha cho cô.”