“Cô…”cơ thể Hứa Bành run rẩy, mặt biến sắc: “Cô muốn như thế nào?”
“Tôi muốn bà thề độc, trước khi Sở Quy Thôn tỉnh lại bà không được động đến ông ấy nữa, bằng không tôi sẽ đem chuyện lúc nãy chứng kiến nói cho Tường Hùng, còn cả Sở Mộng, Sở Lý, đến lúc đó sẽ như thế nào bà có thể tưởng tượng ra được đấy.” Lâm Phiên Phiên nói một cách dứt khoát.
“Được, tôi xin thề, nếu làm trái lời hứa thì sẽ bị sét đánh!” Hứa Bành lườm Lâm Phiên Phiên, nghiến răng thề thốt.
Lúc này Hứa Bành chỉ có thể thỏa hiệp, vì thực sự bà ta không dám tưởng tượng ra sau khi con mình biết được mẹ mình lại muốn giết bố thì sẽ đối xử với người làm mẹ này như thế nào, hơn nữa còn cả Sở Lý lạnh lùng, đừng nhìn anh ta thường ngày ít nói, nhưng thực ra thủ đoạn cũng rất ác liệt.
“Được rồi, bà có thể đi rồi.” Lâm Phiên Phiên tránh đường nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng: “Thực ra tôi không hề tin loại người như bà có thể giữ lời hứa, kể từ bây giờ, tốt nhất bà cứ cầu trời khấn phật để Sở Quy Thôn tuyệt đối không xảy ra chuyện gì, bằng không, bất kể có phải là do bà làm không tồi đều tính vào bà hết, đến lúc đó, bà cứ đợi chờ cơn tức giận và thù hận của con trai con gái bà đi!”
Để chắc chắn Lâm Phiên Phiên nói một cách dứt khoát lần nữa.
Nghe xong Hứa Bành tức giận mà không dám nói, ai bảo bản thân để người ta nắm thóp, hừ mạnh một tiếng rồi rất không cam lòng quay đầu bỏ đi.
Hứa Bành vừa đi khỏi, thì mọi sự cứng rắn trên người Lâm Phiên Phiên dần dần duỗi ra, thay vào đó là khuôn mặt bất lực và rầu rĩ.
Thực ra Lâm Phiên Phiên hoàn toàn không cần nói những lời vô ích như vậy với Hứa Bành, chỉ cần cô nắm được thóp Hứa Bành nói với mọi người về việc lúc nãy nhìn thấy, thì loại người như Hứa Bành lập tức sẽ bị bắt vào tù, chắc nửa đời sau cũng đừng nghĩ đến cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
Nhưng cô lại không thể làm như vậy.
Vì dẫu sao Hứa Bành cũng là mẹ của Sở Tường Hùng.
Vì nghĩ cho cảm nhận của Sở Tường Hùng, thậm chí Lâm Phiên Phiên cũng không thể nói ra hành vi mất nhân tính của Hứa Bành được, nếu không thì Sở Tường Hùng làm sao mà chịu nổi.
Khẽ khàng đến gần Sở Quy Thôn đang nằm trên giường, Lâm Phiên Phiên lặng yên nhìn khuôn mặt xanh xao của ông ta, tự nói: “Ông thấy chưa? Ông thấy cuộc đời ông thất bại biết bao chưa? Lúc ông sa sút nhất, người thân cận bên cạnh ông nhất lại muốn lấy mạng ông. Làm người mà đi đến bước đấy, tôi thực sự thương hại thay cho ông! Ông thực sự nên kiểm điểm lại mình cho thật tốt đi!”
Lâm Phiên Phiên tiếp tục nói: “Ông có nghe thấy tôi đang nói chuyện với ông không? Chắc là không nghe thấy rồi, nhưng có những lời tôi muốn nói với ông từ rất lâu rồi, nhưng mãi không có cơ hội nói ra. Vì bình thường ông luôn tự cao ngạo mạn, đến một chút thân thiện ông cũng nhỏ mọn với tôi, mặc dù trước nay tôi cũng không hi vọng ông có thể đối xử tốt với tôi, ông chưa từng muốn tôi là con gái ông, bản thân tôi cũng không muốn nhận người bố như ông. Sinh mạng của tôi là ông cho, hôm nay tôi cứu ông một mạng, chúng ta vừa hay hòa, sau này ai cũng không nợ ai nữa. Còn nữa, mặc dù Tây Hàng và Sở Mộng không phải là con ruột ông, nhưng cũng gọi ông một tiếng bố suốt hơn 20 năm rồi, sau khi ông tỉnh lại, mong rằng đừng làm ra những chuyện làm tổn hại đến họ, bằng không nhất định ông sẽ hối hận suốt đời, vì đến lúc đó có thể ông không chỉ mất đi 2 người họ, mà cả Sở Lý và tôi nữa, sẽ giống Mạc Tiểu Vang, trở thành người cô độc.” Nói xong những lời mà bản thân luôn muốn nói xong, Lâm Phiên Phiên khẽ gọi cô y tá đó vào, sau khi dặn dò cô ta phải chăm sóc Sở Quy Thôn cẩn thận xong thì rời khỏi bệnh viện.
Nhưng lại không ngờ rằng, lúc cô quay người đi khỏi thì hàng lông mi đen của Sở Quy Thôn đang nằm bất động trên giường cử động. Sau khi Hứa Bành tức giận bỏ đi thì đi thẳng đến bệnh viện Tiên Phong của Hứa Thịnh, vì bà ta muốn đi thăm Lôi Lôi.
Nửa tháng trước sau khi Lôi Lôi bị lọ hoa nghệ thuật cao 2 mét đè vào chân thì luôn nằm trong bệnh viện do đích thân Hứa Thịnh chăm sóc.
Đi trên hành lang, Hứa Bành không may đâm phải một người ở chỗ qoẹo. Cô y tá đâm phải một cái, hai người lùi ra sau vài bước.
“Cô đi đứng kiểu gì vậy, không có mắt à?” Mặc kệ có phải là lỗi của bản thân hay không, trước nay Hứa Bành luôn đổ mọi lỗi lầm lên người người khác, thêm vào đó tâm trạng của bà ta lúc này thực sự đang rất tức giận, vừa tìm được chỗ trút giận, lập tức trút ra một cách chanh chua.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi…” Cô y ta ấy cúi đầu, giọng khàn khàn liên tục nói hai câu xin lỗi, sau đó cũng không quan tâm Hứa Bành có nói thêm nữa không, liền chui vào hành lang khác như đang chạy trốn vậy, rồi quẹo một cái biến mất khỏi tầm mắt của Hứa Bành.
“Ê, tôi vẫn còn chưa nói xong mà, đâm phải tôi rồi cứ thế là xong sao, cô đứng lại cho tôi…” Hứa Bành hướng về phía cô y ta mất hút mắng chửi, nhưng lời vẫn chưa nói xong, đột nhiên phải rút lại, vì bà ta đột nhiên cảm thấy hình dáng cô y tá lúc nãy có chút rất quen, nhưng cảm giác quen thuộc ấy lại chỉ nổi lên thoáng qua, rất mơ hồ, lúc này Hứa Bành vẫn không ngừng nói líu ríu: “Kì lạ thật, chẳng lẽ là do mình hoa mắt nên không nhớ ra nổi nhỉ?” Hứa Bành cũng không tìm hiểu sâu thêm, vì đã đến phòng bệnh của Lôi Lôi rồi, bà ta gõ cửa, đẩy cửa bước vào.
Nhưng không ngờ rằng, bà vừa bước vào thì cô y tá lúc nãy lại thò đầu ra từ cuối hàng lang, đôi mắt lộ ra bên ngoài, đẹp vô cùng, nhưng lúc này lại phảng phất ánh mắt lạnh lùng, sau khi xác định xung quanh không có ai, cô ta từ từ đi ra, nhẹ nhàng lại gần phòng bệnh của Lôi Lôi.
Người này không ai khác, rõ ràng là Mạc Tiểu Vang mà mọi người đang truy bắt.