Bà Lâm làm khó luôn: “Con gái à, mẹ đã đồng ý rồi, nếu không đưa, con coi mặt mẹ biết để đâu đây, hơn nữa, bây giờ ba trăm năm mươi triệu với con không đáng kể, con không cần phải keo kiệt thế chứ, cứ thế đi, mẹ tắt máy đây.”
Nói xong, không chờ cho Lâm Tinh Tinh tức giận, Lâm Mịch Hương liền tắt máy luôn.
Lâm Tinh Tinh giậm chân tức giận, nhưng trong giờ phút quan trọng này cô ta lại không dám quá đáng với người mẹ gây rắc rối này, dù sao chuyện của Lâm Phiên Phiên vẫn phải nhờ bà giải quyết, nghĩ lại, cô ta vẫn không muốn chuyển khoản ba trăm năm mươi triệu cho bà Lâm.
Chuyển cảnh!
Lúc Lâm Phiên Phiên cùng Sương Sương lên xe, đi về hướng bệnh viện, Sương Sương kể qua chuyện mấy năm nay cô và chuyện có liên quan đến Tiểu Trạc.
Mấy năm nay, Sương Sương vẫn bên cạnh Triệu Dân Thường, còn Tiểu Trạc tên đầy đủ là Triệu Tiểu Trạc, là con gái ruột của Triệu Dân Thường và Lưu Từ Nhi, năm nay ba tuổi rưỡi, từ nhỏ Sương Sương đã nuôi dưỡng, luôn gọi cô là mẹ.
Hôm qua vì Tiểu Trạc sốt cao nên Sương Sương không rảnh để tới gặp Lâm Phiên Phiên, không ngờ hôm nay hạ sốt, vừa đi nhà trẻ thì lại ngã gãy tay, đứa bé này đúng là nhiều tai nạn.
Lâm Phiên Phiên ngồi im nghe cô tiếp tục kể một số chuyện, cuối cùng mới nghi ngờ hỏi: “Sương Sương, sao Tiểu Trạc lại do cậu nuôi, Lưu Từ Nhi mẹ nó đâu? Lẽ nào bị Triệu Dân Thường đuổi về thôn Ôn Ôn rồi?”
Lâm Phiên Phiên đã từng gặp Lưu Từ Nhi này rồi, trông rất xinh đẹp, ngây thơ vô hại, thật ra nhiều ý đồ, lại là người lòng dạ hẹp hòi, Triệu Dân Thường cần con gái chứ không cần mẹ, chỉ sợ đối xử công bằng với cô ấy cũng không phải chuyện dễ dàng.
Sương Sương lắc đầu, sắc mặt có chút tái nhợt nói: “Lưu Từ Nhi không phải bị đuổi đi, mà là… cô ấy đã chết.”
“Cái gì? ”
Lâm Phiên Phiên khiếp sợ: “Chuyện xảy ra lúc nào thế?”
Còn nhớ cái ngày mà gặp Lưu Từ Nhi, cô ấy mới vừa tròn mười sáu tuổi, trẻ như vậy tại sao nói chết là chết được.
“Sau khi cậu đi nước ngoài ba tháng, Lưu Từ Nhi vì sinh non… mà chết.”
Sương Sương cúi đầu trả lời, lúc nói đến hai chữ “sinh non” giọng nói có chút mất tự nhiên.
Lâm Phiên Phiên cũng không để ý đến sự khác thường của Sương Sương, không nhịn được thở dài một cái nói: “Quả thật là thế sự vô thường, cô ấy chết vẫn chưa được mười bảy tuổi, một sinh mệnh còn trẻ như thế.”
Sương Sương không nói tiếp, đầu lại càng cúi hơn.
Lâm Phiên Phiên nắm chặt bàn tay có chút lạnh lẽo của Sương Sương nói: “Vậy mấy năm nay cậu ở bên cạnh Triệu Dân Thường, anh ta không nhắc đến việc sẽ cho cậu một danh phận hay kết hôn với cậu sao?”
Sương Sương lắc đầu: “Anh ta là người như thế nào cậu còn không rõ sao, anh ta sao có thể lấy một người con gái như tôi chứ, chỉ sợ trong mắt anh ta căn bản không coi tôi ra gì, nói đến kết hôn, gần đây anh ta đã thương lượng rồi, hình như đối tượng là em gái của Sở Tường Hùng, Sở Mộng, nghe nói Sở gia đã đồng ý rồi, hôn lễ có lẽ là tháng sau tổ chức!”
Giọng của Sương Sương rất bình tĩnh, bình tĩnh như đang nói chuyện của người khác vậy, dường như không liên quan tới cô ấy.
Có thể tưởng tượng được Triệu Dân Thường bây giờ đối với cô ấy mà nói đã không là gì nữa rồi.
Lâm Phiên Phiên vừa nghe, khiếp sợ tột đỉnh.
Triệu Dân Thường không chịu trách nhiệm với Sương Sương, Lâm Phiên Phiên dường như đã dự liệu trước được, anh ta lại ra tay với Sở Mộng, hơn nữa Sở gia cũng đồng ý, đây thật sự đã quá mức so với dự liệu.
Trước mắt Lâm Phiên Phiên không khỏi hiện lên khuôn mặt của Sở Mộng, người con gái cố chấp ấy làm cho người ta đau lòng.
Nghĩ tới Sở Mộng, Lâm Phiên Phiên lại không khỏi nhớ lại mối tình giữa cô ta và Sở Lý, đã bốn năm rồi, xem ra vẫn chưa có kết quả.
Lâm Phiên Phiên đột nhiên nghĩ tới tài liệu mà Phiên Nhàn đưa cho cô, nhưng vẫn chưa đủ, bốn năm, có quá nhiều chuyện xảy ra, xem ra, cô phải nhanh chóng thích ứng với việc tiêu hao tâm sức để đi tìm thêm tài liệu.
Thu gọn lại tất cả mớ hỗn độn trong lòng, Lâm Phiên Phiên vô cùng nghiêm túc nói với Sương Sương: “Nếu anh ta đã vô tình như vậy, trước giờ không muốn cho cậu tương lai thì cậu dời khỏi anh ta đi, cậu cũng không còn trẻ nữa, hai năm nữa là đã ba mươi tuổi rồi, con gái chớp mắt đã qua ba mươi tuổi, muốn tìm một người tốt nữa cũng khó, cho nên lúc còn chưa tới ba mươi tuổi hãy tìm một người yêu cậu thật lòng, kết hôn, sinh con, xây dựng một gia đình hạnh phúc.”
Sương Sương cười đau khổ nói: “Không phải là tôi không muốn rời bỏ, là anh ta không cho tôi đi. Tiểu Trạc con bé dựa dẫm vào tôi, không có tôi, con bé không chịu đi học, không chịu ăn cũng không chịu ngủ, còn anh ta, tuy rằng không phải là người tốt nhưng lại là một người cha tốt, vì Tiểu Trạc anh ta dùng mọi thủ đoạn không cho tôi rời khỏi hai cha con họ, có lẽ trước khi Tiểu Trạc trưởng thành, anh ta sẽ không buông tha cho tôi.”
Mà nói đến một người thật lòng yêu cô thì cô không phải đi tìm, bởi vì một người thật lòng yêu cô vẫn luôn bên cô, bốn năm cứ như một ngày vậy.
Nhưng cô lại không thể cho cậu ta cái gì, có thể cho thì chỉ là nỗi thống khổ cùng sự dày vò.
Bởi vì, bất kỳ người đàn ông nào, thấy người con gái mình yêu nằm trong vòng tay người đàn ông khác, hầu hạ qua tay nhiều người, sinh con đẻ cái, chuyện thống khổ dày vò nhất thế gian cũng chỉ đến thế này mà thôi.