Cuối cùng, Lý Mịch Hương cũng không nhịn được nữa, một hôm, nhân lúc Lâm Tinh Tinh đang mây mưa cùng một người đàn ông lạ trong phòng ngủ, bà ta liền lấy trộm tiền của người đàn ông đó, và trở về thôn Long Giang, nhưng trên tàu hỏa lại bị trộm hết sạch.
Trong lúc cùng đường, Lý Mịch Hương dựa vào một chân đã bị phế của mình mà ăn xin dọc đường để duy trì cuộc sống, sau khi đi bộ dòng dã hai mươi ngày, cuối cùng bà cũng trở về được thôn Long Giang.
Nhưng lúc này ông Lâm và Giang Sa đang bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ, hai người sống vui vẻ, hạnh phúc, hòa thuận thì làm gì có chỗ cho Lý Mịch Hương chen vào.
Vậy nên, Lý Mịch Hương muốn quay trở về nhà mẹ đẻ, nhưng bố mẹ bà ta đã mất từ mấy năm trước rồi, chỉ còn lại một người em trai và một cô em gái, khi họ biết được bà trở về, không những không cho bà ta ở lại còn đuổi bà ta đi, thậm chí những lời nói của cô em đâu rất khó nghe mà lại cay độc.
Thật đáng hận, đáng tức, một người không có chỗ đi để, trên người lại không một xu dính túi, nên bà ta bắt đầu hành nghề trộm cắp để mưu sinh ở mấy thôn bên cạnh, trở thành người mà ai đi qua cũng phải mắng chửi kinh bỉ.
Gia đình ông Lâm và Giang Sa hòa thuận tốt đẹp hoàn toàn khác xa với tình hình hiện giờ của Lý Mịch Hương, bà ta sợ người ở quê ngoại không dám gây sự với họ nên ngày ngày trước cửa Nhà họ Lâm lớn giọng mắng chửi ông Lâm và Giang Sa bằng những lời tục tĩu không hay, bà mắng như thể muốn toàn bộ người trên thế giới này nghe thấy vậy, có lúc, bà gây rối mắng chửi khiến cả thôn Long Giang đều không được yên tĩnh, ông Lâm và Giang Sa cũng hạn chế ra ngoài, vậy là hai người có ý định muốn tạm dừng hủy bỏ hôn lễ.
Sau khi nghe được tất cả, không những cảm thấy nhục nhã, thất vọng với hành vi của Lâm Tinh Tinh mà Lâm Phiên Phiên càng cảm thấy tức giận, không thể chấp nhận được với những chuyện mà Lý Mịch Hương làm.
Buổi chiều ngày hôm đó, Lâm Phi Phi đã vứt bỏ hết tất cả những chuyện lớn chuyện bé mà lập tức trở về thôn Long Giang cùng Sở Tường Hùng, cô tuyệt đối sẽ không để cho Lý Mịch Hương phá hoại hạnh phúc của ông Lâm và Giang Sa trong lúc này.
Nhưng điều kỳ lạ là ngày hôm đó lại không thấy bóng dáng Lý Mịch Hương đứng chửi rủa trước nhà ông Lâm, Lâm Phiên Phiên ngồi đợi đến tối cũng thấy bóng dáng bà đâu, cả thôn Long Giang hiếm khi có được ngày yên tĩnh như vậy. Cho đến ngày hôm sau, một tin chấn động được truyền đến.
Lý Mịch Hương chết rồi, thời gian chết là buổi tối ngày hôm kia!
Thời gian gần đây, Lý Mịch Hương luôn hành nghề trộm cắp để mưu sinh, không phải trộm cắp rau củ người ta trồng dưới đất mà là trộm gà vịt mà người ta nuôi thả ở ngoài, bị trộm nhiều lần nên những gia đình đó bắt đầu đề phòng bà ta, những rau củ trồng dưới đất thì không có cách nào trông coi mọi lúc được, nhưng gia cầm thì có thể nhốt nuôi ở sân sau của mỗi nhà, vậy nên, đã mấy ngày nay Lý Mịch Hương chỉ có rau củ thay cơm thay thịt, cứ như vậy sao bà ta chịu nổi.
Vậy là, với sự quan sát theo dõi của bà ta, nhân lúc toàn bộ người trong gia đình đó đi làm đồng, bà liền lén lút trèo vào sân sau của nhà người ta trộm một con gà để giải quyết cơn đói, nhưng lại không ngờ gia đình này lại nuôi hai con chó đen vô cùng hung dữ, kết quả thì không cần nói cũng biết, Lý Mịch Hương không những không trộm được gà mà còn bị hai con chó đen kia cắn cho bốn năm vết đẫm máu.
Khi Lý Mịch Hương chạy ra khỏi nhà đó thì đã bị mất đến nửa cái mạng rồi, sau đó bị ngã xuống một bãi ngô xanh mượt, rồi hôn mê ngất đi, nên đó cũng là nguyên nhân mà ngày hôm qua Lý Mịch Hương không đến nhà ông Lâm mắng chửi.
Đến chiều, Lý Mịch Hương dần dần tỉnh lại, nhưng đã là hoàng hôn, bởi vì không có ai phát hiện ra bà ta, khi bà hôn mê hơn nửa ngày nhưng các vết thương vẫn không ngừng chảy máu, hơn nữa còn bám đầy những côn trùng, kiến to, kiến nhỏ, nhìn cả người bà rất đáng sợ, nhưng vì chảy quá nhiều máu, toàn thân không thể động đậy, thậm chí đến một âm thanh nhỏ cũng không thể phát ra được, cuối cùng khi màn đêm buông xuống, Lý Mịch Hương trút những hơi thở cuối cùng.
Không ai có thể ngờ đến cuối cùng Lý Mịch Hương lại chết như vậy, mặc dù khi còn sống Lý Mịch Hương đã làm những chuyện khiến người ta không thể chấp nhận, nhưng ông Lâm vẫn là không nhẫn tâm, ông đã bỏ chút tiền mời người an táng cho Lý Mịch Hương.
Trước khi chôn cất Lý Mịch Hương, Lâm Phiên Phiên có ý muốn thông báo cho Lâm Tinh Tinh trở về nhìn mặt mẹ lần cuối, nhưng lại biết được tin Lâm Tinh Tinh bị ngồi tù vì tội bán dâm, sau đó bị điều tra ra bản thân đã nhiễm HIV – AIDS, đã vậy còn có thái độ không tốt nên đã bị cưỡng ép cách li để điều trị.
Lâm Phiên Phiên thở dài bất lực, đã đến bước này rồi, ngoài việc chờ đợi cái chết thì Lâm Tinh Tinh đã không còn đường lui nữa rồi, Lâm Phiên Phiên không nói những chuyện này cho ông Lâm biết, chỉ mua một ít đồ dùng hằng ngày gửi qua đó, chỉ hi vọng Lâm Tinh Tinh có thể sống tốt trong những ngày cuối cùng của cuộc đời, cũng coi như đây là sự giúp đỡ cuối cùng của cô với người em này.
Mặc dù kết cục của Lâm Tinh Tinh và Lý Mịch Hương bị người đời thổi phồng không ngớt, nhưng người đang sống vẫn phải tiếp tục sống cho tốt, ngày tổ chức hôn lễ đã định ban đầu, dưới sự kiên quyết của Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng cuối cùng cũng được thực hiện.
Nhưng, chỉ có hai đôi Lâm Phiên Phiên – Sở Tường Hùng và ông Lâm – Giang Sa, còn về Sở Mộng và Sở Lý, hai người họ không kịp trở về tổ chức cùng ngày với hai cặp đôi kia, bởi vì hôm đó Sở Mộng tức giận liền bỏ sang nước ngoài, không dễ dàng gì Sở Lý mới biết được địa chỉ của cô, bây giờ anh đang bay tới nước ngoài, cũng không biết đến lúc nào mới có thể đón được Sở Mộng trở về.