Nhìn sự phức tạp trong mắt Lâm Phiên Phiên, Đỗ Minh đau lòng nói: “Chuyện của em năm đó chị cũng đã nghe qua một chút. Mấy năm nay, rời xa Sở Tường Hùng đi ra nước khác, em chắc hẳn sống rất không vui vẻ?”
Lâm Phiên Phiên khép lông mi, cắn môi gật đầu. Cho dù bên cạnh có Hàn Phiêu, có Phiên Nhàn, sau này còn có Táp Táp. Nhưng trong lòng cô từ đầu đến cuối không có cách nào thực sự vui vẻ lên, tuy nhiên cô lại không nói ra. Cho tới giây phút này khi Đỗ Minh lên tiếng hỏi, cô cũng chỉ gật đầu.
Đỗ Minh lại nói: “Thực ra muốn quên nỗi đau khổ của đoạn tình cảm trước, cách tốt nhất chính là bắt đầu một tình yêu mới. Bây giờ, bên cạnh em có “nửa còn lại” chưa?
Lâm Phiên Phiên ngây người khi bị hỏi, lập tức cười khổ. Những năm này Hàn Phiêu tuyệt đối được coi là nửa còn lại bên cạnh cô. Nhưng cô và anh trước nay chưa từng thật sự chính thức yêu đương. Và vấn đề này cô cũng thực sự không muốn suy nghĩ đến. Dừng lại một chút, cô nói: “Nhìn bộ dạng nói cái gì cũng kiểu “gió nhẹ mây trôi” của chị bây giờ, chị nhất định là đã bắt đầu tình yêu mới rồi đúng không?”
Thứ gì có thể dễ dàng xóa bỏ hận thù trong lòng một người phụ nữ, chỉ có… tình yêu.
Quả nhiên, Đỗ Minh gật đầu: “Ly hôn với Tề Huynh không lâu, anh ấy liền bắt đầu theo đuổi chị. Chị bị anh ấy làm cho cảm động. Ba tháng sau chính thức yêu đương với anh ấy. Anh ấy… rất tốt, thật sự rất tốt. Chị có thể cảm nhận được tình yêu của anh ấy, sự chân thành và thuần khiết đó. Còn chị cũng không thể tự kiềm chế, dần dần yêu anh ấy. Cảm giác khi ở cùng anh ấy hoàn toàn không giống với cảm giác khi ở cùng Tề Huynh trước đây. Bởi vì cái trước là do tình yêu, cái sau chỉ là bởi hôn nhân. Nhưng chị và anh ấy cuối cùng vẫn chia tay, chính vào ngày hôm qua.”
Nghe vậy, Lâm Phiên Phiên kinh ngạc: “Người mà chị nói anh ấy là ai, em có biết không?”
“Biết.”
Đỗ Minh có chút buồn bã nói: “Anh ấy chính là Lăng Bá.”
“Là Lăng Bá…”
Lâm Phiên Phiên kinh ngạc, lúc đó khi làm việc ở tập đoàn FL, Lâm Phiên Phiên còn tiếp xúc không ít với Lăng Bá. Anh ta là trợ lý của Đỗ Minh, vào công ty muộn một năm so với cô, là một thanh niên đẹp trai sáng lạn, khi cười có hai má lúm đồng tiền sâu hoắm. Nhưng anh ta lại nhỏ hơn Đỗ Minh tròn mười tuổi.
Nhìn biểu cảm của Lâm Phiên Phiên, Đỗ Minh nhếch môi cười khổ, nói: “Chị biết em đang nghĩ gì. Cách biệt tuổi tác giữa chị và anh ấy quá lớn, kiểu tình yêu chị em như thế này sẽ không có kết quả tốt đẹp. Nhưng chị và anh ấy chia tay vốn không phải là bởi vì tuổi tác, mà bởi vì… Thôi bỏ đi, dù sao cũng chia tay rồi, nói nhiều cũng vô ích. Chị đã gửi đơn từ chức cho Tổng giám đốc Sở, chị muốn ngày mai sẽ rời khỏi thành phố này. Bởi vậy, hôm nay chúng ta gặp mặt một lần, sau này sợ sẽ rất khó gặp lại.”
Trong cuộc đời của Đỗ Minh chưa từng nghĩ đến việc tình yêu chị em sẽ xảy ra với cô. Nhưng khi tình yêu đến, cô căn bản khóa không nổi cửa trái tim mình. Và cái giá bỏ ra cho việc này của cô lại đau khổ hơn gấp trăm vạn lần so với cuộc ly hôn bốn năm trước.
Bởi vậy, lúc ly hôn cô cũng chưa từng nghĩ muốn rời đi, lúc này cô lại không muốn ở lại thành phố khiến người ta đau lòng này nữa.
Lâm Phiên Phiên vừa nghe Đỗ Minh vì chuyện này còn gửi đơn từ chức, ngay lập tức không kìm nổi tiếc thay cho Đỗ Minh: “Tính số năm, chị cũng làm việc ở tập đoàn FL được 12 năm rồi đó. Bây giờ phải rời đi, chị thật sự nỡ sao?”
Chỉ vì một người đàn ông? Thậm chí ngay cả sự nghiệp bản thân coi trọng nhất cũng có thể từ bỏ. Lần này Lâm Phiên Phiên càng thêm hiểu vì sao Đỗ Minh không hận Tề Huynh. Bởi vì, tất cả tình yêu của cô ấy đều chuyển lên người của Lăng Bá.
Đỗ Minh bất lực lắc đầu: “Không nỡ thì thế nào, dù sao chị không muốn ở lại tập đoàn FL nữa, nhắm mắt làm ngơ.”
“Nhắm mắt làm ngơ?”
Lâm Phiên Phiên nghi ngờ: “Nói cho em biết, giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu đã yêu nhau tại sao lại không thể ở bên nhau…”
Đang nói, giọng của Lâm Phiên Phiên lại không tự chủ được càng ngày càng nhỏ. “Nếu đã yêu nhau tại sao lại không thể ở bên nhau” – câu nói này lại không phải là chỉ cô và Sở Tường Hùng sao?
Đỗ Minh mở miệng, khi đang muốn nói điều gì đột nhiên lại nhìn thấy hai người từ bên ngoài đi vào, cả người đều cứng đờ ra.
Lâm Phiên Phiên phát hiện ra bộ dạng khác thường của Đỗ Minh liền theo ánh mắt của Đỗ Minh nhìn qua, chỉ thấy một đôi nam nữ đang bước vào ở cửa. Người nam chính là Lăng Bá, còn người nữ, bất ngờ là… Liễu Như.
Trước kia khi Lâm Phiên Phiên vừa phỏng vấn trở thành nhân viên chủ quản hành chính của tập đoàn FL, Liễu Như này chính là chuyên viên nhân sự của ban hành chính. Bởi vì không vừa ý với chuyện Lâm Phiên Phiên vừa vào đã ngồi lên vị trí chủ quản mà cô ta mong ước, cũng không ít lần gây khó dễ với Lâm Phiên Phiên. Đối với cô ta, Lâm Phiên Phiên không xa lạ gì.
Mà giờ phút này, bụng của Liễu Như hơi nhô lên, vừa nhìn liền biết là phụ nữ có thai.
Thấy vậy, Lâm Phiên Phiên có chậm chạp thế nào nữa cũng hiểu đây là chuyện gì.
Phía bên này, Đỗ Minh và Lâm Phiên Phiên nhìn thấy Lăng Bá và Liễu Như, đương nhiên, Liễu Như và Lăng Bá cũng nhìn thấy Lâm Phiên Phiên và Đỗ Minh.
Bốn người, tám con mắt nhìn nhau.
Tất cả mọi người đều sững người trong giây lát. Ngay lập tức, miệng Liễu Như nhếch lên một nụ cười giễu cợt, cố ý một tay xoa nhẹ phần bụng nhô lên, ưỡn bụng, đi về phía Lâm Phiên Phiên và Đỗ Minh.
Còn Lăng Bá, sắc mặt đã trắng bệch.