“Cô nên nghĩ thế sớm hơn!”
Trong lòng Lâm Phiên Phiên thở phào, ít nhất bây giờ cũng dọa được Lâm Tinh Tinh.
Chỉ là khó khăn lắm mới chiếm được chút ưu thế trong mấy ngày, bây giờ lại về con số không.
Lâm Tinh Tinh không kiếm được chút lợi ích nào, Lâm Tinh Tinh nhìn Lâm Phiên Phiên một cách hung ác, sau đó hất hàm tức giận đi về phía phòng bệnh của Giang Sa.
Lâm Phiên Phiên trầm ngâm một lúc rồi cũng bước theo.
Từ lần biết được sự thật cô không còn gặp lại Giang Sa, không biết bà đã cai nghiện chưa, lần này bị làm sao mà phải nhập viện, Lâm Phiên Phiên cũng có chút lo lắng.
“Cô đi theo làm gì? Muốn gặp Giang Sa sao? Tôi không cho phép!”
Lâm Tinh Tinh thấy Lâm Phiên Phiên đi theo mình liền quay đầu lại dang hai cánh tay ra ngăn Lâm Phiên Phiên.
“Cô có quyền gì mà không cho tôi gặp!”
Lâm Phiên Phiên bỗng bật cười, nhưng sắc mặt ngay lập tức lạnh lẽo, quát một tiếng: “Tránh ra!”
“Không!”
Lâm Tinh Tinh không chịu nhường.
Nhưng Lâm Phiên Phiên vốn không muốn đùa với cô ta, không nhiều lời liền đưa tay ra nắm lấy vai cô ta, sau đó kéo mạnh, quay người lại trực tiếp đẩy cô ta vào bức tường đối diện ở hành lang.
“A…”
Người nào đó chỉ kịp kêu một tiếng, rồi lập tức ôm trán ngồi xổm dưới đất, mãi không đứng được dậy.
Lâm Phiên Phiên không thèm quay lại nhìn, đi thẳng đến đẩy cửa phòng bệnh của Giang Sa ra.
Trong phòng bệnh, Giang Sa tiều tụy nằm trên giường, vẫn đang thức, bên cạnh ngoài Hoa Hữu Hà, bạn trai của Lâm Tinh Tinh, còn có Mạc Tiên Lầu đang ở bên cạnh.
Thấy Lâm Phiên Phiên đột nhiên đứng ở cửa, Mạc Tiên Lầu bỗng ngẩn người.
Anh ta lập tức đứng dậy, nở nụ cười yếu ớt, nói: “Tôi nghe nói cô và Sở Tường Hùng cũng đang ở bệnh viện này, đang định đi thăm Sở Tường Hùng, không ngờ cô lại đến đây trước rồi.”
Lời nói ra giống như chào hỏi một người bạn cũ, dáng vẻ ung dung quen thuộc ấy, dường như giữa bọn họ chưa từng tồn tại màn tỏ tình đầy ngượng ngùng lúc trước.
Thấy vậy Lâm Phiên Phiên cũng mỉm cười đáp lại, nói: “Chúng tôi ở phòng 1013, Tường Hùng đang nhàm chán xem ti vi trong phòng, nếu như cậu đến, anh ấy nhất định sẽ rất vui.”
Lần trước Sở Tường Hùng bị Mạc Tiểu Vang bỏ thuốc, may mà nhờ có Mạc Tiên Lầu gọi điện nói cho cô biết, cô vẫn chưa cẩn thận cảm ơn người ta, còn về màn tỏ tình kia cô chỉ có thể quên đi coi như chưa xảy ra chuyện gì.
Giang Sa nằm trên giường thấy Lâm Phiên Phiên đến liền chống tay ngồi dậy, ngoài Lâm Tinh Tinh ra, Lâm Phiên Phiên là người duy nhất biết được quan hệ của bà và Sở Quy Thôn trong quá khứ, gặp lại Lâm Phiên Phiên, trong lòng bà có chút kiêng dè.
Lâm Phiên Phiên thấy ánh mắt Giang Sa nhìn mình đầy cảnh giác, đang bước đến liền khựng lại, trong lòng cảm thấy vừa nực cười vừa đáng thương, nhưng vẫn cười nói với Giang Sa: “Cháu nghe nói cô bị ốm, nên qua đây thăm.”
Giang Sa khách sáo nói: “Cảm ơn cháu, cũng không có gì, chỉ bị cảm thông thường thôi.”
Mạc Tiên Lầu nghe vậy cảm thấy không vui liền chen ngang: “Mẹ, như vậy mà là cảm thông thường sao? Sốt cao không dứt đến mức hôn mê, nếu không phải con kịp thời phát hiện thì hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.”
Nghe thấy vậy Lâm Phiên Phiên lo lắng nhìn Giang Sa, mặc dù sắc mặt bà có chút tái nhợt, nhưng tinh thần rất tốt, cũng đã hạ sốt rồi.
Nhìn Giang Sa không muốn nói chuyện với mình, Lâm Phiên Phiên cũng không có tâm trạng ở lại lâu, Lâm Tinh Tinh cũng vừa đúng lúc ôm trán đang sưng đỏ bước vào, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn cô bằng ánh mắt dữ tợn, Lâm Phiên Phiên chỉ nhún nhún vai lập tức rời khỏi phòng.
Không ngờ Mạc Tiên Lầu cũng ra theo, nói: “Tôi đi thăm Tường Hùng cùng cô.”
Lâm Phiên Phiên khẽ ừ một tiếng: “Được.”
Dựa vào quan hệ của Mạc Tiên Lầu và Sở Tường Hùng, anh ta đến thăm Sở Tường Hùng cũng không có gì kì lạ.
Chỉ là khi đi đến chỗ rẽ của hành lang, nhìn xung quanh không có người, Mạc Tiên Lầu bỗng đứng lại, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Phiên Phiên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Hả?”
Vẻ mặt nghiêm túc của Mạc Tiên Lầu khiến Lâm Phiên Phiên ngẩn ra, sau đó lập tức nói: “Cậu nói đi.”
“Cô thật sự muốn quay lại với Sở Tường Hùng sao?”
Mạc Tiên Lầu trầm ngâm một lúc lâu mới mở miệng hỏi vấn đề này.
Lâm Phiên Phiên tưởng Mạc Tiên Lầu vẫn còn có ý với cô, vội vàng gật đầu: “Ừ!”
Ai biết được sắc mặt Mạc Tiên Lầu liền biến đổi, đột nhiên nắm chặt hai vai Lâm Phiên Phiên, tức giận nói: “Lâm Phiên Phiên, cô nhất định phải để tôi nói ra sự thật, hay là tôi phải gọi cô một tiếng… Chị!”
Lâm Phiên Phiên chấn động, ngẩng đầu nhìn Mạc Tiên Lầu, đầu vẫn ong ong, anh ta vừa gọi cô là gì?
Chị?
Chẳng lẽ Mạc Tiên Lầu đã biết thân phận của cô?
Thấy Lâm Phiên Phiên phản ứng như đã đoán trước, Mạc Tiên Lầu tiếp tục nói: “Từ lúc Lâm Tinh Tinh trở thành cô hai nhà họ Mạc, có lẽ cô đã biết thân phận của mình rồi, rõ ràng cô biết Sở Tường Hùng là anh trai của cô, vậy mà cô vẫn muốn ở bên cạnh anh ta, cô bị điên rồi à?”
Lúc này cả người Lâm Phiên Phiên đều ngẩn ra.
Không ngờ Mạc Tiên Lầu không chỉ biết cô là con gái của Giang Sa mà còn biết Sở Quy Thôn là bố của cô.