“Mạc Tiên Lầu, anh bị khùng hả?”
Lâm Phiên Phiên cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
Mạc Tiên Lầu mặt mày lạnh tanh, thấy Lâm Phiên Phiên nổi đóa lên khóe miệng anh ta nhanh chóng vẽ ra một nụ cười chế nhạo, mắt liếc xéo về phía Lâm Phiên Phiên: “Người đàn ông đó là ai?”
Lâm Phiên Phiên bị anh ta hỏi thì ngẩn ra, cô biết người mà Mạc Tiên Lầu nói tới là Hoắc Mạnh Lam, liền vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi… không quen.”
Ai ngờ người vốn dĩ lạnh nhạt như Mạc Tiên Lầu vừa nghe thấy câu trả lời kia liền phát hỏa, lập tức tự tháo dây an toàn trên người, sau đó không nói nửa lời cũng tháo dây an toàn của Lâm Phiên Phiên, hai bàn tay to lớn nắm lấy vai Lâm Phiên Phiên, tiện đà đẩy cô về khoảng trống của ghế sau xe. Trong giây lát, cơ thể cao lớn kia đã đè chặt trên người cô.
“Mạc Tiên Lầu, anh muốn làm gì, thả tôi ra, thả tôi ra…”
Lâm Phiên Phiên bị hành động đường đột của Mạc Tiên Lầu làm giật mình, hai tay giữ khư khư trước ngực, chỉ muốn nhanh chóng đẩy Mạc Tiên Lầu ra.
Nhưng sức lực của một cô gái có lớn thế nào đi chăng nữa thì Mạc Tiên Lầu chỉ cần dùng một tay đã giữ ngược hai tay cô trên đỉnh đầu, tay còn lại giữ chặt cằm cô, người đàn ông thường ngày mặt lúc nào cũng hi hi ha ha cười đùa cợt nhả, khoảnh khắc này lại cực kỳ nghiêm khắc, băng lãnh vô cùng.
“Tôi hỏi lại cô lần nữa, người đàn ông đó rốt cuộc là thế nào với cô?”
Hai con ngươi lạnh lẽo của Mạc Tiên Lầu cứ thế dán chặt trên người Lâm Phiên Phiên.
Là anh em sống chết có nhau với Sở Tường Hùng, hơn ai hết anh ta hiểu rõ tình cảm mà Sở Tường Hùng dành cho Lâm Phiên Phiên, từ trước tới nay anh ta chưa từng thấy Sở Tường Hùng yêu người phụ nữ nào sâu đậm tới vậy, cho nên anh ta tuyệt đối không cho phép Lâm Phiên Phiên có bất cứ hành vi phản bội nào sau lưng Sở Tường Hùng.
Mặc dù mới gặp mặt Mạc Tiên Lầu bốn lần, nhưng trước nay Lâm Phiên Phiên chưa từng chứng kiến một Mạc Tiên Lầu tức giận như vậy, hơn nữa trong tư thế bị người đàn ông ngồi đè lên cơ thể, cô thực sự rất hoảng sợ, càng không đủ can đảm thừa nhận điều gì, cứ liên tục lắc đầu, cố gắng bật ra từng chữ: “Tôi thật sự không quen anh ta, thật đó…”
Mạc Tiên Lầu vừa nghe, trong con ngươi sắc lạnh liền lóe ra tia giận dữ.
“Cô có biết hay không, những lúc cô phủ nhận ánh mắt đều sẽ thiếu tự tin. Nếu như cô thật sự không quen người đàn ông kia, hắn ta dựa vào cái gì mà lại dám làm vậy với cô giữa chốn đông người. Cô cứ thà chết không chịu nhận thì càng chứng tỏ trong chuyện này nhất định có ẩn tình không muốn cho người khác biết. Anh Tường Hùng yêu cô như vậy, tưởng chừng như đã đặt hết tâm huyết và sinh lực vào cô, bây giờ xem ra cô căn bản không xứng đáng với anh ấy. Nếu đã như vậy, hôm nay tôi sẽ tự tay phế bỏ cô, để tránh sau này vì sự tồn tại của cô mà làm ba anh em chúng tôi bất hòa.”
Lời vừa thốt ra, bàn tay đang giữ chặt cằm Lâm Phiên Phiên từ từ buông lỏng, cứ thế men xuống theo chiếc cổ thon dài của Lâm Phiên Phiên, một mạch nắm lấy tà áo trước ngực cô, giựt mạnh một nhát. “Phựt” một tiếng, chiếc áo sơ mi trước ngực Lâm Phiên Phiên bị rách một mảng lớn, để lộ ra một nửa đôi gò bồng đào trắng ngần.
“Không… Đừng, Mạc Tiên Lầu, anh không được làm vậy, anh là anh em tốt của Tường Hùng, tôi là người phụ nữ của anh ấy, anh không thể làm như vậy với tôi….”
Lâm Phiên Phiên bị dọa tới mức mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân điên cuồng giãy dụa.
Cô không hiểu được tại sao Mạc Tiên Lầu lại nói cô chia rẽ ba người họ, cô càng không hiểu Mạc Tiên Lầu nói muốn phế cô là có ý gì, cô chỉ biết ngay khoảnh khắc này, nếu như cô thất thân với Mạc Tiên Lầu, thì từ nay về sau, cô sẽ thật sự không còn mặt mũi nào mà gặp Sở Tường Hùng nữa.
Mạc Tiên Lầu xuất thân từ giới quý tộc thượng lưu, từ nhỏ bên cạnh đã không thiếu mỹ nhân, vả lại bản thân anh ta phong lưu đã thành tính, cũng coi như nếm qua không ít phụ nữ. Nhưng lúc này, nhìn cảnh tượng đôi gò bồng đào của Lâm Phiên Phiên trước mắt, anh ta đột nhiên không thể khống chế nổi dòng máu đang cuồn cuộn sục sôi trong thân thể, trong con ngươi đang phẫn nộ cũng không tự chủ được dần bị dục vọng xâm chiếm.
Mạc Tiên Lầu vội vàng trấn tĩnh lại, đây không phải ý định ban đầu của anh ta.
Anh ta chỉ muốn biết Lâm Phiên Phiên rốt cuộc có phản bội Sở Tường Hùng hay không, Mạc Tiên Lầu cố gắng đấu tranh tâm lý, nhắm chặt mắt lại, một lần nữa lạnh lùng nói với Lâm Phiên Phiên đang nằm phía dưới: “Nếu như cô vẫn không chịu nói, tôi sẽ làm thật đấy.”
“Tôi nói.. tôi nói….”
Lâm Phiên Phiên không dám tiếp tục chống chế nữa, cô sợ hãi quá rồi, dục vọng đang cuồn cuộn trong mắt Mạc Tiên Lầu cùng với cái thứ đang cương cứng phía thân dưới của anh ta kia, vô tình đã đẩy cô tới nỗi hoảng hốt tột độ.
“Anh ta… anh ta tên Hoắc Mạnh Lam, là… chồng sắp cưới của tôi.”
“Chồng sắp cưới?”
Mạc Tiên Lầu vừa nghe, đôi mày nhíu chặt lại.
Lâm Phiên Phiên vội vàng giải thích, “Tôi đã chia tay với anh ta từ lâu rồi, chúng tôi đã không hề có chút quan hệ nào, trong tim tôi chỉ một mình có Tường Hùng, thật đó! Chỉ là Hoắc Mạnh Lam cứ một mực bám lấy tôi, không chịu buông tha cho tôi. Hôm nay vốn dĩ tôi chỉ hẹn bạn tốt của tôi là Sương Sương, ai ngờ anh ta lại đột nhiên xông vào, vì vậy mới xảy ra chuyện này.”