Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 952: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn

Tác giả: Nhược Nhan
Chọn tập

Liên Diệp Nhi nói xong, cười hì hì hai tiếng.

Đối với người như Chu thị, phương pháp ứng đối như vậy không thể không nói là vô cùng sáng suốt. Dù Chu thị có mắng thế nào cũng không thể khiến người khác trở nên xấu xa được. Chu thị chỉ có thể tự làm mình mệt mỏi, càng không ngừng thể hiện sự xấu xí và độc ác của bà trước mặt người khác.

Chỉ là, Chu thị khác với người khác, bà không ngại mệt mỏi vì mắng chửi người khác. Mắng chửi người với Chu thị mà nói, quả thực chính là điều cần thiết cho cuộc sống. Không mắng chửi người khác, thì sống không bằng chết!

Thế giới to lớn không thiếu cái lạ, cũng có thể có người như Chu thị.

“Không phải ta thất lễ, nhưng người có tính cách như vậy quả thật là hiếm thấy.” Lý thị liền nói. Lý thị là nữ nhân cực kì kín đáo, có giáo dưỡng, bà cực ít nói những lời không phải về Chu thị, dù là nói thì cũng nói tương đối uyển chuyển. Nếu đổi lại là một người khác, chỉ sợ sẽ hết sức bài xích Chu thị.

“Với cuộc sống hiện tại của bà, quả thật có thể cái gì cũng không cần quan tâm, chỉ cần yên lặng hưởng phúc là được. Nếu là người bình thường, ngày ngày đều chỉ có mừng vui, không có chút tức giận nào, xin bà mắng chửi người khác thì bà cũng sẽ không mắng. Cái này chính là trời sinh tính, bẩm sinh đã như vậy. Người như vậy quá ít thấy rồi, không biết là tại sao.”

“Bà là mắc bệnh mắng chửi người, không mắng sẽ ngứa miệng, sẽ chết.” Liên Diệp Nhi liền nói.

Lời này tất nhiên là nói nhảm, nói giỡn.

“Nếu thật là bệnh, thì sẽ không chọn người để mắng. Hẳn là sẽ mắng cả mấy người Liên Kế Tổ ca nữa.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Trong lòng bà rất rõ ràng, ai có thể mắng, ai không thể mắng.”

Chu thị ở trước mặt Liên Thủ Nhân, lưng bà rất thẳng thắn, cứng rắn. Nhưng dù là vậy, bà cũng không thể đắc tội tất cả mọi người. Cho nên, bà vẫn giữ lại mặt mũi cho Liên Kế Tổ và Tưởng thị, chỉ mắng Liên Thủ Nhân. Không thể không nói, ở trên đầu giường đặt gần lò sưởi, ở trong một mẫu đất sân nhà này, bà tương đối tùy hứng, nhưng đồng thời cũng tương đối có mưu tính.

“Lão thái thái mắng Đại đương gia, Đại đương gia có cãi lại không?” Trương thị lại hỏi.

“Không thấy hắn cãi lại.”

Triệu thị và Liên Diệp Nhi đều nói.

“Trong Liên gia, biết cãi nhau, mắng chửi người khác cũng chỉ có Nhị đương gia. Những người khác, hai nhà chúng ta đều không cần nói, nhà Đại đương gia cũng không giỏi cái này.” Trương thị liền nói.

Những lời này của Trương thị nói rất đúng. Ở Liên gia chỉ có Liên Thủ Nghĩa được chân truyền của Chu thị, những người khác hoàn toàn không có thiên phú về phương diện này, về phần hai người Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín, lại càng coi chuyện này là chuyện đáng để hổ thẹn.

“Trừ việc lão thái thái mắng chửi người, bên kia những chuyện khác đều bình thường sao?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.

“Ừ, không có chuyện gì khác. Bây giờ trời lạnh, bọn họ cũng không còn việc gì, đều ngày ngày ở nhà, không ra cửa nhiều. Chỉ có Đại tẩu thỉnh thoảng dẫn Đại Nữu Nữu ra ngoài tới nhà người khác trò chuyện. Cuộc sống trôi qua rất yên tĩnh.” Liên Diệp Nhi liền nói. “Chuyện lão thái thái mắng chửi người khác, rất nhiều thứ đều do Đại tẩu nói.”

“Lão thái thái cho vợ Kế Tổ ra ngoài chơi sao?” Trương thị liền hỏi.

“Cũng không thể để người ta đến cửa lớn cũng không ra được.” Liên Diệp Nhi liền nói, “Vẫn quản, đi ra ngoài phải nói với bà, bà gật đầu mới có thể ra ngoài. Mỗi lần ra ngoài đều có thời hạn. Qua thời hạn, bà sẽ bảo Liên Nha Nhi ra ngoài tìm.”

Chu thị vẫn làm theo quy củ trước kia, khống chế rất chặt cả nhà, đặc biệt là con dâu.

“Vợ Kế Tổ không dám vượt qua hạn định, bây giờ lão thái thái không có mặt mũi mắng nàng, nhưng nếu nàng ra ngoài lâu, trở về cúi đầu với lão thái thái, vậy cũng đủ để nàng nhận hết” Triệu thị liền nói.

“Người làm mẹ chồng trong thôn này không ít, đừng nói cả thôn, dù là cả trấn, cả huyện, người làm mẹ chồng như bà cũng rất ít.” Trương thị nhớ tới cuộc sống trong quá khứ, liền cảm khái nói.

“Đều coi chúng ta là trộm mà quản.” Triệu thị gật đầu, nhỏ giọng phụ họa một câu.

“Chao ôi.” Hai chị em dâu đồng thời than thở, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm. “Cuối cùng cũng tới ngày hết khổ.”

Sự tồn tại của Chu thị, cùng với cuộc sống của mấy người Liên Thủ Nhân, luôn có thể khiến Trương thị và Triệu thị nhớ tới cuộc sống đã qua, sau đó nhìn lại cuộc sống hiện tại, cảm thấy cuộc sống hiện tại thật là thoải mái.

Có sự so sánh này, liền cảm thấy chuyện gì cũng đều phai nhạt. Hiện tại sống cuộc sống hạnh phúc, sống một ngày chính là hưởng phúc một ngày.

“Hai người Nhị đương gia thì sao?” Trương thị lại hỏi.

“Đây mới gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.” Lý thị ở bên cạnh cười.

Triệu thị và Liên Diệp Nhi cũng nở nụ cười.

Liên Chi Nhi từng đề cập tới trong thư, nói là bây giờ Liên Thủ Nghĩa không bài bạc nữa. Quản sự trong nhà tới phủ thành, cũng từng bẩm báo, nói là hai người Liên Thủ Nghĩa và Hà thị ở La gia thôn sống coi như là yên tĩnh, không gây chuyện nữa.

Mà mấy chuyện này, nghe nói đều là công lao của La thị.

Sau khi Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đắp phòng ở La gia thôn xong, hai người liền chuyển ra khỏi La gia, vào nhà mới ở. Nhà mới sát vách La gia, ở giữa có chung một bức tường, trên bức tường này, còn làm một cánh cửa theo yêu cầu của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, dễ dàng cho hai nhà qua lại.

Ý của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, tất nhiên là để La thị tới hầu hạ bọn họ. Bây giờ bọn họ cũng đã làm lão thái gia, muốn hưởng phúc của nhi tử và con dâu.

“Vợ Nhị Lang cũng coi như là tốt, nói là mỗi ngày ba bữa cơm, mẹ chồng nàng cũng không làm, liền đợi nàng qua nấu.” Lý thị liền nói. Hiển nhiên ở nhà Liên Mạn Nhi, nàng nghe được không ít chuyện của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.

Liên Thủ Nghĩa và Hà thị muốn La thị hầu hạ ba bữa cơm, La thị cũng không từ chối. Dĩ nhiên, nàng từ chối rồi, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị cũng có hậu chiêu. Cánh cửa trên tường thông nhau, bọn họ đi qua là có thể tới nhà La gia ăn cơm.

“Nhà nàng có cái gì, nghèo khổ, có gì cũng là nhờ vào Tứ lão gia của chúng ta, và Nhị Lang của chúng kiếm về. Chúng ta ăn là đương nhiên. Cũng không phải là chúng ta ăn cơm của La gia nhà nàng.” Đây là lời Hà thị nói với mọi người lúc muốn cho La thị hầu hạ.

Liên Thủ Nghĩa và Hà thị là dạng người nào, có thể nói vậy, là có thể làm vậy.

Với việc này, La thị cũng có biện pháp ứng đối. Nàng không cãi cọ với Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, cũng không phân bua trước mặt mọi người, chỉ là hợp bữa cơm của hai nhà lại với nhau.

Hàng ngày La thị đều nấu cơm ở nhà, nhưng vẫn nấu luôn cả phần của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, đến giờ cơm thì mời hai người này qua, ăn cơm với nhà nàng. Một bàn cơm, tất nhiên cùng ăn một thứ. Mà Liên Thủ Nghĩa và Hà thị bên kia không nổi lửa, chẳng qua là đến mùa đông thì đốt củi làm ấm giường.

“Vợ Nhị Lang cũng có nói, cha mẹ chồng của nàng không khác gì cha mẹ ruột của nàng, dù sao cũng phải ăn cơm, sao phải tách ra làm gì ? Cha mẹ ruột và cha mẹ chồng đều ăn thức ăn giống nhau, ai cũng không nói được gì. Nếu có chút thức ăn ngon, cũng đều nhường cho cha mẹ chồng.” Lý thị liền nói.

Nếu chỉ là như vậy, cũng không coi là gì. La thị còn nói chuyện khác.

Nếu cơm là ăn chung, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị không nổi nửa nấu cơm, như vậy lương thực, rau xanh… cũng không cần phải mang sang bên kia nữa. Như vậy, lương thực hàng tháng bọn họ phải chu cấp cho Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đều ở trong ba bữa cơm này.

Dù sao, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị cần lương thực cũng là để ăn cơm đúng không?!

Về phần vải vóc vân vân mà Liên Thủ Nghĩa và Hà thị muốn, La thị cũng không cho. Từ lúc bắt đầu ăn cơm ở La gia, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị hay kêu ca thức ăn nhạt nhẽo, không dễ ăn. La thị cũng làm thêm thức ăn mặn. Sau đó, liền nói với Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, những thứ khác mà bọn họ muốn cấp dưỡng, đều chuyển thành những món ăn này rồi.

La thị còn nói, hàng năm sẽ may xiêm y mới cho Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.

Như vậy, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị hoàn toàn được Nhị Lang và La thị “nuôi”, dĩ nhiên không cần mấy thứ đồ cấp dưỡng khác. Đây cũng là hành động phổ biến của hộ nông dân bình thường, cũng được coi là phương thức dưỡng lão được cho phép rộng rãi.

“Làm như thế là tốt, nếu cho họ những thứ đó, bọn họ đều bán lấy tiền, tiêu xài lung tung. Không để bọn họ cầm tiền tài đồ vật trong tay là đúng.” Trương thị liền nói.

“Trong tay hai người họ hẳn là còn tiền có được từ tay lão thái thái.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Số tiền này, La thị cũng không có biện pháp. Liên Thủ Nghĩa nắm chặt trong tay, La thị không thể cưỡng đoạt. Mà La thị với việc này có ứng đối khác, làm bọn họ có tiền cũng không thể tiêu.

Thân thể cha mẹ La thị không tốt, hàng ngày chỉ ở nhà, còn có La muội tử, cũng không hay ra ngoài. Ba người liền đặc biệt chịu trách nhiệm trông giữ Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, không cho bọn họ ra khỏi cửa.

Dĩ nhiên, cũng có lúc ngăn không được. Lúc này, La phụ sẽ đi với Liên Thủ Nghĩa, trông không cho hắn đi đánh bạc. La nương liền giám hộ Hà thị. Sau đó, La muội tử đi báo tin cho La thị.

Hà thị ra ngoài cũng chính là đi tới nhà người khác buôn chuyện, chuyện này còn có thể thu xếp. Phải… xem chừng nhất, là Liên Thủ Nghĩa.

Ở La gia thôn, phần lớn là nông hộ làm cho điền trang của nhà Liên Mạn Nhi, cũng được sự căn dặn của Liên gia, không ai dám mời chào Liên Thủ Nghĩa đánh bạc. Không chỉ có không dám, nếu nhìn thấy Liên Thủ Nghĩa muốn đi theo người khác đánh bạc, bọn họ cũng đều tìm cách can ngăn, hoặc mật báo cho La thị.

La thị được mọi người trợ giúp, tất nhiên làm ít công to. Nhưng mà, qua hai lần, Liên Thủ Nghĩa trốn khỏi mọi người, chạy ra ngoài thôn đánh bạc.

“Vợ Nhị Lang đi tìm. Sòng bạc kia có thể là địa phương gì tốt chứ, cũng làm gì có người nào tốt. Nếu là một nàng dâu e lệ, đến cửa sẽ không dám vào. Vợ Nhị Lang không nói gì, trực tiếp đi vào. Nàng không làm ầm ĩ cũng không ngăn cản, chỉ đứng đó, làm cho người ta không thể đánh bạc.”

Có thể giữ Liên Thủ Nghĩa ở lại đánh bạc, đều là mấy kẻ vô lại. Những người này không dám làm gì La thị. Dù sao mọi người đều biết, chuyện cấm Liên Thủ Nghĩa đánh bạc này, đứng sau La thị chính là mấy người có cổng chào ngự ban Liên Thủ Tín.

Người khác không dám làm gì La thị, chỉ có thể không đánh bạc với Liên Thủ Nghĩa. Sau một hồi, Liên Thủ Nghĩa liền nóng nảy, làm loạn.

“Hắn động thủ với vợ Nhị Lang.” Lý thị liền nói.

“A?” Trương thị kinh hãi, “Nhị đương gia dám làm loạn như vậy sao? Cũng quá kỳ cục rồi!”

“Cũng không hẳn là đánh, chính là đưa tay đẩy ra.” Triệu thị ở bên cạnh nói, “Chắc là trong tay có ít tiền, nghiện đánh bạc, tức giận rồi nên oán hận vợ nhị Lang quản chặt hắn, không cho hắn đánh bạc.”

“Sau đó thì sao?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

“Đây mới là chỗ thú vị.” Liên Diệp Nhi cười, “Cha Nha Nhi muốn đẩy Nhị tẩu, không đẩy được, lại bị Nhị tẩu làm hắn ngã sấp!”

Liên Diệp Nhi nói xong, cười hì hì hai tiếng.

Đối với người như Chu thị, phương pháp ứng đối như vậy không thể không nói là vô cùng sáng suốt. Dù Chu thị có mắng thế nào cũng không thể khiến người khác trở nên xấu xa được. Chu thị chỉ có thể tự làm mình mệt mỏi, càng không ngừng thể hiện sự xấu xí và độc ác của bà trước mặt người khác.

Chỉ là, Chu thị khác với người khác, bà không ngại mệt mỏi vì mắng chửi người khác. Mắng chửi người với Chu thị mà nói, quả thực chính là điều cần thiết cho cuộc sống. Không mắng chửi người khác, thì sống không bằng chết!

Thế giới to lớn không thiếu cái lạ, cũng có thể có người như Chu thị.

“Không phải ta thất lễ, nhưng người có tính cách như vậy quả thật là hiếm thấy.” Lý thị liền nói. Lý thị là nữ nhân cực kì kín đáo, có giáo dưỡng, bà cực ít nói những lời không phải về Chu thị, dù là nói thì cũng nói tương đối uyển chuyển. Nếu đổi lại là một người khác, chỉ sợ sẽ hết sức bài xích Chu thị.

“Với cuộc sống hiện tại của bà, quả thật có thể cái gì cũng không cần quan tâm, chỉ cần yên lặng hưởng phúc là được. Nếu là người bình thường, ngày ngày đều chỉ có mừng vui, không có chút tức giận nào, xin bà mắng chửi người khác thì bà cũng sẽ không mắng. Cái này chính là trời sinh tính, bẩm sinh đã như vậy. Người như vậy quá ít thấy rồi, không biết là tại sao.”

“Bà là mắc bệnh mắng chửi người, không mắng sẽ ngứa miệng, sẽ chết.” Liên Diệp Nhi liền nói.

Lời này tất nhiên là nói nhảm, nói giỡn.

“Nếu thật là bệnh, thì sẽ không chọn người để mắng. Hẳn là sẽ mắng cả mấy người Liên Kế Tổ ca nữa.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Trong lòng bà rất rõ ràng, ai có thể mắng, ai không thể mắng.”

Chu thị ở trước mặt Liên Thủ Nhân, lưng bà rất thẳng thắn, cứng rắn. Nhưng dù là vậy, bà cũng không thể đắc tội tất cả mọi người. Cho nên, bà vẫn giữ lại mặt mũi cho Liên Kế Tổ và Tưởng thị, chỉ mắng Liên Thủ Nhân. Không thể không nói, ở trên đầu giường đặt gần lò sưởi, ở trong một mẫu đất sân nhà này, bà tương đối tùy hứng, nhưng đồng thời cũng tương đối có mưu tính.

“Lão thái thái mắng Đại đương gia, Đại đương gia có cãi lại không?” Trương thị lại hỏi.

“Không thấy hắn cãi lại.”

Triệu thị và Liên Diệp Nhi đều nói.

“Trong Liên gia, biết cãi nhau, mắng chửi người khác cũng chỉ có Nhị đương gia. Những người khác, hai nhà chúng ta đều không cần nói, nhà Đại đương gia cũng không giỏi cái này.” Trương thị liền nói.

Những lời này của Trương thị nói rất đúng. Ở Liên gia chỉ có Liên Thủ Nghĩa được chân truyền của Chu thị, những người khác hoàn toàn không có thiên phú về phương diện này, về phần hai người Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín, lại càng coi chuyện này là chuyện đáng để hổ thẹn.

“Trừ việc lão thái thái mắng chửi người, bên kia những chuyện khác đều bình thường sao?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.

“Ừ, không có chuyện gì khác. Bây giờ trời lạnh, bọn họ cũng không còn việc gì, đều ngày ngày ở nhà, không ra cửa nhiều. Chỉ có Đại tẩu thỉnh thoảng dẫn Đại Nữu Nữu ra ngoài tới nhà người khác trò chuyện. Cuộc sống trôi qua rất yên tĩnh.” Liên Diệp Nhi liền nói. “Chuyện lão thái thái mắng chửi người khác, rất nhiều thứ đều do Đại tẩu nói.”

“Lão thái thái cho vợ Kế Tổ ra ngoài chơi sao?” Trương thị liền hỏi.

“Cũng không thể để người ta đến cửa lớn cũng không ra được.” Liên Diệp Nhi liền nói, “Vẫn quản, đi ra ngoài phải nói với bà, bà gật đầu mới có thể ra ngoài. Mỗi lần ra ngoài đều có thời hạn. Qua thời hạn, bà sẽ bảo Liên Nha Nhi ra ngoài tìm.”

Chu thị vẫn làm theo quy củ trước kia, khống chế rất chặt cả nhà, đặc biệt là con dâu.

“Vợ Kế Tổ không dám vượt qua hạn định, bây giờ lão thái thái không có mặt mũi mắng nàng, nhưng nếu nàng ra ngoài lâu, trở về cúi đầu với lão thái thái, vậy cũng đủ để nàng nhận hết” Triệu thị liền nói.

“Người làm mẹ chồng trong thôn này không ít, đừng nói cả thôn, dù là cả trấn, cả huyện, người làm mẹ chồng như bà cũng rất ít.” Trương thị nhớ tới cuộc sống trong quá khứ, liền cảm khái nói.

“Đều coi chúng ta là trộm mà quản.” Triệu thị gật đầu, nhỏ giọng phụ họa một câu.

“Chao ôi.” Hai chị em dâu đồng thời than thở, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm. “Cuối cùng cũng tới ngày hết khổ.”

Sự tồn tại của Chu thị, cùng với cuộc sống của mấy người Liên Thủ Nhân, luôn có thể khiến Trương thị và Triệu thị nhớ tới cuộc sống đã qua, sau đó nhìn lại cuộc sống hiện tại, cảm thấy cuộc sống hiện tại thật là thoải mái.

Có sự so sánh này, liền cảm thấy chuyện gì cũng đều phai nhạt. Hiện tại sống cuộc sống hạnh phúc, sống một ngày chính là hưởng phúc một ngày.

“Hai người Nhị đương gia thì sao?” Trương thị lại hỏi.

“Đây mới gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.” Lý thị ở bên cạnh cười.

Triệu thị và Liên Diệp Nhi cũng nở nụ cười.

Liên Chi Nhi từng đề cập tới trong thư, nói là bây giờ Liên Thủ Nghĩa không bài bạc nữa. Quản sự trong nhà tới phủ thành, cũng từng bẩm báo, nói là hai người Liên Thủ Nghĩa và Hà thị ở La gia thôn sống coi như là yên tĩnh, không gây chuyện nữa.

Mà mấy chuyện này, nghe nói đều là công lao của La thị.

Sau khi Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đắp phòng ở La gia thôn xong, hai người liền chuyển ra khỏi La gia, vào nhà mới ở. Nhà mới sát vách La gia, ở giữa có chung một bức tường, trên bức tường này, còn làm một cánh cửa theo yêu cầu của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, dễ dàng cho hai nhà qua lại.

Ý của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, tất nhiên là để La thị tới hầu hạ bọn họ. Bây giờ bọn họ cũng đã làm lão thái gia, muốn hưởng phúc của nhi tử và con dâu.

“Vợ Nhị Lang cũng coi như là tốt, nói là mỗi ngày ba bữa cơm, mẹ chồng nàng cũng không làm, liền đợi nàng qua nấu.” Lý thị liền nói. Hiển nhiên ở nhà Liên Mạn Nhi, nàng nghe được không ít chuyện của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.

Liên Thủ Nghĩa và Hà thị muốn La thị hầu hạ ba bữa cơm, La thị cũng không từ chối. Dĩ nhiên, nàng từ chối rồi, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị cũng có hậu chiêu. Cánh cửa trên tường thông nhau, bọn họ đi qua là có thể tới nhà La gia ăn cơm.

“Nhà nàng có cái gì, nghèo khổ, có gì cũng là nhờ vào Tứ lão gia của chúng ta, và Nhị Lang của chúng kiếm về. Chúng ta ăn là đương nhiên. Cũng không phải là chúng ta ăn cơm của La gia nhà nàng.” Đây là lời Hà thị nói với mọi người lúc muốn cho La thị hầu hạ.

Liên Thủ Nghĩa và Hà thị là dạng người nào, có thể nói vậy, là có thể làm vậy.

Với việc này, La thị cũng có biện pháp ứng đối. Nàng không cãi cọ với Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, cũng không phân bua trước mặt mọi người, chỉ là hợp bữa cơm của hai nhà lại với nhau.

Hàng ngày La thị đều nấu cơm ở nhà, nhưng vẫn nấu luôn cả phần của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, đến giờ cơm thì mời hai người này qua, ăn cơm với nhà nàng. Một bàn cơm, tất nhiên cùng ăn một thứ. Mà Liên Thủ Nghĩa và Hà thị bên kia không nổi lửa, chẳng qua là đến mùa đông thì đốt củi làm ấm giường.

“Vợ Nhị Lang cũng có nói, cha mẹ chồng của nàng không khác gì cha mẹ ruột của nàng, dù sao cũng phải ăn cơm, sao phải tách ra làm gì ? Cha mẹ ruột và cha mẹ chồng đều ăn thức ăn giống nhau, ai cũng không nói được gì. Nếu có chút thức ăn ngon, cũng đều nhường cho cha mẹ chồng.” Lý thị liền nói.

Nếu chỉ là như vậy, cũng không coi là gì. La thị còn nói chuyện khác.

Nếu cơm là ăn chung, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị không nổi nửa nấu cơm, như vậy lương thực, rau xanh… cũng không cần phải mang sang bên kia nữa. Như vậy, lương thực hàng tháng bọn họ phải chu cấp cho Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đều ở trong ba bữa cơm này.

Dù sao, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị cần lương thực cũng là để ăn cơm đúng không?!

Về phần vải vóc vân vân mà Liên Thủ Nghĩa và Hà thị muốn, La thị cũng không cho. Từ lúc bắt đầu ăn cơm ở La gia, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị hay kêu ca thức ăn nhạt nhẽo, không dễ ăn. La thị cũng làm thêm thức ăn mặn. Sau đó, liền nói với Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, những thứ khác mà bọn họ muốn cấp dưỡng, đều chuyển thành những món ăn này rồi.

La thị còn nói, hàng năm sẽ may xiêm y mới cho Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.

Như vậy, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị hoàn toàn được Nhị Lang và La thị “nuôi”, dĩ nhiên không cần mấy thứ đồ cấp dưỡng khác. Đây cũng là hành động phổ biến của hộ nông dân bình thường, cũng được coi là phương thức dưỡng lão được cho phép rộng rãi.

“Làm như thế là tốt, nếu cho họ những thứ đó, bọn họ đều bán lấy tiền, tiêu xài lung tung. Không để bọn họ cầm tiền tài đồ vật trong tay là đúng.” Trương thị liền nói.

“Trong tay hai người họ hẳn là còn tiền có được từ tay lão thái thái.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Số tiền này, La thị cũng không có biện pháp. Liên Thủ Nghĩa nắm chặt trong tay, La thị không thể cưỡng đoạt. Mà La thị với việc này có ứng đối khác, làm bọn họ có tiền cũng không thể tiêu.

Thân thể cha mẹ La thị không tốt, hàng ngày chỉ ở nhà, còn có La muội tử, cũng không hay ra ngoài. Ba người liền đặc biệt chịu trách nhiệm trông giữ Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, không cho bọn họ ra khỏi cửa.

Dĩ nhiên, cũng có lúc ngăn không được. Lúc này, La phụ sẽ đi với Liên Thủ Nghĩa, trông không cho hắn đi đánh bạc. La nương liền giám hộ Hà thị. Sau đó, La muội tử đi báo tin cho La thị.

Hà thị ra ngoài cũng chính là đi tới nhà người khác buôn chuyện, chuyện này còn có thể thu xếp. Phải… xem chừng nhất, là Liên Thủ Nghĩa.

Ở La gia thôn, phần lớn là nông hộ làm cho điền trang của nhà Liên Mạn Nhi, cũng được sự căn dặn của Liên gia, không ai dám mời chào Liên Thủ Nghĩa đánh bạc. Không chỉ có không dám, nếu nhìn thấy Liên Thủ Nghĩa muốn đi theo người khác đánh bạc, bọn họ cũng đều tìm cách can ngăn, hoặc mật báo cho La thị.

La thị được mọi người trợ giúp, tất nhiên làm ít công to. Nhưng mà, qua hai lần, Liên Thủ Nghĩa trốn khỏi mọi người, chạy ra ngoài thôn đánh bạc.

“Vợ Nhị Lang đi tìm. Sòng bạc kia có thể là địa phương gì tốt chứ, cũng làm gì có người nào tốt. Nếu là một nàng dâu e lệ, đến cửa sẽ không dám vào. Vợ Nhị Lang không nói gì, trực tiếp đi vào. Nàng không làm ầm ĩ cũng không ngăn cản, chỉ đứng đó, làm cho người ta không thể đánh bạc.”

Có thể giữ Liên Thủ Nghĩa ở lại đánh bạc, đều là mấy kẻ vô lại. Những người này không dám làm gì La thị. Dù sao mọi người đều biết, chuyện cấm Liên Thủ Nghĩa đánh bạc này, đứng sau La thị chính là mấy người có cổng chào ngự ban Liên Thủ Tín.

Người khác không dám làm gì La thị, chỉ có thể không đánh bạc với Liên Thủ Nghĩa. Sau một hồi, Liên Thủ Nghĩa liền nóng nảy, làm loạn.

“Hắn động thủ với vợ Nhị Lang.” Lý thị liền nói.

“A?” Trương thị kinh hãi, “Nhị đương gia dám làm loạn như vậy sao? Cũng quá kỳ cục rồi!”

“Cũng không hẳn là đánh, chính là đưa tay đẩy ra.” Triệu thị ở bên cạnh nói, “Chắc là trong tay có ít tiền, nghiện đánh bạc, tức giận rồi nên oán hận vợ nhị Lang quản chặt hắn, không cho hắn đánh bạc.”

“Sau đó thì sao?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

“Đây mới là chỗ thú vị.” Liên Diệp Nhi cười, “Cha Nha Nhi muốn đẩy Nhị tẩu, không đẩy được, lại bị Nhị tẩu làm hắn ngã sấp!”

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky