Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 291: Mưa

Tác giả: Nhược Nhan
Chọn tập

Hai cha con Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng mang một con la chở cày, còn có hai người làm công đến giúp đỡ.

“Ai u, thế này làm sao được.” Liên Thủ Tín vội vàng từ chối. “ Ngô tam ca, ý tốt của huynh, đệ xin nhận, nhưng hiện tại là lúc gieo trồng gấp, sao huynh có thể bỏ ruộng nhà mình mà sang làm giúp đệ chứ. Huynh xem, đệ và mẹ mấy đứa nhỏ, mang theo chúng, chúng ta cũng có cày, chỉ có vài mẫu ruộng, sẽ làm xong rất nhanh.”

“Thủ Tín huynh đệ, đệ khách sáo làm gì chứ. Nói cho đệ hay, ruộng nhà chúng ta đã gieo xong rồi, nên mới đến giúp đệ. Nhà đệ có mấy người, sáng sớm còn bận việc ở cửa hàng, làm việc bất kể ngày đêm như thế, một hai ngày còn chịu nỗi, thời gian dài làm sao mà chịu được. Hơn nữa, lúc này thời gian cũng không chờ đệ được, hai ngày nay phải nhanh chóng gieo trồng cho xong, tránh cho ruộng khô, lúc ấy lại phải tốn công xới đất.”

“Đúng vậy, Tứ thúc, nhà chúng cháu đã gieo trồng xong rồi, giúp mọi người một chút cũng không làm chậm trễ việc nhà cháu.” Ngô Gia Hưng cũng nói.

Liên Thủ Tín còn có chút do dự.

“Nhà khác thì ta không nói, nhưng hai nhà chúng ta thì đúng thật là thân thích.” Ngô Ngọc Quý dường như đoán được sự băn khoăn của Liên Thủ Tín, liền nói.

Một đường tỷ của Chu thị gả vào Ngô gia ở thôn Tam Thập Lý doanh tử, sinh con trai là Ngô Ngọc Xương. Ngô Ngọc Quý và Ngô Ngọc Xương là đường huynh đệ (anh em chú bác) ruột thịt. Nói như vậy, mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng tính ra Ngô Ngọc Quý và Liên Thủ Tín cũng là anh em bà con.

Huống chi gần đây hai nhà đi lại càng lúc càng gần.

“Thôi, chúng ta đừng nói chuyện phiếm nữa, nhanh chóng trồng trọt cho xong. Để cho đệ muội và mấy đứa nhỏ được về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.” Ngô Ngọc Quý lại nói.

Ngô Ngọc Quý đã nói như thế, Liên Thủ Tín cũng không từ chối nữa.

Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng, tính cả sức lao động cường tráng của hai người thuê, thêm một cái cày, khiến cho tốc độ trồng trọt của nhà Liên Mạn Nhi tăng lên rất nhiều lần.

Vừa làm việc, Liên Thủ Tín và Ngô Ngọc Quý còn có thể vừa tán gẫu.

Ngô Ngọc Quý bình thường làm nghề môi giới, thu nhập cũng khá sung túc, trong nhà có hơn một trăm mẫu ruộng, hắn còn mướn một người chuyên làm việc lặt vặt. Ngoài ra, mỗi khi đến mùa vụ, sẽ thuê người làm việc theo ngày. Mỗi năm hai mùa, cày bừa vụ xuân, thu hoạch vụ thu, hai cha con Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng cũng sẽ ra đồng làm việc cùng những người làm thuê. Bình thường, việc chăm sóc hoa màu sẽ giao cho những người đáng tin làm.

Mẹ của Ngô Gia Hưng và muội muội Ngô Gia Ngọc không cần phải ra ruộng làm việc, chỉ ở nhà phụ trách việc nấu cơm.

“ Thủ Tín huynh đệ, cửa hàng nhà đệ đúng là có thể kiếm được tiền. Theo huynh thấy, sau này công việc đồng áng, đệ nên thuê mấy người để làm. Nếu không chỉ có hai vợ chồng đệ bận rộn như vậy, thân thể sẽ không chịu được, còn có thể làm chậm chễ công việc làm ăn.” Bởi vì giao tình của hai nhà càng ngày càng tốt, nên Ngô Ngọc Quý nói chuyện cũng khá thẳng. “Mười dặm tám thôn này, người nào huynh cũng biết rõ, nếu đệ muốn thuê người, huynh sẽ giới thiệu mấy người có trách nhiệm, đáng tin cho đệ, bảo đảm đệ có thể yên tâm.”

Liên Thủ Tín mở cửa hàng kiếm tiền, tổng cộng lại thời gian còn chưa đến một năm. Trong tư tưởng của mình, hắn vẫn luôn nghĩ, ruộng đất nhà mình dù ít hay nhiều thì cũng phải do chính bản thân mình chăm sóc. Bảo hắn thuê người, có nghĩ hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến.

“Hiện tại đệ có khoảng năm mươi mẫu, một mình nhà đệ miễn cưỡng cũng có thể tự chăm sóc được. Sau này, nếu đệ có mua thêm ruộng đất nữa, thì sẽ không thể chăm sóc hết được.” Ngô Ngọc Quý cười nói.

Liên Mạn Nhi ở phía sau nghe Ngô Ngọc Quý nói như vậy, âm thầm gật đầu. Nhà nàng sau này nhất định sẽ mua thêm đất, đến lúc đó sẽ không chăm sóc được hết, không phải cho thuê đất thì cũng phải thuê người đến làm ruộng.

Gia đình nông dân, có những nhà tương đối nghèo, đất ít hoặc thậm chí không có đất, những nhà này vì sống tạm, sẽ thuê đất người khác để trồng trọt hoặc đi làm công ngắn hạn, dĩ nhiên cũng có thể đi làm người ở. Giống như Ngô Ngọc Quý, ruộng đất không tính là quá nhiều, chỉ thuê người làm công ngắn hạn, còn địa chủ lớn như Vương cử nhân, trong nhà nuôi đến mười mấy người ở để lo việc đồng áng.

Mặc dù trong việc trồng trọt, nhà Liên mạn Nhi không thuê người làm công, nhưng cửa hàng nhà nàng đã sớm thuê người, chạy bàn là Thạch Oa tử, giúp đỡ phòng bếp là Triệu thị, còn có Vương lão hán quét dọn nhà cầu, tất cả đều là người làm công ở nhà nàng.

“Ngô tam thúc, chuyện ấy cháu cũng tính rồi, chờ lúc nhà cháu cần thuê người, thúc nhớ giúp nhà cháu tìm mấy người đáng tin, có khả năng a.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Được, thúc hứa với cháu.” Ngô Ngọc Quý cười đáp ứng, liền quay đầu nói với Liên Thủ Tín và Trương thị : “Hai đứa trẻ Chi Nhi và Mạn Nhi này thật hiếm có, vừa chịu khó lại vừa khéo tay, từ trong ra ngoài đều linh hoạt, giỏi giang. Sau này nhà ai cưới được các nàng, thì nhà đó đúng là có phúc khí.”

Động tác của Liên Chi Nhi hơi chậm lại, nàng đã đến tuổi, nghe người khác nói đến hôn sự của mình thì sẽ xấu hổ rồi.

Liên Mạn Nhi trái lại không cảm thấy gì, nhưng cũng biết, lúc này tốt nhất không nên đến gần, chẳng qua hai lỗ tai của nàng hận không thể giương thẳng lên, để nghe Ngô Ngọc Quý nói những gì với Liên Thủ Tín.

“Hai khuê nữ này của ta chân to, cũng không muốn với cao đến nhà phú quý người ta, chỉ cần là hộ gia đình nông dân bình thường, trong nhà hòa thuận, cha mẹ hiền lành, đối xử với con cái thật tốt, bọn trẻ hòa thuận vui vẻ, tính cách đừng quá nóng nảy là được.” Trương thị nói tiếp lời của Ngô Ngọc Quý.

Lúc này, trời mưa lại nặng hạt hơn một chút, Ngô Gia Hưng dắt gia súc đi ngang qua Liên Chi Nhi, bước chân cũng hơi chậm lại.

Tóc Liên Chi Nhi đã bị mưa làm ướt hết, Ngô Gia Hưng đưa mắt nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến hắn, liền giơ tay lấy cái nón cỏ đang đội trên đầu mình xuống, đưa cho Liên Chi Nhi ở bên cạnh.

Liên Chi Nhi không nhận, còn né sang bên cạnh. Ngô Gia Hưng cố chấp cầm nón, cứng rắng giữ nguyên tư thế đưa sang cho nàng.

Vừa khéo, Liên Mạn Nhi ở cách đó không xa, ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy một màn này. Cả hai người Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi nhạy cảm phát hiện ra ánh mắt của Liên Mạn Nhi đang chiếu lên người bọn họ. Liên Chi Nhi liền vội vàng cách xa Ngô Gia Hưng một chút, cúi đầu làm việc, cũng không lên tiếng.

Mà Ngô Gia Hưng cầm lấy nón cỏ, chuyển tới đưa cho Mạn Nhi.

“Mạn Nhi, muội đội nón này đi.” Rồi hướng phía nàng cười cười.

Liên Mạn Nhi híp híp mắt, trong lòng tự nhủ, đừng cho là ta không nhìn thấy hành động mờ ám của ngươi. Muốn lấy lòng ta, sao không làm sớm đi. Nếu không phải tỷ tỷ của ta không chịu nhận nón của ngươi, ngươi còn có thể đưa nón cho ta sao? Đúng rồi, nếu không phải ta nhìn thấy, ngươi cũng không nhớ tới phải mang nón sang cho ta.

“Không cần.” Liên Mạn Nhi cố ý quay đầu đi chỗ khác, không để ý đến Ngô Gia Hưng.

Ngô Gia Hưng cầm cái nón cỏ, có chút lúng ta lúng túng. Liên Mạn Nhi thấy hắn bối rối như thế thì liền mềm lòng, nàng ngượng ngùng nói với hắn:

“Gia Hưng ca, huynh cứ đội nón lên đi, chúng ta không sao.”

“Tóc tỷ tỷ muội đã ướt hết rồi, còn đội nón làm gì nữa?” Liên Mạn Nhi đến gần một chút, cố ý nói.

Trong đám con trai cùng tuổi, tính cách của Ngô Gia Hưng cũng tương đối già dặn, nhưng nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy, lại làm hắn lúng túng đến đỏ mặt. Hắn đã sớm muốn đem nón đến cho Liên Chi Nhi đội, nhưng để làm được điều đó, thì cần phải có dũng khí rất lớn, đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, không đúng sao?

Trừ muội muội Ngô Gia Ngọc nhà mình, Ngô Gia Hưng không hề có kinh nghiệm tiếp xúc với những người con gái khác. Mà Ngô Gia Ngọc lại điềm đạm ít nói, chưa bao giờ trách móc hắn.

Ngô Gia Hưng tội nghiệp, túng quẫn đứng tại chỗ.

Liên Mạn Nhi nhìn thấy, cơ hồ nhịn cười đến mức nội thương. Ngô Gia Hưng lúc nào cũng ra vẻ già dặn, có điều cũng chỉ là một thiếu niên da mặt mỏng mà thôi, nàng mới chỉ nói một câu thôi, lại làm hắn ngây người như tượng rồi. Thật sự là đùa rất vui.

“Mạn Nhi…..” Liên Chi Nhi len lén trách Mạn Nhi.

Đúng lúc này, Tiểu Thất cầm ba cái nón cỏ từ trong nhà đi đến.

“Ngô Tam thúc, Gia Hưng ca……” Tiểu Thất nhìn thấy hai cha con Ngô Ngọc Quý, liền lên tiếng chào hỏi.

“Ai.” Tiểu Thất đến, cuối cùng cũng cứu Ngô Gia Hưng thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này. Ngô Gia Hưng cũng đã sớm nhìn thấy bộ dạng nhịn cười của Liên Mạn Nhi, biết nàng cố ý đùa giai, lúng túng thì cũng lúng túng rồi, nhưng trong lòng lại có thêm một vấn đề khó khăn mới cần phải giải quyết gấp.

Nhà Liên Mạn Nhi chỉ có ba cái nón cỏ, cả nhà nhường nhau một phen, cuối cùng ba cái nón cỏ chia nhau đưa cho Trương thị, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi. Ngô Gia Hưng cởi nón cỏ đội lên đầu Tiểu Thất, lúc này hắn rất kiên trì.

Thiếu niên mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng tâm tư lại rất nhanh nhẹn. Hắn mau chóng ý thức được, trên con đường theo đuổi vợ, có một số người nhất định phải lấy lòng đầu tiên.

Đến gần trưa, trời liền tạnh mưa, trở nên trong xanh.

“Nàng mang theo bọn nhỏ về nhà nấu cơm đi.” Liên Thủ Tín liền nói với Trương Thị.

“Ừ.” Trương Thị gật đầu. “Buổi trưa ăn cơm ở đâu đây?”

“Đi đến cửa hàng đi. Con định buổi trưa làm vài món ăn, đến cửa hàng ăn cho thoải mái, có được không ạ?” Liên Mạn Nhi ở bên nghe được, vội nói.

“Đúng, buổi trưa hay là đến cửa hàng ăn đi.” Liên Thủ Tín đồng ý.

Trương Thị liền mang theo Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi về cửa hàng trước. Vốn phải chiêu đãi hai cha con Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng, còn thêm hai người làm công, cơm trưa không thể để bọn họ ăn một cách tùy tiện được.

“Mẹ, nếu không chúng ta làm bánh nướng áp chảo đi. Vừa tiện lại chống đói.” Liên Mạn Nhi đề nghị.

“Được, vậy thì làm bánh nướng áp chảo.” Trương thị suy nghĩ một chút liền đồng ý. “Còn phải xào thêm hai món nữa. Mạn Nhi, con đi lên trấn trên mua hai cân thịt về đi.”

“Vâng.”

Liên Mạn Nhi vâng một tiếng, liền mang theo rổ đi Thanh Dương trấn. Đầu tiên, nàng đến cửa hàng thịt mua ba cân, sau đó lại đi đến của hàng rượu trong trấn mua tiếp một vò rượu. Bởi vì buổi chiều còn phải làm việc, nên buổi trưa mấy người Liên Thủ Tín sẽ không uống rượu. Có điều, Ngô Ngọc Quý cũng không thể chỉ giúp bọn họ không, đợi đến lúc ăn cơm tối, rượu này sẽ phát huy công dụng.

Chờ Mạn Nhi mang theo rổ từ trấn trên trở về, Trương thị và Liên Chi Nhi đã nướng bánh xong xuôi, cũng chuẩn bị đầy đủ thức ăn, lúc này chỉ cần cắt thịt ra, rồi xào nữa là xong.

Trứng xào rau hẹ, mầm đậu xào thịt, mộc nhĩ xào thịt, thịt chưng đậu hủ, hơn nữa còn thêm một nồi canh xương với rong biển. Đậu hủ mua về cũng không phải dùng để chưng hết, giữ lại một ít, sau đó chuẩn bị thêm hành tây và tương, nhà nông rất thích món này, cứ một ngụm lại một ngụm, ăn rất sướng miệng

Lúc Liên Thủ Tín mang theo cả đoàn người Ngô Ngọc Quý trở lại, ba mẹ con Trương thị cũng đã nấu cơm xong.

Một bữa ăn làm mọi người rất hài lòng. Sau khi ăn xong cũng không nghỉ ngơi, cả đoàn lại ra đồng tiếp tục công việc.

Bởi vì có hai cha con Ngô Ngọc Quý cùng hai người làm công giúp đỡ, chạng vạng ngày thứ hai, ruộng nhà Liên Mạn Nhi cơ bản đã gieo trồng xong. Lúc các nàng kết thúc công việc cũng là lúc một cơn mưa to đang kéo đến.

Chọn tập
Bình luận
× sticky