Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 248: Quan tòa

Tác giả: Nhược Nhan
Chọn tập

Edit: Huyền Phạm Liên Mạn Nhi lắp bắp kinh hãi, nàng cũng nhận ra, người bị xe ngựa kéo chạy theo chính là huynh đệ nhà Hà Thị ở tây thôn, Hà lão lục. Hà lão lục này, có chút danh tiếng không tốt, tuy chỉ là anh nông dân, nhưng lại ăn uống, chơi gái, đánh bạc, không từ bất cứ việc xấu nào. Không biết lần này, lại tái phát chuyện gì, hơn nữa, những người kia bắt Hà lão lục, hướng trong thôn đi là ý định làm cái gì?

Người vây xem cùng nghe ngóng lẫn nhau, là chuyện gì xảy ra.

“… Không biết là làm chuyện gì nghiêm trọng, mà Hà lão lục đang ở trong tửu lâu trên trấn uống rượu, lại bị người ta bắt lại.”

“Xem ra sự tình không nhỏ, đám người ở bên trong kia, giống như mặc quần áo nhà quan.”

Xem ra tất cả mọi người cũng không biết là chuyện gì xảy ra, Liên Mạn Nhi liền xoay người trở về bên trong cửa hàng, đem sự tình nói cùng Trương thị.

Đúng là thời điểm công việc bận rộn, Trương thị nghe xong lời Liên Mạn Nhi nói, cũng không bỏ ra bao nhiêu tinh thần để ý tới.

“Người kia tính tình không tác pháp, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn!” Trương thị chỉ nói một câu như vậy, liền vội vàng mở vung ra nhặt màn thầu.

Không tác pháp, là thổ ngữ ở Tam Thập Lý doanh tử, ý tứ đại khái là làm người bất chính phái, không tuân thủ quy củ, cũng không tuân thủ pháp luật.

Công việc bên trong cửa hàng đang bề bộn, Liên Thủ Tín vội vã từ bên ngoài đi vào.

“Cha bọn nhỏ, chàng thế nào không ở chỗ xây nhà nhìn xem, trở về làm gì?” Trương thị trông thấy Liên Thủ Tín đến rồi, lại hỏi.

Sắc mặt Liên Thủ Tín rất khó nhìn, phía sau của hắn, còn đi theo một hài tử choai choai, mặc áo bông, tỏ ra ấm ức, còn nước mắt nước mũi đầm đìa, rõ ràng là Lục Lang.

“Không phải mới vừa trông thấy có người bắt lấy cậu của Lục Lang đi qua đó ư, đó là đi đến bên trên chúng ta.” Liên Thủ Tín lên tiếng.

“Qua bên chúng ta làm gì?” Trương thị sững sờ, cũng khẩn trương lên.

“Là năm trước bọn hắn bán rượu nho, gây chuyện xấu. Người mua mang theo quan sai đã tìm tới cửa, bắt Hà lão lục, lại để cho Hà lão lục mang theo tới bắt nhị ca rồi.” Liên Thủ Tín dậm chân nói.

“Rượu nho, thế nào lại gây chuyện xấu?” Trương thị vội hỏi.

“Cha đã sai Tứ Lang lên núi đi tìm nhị ca. Lại để cho Lục Lang tới tìm ta. Lục Lang đứa nhỏ này, lời nói cũng nói không rõ ràng lắm. Dù sao là người ta đã tìm tới cửa… . Ta tới nói với các người một tiếng. Ta phải đi về trong nhà xem.”

Liên Thủ Tín nói xong những lời này, cũng không đợi bọn người Trương thị có phản ứng, liền vội vã mà dẫn dắt Lục Lang quay trở lại khu nhà cũ.

“Mạn Nhi, ta bán rượu nho kia không có sao chứ?” Trương thị vuốt ngực, khẩn trương hỏi Liên Mạn Nhi.

“Mẹ à, mẹ yên tâm đi. Rượu của chúng ta khẳng định không có việc gì.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.

Trương thị nhìn thấy bộ dạng Liên Mạn Nhi chắc chắc, trong lòng thoáng cái trầm tĩnh lại.

“Học trộm ta cất rượu, trông mèo vẽ hổ, có thể không gặp chuyện không may sao? Hiện tại rượu xảy ra vấn đề rồi. Người ta đã tìm tới tận cửa rồi. Ta xem bọn hắn lần này gây họa cũng không nhỏ, còn động chạm đến quan sai, có phải hay không? Ai nha, cái kia, cái kia, phải là muốn bắt bọn họ đi ngồi tù hay không?”

Liên Mạn Nhi lắc đầu, nàng không biết pháp luật hiện tại, không biết sẽ như thế nào.

“Mẹ trông coi cửa hàng đi, con về thăm nhà một chút đi.” Liên Mạn Nhi liền nói với Trương thị.

“Đi, con trở về đi, có chuyện gì, trở về nói với mẹ một tiếng.” Trương thị lên tiếng.

“Dạ.”

Liên Mạn Nhi trả lời, liền rời khỏi cửa hàng, hướng về khu nhà cũ.

Cách thật xa, Liên Mạn Nhi đã nhìn thấy trước cửa lớn của Liên gia ngừng lại một cỗ xe ngựa cùng mấy thớt ngựa, còn có rất nhiều người ở trong thôn, vây quanh cách đó không xa, đang bàn tán nhao nhao, đều nói Liên gia chọc đến quan tòa. Trông thấy Liên Mạn Nhi đến rồi, những người nhao nhao này dùng ánh mắt đồng tình nhìn nàng.

Hộ nông dân phần lớn là nhát gan sợ phiền phức, thậm chí lưu truyền một câu, tình nguyện chết oan, cũng không lên tòa án. Chữ Quan có hai cái chữ khẩu, trêu chọc phải quan tòa, thường thường không chỉ ý nghĩa táng gia bại sản, càng có thể là cửa nát nhà tan.

Hiện tại tuy là Liên Thủ Nghĩa trêu chọc quan tòa, nhưng Liên Thủ Tín tuy đã ra ngoài ở riêng cũng không thể phủi sạch quan hệ. Trái lại, thời gian gần đây nhà Liên Thủ Tín rất náo nhiệt, rất có thể sẽ bị quan sai cho rằng là đối tượng nghiền ép.

Liên Mạn Nhi làm sao không biết ánh mắt của mọi người muốn từ chỗ của nàng tìm hiểu tin tức, nàng chỉ có thể trấn định xuyên qua đám người, đi vào cửa lớn Liên gia.

Sân nhỏ loạn thất bát tao bầy đặt mấy cái bình rượu lớn, một cái trong đó bị nện mất một nửa, rượu màu nâu đỏ chảy ra, trên mặt đất tích thành dòng nhỏ.

Liên Mạn Nhi đi qua, dùng tay nhúng vào một ít, không cần bỏ vào trong miệng nhấm nháp, chỉ cần tại dưới mũi ngửi một cái, Liên Mạn Nhi cũng có thể xác định, đây là rượu nho ủ thất bại, thành rượu chua.

“Mạn Nhi!” giọng nói của Liên Chi Nhi từ tây phòng truyền tới.

Liên Mạn Nhi nhanh chóng đi vào phòng trên, cửa tây phòng vốn luôn đóng đấy, thời điểm này lại mở ra, Liên Chi Nhi từ bên trong một tay kéo Liên Mạn Nhi đi vào, sau đó lại đem cửa đóng lại, cắm then cài lên.

Liên Mạn Nhi vào phòng, mới nhìn rõ không chỉ Liên Chi Nhi, Chu thị, Liên Tú Nhi, Cổ thị, Liên Đóa Nhi, Tưởng thị ôm bé gái Nữu Nữu, Liên Nha Nhi đều ở trong phòng.

Không khí trong phòng rất khẩn trương.

“Mạn Nhi, sao muội lại trở về rồi, muội trở về làm gì!” Liên Chi Nhi sốt ruột nói với Liên Mạn Nhi.

Liên Chi Nhi như vậy, Liên Mạn Nhi đã biết rõ tình huống rất không ổn.

“Mạn Nhi, ngươi đi xem trong phòng kia làm sao rồi, Nhị bá ngươi còn có Nhị bá mẫu nữa, thế nào còn chưa có trở lại?” Chu thị thẳng tắp lưng ngồi ở trên giường gạch, khuôn mặt căng thẳng, đối với Liên Mạn Nhi nói.

“Nhị bá còn chưa có trở lại?” Liên Mạn Nhi nhíu mày. Dựa theo thời gian tính toán, Liên Thủ Tín đều trở về một hồi rồi, Liên Thủ Nghĩa lại là người trong cuộc càng thêm nóng vội, cũng nên trở về rồi.

“Nội, chúng ta đều trốn ở chỗ này, ai cũng không dám đi sang đó, sao lại để cho Mạn Nhi đi chứ?” Liên Chi Nhi Nhi gắt gao cầm lấy tay Liên Mạn Nhi, mặt đỏ lên, nhìn xem Chu thị nói.

Liên Chi Nhi tính tình giống Trương thị, dịu dàng ngoan ngoãn trầm tĩnh. Bộ dạng nàng như vậy là quan tâm Liên Mạn Nhi, mới có thể chống đối Chu thị.

“Ngươi cái này nha…” Chu thị chưa từng bị cháu gái chống đối qua, lập tức trừng ánh mắt lên, giọng cũng đề cao. Bất quá nghĩ đến tình hình Liên gia bây giờ, Chu thị cũng không có tiếp tục phát tác xuống.

“Ngươi hiểu cái gì, còn không phải ta gọi ngươi tới phòng trên trốn tránh à. Đều là tôn nữ của ta, sao ta có thể hại các ngươi chứ?” Chu thị sợ người ở đông phòng nghe thấy bà nói chuyện, nên tận lực giảm thấp thanh âm xuống, hơn nữa khó gặp mà giải thích, “Mạn Nhi tuổi còn nhỏ, không có gì đáng ngại… . Đừng nhìn Nha Nhi cùng Đóa Nhi, hai người bọn họ chân nhỏ, chạy cũng không thể. Hai nàng không được việc, không giống Mạn Nhi, Mạn Nhi luôn tra…”

Tra rồi, cũng là thổ ngữ ở chỗ này của các nàng, ý tứ tương đương với đanh đá.

Liên Mạn Nhi không có để ý tới Chu thị, cũng giả bộ như không phát hiện ánh mắt kỳ quái của Liên Đóa Nhi nhìn về phía nàng, nàng chỉ hỏi thăm Liên Chi Nhi. Thế mới biết, người mua rượu nho của Hà lão lục là một lão bản quản sự họ Từ, mặt khác còn có mấy tiểu nhị của Từ gia, còn có bộ khoái của thị trấn.

“… Bọn hắn tìm Nhị bá, muốn ông ấy bồi thường tiền, còn nói muốn đem Nhị bá và Hà lão cậu đều đánh bằng roi, nhốt vào đại lao.” Liên Chi Nhi nhi nói.

Hiện tại trong đông phòng, là Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân còn có Liên Thủ Tín cùng những người này.

“Tỷ, tỷ ở trong phòng đừng đi ra, ta đi qua xem.” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, lên tiếng.

“Mạn Nhi, muội đừng đi.” Liên Chi Nhi giữ chặt Liên Mạn Nhi.

“Tỷ, tỷ yên tâm, muội chỉ đi xem, khẳng định là không có việc gì.” Liên Mạn Nhi lên tiếng, nàng hiện tại rất lo lắng chuyện của đông phòng, không thể cùng Liên Chi Nhi các nàng trốn ở chỗ này.

Liên Chi Nhi ngăn không được Liên Mạn Nhi, chỉ có lo lắng suông.

“Mạn Nhi, đợi một tý.” Tưởng thị gọi Liên Mạn Nhi đến, một bên đem bé gái Nữu Nữu buông ra, đi một bên đầu giường đặt xa lò sưởi sờ soạng một cái lò đem tro đi ra.”Mạn Nhi, xoa cái này, tránh khỏi chịu thiệt.”

Liên Mạn Nhi có chút quýnh 🙁 囧 nhưng, kiếp trước của nàng là cái xã hội pháp trị, tuy nhiên cũng có các loại tro, hắc nhan sắc, nhưng dân chúng bình dân còn không đến mức cảnh giác đến trình độ này.

Đến nơi này, nàng còn không có cùng quan sai quen biết. Được rồi, đem mặt bôi đen liền bôi đen a, tối thiểu nhìn xem Liên Chi Nhi giống như yên tâm không ít.

Liên Mạn Nhi liền bôi tro đen lên khuôn mặt nhỏ nhắn, rồi hướng đông phòng đi đến.

Trong Đông phòng, Liên lão gia tử như trước ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, bên cạnh là Thủ Nhân, trên giường gạch, trên mặt đất ngồi sáu bảy người, trong đó có hai người ăn mặc quần áo quan sai, Hà lão lục tay bị trói tại sau lưng, cúi thấp đầu ngồi xổm trước gót chân một quan sai.

Liên Thủ Tín đâu?

Liên Mạn Nhi lần đầu tiên không phát hiện Liên Thủ Tín, lại đi trong phòng một bước, mới nhìn rõ, Liên Thủ Tín đang ngồi xổm trên mặt đất ở bên phải cửa ra vào.

Liên Mạn Nhi chỉ cảm thấy một mồi lửa từ trong nội tâm bỗng chốc phát ra đến đỉnh điểm, nàng nổi giận.

Liên Mạn Nhi cắn răng, trông thấy góc phòng còn có một ghế dài, lập tức đi tới, đem ghế dài đến trước mặt Liên Thủ Tín.

“Cha, cha ngồi đi.”

Có lẽ là đột nhiên trông thấy một nha đầu mặt mũi bẩn thỉu đi vào nhà, tất cả mọi người rất giật mình, có lẽ là bởi vì tiểu tử này vóc dáng nhỏ, vậy mà sát khí nguy hiểm, trong phòng mọi người đình chỉ nói chuyện, im ắng mà nhìn xem Liên Mạn Nhi.

“Cha, cha ngồi.” Liên Mạn Nhi kéo Liên Thủ Tín, lại để cho hắn ngồi ở trên ghế đẩu.

“Cha, cha không phải là đang đau ngực à, Lý lang trung nói cho cha ngồi nhiều tốt hơn. Người kia là cùng cha đùa giỡn cái gì, cha như thế nào lại tin tưởng hắn?”

“Nha…”

Liên Mạn Nhi nói dứt lời, cũng hướng mặt về phía mọi người, ngồi tại trên ghế dài.

“Những người này đều là tới tìm Nhị bá ta đúng không? Nhị bá ta thế nào còn chưa có trở lại?” Liên Mạn Nhi hỏi.

Chính ở thời điểm này, màn cửa khơi ra, Liên Thủ Lễ phong trần mệt mỏi từ từ đi vào. Ánh mắt hai người quan sai kia lập tức chăm chú nhìn vào trên người Liên Thủ Lễ.

“Lão Tam, nhị ca con đâu?” Liên lão gia tử xem thấy chỉ có một mình Liên Thủ Lễ liền hỏi.

Liên Thủ Lễ nhìn một phòng đầy người, nhất là mấy người kia còn nhìn hắn chằm chằm, khiến hắn có chút hoang mang.

“Nhị ca, nhị ca xuống núi trước con, Nhị Lang cùng Tam Lang cũng trở về rồi, đều đi đằng trước con. Thế nào, thế nào bọn hắn đều không có trở về?”

Trải qua truy vấn của Liên lão gia tử, nguyên lai Tứ Lang lên núi, đưa bốn người nhà bọn họ đều tìm được, Liên Thủ Nghĩa mang theo Nhị Lang cùng Tam Lang đi theo Tứ Lang xuống núi rồi, Liên Thủ Lễ bởi vì cùng với Lý sư phó dặn dò một tiếng, đã rơi ở đằng sau.

“… Nhị ca một mạch chạy xuống núi mà, sớm nên về đến nhà rồi chứ.” Liên Thủ Lễ nói.

“Ha ha, tú tài tướng công, Liên lão gia tử, các ngươi đây là cho người mang tin để cho chính chủ chạy, vậy các ngươi định lại để cho ai theo chúng ta đầu thú đây?” Một vị quan sai theo bên hông rút ra khóa sắt, rầm rầm mở ra.

Chọn tập
Bình luận
× sticky