Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 615: Giữa xuân

Tác giả: Nhược Nhan
Chọn tập

Edit: Mèo

Beta: Tiểu Tuyền

Ngũ lang đang muốn nói chuyện, liền thấy người ở ngoài báo, nói là Vũ chưởng quỹ ở trấn trên tới.

“Hẳn là chuyện lần trước nhờ hắn đã có tin tức rồi.” Ngũ lang liền nói.

“Vậy chuyện của tỷ quan trọng hơn.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Ca, huynh mau đi xem một chút đi.”

Ngũ lang đáp ứng, rồi cùng Liên Thủ Tín đi hướng Tiền Viện.

Thời gian khoảng chừng hai chung trà, Ngũ lang đã trở lại .

“Như thế nào, có phải là chuyện của tỷ không?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

“Phải” trên mặt Ngũ lang có chút vui mừng, nói cho Liên Mạn Nhi biết, “Năm mươi lăm mẫu, ngay tại thôn trấn ở phía đông, cách Ngô gia rất gần, là đất không tồi. Mẹ, Mạn Nhi, mọi người thấy thế nào?”

Ngũ lang liền hỏi Trương thị và Liên Mạn Nhi.

Người một nhà tự chuẩn bị đồ cưới cho Liên Chi Nhi, trừ gia cụ, xiêm y, đồ trang sức đeo tay những thứ mà nhà người nông dân hay tặng làm của hồi môn ra, thì còn có ý định là tặng cho Liên Chi Nhi chút ít đất đai làm của hồi môn.

Hộ nông dân bình thường thì trong nhà không có bao nhiêu đất, ngay cả có, cũng chỉ muốn để lại cho con trai, nên sẽ không có dùng làm của hồi môn cho khuê nữ. Ngay cả phú hộ, thân sĩ cũng chưa chắc có thể tặng đất đai làm của hồi môn cho khuê nữ. Với gia cảnh hiện tại của nhà Liên Mạn Nhi, còn có tình hình thực tế của Ngô gia, cũng có thể không cần tặng đất đai làm của hồi môn.

Nhưng người một nhà vẫn là có ý định tặng đất đai làm của hồi môn. Ở thời đại này, quyền sở hữu đồ cưới của nữ nhân có quy định vô cùng rõ ràng. Những nhà có điều kiện, vì yêu thương khuê nữ, khi đặt mua đồ cưới cho khuê nữ sẽ tận lực làm cho ăn, mặc, ở, đi lại không chỗ nào mà không bao cả, để cho người nhà chồng nhìn vào, khuê nữ đến nhà các ngươi, nhưng hết thảy ăn mặc chi phí cũng là của mình. Như vậy, khuê nữ ở nhà chồng có thể thẳng lưng, có địa vị cao. Cả đời không sợ nàng phải chịu đựng cơn giận của ai.

Dân dĩ thực vi thiên (lấy ăn làm đầu), có điền sản làm của hồi môn, sau này vô luận như thế nào, Liên Chi Nhi đều không cần lo lắng đói bụng. Đây là vật chất bảo đảm tốt nhất cho khuê nữ xuất giá.

Cho Liên Chi Nhi của hồi môn là đất đai, tự nhiên phải chọn gần trấn Thanh Dương. Ngày thường nhà Liên Mạn Nhi muốn mua cái gì, cũng tìm phụ tử Ngô Ngọc Quý cùng Ngô Gia Hưng. Nhưng đất đai làm đồ cưới cho Liên Chi Nhi, mà trực tiếp giao cho phụ tử bọn họ làm thì không tốt, vì vậy Liên Thủ Tín mời Vũ chưởng quỹ ở trấn trên đến, ông ấy có tin tức linh thông hơn nữa cũng có quan hệ giao tiếp tương đối.

Mới vừa rồi Liên Chi Nhi cũng ở trong Đông phòng, nghe thấy Vũ chưởng quỹ tới, liền đoán được là nàng nói chuyện đồ cưới, cho nên tránh sang Tây phòng.

“Năm mươi lăm mẫu. Cũng không xê xích gì nhiều a.” Trương thị liền nói.

Ngô gia ở trấn trên cũng được coi là Phú hộ, chẳng qua nói đến đất đai thì chỉ có không tới trăm mẫu. Nên của hồi môn đất đai mà Liên Thủ Tín và Trương thị cho Liên Chi Nhi phải có số lượng không nhiều hơn được. Khiến đồ cưới thiếu thì khó coi, nhưng cũng không thể nhiều vì quá lộ liễu. Làm như vậy không vì cái gì khác, chỉ vì suy nghĩ dùm Ngô gia thôi.

Ngô gia cũng không chỉ nhờ vào đất đai sản xuất để có cơm ăn, hơn nữa bên ngoài thì cho Liên Chi Nhi năm mươi lăm mẫu làm của hồi môn, nhưng vẫn có thể ngầm trợ cấp những vật khác nhiều chút thì cũng giống như vậy .

Liên Mạn Nhi gật đầu, nói số này xem cũng phù hợp.

“Huynh và cha sẽ đi xem một chút, nếu không có vấn đề gì, thì hôm nay sẽ đem ruộng đất kia mua lại.” Ngũ lang liền nói.

“Đúng, càng sớm càng tốt, vừa lúc vẫn kịp trồng một mùa lương thực.” Liên Mạn Nhi liền gật đầu nói.

“Đúng là ý này.” Trương thị cũng nói.

Ngũ lang liền đổi xiêm y đi ra cửa . Ban đêm lúc hắn trở lại, liền nói đã xem và thấy rất tốt, ngày mai sẽ sang tên.

Điền sản làm đồ cưới của Liên Chi Nhi vô cùng thuận lợi, chờ đem khế ước đỏ cầm tới tay, Liên Mạn Nhi liền mang đi cho Liên Chi Nhi xem.

“Nhiều lắm.” Liên Chi Nhi liền nói. Trong nhà coi trọng hôn sự của nàng, mắt thấy đồ cưới phong hậu đến không tưởng rồi. Liên Chi Nhi rất cao hứng, nhưng cái này thì cảm thấy quá lãng phí.

“Liên Hoa Nhi gả là Tống gia huyện thành kia, đồ cưới của nàng ta tính ra tương đương cũng tới hai trăm lượng bạc. Một miếng đất của tỷ, liền so với nàng nhiều hơn.” Liên Chi Nhi nói cùng với Liên Mạn Nhi, “Còn có những thứ xiêm y, gia cụ, đồ trang sức được đặt làm, như vậy nhiều lắm. . . . . .”

“Tỷ, ” Liên Mạn Nhi liền cười cắt đứt lời Liên Chi Nhi nói…, “Tỷ so với ai không tốt a, nói Liên Hoa Nhi làm gì. Nàng nơi nào xứng so sánh cùng tỷ. Sau này cũng đừng nói như vậy, điềm xấu, cha mẹ nghe cũng không vui.”

“Là tỷ nói sai rồi, sau này không nói vậy nữa.” Liên Chi Nhi biết sai liền sửa. Sở dĩ nhắc tới Liên Hoa nhi, đó là bởi vì cả Tam Thập Lý Doanh Tử, dĩ nhiên cũng không bao gồm nhà Vương Cử nhân, thì lúc ban đầu chỉ có đồ cưới của Liên Hoa Nhi là nhiều thôi.

“Tỷ, tỷ cũng đừng nói toàn bộ quá lãng phí . Nếu là hiện tại chúng ta giống lúc trước, dù có muốn tặng cho tỷ của hồi môn nhiều một chút cũng không thể. Hiện tại không phải là muội còn chưa cưới sao, những thứ này là cho tỷ mượn trước. Sau này a, khẳng định còn phải —— nước lên thì thuyền lên!” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Vậy thì quá tốt rồi.” Liên Chi Nhi cũng cười nói.

Đất đai cho Liên Chi Nhi làm đồ cưới mua rồi, sau này bảo đảm Liên Chi Nhi sẽ không đói, Liên Mạn Nhi liền suy nghĩ nên đặt mua chút gì đó cho Liên Chi Nhi, để hằng ngày có chút tiền thu vào, ít nhất là để cho trong tay Liên Chi Nhi tiền sử dụng không ngừng.

Người một nhà ngồi vây quanh một chỗ cùng thương lượng, lúc này còn cứng rắn để cho Liên Chi Nhi cũng ở lại.

“Tỷ, đây đều là người trong nhà, nói cũng là chuyện đứng đắn, tỷ có gì mà e lệ. Mua cửa hàng cho tỷ, tỷ thấy sao? Muốn cửa hàng gì? ” Liên Mạn Nhi mở miệng nói.

“Gì cũng được.” Liên Chi Nhi đàng hoàng mà nói.

Mọi người thấy chắc là Liên Chi Nhi không biết ra chủ ý như thế nào, nên không thể làm gì khác hơn là tự mình thương lượng.

“Cửa hàng này là chọn trấn trên, hay là trong huyện thành?” Ngũ lang nói trước.

“Liền ở trấn trên a, gần dễ đi.” lần này Liên Chi Nhi không cần người hỏi, đã nói.

“Trấn trên, việc này thật là có chút khó khăn. . . . . .” Liên Mạn Nhi liền nói. Các loại cửa hàng trên trấn Cẩm Dương, cơ hồ đã bão hòa rồi, hơn nữa lại không có nhà có ý định đổi.

“Cái tiệm tạp hóa của nhà lão Triệu đã không còn, nếu không thì nhà chúng ta chuẩn bị mở tiệm tạp hóa cho tỷ đi. Vừa lúc chúng ta có bách hóa Liên Ký, giá tiền nhập hàng, hàng hóa đa dạng, cửa hàng nhỏ khác không so được. Sau này cửa hàng của tỷ, ở trấn trên cũng là số một” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, liền nói.

“Tiệm tạp hóa là tốt, nhưng mà. . . . . .” Liên Thủ Tín nói, “Trấn trên cũng có mấy nhà tiệm tạp hóa, nhà lão Lục là tốt nhất. Chúng ta mở ra cửa hàng này, khẳng định phải cạnh tranh với chuyện làm ăn nhà hắn. Ta và nhà lão Lục này quan hệ cũng không tệ. . . . . .”

Liên Mạn Nhi lập tức im lặng.

Mở cửa hàng, thì làm gì không có cạnh tranh? Nếu tất cả mọi người đều nghĩ giống như Liên Thủ Tín, thì trấn trên ban đầu nên chỉ có một nhà tiệm tạp hóa thôi. Những ngành sản xuất khác, hay những địa phương khác, tất cả cũng nên như vậy.

Liên Thủ Tín chất phác, khiêm tốn, khắc kỷ (nhường nhịn khiêm tốn), cho dù là hiện tại, vẫn không bỏ được bản chất nông dân như cũ. Đừng xem ngoài mặt nhìn hắn tính tình ôn hòa, nhưng thời điểm gặp chuyện thường thường hơi có chút phong cách hiệp khí (hào hiệp + khí khái) cổ xưa. Loại phong cách hiệp khí cổ xưa, ở niên đại kiếp trước của Liên Mạn Nhi, thường thường được một số người cho rằng là ngu đần.

Mặc dù không có chân chính đọc qua sách vở, nhưng bị kiểu giáo dục chính thống, nên Liên Thủ Tín đã đem bốn chữ Khắc Kỷ Phục Lễ, diễn dịch vô cùng nhuần nhuyễn.

Khắc kỷ phụ lễ ở đây là 4 chữ Khắc Kỷ Phục Lễ vi nhân theo Khổng tử : Là tôn trọng nguyên tắc của xã hội; là từ bỏ tính tham lam, ích kỷ, phải hạn chế lòng mình mà hành động theo đúng chân lý, theo trật tự lễ pháp của nhà nước ; là phải có trí để hiểu biết nhận ra chân lý và hành động theo chân lý; là phải có dũng để bảo vệ và hành động theo chân lý.

Mà Khắc Kỷ Phục Lễ bốn chữ này, là nhiều thế hệ truyền thừa xuống, dung nhập thật sâu vào mảnh đất này, cũng thấm ướt vào huyết mạch của những người nông mà mảnh đất này đã nuôi dưỡng.

“Đúng vậy, nếu không thì Mạn nhi con thử nghĩ, chúng ta mở cửa hàng khác cho Chi Nhi nhé?” Trương thị suy nghĩ một chút, cũng nói.

Liên Mạn Nhi vừa muốn mở miệng phản bác, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lập tức liền thay đổi chú ý.

“Mở tiệm tạp hóa là tốt nhất, nếu là không mở, nghĩ thử cái khác cũng được.” Liên Mạn Nhi nói.

“Đúng, thử nghĩ cái khác xem.” Trương thị liền nói, ” Nhà Lão Lục không giống với nhà người ta.”

“Ừ.” Liên Mạn Nhi gật đầu, “Nếu không, ta cho ta tỷ mở nhà làm nơi xay bột?”

Trên trấn Thanh Dương chỉ có một nhà xay bột, vùng nông thôn chung quanh muốn xay gạo, xay bột bình thường cũng đều đến đó.

“Ta hãy mở một nhà xay bột đi, cái này nhấtt định sẽ phát triển.” Liên Thủ Tín liền nói.

Trương thị cũng gật đầu.

“Con mới vừa suy nghĩ, cho tỷ nhà xay bột này, chúng ta không thể giống nhà kia. Nhà xay bột này của tỷ, chúng ta đặt mua nhiều thêm chút cối xay mịn, đặc biệt xay bột mì trắng và tiểu mạch.” Liên Mạn Nhi đã nói ra quyết định của mình.

Thì ra là thôn trang chung quang trấn Thanh Dương, đều trồng những loại cây giống như cao lương, hạt kê, nên nơi xay bột khác chỉ nhằm vào những loại lương thực này, mà cũng không có đầu tư xay ra bột mì trắng mịn.

Năm ngoái nhà Liên Mạn Nhi thu hoạch lúa mì vụ xuân, năm nay đã có rất nhiều người mua hạt giống lúa mì vụ xuân định gieo trồng. Mà trước mắt, nhà Liên Mạn Nhi rất hài lòng với lúa mì vụ đông, có thể đoán được thu hoạch năm nay, nhất định sẽ có không ít người muốn học bọn họ trồng lúa mì vụ đông.

Vừa lúc cần nơi đặc biệt xay bột mì!

Thay vì gian nan cùng người khác tranh đoạt mua bán, làm sao tốt bằng việc tự mình nắm một ngọn cờ đầu. Đợi đến có nhà cũng muốn mở ra nhà xay bột nhuyễn như vậy, thì nơi xay bột của Liên Chi Nhi bên này cũng đã đứng vững, có ưu thế không sợ người khác tới đoạt mối làm ăn.

“Cái này hay.” Ngũ lang liền nói.

“Không sai, cái này hay.” Liên Thủ Tín, Trương thị cùng tiểu Thất tất cả đều cười gật đầu, nói thẳng chủ ý Liên Mạn Nhi đưa ra thật là tốt.

“Tỷ, tỷ thấy sao?” Liên Mạn Nhi lại hỏi Liên Chi Nhi .

“Mạn Nhi chủ ý muội ra tốt như thế, tỷ còn có gì để nói.” Liên Chi Nhi liền nói. Đối với Liên Mạn Nhi, nàng tương đối tin phục và tín nhiệm .

Nói như vậy là đã quyết định xong, Liên Thủ Tín cùng Ngũ lang liền bắt tay vào làm chuẩn bị, thứ nhất là phòng xá nơi xay bột. Chuyện cho Liên Chi Nhi nơi xay bột làm của hồi môn, thì không có giấu Ngô gia. Ngô gia tự nhiên cao hứng, giúp đỡ tìm một chỗ phòng xá, chỉ cần sửa chữa thêm một chút, là có thể làm nơi xay bột. Sau đó, chính là làm đá mài theo yêu cầu, mua gia súc, mướn tiểu nhị v.v….

Chờ bận rộn chuyện nơi xay bột gần xong, thì đến lúc cày bừa vụ xuân. Mấy trăm mẫu đất ở Tam Thập Lý Doanh Tử, hơn nữa đất ở trên thôn trang La gia thôn không ít. Cũng may có đứa ở cộng thêm nhân công làm thuê ngắn hạn, nên nhân thủ đầy đủ, gấp gáp trong vòng mười ngày, đều đem ruộng đồng các nơi trồng trọt tốt. Tiếp theo đó là trồng cây ăn quả ở trên sườn núi, rồi đến ao cá, hồ sen các loại…, các việc bận rộn vừa xong, thì đã sớm là xuân về hoa nở, mùi thơm khắp nơi trên mặt đất.

Phòng ốc nhà Liên Diệp Nhi rốt cục đã xây xong rồi, người một nhà vui mừng mà chuyển vào nhà mới. Cũng ở thời điểm này công trình trên núi đã hoàn thành công việc cuối cùng.

Chọn tập
Bình luận
× sticky