Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 446: Báo tin mừng

Tác giả: Nhược Nhan
Chọn tập

Ads Thái Thương viết thư tới, không biết sẽ có chuyện gì. Nghĩ như vậy, người một nhà cũng không có vội vã mở thư mà là bưng trà nóng và trái cây chiêu đãi Ngô Vương thị.

“Lục gia vừa trở về? Cũng sắp tới năm mới rồi, bọn họ còn đi Thái Thương nữa không?” Trương thị hỏi.

“Đúng, vừa mới trở lại. Trước năm mới chắc cũng không đi nữa. Nhưng không sao, các ngươi muốn gửi thư, gửi đồ gì, trấn trên còn nhiều người khác đi, đến lúc nó nói một tiếng là được.” Ngô Vương thị liền nói.

“Ngô tam thẩm, năm nay nhà thẩm có mua thịt dê và thịt bò không?” Liên Mạn Nhi hỏi Ngô Vương thị.

“Sao thế? Các ngươi muốn mua à?” Ngô Vương thị hỏi.

“Vâng.” Liên Mạn Nhi gật đầu, bởi vì trấn trên rất ít bán thịt dê, bò, muốn mua phải tìm người đặt.

“Các ngươi muốn mua bao nhiêu?” Ngô Vương thị lại hỏi.

“Mua nhiều một chút.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Mua hết cũng được.”

“Vậy thì dễ thôi. Ta trở về nói với cha Gia Hưng, hai ngày nay bọn họ muốn đi phía tây, sẽ thay các ngươi mua một con dê, giết ở bên kia, chở thịt về, thịt bò cũng mua luôn ở đấy.” Ngô Vương thị nói, “Đúng lúc chúng ta cũng muốn mua thịt dê, bò.”

Từ Tam Thập Lý doanh tử đi tới phía tây khoảng một trăm dặm có một thôn của người Hồi. Bọn họ nuôi rất nhiều dê, bò. Cũng bởi vì khoảng cách xa nên mới có rất ít người tới đây buôn bán thịt dê, bò. Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng muốn tới bên kia, vừa đúng lúc có thể mua thịt dê, bò về, đúng là tốt quá.

Tán gẫu một lúc, Liên Thủ Tín liền đi ra ngoài.

Ngô Vương thị thấy Liên Thủ TÍn ra ngoài, thì ho khan một tiếng, nhìn thoáng qua Trương thị.

Ngô Vương thị từng nói sẽ thay các nàng chú ý tin tức bên Thái Thương. Trương thị thấy Ngô Vương thị như vậy cũng có chút hiểu ý.

“Nhà lão Lục từ Thái Thương về, lão gia tử, lão thái thái và đại phòng ở bên kia không có chuyện gì chứ?” Trương thị hạ giọng hỏi Ngô Vương thị.

“Chuyện thì cũng có.” Ngô Vương thị cười nói, “Là chuyện tốt.”

“Chuyện tốt gì vậy?” Liên Mạn Nhi xen vào hỏi.

“Là hảo sự của chi thứ hai, chuyện này chắc các ngươi cũng đoán được… là Tam Lang và Thất cô nương của quán trọ Vương gia định hôn rồi, cuối tháng chạp sẽ thành thân… Chắc gửi thư cho các ngươi cũng để nói chuyện này.” Ngô Vương thị cười nói.

“Chao ôi, chuyện này đúng là thành.” Trương thị cũng cười, kể cho Ngô Vương thị lần các nàng đi Thái Thương, đã đến khách điếm Vương gia, Tam Lang cũng cùng đi với các nàng, Vương Thất cô nương chiêu đãi ra sao.

“… Người có mắt đều có thể nhìn ra, vị Thất cô nương kia nhìn trúng Tam Lang. Nói đi cũng phải nói lại, vị cô nương này cũng đủ dũng mãnh, lá gan lớn, có thể nhìn chằm chằm Tam Lang.” Trương thị cười ha hả, nhưng sau đó lại hỏi, “Đây là Tam Lang đón dâu hay ở rể?”

“Là Vương gia kén Tam Lang làm rể.” Ngô Vương thị liền nói.

“Thì ra là kén rể. Lão gia tử, còn cả cha mẹ Tam Lang đều đồng ý?” Trương thị nói. Những lời này cũng không phải nghi vấn, chẳng qua là biểu đạt một chút kinh ngạc của nàng.

Niên đại này có thành kiến với việc kén rể. Người bình thường dù là nghèo khó cũng không muốn con trai tới nhà người khác ở rể. Liên lão gia tử vốn là một người tư tưởng truyền thống thâm căn cố đề, Trương thị nghĩ Liên lão gia tử rất khó đồng ý Tam Lang đi ở rể.

“Cách một thế hệ, chuyện này của Tam Lang chủ yếu là do hai người chi thứ hai làm chủ.” Ngô Vương thị liền nói, “Vừa đúng lúc bọn họ con trai nhiều. Vương gia lại không có con trai, trong nhà chỉ còn một lão khuê nữ này, là giữ lại dưỡng lão, sau này gia nghiệp khẳng định cũng là do nàng và Tam Lang gánh vác.”

“Hôn sự này chi thứ hai một đồng tiền cũng không cần bỏ ra, cái gì cũng là do Vương gia chuẩn bị. Ngoài ra người ta còn tặng chi thứ hai một khoản bạc.”

“Nghe nói văn thư ở rể cũng đã kí, sau này Tam Lang là người nhà Vương gia. Ba người Vương gia đều rất vừa ý Tam Lang, hai lão kia đều muốn ôm cháu ngoại, nên quyết định mười tám tháng này thành thân.”

“Vương gia cho chi thứ hai bao nhiêu bạc?” Trương thị suy nghĩ một chút lại hỏi.

“Nghe nói là từng này…” Ngô Vương thị khoa tay múa chân một chút.

“Là bao nhiêu?”

“Một trăm lượng.” Ngô Vương thị nói, “Nghe nói ngoài ra còn có xiêm y, giày mũ cho cha mẹ Tam Lang, đây là điều kiện họ đòi với Vương gia.”

Nếu như Tam Lang cưới vợ, phải có sính lễ, làm tiệc rượu, vô số việc vụn vặt đều cần tiền. Ngoài ra còn cần chuẩn bị phòng ốc. Bây giờ Liên Thủ Nghĩa và Hà thị một đồng tiền cũng không cần bỏ ra, ngược lại được một ít đồ và một trăm lượng bạc.

Một trăm lượng bạc, đó là hai mươi mẫu đất tốt, nếu như là loại trung đẳng cũng phải được hai mươi lăm mẫu.

Liên Mạn Nhi nghĩ tới đây, không khỏi mỉm cười. Hiện tại trong đầu nàng chỉ nghĩ tới việc làm địa chủ, vừa gặp phải chuyện tiền bạc, hầu như đều theo bản năng đổi tiền thành đất.

“Coi như là một chuyện tốt. Tam Lang lớn lên tốt, cũng không có tâm nhãn, Vương Thất cô nương kia mạnh mẽ, có chủ ý, tính tình cứng rắn. Nếu sống chung, tính tình hai người đều cứng rắn nhất định là sẽ cãi nhau. Giờ một mềm, một cứng, vừa vặn. Cuộc sống của Vương gia không tệ, sau này Tam Lang cũng có thể sống tốt.” Trương thị trầm mặc một lúc liền nói.

“Đúng vậy, bên ngoài đều nói Tam Lang lớn lên bộ dạng tốt, mới có thể được chuyện tốt như vậy.” Ngô Vương thị cười nói, “Chuyến này các ngươi còn đi nữa không?”

“Lát nữa ta thương lượng với cha bọn nhỏ một chút.” Trương thị nói, “Cũng đã tới cuối năm rồi.”

“Ta cũng thấy các ngươi không đi cũng được. Những ngày này rét lạnh, không nên đi xa. Ta xem chừng hộ các ngươi, nếu có ai đi Thái Thương, các ngươi muốn gửi lễ vật thì tiện gửi luôn.”

“Không biết Triệu gia có đi hay không?” Trương thị liền nói.

“Ngươi nói ta mới nhớ đến bọn họ.” Ngô Vương thị cười hai tiếng, “Ta thấy bọn họ hẳn sẽ cử người đi. Hiện tại bọn họ cùng với bên Thái Thương quan hệ thân cận.”

“Quả là thân cận.” Trương thị gật đầu.

Lần trước thúc sữa cho Triệu Tú Nga, quà cưới cho Liên Tú Nhi, sau khi Trương thị trở về, mấy người Triệu gia ở Thái Thương thêm mấy ngày nữa mới về. Hơn nữa còn cầm theo không ít bao lớn bao nhỏ, bị hỏi, Triệu gia đều nói là Triệu Tú Nga cho.

Sau khi trở về, Triệu Văn Tài luôn bận việc, gặp người đều nói là làm việc cho Huyện thừa đại nhân huyện Thái Thương. Sau đó vài ngày, Triệu Văn Tài lại đi Thái Thương. Hơn nữa hắn không đi một mình mà còn dẫn theo hai chiếc xe ngựa. Một chiếc có hai vợ chồng Chu bộ đầu, một chiếc là cha vợ Chu bộ đầu, vốn là một vị sư gia ở huyện nha huyện Cẩm Dương.

Sau đó Liên Mạn Nhi nghe thấy có người nói với Liên Thủ Tín và Trương thị, nói Triệu Văn Tài lấy người vì Liên Huyện thừa trông coi hình ngục Thái Thương, bên cạnh không có thân tín quen thuộc việc hình ngục nên Triệu Văn Tài san sẻ ưu phiền với Liên Huyện thừa, giúp tìm kiếm nhân tài.

Người này chính là hàng xóm của Triệu gia, con trai của Chu gia Chu bộ đầu, nghe nói cha vợ Chu bộ đầu là sư gia nổi danh viết đơn kiện, lăn lộn nửa đời ở hình ngục, là kẻ cái gì cũng biết, có thể nói là tay lỏi đời ở nha môn.

Triệu Văn Tài giới thiệu những người kia tất nhiên là vì muốn gần gũi với Liên Thủ Nghĩa. Việc này không phải có ý nói Liên Thủ Nghĩa can thiệp sâu vào chuyện trong nha môn của Liên Thủ Nhân. Thậm chí Triệu Tú Nga cũng có thể có quyền lên tiếng?

Liên Mạn Nhi cảm thấy chuyện này rất có khả năng. Liên Thủ Nghĩa sớm mong đợi Liên Thủ Nhân làm đại lão gia có quyền có tiền, mà Triệu Tú Nga tự xưng là có tài cán, đây chính là kẻ chưa bao giờ chịu tụt lại phía sau.

Nhưng đối với việc Chu bộ đầu và cha vợ sư gia của hắn bỏ bổn huyện, tới Thái Thương xa hàng trăm dặm, cuộc sống không quen thuộc, Liên Mạn Nhi cảm thấy có chút kỳ quái.

“Đều nói việc mới không bằng việc quen,” Liên Mạn Nhi từng hỏi Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng về vấn đề này, “Sao bọn họ lại đồng ý?”

“Đương nhiên là vì bên kia đồng ý cho bọn họ chỗ tốt.” lúc ấy Ngô Ngọc Quý cười đáp, “Vị Phùng sư gia này chỉ là một trong nhiều vị sư gia, Chu bộ đầu thực ra chỉ là ban đầu. Đến bên đó làm thân tín của đại bá ngươi, Phùng sư gia chính là đệ nhất sư gia, Chu bộ đầu hẳn là làm tới vị trí tổng bộ đầu.”

Lần đó Triệu Văn Tài từ Thái Thương về, cũng không về tay không mà vẫn cầm theo bao lớn bao nhỏ như cũ. Hơn nữa còn có tin đồn, con trai Triệu Văn Tài sắp đi Thái Thương, nói là Triệu Tú Nga giúp đỡ tìm một vị trí tốt trong nha môn.

Triệu gia và Thái Thương thân cận như vậy, Tam Lang thành thân, bọn họ nhất định sẽ đi.

Nói xong chuyện của Tam Lang, Ngô Vương thị nhìn Trương thị, bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi.

“Có phải còn chuyện gì khác không?” Trương thị hỏi, “Dù là chuyện gì ngươi cứ nói. Chúng ta là người nhà, có gì là không thể nói.”

“Chuyện này…” Ngô Vương thị cười cười, “Chuyện này cũng chỉ là nghe nói, không rõ thật giả.”

“Cứ kể đi, coi như chúng ta nhàn rỗi nói chuyện phiếm. Ngươi yên tâm, trong lòng ta tự biết chuyện gì có thể tin.” Trương thị liền nói.

“Vậy thì ta nói… Anh Tử kia… có phải đã đi Thái Thương hay không?” Ngô Vương thị không kể chuyện mà ngược lại hỏi Trương thị.

“Đúng vậy, chính là vào ngày chúng ta trở về. Nha đầu này cũng có chút khả năng.” Trương thị nói.

“Còn không à.” Ngô Vương thị bĩu môi, “Ta nghe nói, Anh Tử ấy, được lão thái thái của các ngươi làm chủ, gả cho Huyện thừa đại lão gia.”

“Cái gì?” Trương thị đang uống nước, nghe thấy lời này kinh hãi suýt thì sặc, “Đây là… đuổi đại bá mẫu của bọn nhỏ đi sao?”

Chọn tập
Bình luận
× sticky