Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 564: Tết

Tác giả: Nhược Nhan
Chọn tập

Thật ra thì ở những chuyện như thế này, Liên Thủ Tín và Trương thị đều giống nhau. Không chỉ hai người bọn hắn, đây là một loại tu dưỡng phổ biến trong lòng nhiều người nông dân chất phác. Đây là tư tưởng ăn sâu cắm rễ trong lòng bọn họ.

Vì để cho Trương thị yên lòng, Liên Mạn Nhi quyết định tặng cây sâm Cao Ly kia.

Nhưng sự việc liên quan tới Cổ thị, sẽ phải tính lại.

Liên Mạn Nhi không đồng ý tặng đồ cho Cổ thị.

“Mẹ, bà ấy không xứng được chúng ta tặng đồ.” Liên Mạn Nhi nói với Trương thị, “Mẹ, dù mẹ có tin hay không, chúng ta tặng đồ cho bà ta, bà ta sẽ nói lời ngon tiếng ngọt trước mặt chúng ta, nhưng quay lưng lại…, bà ấy chắc chắn sẽ nói xấu chúng ta. Làm bà nội ghét chúng ta. Nếu bà nội căm ghét chúng ta thì sẽ không bỏ nhiều tinh lực ra đối phó nàng nữa.”

Liên Mạn Nhi nói với Trương thị như vậy, nhưng trong lòng nàng cũng nghĩ rằng, nếu bây giờ các nàng tặng đồ qua, nhất định Cổ thị sẽ cảm động đến rơi nước mắt, hơn nữa cũng sẽ không nói xấu các nàng. Hiện tại tình hình của Liên gia không giống trước, lấy lòng các nàng có thể được nhiều lợi lộc hơn để cho Chu thị đối phó với các nàng.

“Mẹ, con cũng cảm thấy không cần làm vậy. Chúng ta có lòng tốt, chúng ta cũng nên dùng nó với người xứng đáng. Không phải có một câu nói, lấy ân báo oán, sao phải đền ơn?” Ngũ Lang liền nói, hắn còn giải thích cặn kẽ cho Trương thị hiểu ý tứ của những lời này.

Dùng lòng tốt, hành động tốt để báo đáp thù oán, như vậy nên lấy gì để báo đáp hảo tâm, hành động tốt khác?

“Lấy đức báo ơn, lấy ngay thẳng báo oán.”

Đây mới là cách đối nhân xử thế đúng đắn. Mà không hiểu sao có rất nhiều người chỉ cắt câu lấy nghĩa, nói người ta nên lấy đức báo oán, làm cho người ta dùng lòng tốt, việc tốt báo đáp thù oán.

Đối với Cổ thị, các nàng không bỏ đá xuống giếng đã là lòng dạ rộng lớn rồi. Đưa sâm Cao Ly cho Cổ thị là muốn làm gì? Muốn dùng lòng dạ thánh mẫu rộng lớn tới tác động Cổ thị cải tà quy chính sao?

Các nàng chỉ là người phàm, làm không được chuyện mà Phật Tổ, Bồ Tát làm trong truyền thuyết.

“Mẹ cũng nghĩ vậy, không tặng, không tặng rất tốt.” Trương thị cũng không cần bọn nhỏ nhiều lời, liền gật đầu nói.

“Mẹ ạ, nói thật, có đôi khi mẹ cũng bị tâm tư của bà nội mê hoặc.” Liên Mạn Nhi liền nói với Trương thị, “Mẹ, chúng ta đừng nói người khác, chỉ nói đến chuyện của chúng ta, bà nội đã đẩy mẹ ngã sẩy thai rồi còn không mời lang trung. Đây là lòng dạ tốt hay xấu? Lúc chưa ở riêng, chúng ta ngồi ăn cơm chung một bàn, lão cô có thể ăn thịt, chúng ta đến cả tiểu Thất còn không được miếng nào, đây là lòng dạ tốt hay xấu?”

“… Không chỉ có hai chuyện này, phải nói thêm nữa. Bà nội lừa gạt chúng ta, để cho chúng ta nghe lời bà, không thể phản đối bà, bằng không chính là bất hiếu. Đã tới nước này rồi, mẹ, mẹ còn chưa nghĩ kĩ sao?”

“Mẹ đã nghĩ kĩ rồi, sao có thể nghĩ mãi mà không rõ chứ?” Trương thị cũng có chút ngượng ngùng, “Cũng có lúc là do thói quen. Sau này gặp chuyện như vậy, các con nhắc nhở mẹ là được.”

“Vâng.” Mấy hài tử đều cùng đáp ứng.

Liên Mạn Nhi lại cảm thấy may mắn lần nữa. Liên Thủ Tín và Trương thị dù có thật nhiều khuyết điểm nhưng họ có thể nghe người khác khuyên, nhất là không dùng quyền của cha mẹ, nghe được lời khuyên của các con, ưu điểm này quả thực rất đáng quý.

Có thể nói, nhà bọn họ giàu có, sống tốt như hôm nay là không thể không có công lao của ưu điểm này.

……

Nháy mắt cũng đã tới tháng chạp, Ngũ Lang dẫn người đi huyện thành một chuyến, mua vài thứ trở về, cũng mang theo xiêm y cả nhà đặt ở cửa hàng da lông về.

Quần áo mới xinh đẹp có ai mà không thích. Dù là Trương thị, đã là mẹ của bốn đứa con, mặc bộ đồ mới soi trước gương, trên mặt cũng ửng đỏ vui sướng.

“Đừng nói gì khác, đây là quy tắc vật quý phải đắt. Chưa nói đến đẹp, mặc áo này lên người vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp.” Trương thị vuốt lớp da lông mềm mại, cảm thán nói.

Nhưng cũng chỉ thử để xem có vừa không, Trương thị lại cẩn thận gấp vào cất đi, muốn giữ lại đến tết mặc lúc ở nhà tiếp khách hay đi dự tiệc.

Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi cũng thử xiêm y của riêng mình, hai tỷ muội vui mừng khôngcần phải nói, dù là Trương thị ở cạnh nhìn cũng cười sung sướng. Đây là loại cảm giác kiêu ngạo cùng vui mừng của người có con gái lớn.

“Đúng là người đẹp vì lụa.” Nhìn khuôn mặt xinh đẹp và dáng vẻ của hai khuê nữ được bộ đồ mới đẹp đẽ quý giá tôn lên, Trương thị từ đáy lòng nói.

“Theo mẹ thấy, mười dặm tám thôn quanh đây, không có khuê nữ nhà nào đoạn chính như hai khuê nữ nhà chúng ta.” Trương thị cao hứng trong lòng, còn lén nói với Liên Thủ Tín.

Liên Thủ Tín không nói chuyện, chỉ cười ngây ngô.

Vào tháng chạp, nhà Liên Mạn Nhi ngày càng bận rộn, mấy cửa hàng đều cần kết toán, tính toán lợi nhuận một năm, tiền lãi cho vay, trong nhà còn phải chuẩn bị đồ mừng năm mới, quà tặng mấy nhà thường qua lại. Lúc này, Liên Mạn Nhi không thể lười biếng, nàng và Ngũ Lang vào thành bận rộn mấy ngày, khi về mang theo không ít bao lớn bao nhỏ hàng hóa về theo.

Tết năm nay càng thêm sung túc hơn tết năm trước.

Đầu tiên, nhà Liên Mạn Nhi mua ba con dê, tám mươi cân thịt bò. Không chỉ để nhà mình ăn mà còn để tặng và dùng lúc mở tiệc. Pháo cũng mua không ít, những thứ đồ ăn, gà vịt thịt cá trứng, rau xanh, nước trái cây khác, các nàng hầu như không phải mua.

Trương thị còn dựa vào thực đơn Liên Mạn Nhi nói cho nàng, dùng lúa mạch làm kẹo mạch nha. Tiểu Thất ăn liền khen ngon. Trong những chuyện khiến Trương thị vui vẻ, không chuyện nào bằng việc bọn nhỏ thích đồ ăn nàng làm. Vì vậy, Trương thị tuyên bố, bánh mứt kẹo tết sẽ do nàng làm, bảo đảm ngon hơn mua bên ngoài.

Lợn tết tất nhiên cũng phải giết, năm nay, nhà Liên Mạn Nhi tính toán giữ lại hai con heo để giết lấy thịt ăn, còn lại cũng không bán cho cửa hàng thịt mà giữ lại toàn bộ, toàn bộ chuyển đến huyện thành cung ứng cho phòng bếp của tửu lâu Liên ký.

“Heo của mọi người cũng không nhỏ, muốn bán hay để ăn qua tết?” Hôm nay, Triệu thị và Liên Diệp Nhi tới chơi nhà Liên Mạn Nhi, nói về tính toán ngày tết, Trương thị liền hỏi Triệu thị.

“Cha Diệp Nhi nói đã thương lượng với Trương đồ tể ở trấn trên rồi, đều bán hết cho hắn.” Triệu thị liền nói, “Đến lúc đó lại mua mấy cân thịt từ cửa hàng để ăn tết.”

Đây là muốn bán cả ba con lợn, nhà mình không giết lợn tết. Cũng đúng, nhà nông không phải ai cũng giết lợn tết.

Lấy tình huống nhà Liên Thủ Lễ hiện tại, bọn họ có thể giết lợn tết nhưng Liên Thủ Lễ và Triệu thị đều sống rất tiết kiệm.

“Chúng ta ít người, cũng không ăn hết bao nhiêu thịt. Đều bán cho bớt việc. Đến lúc đó mua năm sáu cân thịt liền đủ ăn.” Triệu thị lại nói.

“Các muội muốn bán heo, người của thượng phòng chưa nói gì sao?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.

“Sao có thể chưa nói chứ. Mấy ngày trước, Nhị bá và Nhị bá mẫu còn thử thăm dò, khen heo nhà chúng ta mập mạp, còn hỏi năm nay lúc nào cha muội giết lợn tết, bọn họ đều ở nhà giúp một tay. Nói một mình cha muội khẳng định bận không chịu nổi. Bọn họ nhiều người, đều là nam giới.” Liên Diệp Nhi liền nói, “Muội thấy hai miệng ăn của bọn họ, còn cả Tứ Lang nhìn vài con heo nhà muội, hận không thể ăn sống luôn cho rồi.”

“Cái gì mà giúp một tay chứ, chính là muốn có một bữa cơm no đủ. Còn nói với cha muội nhớ giữ lại mấy cân thịt cho bọn họ.”

“Chuyện bán heo này, cha Diệp Nhi đã nói với lão gia tử. Lão gia tử gì cũng không nói, chỉ nói người nông dân, sống tiết kiệm một chút cũng đúng.” Triệu thị lại nói.

“Mạn Nhi tỷ, năm nay nhà tỷ có giết lợn tết không?” Liên Diệp Nhi lại hỏi Liên Mạn Nhi.

“Giết, còn giết hai đầu.” Liên Mạn Nhi liền gật đầu nói, nhà bọn họ khác nhà Liên Diệp Nhi, trong nhà có đứa ở, còn phải đi tặng lễ, mời khách, không giết lợn tết căn bản sẽ không đủ để ứng phó. “Diệp Nhi, tới hôm đó, muội và Tam bá, còn cả Tam bá mẫu đều tới sớm một chút.”

“Vâng.” Liên Diệp Nhi cũng không khách khí với Liên Mạn Nhi, thoải mái gật đầu. “Mạn Nhi tỷ, đến lúc đó các tỷ có mời người ở nhà cũ không?”

Nhà Liên Mạn Nhi giết lợn tết cũng phải mời khách, nhà Ngô Ngọc Quý, nhà Ngô Ngọc Xương, lão Hoàng, còn có đám người trong thôn như Lí Chính, lão Kim, những người này cũng phải mời

“Dự tính năm nay phải mời bốn bàn. Mấy người đọc sách ca quen phải đầy một bàn.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Còn chưa tính cả những người bên nhà cũ.”

“Đó là có mời hay không?” Liên Diệp Nhi liền hỏi, “Là mời ông bà nội hay là sao?”

Mời mọi người trong thôn nên không thể bỏ qua người của Liên gia.

“Chúng ta thương lượng, đều mời.” Liên Mạn Nhi liền nói. “Đến lúc đó ai tới ai không, chúng ta cũng không thể bắt ép.”

Liên Diệp Nhi gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

“Cuộc sống giàu có cũng có nỗi khổ của cuộc sống giàu có. Giống như chúng ta, nói không giết heo sẽ không giết heo. Không mời khách cũng không ai nói gì được.”

“Vậy cũng đúng.” Liên Mạn Nhi gật đầu, đừng nhìn Liên Diệp Nhi tuổi còn nhỏ, có đôi khi nàng cũng có suy nghĩ tương đối trưởng thành, đây chính là hài tử nhà nghèo sớm quản lý việc nhà. Ở phương diện này, Liên Diệp Nhi cũng không có gì khác mấy tỷ muội nhà nàng.

Trước khi giết heo một ngày, Liên Thủ Tín đích thân tới nhà cũ mời mọi người hôm sau đều tới đây.

Kết quả, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Liên lão gia tử liền dẫn theo Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Kế Tổ, Nhị Lang, Tứ Lang, Lục Lang tới.

Nhà Liên Mạn Nhi giết heo, có đứa ở làm là đủ rồi, cũng không cần bọn họ hỗ trợ, Liên lão gia tử vẫn kiên trì dẫn theo con cháu tiến lên giúp một tay mới bằng lòng vào nhà ngồi.

Hôm nay nhà Liên Mạn Nhi mời nhiều người, mọi người thấy Liên lão gia tử liền sôi nổi tiến lên hỏi thăm, Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa thì bị lạnh nhạt bỏ sang một bên.

Chọn tập
Bình luận