Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 89: Rau hoa hẹ

Tác giả: Nhược Nhan
Chọn tập

Edit: Rabitdễthương Beta: Sakura “Mạn Nhi ah, các cháu đã đi chợ trở về rồi hả?” Liên Thủ Lễ chất phác theo sát mấy người Liên Mạn Nhi chào hỏi, “Cái này,bà nội cháu nói rau hẹ đã chết, phải xúc đi rồi.”

Liên Thủ Lễ mang theo đồ hốt phân ở bên trong đều là rau hẹ, cầm cái xẻng trực tiếp xúc xuống đất. Rau hẹ là loại rau xanh thông thường của nông thôn, có thể dùng để ăn sống. Liên gia trồng ba luống rau hẹ, mỗi khi đến mùa thu rau hẹ trải qua một quý, đều giống như vậy, dùng xẻng xúc rau hẹ lên. Mà gốc rau hẹ lưu trong đất, mùa xuân năm sau, trải qua một trận mưa, sẽ sinh trưởng ra rau hẹ mới.

Bất quá, hiện tại xúc rau hẹ dường như hơi sớm. Liên Mạn Nhi nhỏ một nắm rau hẹ, quả nhiên có dấu vết bị sâu trùng cắn. ở thời đại này không có thuốc hóa học, rau hẹ lại dễ bị sâu ăn, chút côn trùng cũng không tính chuyện gì.

“Tam bá, có phải là hơi sớm một chút hay không, côn trùng cũng không nhiều.” Liên Mạn Nhi còn nghĩ muốn ăn rau hẹ trứng tráng, rau hẹ nhân bánh, rau hẹ hộp ….

“Bá cũng là nói như vậy, nhưng bà nội cháu lại muốn hiện tại xúc.” Liên Thủ Lễ trung thực mà nói.

Việc nhà Liên gia, đều là Chu thị định đoạt. Chu thị nói đúng là đúng, không đúng cũng là đúng, ngoại trừ Liên lão gia tử, người khác đều không có quyền hạn nghi vấn. Nếu ai hơi chút lộ ra ý kiên bất đồng, thì sẽ chờ đợi nghênh đón trận mưa to gió lớn của Chu thị.

“Tam bá, đừng xúc hết, chừa cho nhà cháu một chút.” Liên Mạn Nhi đối với Liên Thủ Lễ nói. Không có tủ lạnh, rau hẹ không thể để lâu, nhưng sau khi cắt bỏ, đặt ở nơi râm mát , ăn được hai ngày là không có vấn đề gì.

“Tam thẩm cháu đã chọn cái tốt, đưa cho mẹ cháu rồi.” Liên Thủ Lễ nói. Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín tính tình hợp nhau, trong bốn huynh đệ, hai người bọn họ tốt nhất. Mà Trương thị và mấy đứa trẻ con Liên Mạn Nhi đối với Triệu thị và Liên Diệp Nhi chiếu cố khắp nơi. Từ khi ở riêng đến nay, quan hệ hai phòng của bọn họ càng thân mật.

“Vậy đa tạ Tam thẩm rồi.”

“Đa tạ cái gì, đều là người một nhà. Các cháu mau trở lại phòng a. Đi cả buổi, cha và mẹ cháu mới vừa rồi còn nhắc tới đó.” Liên Thủ Lễ nói.

“Dạ.” Liên Mạn Nhi đáp ứng, nhìn xem Liên Thủ Lễ mang theo đồ hốt phân hướng ngoài cửa đi. Trong lòng vẫn là cảm thấy đem những rau hẹ kia ném đi như vậy, thật là đáng tiếc. Nhưng không có tủ lạnh. Cho dù có tủ lạnh, đồ ăn này cũng không thể giữ quá lâu.

“Tam bá, bá chờ một chút.” Liên Mạn Nhi đột nhiên trong lòng khẽ động, gọi Liên Thủ Lễ lại.

“Còn có chuyện gì?” Liên Thủ Lễ đứng lại hỏi Liên Mạn Nhi.

“Tam bá, những rau hẹ này ngài xúc xuống đừng ném, đều cho cháu.” Liên Mạn Nhi đối với Liên thủ lễ nói.

“Mạn Nhi, cháu muốn làm gì. Bá đã giữ lại cho nhà của cháu, đủ ăn hai ba ngày rồi.” Liên Thủ Lễ khó hiểu nói.

“Tam bá, bá cũng đừng quản, dù sao bá đem những rau hẹ này đều cho cháu là được. Cháu cần dùng.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Vậy được.” Liên Thủ Lễ gật đầu đáp ứng.

“Tam bá, vậy bá đem xẻng xúc rau hẹ, đặt dưới bệ cửa sổ là được.”

Liên Mạn Nhi trong lòng có ý định, dặn dò Liên Thủ Lễ xong, liền vội vàng cùng mấy người Liên Chi Nhi hướng Tây Sương phòng đến.

“Thế nào đi cả buổi, không phải đã nói rồi sao, đậu phộng không bán được, thì mang về cho chúng ta ăn.” Trương thị thấy mấy người con trở về, thở dài một hơi, đồng thời không nhịn được oán giận nói, “Các con nếu không trở lại. Mẹ và cha con phải đi tìm các con rồi…”

Trương thị ngồi ở giường, còn đang thay xiêm y đi ra ngoài, xem ra thật sự là đang định đi ra cửa tìm bọn họ. Thân thể Trương thị sớm đã khỏe rồi, nếu không phải Liên Mạn Nhi kiên trì muốn bà nằm nghỉ thêm ba mươi ngày, bà đã sớm ra đồng làm việc.

“Ngũ Lang, khóe miệng con sao lại bị thương thế?” Trương thị đột nhiên phát hiện trên mặt Ngũ Lang bị thương, lập tức dừng oán trách lại, vội vàng mà hỏi thăm.

“Con…” Ngũ Lang gãi gãi đầu, có chút không biết nên nói như thế nào cho tốt.

Liên Thủ Tín cũng phát hiện trên cổ Tiểu Thất có dấu ngón tay, lập tức liền từ trên giường bước xuống.

“Chuyện gì xảy ra, ai bắt nạt các con hả?” Liên Thủ Tín vội hỏi. Ngũ Lang và Tiểu Thất bị thương, xem xét chính là bị người tổn thương. Liên Thủ Tín biết rõ tính tình trẻ con nhà mình, bọn họ sẽ không đi trêu chọc người khác, như vậy, chỉ có thể là bị người khác bắt nạt.

“Cha, mẹ, hai người trước đừng có gấp.” Liên Mạn Nhi thấy Liên Thủ Tín và Trương thị đều thay đổi sắc mặt, vội vàng khoát tay nói, “Cha mẹ xem, chúng con bây giờ không phải đều thật tốt đấy sao… . Là có chút chuyện…”

Mấy đứa trẻ con ngươi một lời ta một câu, đem chuyện xảy ra ở trấn trên toàn bộ nói cho Liên Thủ Tín và Trương thị biết. Đương nhiên Liên Mạn Nhi che giấu chuyện nàng đã sớm quen biết Trầm Lục.

Liên Thủ Tín cùng Trương thị nghe xong, Trương thị ôm chầm Ngũ Lang và Tiểu Thất, kiểm tra một phen, thấy không có gì quá nghiêm trọng, mới thả lỏng tâm tình xuống.

“Không thể tưởng được có chuyện như vậy, may mà có Lục gia xử sự công đạo.” Trương thị nói.

“Đậu phộng không có bán đi toàn bộ, Mạn Nhi đem phần còn lại cho Trầm Lục gia, Trầm Lục gia đáp lễ lại cho chúng ta.” Ngũ Lang liền đem túi trên lưng mở ra bỏ lớp cỏ bên trên đi, lộ ra hộp lễ vật bên trong.

Là Liên Mạn Nhi sợ mang theo hộp lễ vào thôn quá mức gây chú ý, sợ người hỏi han, vừa ra khỏi trấn, bọn họ đã nhổ chút cỏ, che hộp lễ lại, mang trở về.

Liên Mạn Nhi đem hộp lễ để trên giường gạch, rồi cho Trương thị cùng Liên Thủ Tín xem.

“Ai ôi!!!, những…này…” Trương thị ngón tay chỉ vào những xích đầu đỏ thẫm khắp nơi toàn vàng nhẹ nhàng sờ sờ, “Cái này đều là đồ vật của nhà giàu.”

“Cũng không phải.” Liên Thủ Tín cũng nói.

“Mẹ, những vật này, mẹ trước thu lại a.” Liên Mạn Nhi chỉ đem hai lá bạc cầm lên, cất vào trong tủ chén, khóa lại, còn những vậy khác, đều giao cho Trương thị.

“Ừ, hai thước xích đầu này trước hết lưu lại.” Trương thị nói. Người nông thôn, nếu là mặc xiêm y làm từ xích đầu như vậy, thì quá chói mắt rồi.”Còn lá trà …”

“Lá trà để lâu, hương vị sẽ không tốt.” Liên Mạn Nhi nói.

“Đây nhất định là trà ngon, ông ngoại bọn nhỏ không phải thích uống trà sao, đợi hai ngày nữa, tìm người mang hộ đến cho ông ngoại bọn nhỏ.” Liên Thủ Tín nói.

Liên Thủ Tín có thể chủ động nghĩ như vậy, Trương thị cảm thấy trong lòng đặc biệt thoải mái.

“Còn cây quạt này, người nông thôn, cũng không ai dùng.” Trương thị nhìn chuôi quạt giấy nói.

Liên Mạn Nhi liền đem cây quạt lấy ra, mở ra nhìn coi, phía trên là tranh sơn thủy. Liên Mạn Nhi cũng không hiểu tranh, chỉ cảm thấy nét vẽ tiêu sái, kết cấu đại khí, nếu không phải đồ tốt, Trầm Lục cũng sẽ không lấy ra làm lễ vật rồi.

“Cây quạt này ah, con chính mình giữ lại, về sau, khẳng định hữu dụng.” Liên Mạn Nhi đem cây quạt cẩn thận để vào trong hộp lễ, nói ra. Trong lòng nàng có một ý định, bất quá hiện tại còn không có quyế định, cho nên sẽ không có nói ra.

Trương thị cất hộp lễ, Liên Mạn Nhi lại đem những đồ vật mua được đều cho Trương thị nhìn.

“Tổng cộng bán đi 240 văn tiền, chúng ta thật cao hứng, nên đã tiêu hết.” Liên Mạn Nhi cười hì hì nói.

Nhìn thấy mấy đứa trẻ con nhà mình kiếm được tiền mua đồ vật trở về, Trương thị so với việc nhìn thấy hộp lễ càng thêm vui vẻ.

Bởi vì có mua bánh bao về, giữa trưa cơm cũng không cần làm, người một nhà vừa ăn bánh bao, vừa nói chuyện.

“Mẹ, đêm nay chúng ta hầm gan với xương đi.” Liên Mạn Nhi cùng với Trương thị thương lượng.

“Tốt.” Tiểu Thất không đợi Trương thị nói chuyện, liên tục không ngừng mà gật đầu.

“Tiểu quỷ thèm ăn.” Trương thị sờ đầu Tiểu Thất, cũng gật đầu đáp ứng, “Buổi tối mẹ sẽ làm cơm.”

“Mẹ bọn nhỏ làm món gan tiêm là ngon nhất.” Liên Thủ Tín nói.

“Vậy buổi tối, ta sẽ đợi nếm thử tay nghề của mẹ.” Liên Mạn Nhi nói.

“Mạn Nhi, rau hẹ này bá đều đặt đây cho cháu.” Lúc này chợt nghe tiếng Liên Thủ Lễ ở bên ngoài cửa sổ nói.

“Dạ, cháu đã biết.” Liên Mạn Nhi vội vàng đáp .

“Rau hẹ gì?” Trương thị hỏi Liên Mạn Nhi.

“Con nói rau hẹ Tam bá xúc xuống đều cho con.” Liên Mạn Nhi nói.

“Vậy cũng già không ít, vừa rồi Tam thẩm con đã chọn hai bó non đưa tới cho ta, đủ ăn rồi. Những rau hẹ kia đều già rồi.” Trương thị nói.

“Mẹ, mùa đông không phải muốn làm dưa chua sao?” Liên Mạn Nhi hỏi, mùa đông ở đây rét lạnh, cũng không có rau cải tươi, rau xanh chỉ có cải trắng, khoai tây. Liên gia trồng rất nhiều cải trắng, trong đó không sai biệt lắm có một nửa là định muối dưa chua.

“Đúng vậy a.”

“Mẹ, bông hẹ ta có thể hầm cách thủy không?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.

“Bông hẹ, bông hẹ gì, Mạn Nhi con nói là rau hẹ chết?” Trương thị khó hiểu nói.

Liên Mạn Nhi cũng hiểu được, ở đây không có thói quen dùng bông hẹ.

Bông hẹ là đồ tốt, thực tế cùng dưa chua có thể nói là tuyệt phối. Mặt khác, ăn lẩu dê, cũng không thể thiếu bông hẹ.

“Mẹ, bông hẹ này, con đã nghe Trầm Khiêm nói có thể dùng được.” Liên Mạn Nhi chỉ có thể nói như vậy, rồi đem bông hẹ là cái gì cùng Trương thị nói sơ qua một lần.”Chúng ta trước làm một hộp, mẹ sẽ hiểu.”

Làm bông hẹ phải dùng loại già, chỉ dùng muối, không cần gia vị khác.

“Những rau hẹ này nếu ném đi, cũng đáng tiếc. Đi, ta làm bông hẹ.”

Cả nhà đều là người chịu khó, nói làm liền làm.

Trước muốn làm sạch rau hẹ, đem lá vụn và bị côn trùng cắn ngắt xuống hết, có sâu nhỏ thì phải đem sâu nhỏ cầm ra. Sau đó chính là tẩy trừ, phải rửa sạch sẽ, hong khô hơi nước, cắt thành đoạn ngắn. Sau đó, bỏ vào trong bình sạch, đồng thời cho thêm muối, tỏi băm vào trộn đều, cho đến khi muối và rau hẹ hòa chung thành hỗn hợp.

Kỳ thật bông hẹ, chính là tương hẹ a, Liên Mạn Nhi giật mình hiểu ra.

Mấy người phân công nhau làm việc, Liên Thủ Tín phải chịu trách nhiệm cung ứng nước, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất phụ trách hái rau hẹ, Liên Chi Nhi phụ trách rửa rau hẹ, Trương thị kỹ thuật xắt rau tốt, bà phụ trách cắt, sau đó đảo rau hẹ chính là Liên Thủ Tín và Ngũ Lang làm. Triệu thị và Liên Diệp Nhi thấy, cũng tới hỗ trợ.

“Rau hẹ này đều già rồi, nhìn thân cây hẹ này, lại lưu vài ngày, rau hẹ sẽ chết hết.” Triệu thị nói.

“Đừng nhìn thân, muốn bông hẹ đủ vị, phải dựa vào nó.” Liên Mạn Nhi nói.

“Vợ lão tam, con tới.” Chu thị đứng ở trên cửa phòng hô.

Triệu thị vội vàng để rau hẹ trong tay xuống, cùng Chu thị tiến vào phòng trên, Liên Diệp Nhi lo lắng cho Triệu thị, cũng đi theo.

Một hồi công phu, chỉ nghe thấy phòng trên truyền ra tiếng tức giận mắng chửi của Chu thị.

Chọn tập
Bình luận