Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 677: Giao phong

Tác giả: Nhược Nhan
Chọn tập

Edit: Nora

Không ngờ Liên lão gia tử ở ngay trước mặt con cháu đánh bà một bạt tay. Vợ chồng đồng cam cộng khổ nhiều năm như vậy, bà vì ông sinh dưỡng con cái, bà vì ông làm lụng vất vả, sau này cũng đã dần dần áp chế được ông.

“Oa… a…” Chu thị gào khan một tiếng, nhào người tới trên người Liên lão gia tử, tựa như người điên vừa liều mạng vung tay đánh lung tung vừa mắng chửi khàn cả giọng.

Đây là lần đầu tiên hai lão nhân đánh nhau lợi hại như vậy, người trong phòng đều sửng sốt một buổi, sau đó mới phản ứng được mà tiến lên can ngăn.

Nhưng mọi người chưa kịp kéo Chu thị ra, Liên lão gia tử đã giáng thêm một cái tát nữa làm Chu thị té nhào về phía sau.

Người một nhà ai nấy cũng đều khiếp sợ nhìn gương mặt âm trầm của Liên lão gia tử, tựa hồ như ngay tức khắc trời sẽ mưa. Trong trí nhớ của mọi người, đây là lần đầu tiên Liên lão gia tử hạ nặng tay như vậy đối với Chu thị.

Hiển nhiên Chu thị cũng bị dọa sợ, mãi cho đến khi bị người kéo ra khỏi Liên lão gia tử bà mới phản ứng được.

Mặc dù trong lòng bị dọa sợ một chút nhưng Chu thị là một người cho dù thua người cũng không chịu thua trận. Bà không hề bổ nhào về phía Liên lão gia tử nữa mà vùng vẫy muốn đâm đầu vào tường, bị người lôi kéo không đụng tường được, bà dứt khoát cúi đầu, mạnh mẽ hướng đầu tới giường đất đập đầu.

Nhà nông ở Tam Thập Lý Doanh Tử đều dùng gạch vuông (dùng đất đấp thành khối phơi nắng chứ không nung) để xây giường ở trong phòng, phía trên chỉ trãi một tầng chiếu cỏ lau, giường như vậy rất là cứng rắn. Mấy người lôi kéo Chu thị nhất thời không kéo kịp, đầu của Chu thị đập vào giường đất ngay tức khắc liền sưng tấy lên.

“Không phải là muốn cho ta chết đi sao?. Không cần ông phải đánh, ta tự mình chết đây, ta đụng chết đi các ngươi đều sẽ yên tâm…… . Hận ta không thể chết sớm một chút a, lòng dạ hiểm độc, ngâm nước thối rữa, lòng lang dạ sói…” tóc tai Chu thị rối bời vung vẩy hai tay mà điên cuồng vừa gọi vừa mắng.

Tình hình Liên lão gia tử bên kia cũng không được khá hơn, tóc của ông bị Chu thị kéo rối loạn, trên mặt cũng bị cào rách chảy ra vài vết máu. Trong đó có một vết ngay sát khóe mắt, nếu là lệch sang bênh cạnh một chút, mắt của Liên lão gia tử ắt phải thụ thương.

Vốn là trước đây nếu gặp phải tình hình tương tự như vầy, Liên lão gia tử cũng chỉ bất đắc dĩ nói mấy câu rồi tránh đi ra ngoài. Nhưng hôm nay Liên lão gia tử rõ ràng cũng đã tức giận.

Liên lão gia tử không có cách nào không vội cũng không thể lại tiếp tục dung túng Chu thị. Chu thị không hiểu chuyện, không thấy rõ cục diện trước mắt, vẫn bá đạo như cũ mà tùy hứng hành sự. Nhưng Liên lão gia tử thì thấy rõ, ông biết lần này bất luận như thế nào cũng không thể tùy ý Chu thị cáu giận, bởi vì như vậy rất có thể sẽ tạo thành hậu quả tai hại.

“Các ngươi đều buông bà ấy ra, mặc kệ bà, bà muốn đi tìm cái chết thì để bà chết đi.” Liên lão gia tử cao giọng nói, trong giọng nói như trước mang theo tức giận, nhưng đồng thời cũng mang thêm tia băng lãnh mà ổn định.

Lão gia đích thật hạ quyết tâm rồi. Người cả phòng đều không hẹn mà cùng nghĩ.

Chu thị đang bị người lôi kéo, nghe xong những lời này của Liên lão gia tử cũng lập tức im bặt, không thể tin quay đầu nhìn lại Liên lão gia tử.

Liên lão gia tử mặt lạnh, cũng không nhìn đến Chu thị.

“Liên Phương. Tốt. Liên Phương, ông tàn nhẫn, cũng là ông tàn nhẫn a. Trong cái nhà này ông mới là lang sói nhất a.” Chu thị dùng lòng bàn tay lau mặt một cái, lau đến một tay toàn nước mắt nước mũi mới lấy từ vạt áo ra một cái khăn tay to bằng bàn tay xoa xoa tay, sau đó đem một khăn tay giống vải rách ném một cái, “Ông muốn cho ta chết, ta càng không cho ông được như ý. Có năng lực thì ông đến bóp chết ta đi…”

Chu thị hướng Liên lão gia tử kêu gào, tuy rằng trung khí mười phần như trước nhưng nhìn Chu thị làm ầm ĩ, người hiểu bà không khó nhìn ra được lúc này Chu thị không có gì lo lắng.

Cũng chỉ có Liên lão gia tử chân chính bộc phát ngoan tâm mới có thể thật sự áp chế được Chu thị.

“Hồ đồ. Bà thật là người hồ đồ, bốn sáu gì cũng không hiểu, nói với bà thế nào cũng chỉ phí công.” Liên lão gia tử vô cùng đau đớn nói.

Trong chuyện này của Liên Lan Nhi, ở Liên gia cũng chỉ có mình Ngũ Lang mới có năng lực xử lý. Dù cho Liên Thủ Tín đứng ra cũng không nhất định có tác dụng. Hiện tại Liên Thủ Tín và Ngũ Lang không ở nhà, bên này lại đi bức bách Trương thị, đây không phải nói rõ muốn ầm ĩ cho mọi chuyện đến ngõ cụt sao ?

Nếu như Liên Thủ Nghĩa cũng thực sự nghe mệnh lệnh của Chu thị mang theo vợ và nhi tử tới Tứ phòng làm ầm ĩ chứ không phải là kéo Trương thị sang đây, vậy sẽ tạo thành dạng hậu quả gì? Mặt mũi cả nhà còn muốn hay không?. Còn muốn sau này Ngũ Lang nhận bọn họ là người thân sao?Liên lão gia tử hầu như có thể tưởng tượng được nếu như loại chuyện này thực sự xảy ra, mọi người sẽ chỉ sau lưng bọn họ mà mắng thế nào ?

Bọn họ còn có thể sống ở trên đời này nữa sao?

Chu thị còn ngại danh tiếng của bà chưa đủ thối sao? Trước đây, có thể còn có người bởi vì Chu thị già rồi, bởi vì bà là trưởng bối, là mẹ chồng mà không nói bà chút gì, nếu Liên Thủ Nghĩa thật sự xông tới nhà Liên Thủ Tín, diễu võ dương oai đi bắt Trương thị, như vậy Chu thị thành thứ gì?

Ông thở gấp một hơi, nếu như không ngăn cản, ông sẽ thành thứ gì?

“Bà cho là ta không muốn bóp chết bà sao?” Liên lão gia tử rốt cục cũng nhìn rõ tình cảnh, trừng mắt nhìn Chu thị, “Ta không cần tự tay bóp chết bà, người ta chỉ cần dùng chút nước bọt cũng có thể làm bà chết đuối. Bà còn chê bà tạo chưa tạo nghiệt đủ? Bà nghĩ bà tạo nghiệt, có báo thì cũng sẽ báo ở những người nào cũng không liên hệ đến trên người bà, sẽ không báo trên người một mình bà?.”

Lời Liên lão gia tử còn chưa dứt, Chu thị đã oa một tiếng khóc lên.

“Ông đục khoét tim ta, ông đục khoét tim ta a, ông trời nhìn xuống mà xem, ta là vì ai…”

Chu thị nghe tới những lời của Liên lão gia tử, mỗi câu như đâm vào tim, như là từng đao từng đao sắc bén, đao đao đâm vào lòng của bà. Sinh trưởng ở niên đại này, Chu thị cho dù tùy hứng, bá đạo, miệng nói cứng rắn, nhưng trong lòng cũng giống như mọi người, đều là tin tưởng nhân quả báo ứng.

Giờ này khắc này, Chu thị khóc lóc tê tâm liệt phế, bà nghĩ tới ai, nghĩ tới điều gì, trong lòng tất cả mọi người cũng biết rõ.

Thấy Chu thị khóc cơ hồ như tê liệt, Liên lão gia tử quay đầu đi, không tiếng động thở dài.

” Đúng vậy. Là ta vô dụng. Bà tốt hơn sao?. Nuông chiều thành tính tình dạng này. Không bớt lo, từng đứa một, cũng không để cho người ta bớt lo a.” Liên lão gia tử thì thào nói nhỏ.

“Lão Tứ và Ngũ Lang đều không ở nhà, một nhà vợ lão Tứ tuân thủ nữ tắc, bà còn cưỡng cầu người ta dạng gì nữa? Bà muốn ra đường mắng chửi, bà vỗ vỗ lương tâm bà đi, bà có gì mà đi mắng chửi nhà người ta? Khi bà đi ra chửi rủa, người ta sẽ chê cười ai? Rồi thì nhà chúng ta chuyện trong trong ngoài ngoài còn có người nào mà không biết. Bà đi nghe một chút danh tiếng bà bên ngoài có bao nhiêu tốt?” Liên lão gia tử tựa hồ là lẩm bẩm, lại tựa hồ là răn dạy Chu thị.

“Cũng chính là lại để cho người khác thấy thêm một truyện cười của chúng ta. Lão Tứ và Ngũ Lang không ở nhà, liền vợ lão Tứ cùng mang theo hai đứa cháu gái ở nhà, vợ Lão Tứ cũng thể hiện ra là đang bệnh, bà lại sai lão Nhị đi qua, còn bảo bất luận thế nào cũng phải đem người chộp tới, bà nghĩ bà là ai a, bà là tổ tông hả? Còn là Diêm vương gia? Chuyện này như vậy là đẹp mặt lắm sao? Cột sống bà không sợ người ta chỉ vào mắng cho nát vụn hả? Bà đem cái nhà này, đem mấy hài tử này đều phải gặp tai họa xong, bà mới yên tĩnh đúng không?”

“Bà nghĩ cả nhà Lão Tứ khắp nơi đều nhường bà, thì đó là bà uy phong, bà bá đạo, người ta sẽ sợ bà a? Bà không biết xấu hổ nhưng người ta còn muốn mặt mũi, người ta đều coi bà như hài tử lôi kéo đòi ăn bánh thôi. Bà còn suy nghĩ gì? Ở trong mắt ngoại nhân, bà chính là người xấu, như hí kịch làm trò bêu xấu trên sân khấu. Ta dạy không nổi người như bà. Đồ bà già hồ đồ bốn sáu không biết.”

Không thể không nói, Liên lão gia tử đích thị là người hiểu rõ Chu thị nhất, cho nên lúc này ông không hề lưu lại mặt mũi mà mắng Chu thị từng lời từng chữ thấu tận thịt, tận ba phần xương.

Ngôn ngữ từ lúc được sáng tạo ra đã có nhiều loại công dụng phức tạp. Ngôn ngữ cũng có thể làm hung khí, so với bất kì loại đao kiếm nào trên thế giới này cũng sắc bén không kém. Ngôn ngữ hoàn toàn có thể làm được việc giết người mà không thấy máu.

Liên lão gia tử và Chu thị có thể làm phu thê, nghĩ đến cũng là một loại túc thế nhân duyên. Nói thí dụ như đang lợi dụng phương diện này của ngôn ngữ, từ rất lâu rồi hai người đều là lực lượng ngang nhau. Mà hôm nay có thể thấy rõ ràng Liên lão gia tử cao tay hơn, mà đâu chỉ cao hơn một bậc.

“Ta không phải người, ta không có mặt mũi, ta chết, để ta chết đi a.” Từ đầu mặt mũi đến tứ chi, da thịt đều bị đâm đến da tróc thịt bong, tim cũng bị cắm dao nhỏ, Chu thị giùng giằng muốn tìm cái chết, kết quả một chút sức lực cũng không có bắt đầu thở gấp, nghiêng ngả hai bên trái phải một chút liền ngất lịm đi.

Mọi người bước lên phía trước, vừa kêu vừa ấn huyệt nhân trung, vuốt vuốt lưng, ấn ấn ngực. Trong đó dĩ nhiên Liên Lan Nhi là lo lắng nhất. Sự tình phát triển đến nước này, vô luận như thế nào nàng cũng không ngờ tới. Chu thị không thể xảy ra việc gì được, nếu như Chu thị có chuyện thì chuyện nhờ vả của nàng càng thêm khó giải quyết.

Chu thị cưng chiều nàng, nghe lời nàng, có thể vì tư tâm của nàng mà cố tình đi gây sự, nhưng Liên lão gia tử thì không phải vậy.

“Nương a, nương tỉnh tỉnh a, nương bị làm sao vậy?.” Liên Lan Nhi khóc ròng nói: “Nhanh lên gọi lang trung a.”

Liên Lan Nhi nói thỉnh lang trung cho Chu thị, nhưng người trong phòng không có một ai di chuyển.

“Bà ấy nháo thế này cũng không phải một lần hai lần, nhà nông thì có bao nhiêu quý giá mà hở một chút là mời lang trung về. Một năm rưỡi nay, lang trung đều đã thành người nhà chúng ta. Còn ngại lão Liên gia chưa đủ mất mặt.” Liên lão gia tử mở miệng nói.

Liên lão gia tử nói mất mặt, nhưng lại nói riêng lão Liên gia mất mặt.

Liên Lan Nhi nhất thời câm họng, nàng thật nhanh liếc mắt nhìn Liên lão gia tử một cái, thấy Liên lão gia tử mặt lạnh cứng rắn, trong lòng nàng nhất thời trống rỗng, không dám nói chuyện thỉnh lang trung nữa, đi qua vừa bóp người Chu thị vừa lo lắng kêu gọi.

Có lẽ là bị bóp đau, sau một hồi, Chu thị rốt cục từ từ tỉnh dậy, nhưng ánh mắt dại ra, trong miệng lẩm bà lẩm bẩm không biết đang nói cái gì.

Đây là… Bị đả kích thê thảm, thần trí mơ hồ, trở thành người ngốc sao?

Người cả phòng hai mặt nhìn nhau.

“Đây là làm sao thế này?” Liên Lan Nhi cũng choáng váng, chuyện phải cứu Kim Tỏa và cha Kim Tỏa căn bản còn không có manh mối, Chu thị lại thành cái dạng này.

“Ngốc thì tốt, bớt lo, chung quy cũng không để cho bà thiếu một chén cơm.” khuôn mặt Liên lão gia tử uể oải, ông trầm ngâm nhìn Chu thị một chút, nhẹ giọng nói.

Tưởng thị ngồi ở trên kháng lo lắng nhìn Liên lão gia tử một chút, lại nhìn Chu thị một chút. Nếu như Chu thị thực sự ngốc, chưa hẳn không phải là chuyện tốt. Nhưng mà Chu thị thực sự ngốc sao?

Liên Lan Nhi ôm Chu thị khóc lóc kể lể một hồi, Chu thị vẫn còn dáng vẻ đó. Trong lòng Liên Lan Nhi nóng như lửa đốt, nàng buông Chu thị ra, quỳ gối bò đến trước mặt Liên lão gia tử.

“Cha, van cầu người…”

Chọn tập
Bình luận
× sticky