Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 992: Thu lưới

Tác giả: Nhược Nhan
Chọn tập

Trương thị rất để ý đến đồ ăn thức uống của mấy hài tử, không chỉ Liên Mạn Nhi, mà cả Ngũ Lang và tiểu Thất, chỉ cần là từ bên ngoài trở về thì Trương thị đều sẽ chuẩn bị đầy đủ nước trà với nhiệt độ thích hợp, thêm cả điểm tâm mới mẻ lót dạ. Nếu như bọn nhỏ nói muốn ăn thứ gì, Trương thị sẽ vô cùng vui vẻ tự mình xuống bếp. Bà cũng không cho chuyện như vậy là vất vả, ngược lại, bà cảm thấy đây là một loại hạnh phúc.

Mặc dù bà không khôn khéo tài cán gì, rất nhiều chuyện bên ngoài bà đều không biết đến. Nhưng ở trong nhà này, bọn nhỏ cần bà, bà sẵn lòng làm chút việc cho chúng.

“Mẹ, sau khi con đi, có phải Viêm đạo bà tới hay không?” Liên Mạn Nhi bưng chén trà, nhưng không lập tức uống hết mà hỏi Trương thị trước.

“Ừ, có tới.” Trương thị gật đầu nói. Viêm đạo bà đã tới, trong nhà này người nào cũng đều nhìn thấy, coi như là Trương thị có lòng muốn giấu giếm, cũng không giấu được.

“Gấp gáp hỏi bà ấy làm gì, con cứ uống trà trước đi đã. Hiện tại trời lạnh, nước trà mau nguội, chốc nữa lạnh tanh cho xem.” Trương thị chỉ nói một câu như vậy, vội thúc giục Liên Mạn Nhi.

Đừng thấy chỉ là một chén trà nho nhỏ, đây cũng là tâm ý của người làm mẹ như Trương thị. Trong lòng Liên Mạn Nhi suy nghĩ muốn hỏi Trương thị cũng không phải chuyện nhất thời, liền nâng chung trà lên uống một hớp.

“Con thấy sao?” Trương thị nhìn Liên Mạn Nhi uống trà, thần sắc trên mặt càng thêm nhu hòa. “Trà hôm nay có ngon không?”

“Cũng không tệ lắm.” Liên Mạn Nhi thấy Trương thị hỏi như vậy, lại uống thêm một hớp: “Mẹ à, trà hôm nay có gì đặc biệt sao ạ?”

“Là do hôm nay cha con đi thôn trang. Vừa sai người trở về nói nước giếng trên núi nhỏ ở thôn trang rất ngọt, cố ý sai người chuyển về hai thùng. Mẹ nếm thử rồi, không giống nước ở quê nhà chúng ta. Ngày thường đều nghe các con nói cách pha trà thơm ngon, ta liền sai người chuẩn bị cho mấy người các con.”

“Dạ” Liên Mạn Nhi dạ một tiếng, đặt chén trà xuống.

“Mới rồi Thiện Hỷ về, có nói con ở bên Trầm gia ăn cơm, thế nào mà giờ đã trở lại rồi? Có chuyện gì sao?” Không đợi Liên Mạn Nhi hỏi tiếp, Trương thị đã cướp lời trước.

“Vâng.” Liên Mạn Nhi gật đầu: “Mẹ, lúc nãy Viêm đạo bà nói gì với người vậy ạ?”

“Cũng không nói gì.” Trương thị suy nghĩ một chút, liền nói.

“Mẹ, ngày ngày con đều nói với mẹ rồi, chúng con là ruột thịt, hay bà ta là ruột thịt của mẹ? Bà ta nói gì với mẹ, người còn không chịu nói cho con biết.” Liên Mạn Nhi nổi giận.

“Xem con kìa, đứa nhỏ này nói gì đấy. Chuyện này còn phải hỏi sao, bà ấy có thế nào cũng không bằng địa vị các con trong lòng mẹ.” Trương thị liền nói, tiếp theo lại nghĩ một lúc, xong mới nói: “Ban nãy bà ấy đến quả thật là có chuyện.”

Trương thị nói như vậy xong liền lấy một bao nhỏ trong tay áo ra. Đó là một chiếc khăn sạch bao thành một gói nhỏ. Trương thị mở khăn ra cho Liên Mạn Nhi xem.

“Bà ta đưa cho mẹ thứ này.” Trương thị nói cho Liên Mạn Nhi biết.

Liên Mạn Nhi nhận lấy khăn từ tay Trương thị, cẩn thận giữ thuốc viên trên chiếc khăn. Thuốc viên kia lớn bằng hạt nhãn, trắng noãn bóng loáng.

“Đây là…” Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị.

“Nghe nói là tiên dược. Ban đầu là người khác cầu nhưng không thể đến nhận, liền đưa tới cho ta, nói tặng con.” Trương thị liền nói: “Trước khi ra về còn nói với ta mấy lời, nào là tiểu thiếp… sinh con trai…”

“Còn bảo mẹ len lén cho con ăn. Không được để con biết.”

Liên Mạn Nhi đánh giá thuốc viên trong tay một hồi, mới ngẩng đầu lên, nhìn Trương thị cười.

“Mẹ, sao mẹ không nghe lời bà ta, len lén cho con ăn thứ này?” Liên Mạn Nhi cười hỏi Trương thị.

“Xem ta là người ngốc sao!” Trương thị quở mắng Liên Mạn Nhi một câu, rồi đáp: “Mẹ và Tam bá mẫu con đều đã trải qua cảnh làm dâu như thế rồi, cũng đã sinh con dưỡng cái, trải qua hết rồi. Không nên để ý nhiều như vậy, có một số việc không thể nói được, cái gì chúng ta cũng có thể cho qua. Con chỉ là một tiểu cô nương, sao mẹ có thể tùy tiện cho con ăn thứ gì được chứ.”

Lời này Trương thị nói không sai, ở cuộc sống bình thường, bà đều tỉ mỉ quan tâm đến việc ăn mặc của Liên Mạn Nhi. Nói thí dụ như, cho dù là tháng nóng nhất của mùa hè cũng không để cho Liên Mạn Nhi ăn đồ ăn có băng. Ngã bệnh liền mời lang trung đến xem, bà mặc dù không nhận ra chữ, cũng không hiểu được dược lý thế nào, nhưng vẫn nghe lang trung dặn dò, nói thuốc của tiểu cô nương gia không thể quá lạnh hoặc quá nóng được.

Không chỉ đối với Liên Mạn Nhi, mà Liên Chi Nhi cũng như thế.

Mặc dù trước kia khi còn ở nhà cũ, bên trên có Chu thị, Trương thị không thể che chở được con mình. Từ khi còn rất nhỏ Liên Chi Nhi đã phải đi theo Trương thị làm việc nhà, nhưng khi vào mùa đông, Trương thị đều rất cẩn thận, không để cho Liên Chi Nhi đụng vào nước lạnh. Có việc cần đụng vào nước lạnh, Trương thị cũng sẽ tự mình làm, nếu không cũng sẽ cố đun nước nóng cho Liên Chi Nhi dùng.

Trong việc chăm sóc khuê nữ, Trương thị vẫn đều rất cẩn thận. Dĩ nhiên, điều này cũng nhờ những kinh nghiệm ở nhà mẹ đẻ đã giúp đỡ cho bà. Lý thị đã nuôi lớn bà như vậy, cho nên những điều này đã thành thói quen.

“Hơn nữa, con nói với mẹ những lời đó, mẹ chưa từng quên.” Trương thị lại nói: “Mẹ có tin phục bà ấy thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể so được mấy người các con. Con nói xem, mẹ đã từng làm việc gì không thỏa đáng hay chưa.”

“Nhất định là Thiện Hỷ cầm đồ đưa qua, nói với con có bà ấy tới. Con không yên lòng nên vội vàng trở về sao. Con đúng là làm chuyện thừa, bà ấy có thể lừa ta lấy đi một ít tiền, đó là ta kính trọng thần Phật, cũng xét thấy bà ấy mệnh khổ. Những vật khác bà ta cũng không thể lừa gạt mà lấy đi của ta. Con lại thừa hơi sức để chạy về.” Trương thị còn quở trách Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi chỉ cười trừ.

“Mẹ, không phải con thừa hơi sức chạy về đâu, có về thì mới biết được chứ.”

. . . . . .

Hai mẹ con ở trong phòng nói chuyện. Giờ phút này, Viêm đạo bà đã sớm bị tiểu nha đầu dẫn quẹo trái quẹo phải, mắt thấy đã đến sau cửa nách. Đột nhiên, từ hai bên đường đi tới hai người, cười nhẹ nhàng ngăn Viêm đạo bà lại.

“Chao ôi” Viêm đạo bà giương mắt nhìn lại. Hai người họ bà ta đều nhận ra. Một người là Đại nha đầu bên cạnh Trương thị – Đa Thọ, người còn lại là Đại nha đầu hầu hạ Ngũ Lang – Tiểu Hỷ. “Đa Phúc cô nương, Tiểu Hỷ cô nương…”

Viêm đạo bà vội tươi cười, chào hỏi hai người.

Hai nha đầu tất nhiên cũng mỉm cười vén áo thi lễ với Viêm đạo bà.

“… Sao đã đi rồi, hai tỷ muội chúng ta đang có chuyện muốn mời lão nhân gia hỗ trợ…” Hai nha đầu nói như vậy, cũng không quản Viêm đạo bà có vui lòng hay không, một trái một phải nâng hai cánh tay bà ta, đi về hướng gian phòng nhỏ bên cạnh.

Không biết từ lúc nào, sau cửa nách lại thêm hai gã sai vặt, cửa cũng đã khóa lại.

. . . . . .

Trong chính phòng, hai mẹ con Trương thị và Liên Mạn Nhi vẫn còn tiếp tục nói chuyện.

“Mẹ, con đã cho người đưa tin đến cha và ca ca rồi, chắc bọn họ cũng sắp về.” Liên Mạn Nhi nói với Trương thị.

“Viêm đạo bà này, bà ta không chỉ nghĩ đến tiền? Bà ta thật sự có ý xấu, có lá gan đó sao?” Sắc mặt Trương thị giờ phút này đã rất trầm trọng.

“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Mẹ à, người quên con đã từng kể cho mẹ nghe chuyện Viêm đạo bà thân cận với Tiền gia rồi sao. Mấy ngày nay không ít lần đi sang bên đó. Nếu bà ta giống như trước kia thoải mái đến Tiền gia, con còn không nghi ngờ lòng dạ bà ta. Nhưng bà ta lại giấu đầu lòi đuôi, muốn gạt người. Tiền Ngọc Thiền còn nhận bà ta làm mẹ nuôi. Làm như chúng ta không biết chuyện gì không bằng. Mẹ, người thử nghĩ lại xem, bà ta nói với mẹ những lời kia, mẹ cũng không có thể không có lòng nghi ngờ phải không?”

Lần trước ở Trầm gia, Tiền Ngọc Thiền hại người không được ngược lại hại mình. Về sau, Trầm gia có tiệc rượu, cũng không mời nữ quyến Tiền gia. Tiền Đồng Tri bởi vì công sự có sai sót nên bị cấp trên khiển trách. Nhưng ngay sau đó, cấp trên Tiền Đồng Tri lại làm mai cho Tiền Ngọc Thiền, đối phương là một nhà Phú hộ nào đó ở phía tây phủ Liêu Đông, nghe nói vị này là bà con xa của cấp trên.

Chỉ là cửa hôn sự này, Tiền Đồng Tri mặc dù đáp ứng, nhưng Tiền Ngọc Thiền lại đột nhiên ngã bệnh. Chuyện tình làm mai cũng làm trễ nải luôn.

Những chuyện này, cũng là Liên Mạn Nhi nghe được khi cùng Trầm tam phu nhân nói chuyện phiếm. Trầm Tam phu nhân còn kể với Liên Mạn Nhi, vị cấp trên kia của Tiền Đồng Tri có lòng muốn làm mai, chỉ cần bệnh Tiền Ngọc Thiền chuyển biến tốt một chút, lập tức sẽ cho bà con xa kia tới cưới Tiền Ngọc Thiền.

“Trừ phi bệnh này của nàng ta vĩnh viễn không tốt, số kiếp sẽ ở mãi trong viện kia, không bước chân ra ngoài. Chứ không cửa hôn sự này là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.” Lúc ấy Trầm Tam phu nhân nói như thế.

Những chuyện này, tựa hồ sau lưng có một bàn tay bí ẩn điều khiển. Liên Mạn Nhi ngầm hiểu.

“… Cũng là một chuyện tốt” Lúc ấy Liên Mạn Nhi nói với Trầm Tam phu nhân: “Chỉ sợ bệnh này của nàng ta nhất thời không trị được rồi. Người mang bệnh thường có tâm tư khó nói, trong lúc bất chợt lỡ có chuyện gì hay xảy ra biến cố gì, sẽ không tốt.”

“Ta cũng nghĩ vậy” Trầm Tam phu nhân liền nói: “Chúng ta cứ chờ mà xem. Cha nàng giữ chức quan không lớn không nhỏ trong phủ thành. Lục gia cũng rất để ý chuyện này. Một địa phương lớn như phủ thành, dưới mí mắt chúng ta, còn để cho nàng ta làm chuyện sai trái, tóm lại phải giúp nàng ta khỏe lại là được.”

Sau lần nói chuyện đó, Liên Mạn Nhi một mặt thả lỏng tâm tư, một mặt vẫn không thoát khỏi tâm sự. Bởi vì đã được chứng kiến thủ đoạn của Tiền Ngọc Thiền, lại thấy nàng ta “Bệnh” trùng hợp như vậy, quyết đoán như vậy. Liên Mạn Nhi phải chú ý đến Tiền gia và Tiền Ngọc Thiền.

Viêm đạo bà có lui tới với Tiền gia, nàng đã xác nhận, lại thêm Trầm Tam phu nhân bên kia nói vài chuyện. Trước đây Liên Mạn Nhi chỉ không chào đón Viêm đạo bà, về sau thì thật sự hết sức phòng bị bà ta.

Sở dĩ không hoàn toàn cấm tiệt Viêm đạo bà đi lại với nhà mình, là do nàng đã suy tính kỹ càng. Mắt thấy bên Tiền Ngọc Thiền kia còn chưa từ bỏ ý định, nhất định ả sẽ làm ra chuyện gì đó. Nếu như cấm tiệt Viêm đạo bà, e là chúng sẽ đánh chủ ý khác. Như vậy, ngược lại không bằng phòng bị Viêm đạo bà. Bên phía Tiền gia cho rằng họ ở trong tối, Liên Mạn Nhi ở ngoài sáng, sẽ dễ dàng đánh được kẻ không đề phòng. Mà Liên Mạn Nhi bên này đã biết trước, như vậy thế cục sáng tối đã đảo ngược, hết thảy nàng đều nắm trong lòng bàn tay.

Những chuyện này, Liên Mạn Nhi cũng không nói hết với Trương thị, chẳng qua chỉ kể cho nàng biết chuyện Viêm đạo bà lui tới mật thiết với Tiền gia, và chuyện Tiền Ngọc Thiền đột nhiên nhận Viêm đạo bà làm mẹ nuôi.

Lần trước Tiền Ngọc Thiền gài bẫy Liên Mạn Nhi, mặc dù không thành công nhưng một nhà Liên gia, bao gồm Trương thị, đều ghi nhớ mọi thứ ở trong lòng. CÓ lẽ Trương thị không biết rõ chuyện này phức tạp thế nào, nhưng bà vẫn hiểu được đôi chút. Nếu có cơ hội, Tiền Ngọc Thiền nhất định sẽ ám toán Liên Mạn Nhi lần nữa.

Đã chuẩn bị tâm lý như vậy, nên mặc dù Trương thị vẫn bỏ tiền cho Viêm đạo bà, nhưng chuyện liên quan đến Liên Mạn Nhi, Trương thị chắc chắn sẽ phòng bị kỹ càng.

Trương thị rất để ý đến đồ ăn thức uống của mấy hài tử, không chỉ Liên Mạn Nhi, mà cả Ngũ Lang và tiểu Thất, chỉ cần là từ bên ngoài trở về thì Trương thị đều sẽ chuẩn bị đầy đủ nước trà với nhiệt độ thích hợp, thêm cả điểm tâm mới mẻ lót dạ. Nếu như bọn nhỏ nói muốn ăn thứ gì, Trương thị sẽ vô cùng vui vẻ tự mình xuống bếp. Bà cũng không cho chuyện như vậy là vất vả, ngược lại, bà cảm thấy đây là một loại hạnh phúc.

Mặc dù bà không khôn khéo tài cán gì, rất nhiều chuyện bên ngoài bà đều không biết đến. Nhưng ở trong nhà này, bọn nhỏ cần bà, bà sẵn lòng làm chút việc cho chúng.

“Mẹ, sau khi con đi, có phải Viêm đạo bà tới hay không?” Liên Mạn Nhi bưng chén trà, nhưng không lập tức uống hết mà hỏi Trương thị trước.

“Ừ, có tới.” Trương thị gật đầu nói. Viêm đạo bà đã tới, trong nhà này người nào cũng đều nhìn thấy, coi như là Trương thị có lòng muốn giấu giếm, cũng không giấu được.

“Gấp gáp hỏi bà ấy làm gì, con cứ uống trà trước đi đã. Hiện tại trời lạnh, nước trà mau nguội, chốc nữa lạnh tanh cho xem.” Trương thị chỉ nói một câu như vậy, vội thúc giục Liên Mạn Nhi.

Đừng thấy chỉ là một chén trà nho nhỏ, đây cũng là tâm ý của người làm mẹ như Trương thị. Trong lòng Liên Mạn Nhi suy nghĩ muốn hỏi Trương thị cũng không phải chuyện nhất thời, liền nâng chung trà lên uống một hớp.

“Con thấy sao?” Trương thị nhìn Liên Mạn Nhi uống trà, thần sắc trên mặt càng thêm nhu hòa. “Trà hôm nay có ngon không?”

“Cũng không tệ lắm.” Liên Mạn Nhi thấy Trương thị hỏi như vậy, lại uống thêm một hớp: “Mẹ à, trà hôm nay có gì đặc biệt sao ạ?”

“Là do hôm nay cha con đi thôn trang. Vừa sai người trở về nói nước giếng trên núi nhỏ ở thôn trang rất ngọt, cố ý sai người chuyển về hai thùng. Mẹ nếm thử rồi, không giống nước ở quê nhà chúng ta. Ngày thường đều nghe các con nói cách pha trà thơm ngon, ta liền sai người chuẩn bị cho mấy người các con.”

“Dạ” Liên Mạn Nhi dạ một tiếng, đặt chén trà xuống.

“Mới rồi Thiện Hỷ về, có nói con ở bên Trầm gia ăn cơm, thế nào mà giờ đã trở lại rồi? Có chuyện gì sao?” Không đợi Liên Mạn Nhi hỏi tiếp, Trương thị đã cướp lời trước.

“Vâng.” Liên Mạn Nhi gật đầu: “Mẹ, lúc nãy Viêm đạo bà nói gì với người vậy ạ?”

“Cũng không nói gì.” Trương thị suy nghĩ một chút, liền nói.

“Mẹ, ngày ngày con đều nói với mẹ rồi, chúng con là ruột thịt, hay bà ta là ruột thịt của mẹ? Bà ta nói gì với mẹ, người còn không chịu nói cho con biết.” Liên Mạn Nhi nổi giận.

“Xem con kìa, đứa nhỏ này nói gì đấy. Chuyện này còn phải hỏi sao, bà ấy có thế nào cũng không bằng địa vị các con trong lòng mẹ.” Trương thị liền nói, tiếp theo lại nghĩ một lúc, xong mới nói: “Ban nãy bà ấy đến quả thật là có chuyện.”

Trương thị nói như vậy xong liền lấy một bao nhỏ trong tay áo ra. Đó là một chiếc khăn sạch bao thành một gói nhỏ. Trương thị mở khăn ra cho Liên Mạn Nhi xem.

“Bà ta đưa cho mẹ thứ này.” Trương thị nói cho Liên Mạn Nhi biết.

Liên Mạn Nhi nhận lấy khăn từ tay Trương thị, cẩn thận giữ thuốc viên trên chiếc khăn. Thuốc viên kia lớn bằng hạt nhãn, trắng noãn bóng loáng.

“Đây là…” Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị.

“Nghe nói là tiên dược. Ban đầu là người khác cầu nhưng không thể đến nhận, liền đưa tới cho ta, nói tặng con.” Trương thị liền nói: “Trước khi ra về còn nói với ta mấy lời, nào là tiểu thiếp… sinh con trai…”

“Còn bảo mẹ len lén cho con ăn. Không được để con biết.”

Liên Mạn Nhi đánh giá thuốc viên trong tay một hồi, mới ngẩng đầu lên, nhìn Trương thị cười.

“Mẹ, sao mẹ không nghe lời bà ta, len lén cho con ăn thứ này?” Liên Mạn Nhi cười hỏi Trương thị.

“Xem ta là người ngốc sao!” Trương thị quở mắng Liên Mạn Nhi một câu, rồi đáp: “Mẹ và Tam bá mẫu con đều đã trải qua cảnh làm dâu như thế rồi, cũng đã sinh con dưỡng cái, trải qua hết rồi. Không nên để ý nhiều như vậy, có một số việc không thể nói được, cái gì chúng ta cũng có thể cho qua. Con chỉ là một tiểu cô nương, sao mẹ có thể tùy tiện cho con ăn thứ gì được chứ.”

Lời này Trương thị nói không sai, ở cuộc sống bình thường, bà đều tỉ mỉ quan tâm đến việc ăn mặc của Liên Mạn Nhi. Nói thí dụ như, cho dù là tháng nóng nhất của mùa hè cũng không để cho Liên Mạn Nhi ăn đồ ăn có băng. Ngã bệnh liền mời lang trung đến xem, bà mặc dù không nhận ra chữ, cũng không hiểu được dược lý thế nào, nhưng vẫn nghe lang trung dặn dò, nói thuốc của tiểu cô nương gia không thể quá lạnh hoặc quá nóng được.

Không chỉ đối với Liên Mạn Nhi, mà Liên Chi Nhi cũng như thế.

Mặc dù trước kia khi còn ở nhà cũ, bên trên có Chu thị, Trương thị không thể che chở được con mình. Từ khi còn rất nhỏ Liên Chi Nhi đã phải đi theo Trương thị làm việc nhà, nhưng khi vào mùa đông, Trương thị đều rất cẩn thận, không để cho Liên Chi Nhi đụng vào nước lạnh. Có việc cần đụng vào nước lạnh, Trương thị cũng sẽ tự mình làm, nếu không cũng sẽ cố đun nước nóng cho Liên Chi Nhi dùng.

Trong việc chăm sóc khuê nữ, Trương thị vẫn đều rất cẩn thận. Dĩ nhiên, điều này cũng nhờ những kinh nghiệm ở nhà mẹ đẻ đã giúp đỡ cho bà. Lý thị đã nuôi lớn bà như vậy, cho nên những điều này đã thành thói quen.

“Hơn nữa, con nói với mẹ những lời đó, mẹ chưa từng quên.” Trương thị lại nói: “Mẹ có tin phục bà ấy thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể so được mấy người các con. Con nói xem, mẹ đã từng làm việc gì không thỏa đáng hay chưa.”

“Nhất định là Thiện Hỷ cầm đồ đưa qua, nói với con có bà ấy tới. Con không yên lòng nên vội vàng trở về sao. Con đúng là làm chuyện thừa, bà ấy có thể lừa ta lấy đi một ít tiền, đó là ta kính trọng thần Phật, cũng xét thấy bà ấy mệnh khổ. Những vật khác bà ta cũng không thể lừa gạt mà lấy đi của ta. Con lại thừa hơi sức để chạy về.” Trương thị còn quở trách Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi chỉ cười trừ.

“Mẹ, không phải con thừa hơi sức chạy về đâu, có về thì mới biết được chứ.”

. . . . . .

Hai mẹ con ở trong phòng nói chuyện. Giờ phút này, Viêm đạo bà đã sớm bị tiểu nha đầu dẫn quẹo trái quẹo phải, mắt thấy đã đến sau cửa nách. Đột nhiên, từ hai bên đường đi tới hai người, cười nhẹ nhàng ngăn Viêm đạo bà lại.

“Chao ôi” Viêm đạo bà giương mắt nhìn lại. Hai người họ bà ta đều nhận ra. Một người là Đại nha đầu bên cạnh Trương thị – Đa Thọ, người còn lại là Đại nha đầu hầu hạ Ngũ Lang – Tiểu Hỷ. “Đa Phúc cô nương, Tiểu Hỷ cô nương…”

Viêm đạo bà vội tươi cười, chào hỏi hai người.

Hai nha đầu tất nhiên cũng mỉm cười vén áo thi lễ với Viêm đạo bà.

“… Sao đã đi rồi, hai tỷ muội chúng ta đang có chuyện muốn mời lão nhân gia hỗ trợ…” Hai nha đầu nói như vậy, cũng không quản Viêm đạo bà có vui lòng hay không, một trái một phải nâng hai cánh tay bà ta, đi về hướng gian phòng nhỏ bên cạnh.

Không biết từ lúc nào, sau cửa nách lại thêm hai gã sai vặt, cửa cũng đã khóa lại.

. . . . . .

Trong chính phòng, hai mẹ con Trương thị và Liên Mạn Nhi vẫn còn tiếp tục nói chuyện.

“Mẹ, con đã cho người đưa tin đến cha và ca ca rồi, chắc bọn họ cũng sắp về.” Liên Mạn Nhi nói với Trương thị.

“Viêm đạo bà này, bà ta không chỉ nghĩ đến tiền? Bà ta thật sự có ý xấu, có lá gan đó sao?” Sắc mặt Trương thị giờ phút này đã rất trầm trọng.

“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Mẹ à, người quên con đã từng kể cho mẹ nghe chuyện Viêm đạo bà thân cận với Tiền gia rồi sao. Mấy ngày nay không ít lần đi sang bên đó. Nếu bà ta giống như trước kia thoải mái đến Tiền gia, con còn không nghi ngờ lòng dạ bà ta. Nhưng bà ta lại giấu đầu lòi đuôi, muốn gạt người. Tiền Ngọc Thiền còn nhận bà ta làm mẹ nuôi. Làm như chúng ta không biết chuyện gì không bằng. Mẹ, người thử nghĩ lại xem, bà ta nói với mẹ những lời kia, mẹ cũng không có thể không có lòng nghi ngờ phải không?”

Lần trước ở Trầm gia, Tiền Ngọc Thiền hại người không được ngược lại hại mình. Về sau, Trầm gia có tiệc rượu, cũng không mời nữ quyến Tiền gia. Tiền Đồng Tri bởi vì công sự có sai sót nên bị cấp trên khiển trách. Nhưng ngay sau đó, cấp trên Tiền Đồng Tri lại làm mai cho Tiền Ngọc Thiền, đối phương là một nhà Phú hộ nào đó ở phía tây phủ Liêu Đông, nghe nói vị này là bà con xa của cấp trên.

Chỉ là cửa hôn sự này, Tiền Đồng Tri mặc dù đáp ứng, nhưng Tiền Ngọc Thiền lại đột nhiên ngã bệnh. Chuyện tình làm mai cũng làm trễ nải luôn.

Những chuyện này, cũng là Liên Mạn Nhi nghe được khi cùng Trầm tam phu nhân nói chuyện phiếm. Trầm Tam phu nhân còn kể với Liên Mạn Nhi, vị cấp trên kia của Tiền Đồng Tri có lòng muốn làm mai, chỉ cần bệnh Tiền Ngọc Thiền chuyển biến tốt một chút, lập tức sẽ cho bà con xa kia tới cưới Tiền Ngọc Thiền.

“Trừ phi bệnh này của nàng ta vĩnh viễn không tốt, số kiếp sẽ ở mãi trong viện kia, không bước chân ra ngoài. Chứ không cửa hôn sự này là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.” Lúc ấy Trầm Tam phu nhân nói như thế.

Những chuyện này, tựa hồ sau lưng có một bàn tay bí ẩn điều khiển. Liên Mạn Nhi ngầm hiểu.

“… Cũng là một chuyện tốt” Lúc ấy Liên Mạn Nhi nói với Trầm Tam phu nhân: “Chỉ sợ bệnh này của nàng ta nhất thời không trị được rồi. Người mang bệnh thường có tâm tư khó nói, trong lúc bất chợt lỡ có chuyện gì hay xảy ra biến cố gì, sẽ không tốt.”

“Ta cũng nghĩ vậy” Trầm Tam phu nhân liền nói: “Chúng ta cứ chờ mà xem. Cha nàng giữ chức quan không lớn không nhỏ trong phủ thành. Lục gia cũng rất để ý chuyện này. Một địa phương lớn như phủ thành, dưới mí mắt chúng ta, còn để cho nàng ta làm chuyện sai trái, tóm lại phải giúp nàng ta khỏe lại là được.”

Sau lần nói chuyện đó, Liên Mạn Nhi một mặt thả lỏng tâm tư, một mặt vẫn không thoát khỏi tâm sự. Bởi vì đã được chứng kiến thủ đoạn của Tiền Ngọc Thiền, lại thấy nàng ta “Bệnh” trùng hợp như vậy, quyết đoán như vậy. Liên Mạn Nhi phải chú ý đến Tiền gia và Tiền Ngọc Thiền.

Viêm đạo bà có lui tới với Tiền gia, nàng đã xác nhận, lại thêm Trầm Tam phu nhân bên kia nói vài chuyện. Trước đây Liên Mạn Nhi chỉ không chào đón Viêm đạo bà, về sau thì thật sự hết sức phòng bị bà ta.

Sở dĩ không hoàn toàn cấm tiệt Viêm đạo bà đi lại với nhà mình, là do nàng đã suy tính kỹ càng. Mắt thấy bên Tiền Ngọc Thiền kia còn chưa từ bỏ ý định, nhất định ả sẽ làm ra chuyện gì đó. Nếu như cấm tiệt Viêm đạo bà, e là chúng sẽ đánh chủ ý khác. Như vậy, ngược lại không bằng phòng bị Viêm đạo bà. Bên phía Tiền gia cho rằng họ ở trong tối, Liên Mạn Nhi ở ngoài sáng, sẽ dễ dàng đánh được kẻ không đề phòng. Mà Liên Mạn Nhi bên này đã biết trước, như vậy thế cục sáng tối đã đảo ngược, hết thảy nàng đều nắm trong lòng bàn tay.

Những chuyện này, Liên Mạn Nhi cũng không nói hết với Trương thị, chẳng qua chỉ kể cho nàng biết chuyện Viêm đạo bà lui tới mật thiết với Tiền gia, và chuyện Tiền Ngọc Thiền đột nhiên nhận Viêm đạo bà làm mẹ nuôi.

Lần trước Tiền Ngọc Thiền gài bẫy Liên Mạn Nhi, mặc dù không thành công nhưng một nhà Liên gia, bao gồm Trương thị, đều ghi nhớ mọi thứ ở trong lòng. CÓ lẽ Trương thị không biết rõ chuyện này phức tạp thế nào, nhưng bà vẫn hiểu được đôi chút. Nếu có cơ hội, Tiền Ngọc Thiền nhất định sẽ ám toán Liên Mạn Nhi lần nữa.

Đã chuẩn bị tâm lý như vậy, nên mặc dù Trương thị vẫn bỏ tiền cho Viêm đạo bà, nhưng chuyện liên quan đến Liên Mạn Nhi, Trương thị chắc chắn sẽ phòng bị kỹ càng.

Chọn tập
Bình luận
× sticky