Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 1023: Phiên ngoại 8

Tác giả: Nhược Nhan
Chọn tập

Bây giờ, mặc dù vợ chồng Ngũ Lang không có bên cạnh, Tiểu Thất cũng thường vắng nhà, nhưng có Tiểu Kỷ Viễn ở đây, cuộc sống của Liên Thủ Tín và Trương thị lúc nào cũng phong phú. Hai ông bà dưỡng dục Tiểu Kỷ Viễn vô cùng tốt, mà thân thể cũng vì thế cứng cáp hơn. Phía bên kia, Ngũ Lang và Tần Nhược Quyên trong mấy năm nay, lại có thêm một bé gái.

“… Nghe nói là tướng mạo nhìn rất giống con lúc nhỏ…” Trương thị cười nói với Liên Mạn Nhi.

Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi đều cười. Người ta có câu, cháu trai giống cậu, cháu gái giống cô. Chuyện như vậy cũng rất hợp với khoa học di truyền.

“Khi ca và chị dâu con viết thư cho con cũng nói như vậy, con cũng muốn qua xem một chút, tiếc là xa quá.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Đợi thêm mấy người nữa, chờ bọn họ trở về, chúng ta sẽ được nhìn thấy thôi.” Liên Chi Nhi cũng cười nói: “Trong thư Ngũ Lang còn nói, khi nào nhậm chức bên ngoài nữa, nếu là nơi tốt thì muốn cha mẹ cùng đi. Còn nói đến lúc đó cũng cho chúng ta đi cùng, để anh rể muội giúp đỡ hắn. Nói Đại Bảo đã đến tuổi học vỡ lòng rồi.”

”Trong thư ca đã nói với muội chuyện này rồi.” Liên Mạn Nhi gật đầu: “Mẹ, mẹ với cha con định thế nào? Tỷ, tỷ với anh rể đã bàn bạc chưa, đến lúc đó có định đi không?”

“Ta và cha con ấy à” Trương thị thở dài một hơi: “Chúng ta đang suy nghĩ, đến lúc đó rồi nói sau.”

Rõ ràng, Liên Thủ Tín và Trương thị rất nguyện ý đi theo sống cùng con trai, nhưng đồng thời lại không nỡ rời xa quê hương.

“Chúng ta cũng chưa bàn bạc xong, ” Liên Chi Nhi cũng nói. “Ông bà nội Đại Bảo thì bằng lòng cho bọn ta, nói là đi theo Ngũ Lang, bọn ta sẽ được mở mang đầu óc hơn. Cũng nên suy nghĩ cho tương lai của Đại Bảo nữa.”

“Cứ từ từ bàn bạc, đến lúc đó quyết định cũng không muộn.” Liên Mạn Nhi liền nói: “Ngũ ca nói sớm như vậy là muốn mọi người chuẩn bị tâm lý, có đủ thời gian để bàn bạc, đưa ra quyết định. Trong lòng chọn như thế nào thì là thế đó. Bất kể như thế nào cũng đều tốt.”

“Vậy cũng được.” Trương thị và Liên Chi Nhi đều gật đầu.

Ba mẹ con lại nói chuyện một hồi. Liên Mạn Nhi đứng dậy thay quần áo, rồi mới quay lại phòng Trương thị.

“Chú thím Ngô gia, Thải Vân tỷ của con, với cả nhà Tam bá… đều tới. Giờ con có muốn gặp không?” Trương thị hỏi Liên Mạn Nhi. Mấy người họ hàng đã đến từ sớm, bởi vì nhiều người, hơn nữa Trầm gia và thân phận Huyện chủ của Liên Mạn Nhi, quy củ có rất nhiều. Vì vậy, những người này đều ở bên ngoài chờ mời vào.

“Mẹ, tỷ, hai người thu xếp mời mọi người vào đi ạ.” Liên Mạn Nhi vội nói.

Trương thị và Liên Chi Nhi làm theo, nhanh chóng sai người đi ra ngoài, một lát sau liền nghe trong viện vang lên tiếng bước chân. Tiểu nha đầu vén rèm lên, mời mọi người vào.

Vào trước là Liên Thủ Lễ và Triệu thị. Đi sau hai người là một đôi vợ chồng trẻ, chính là Liên Diệp Nhi và Liên Đàn. Trong ngực Liên Diệp Nhi còn ôm một đứa bé mập mạp.

Cả nhà năm người đi vào, trước hành lễ với Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi vội đứng dậy, vừa sai người đỡ Liên Thủ Lễ và Triệu thị dậy, vừa đáp lễ.

Hai bên tóc mai Liên Thủ Lễ và Triệu thị đã điểm bạc, lưng Liên Thủ Lễ cũng không còn thẳng như trước nữa, nhưng sắc mặt của hai ông bà đều rất tốt.

Mời hai vợ chồng ngồi xuống xong, Liên Mạn Nhi lại cười nhận lễ của Liên Diệp Nhi và Liên Đàn, Liên Diệp Nhi còn đặt bé con xuống nệm gấm, giúp con dập đầu với Liên Mạn Nhi một cái.

Một bé con mập mạp còn chưa đầy hai tuổi nhoài người trên đệm, nói là dập đầu, lại giống như là đang bò, mọi người nhìn mà cười không ngừng.

“Nhìn Tiểu Lưu Trụ Nhi lại mập lên rồi…” Liên Mạn Nhi cười bảo Liên Diệp Nhi và Liên Đàn đứng dậy, lại bế bé mập lên, vuốt vuốt cái tay mập mạp của bé. Bé mập này cũng không sợ người lạ, một đôi mắt to chớp chớp, tò mò nhìn Liên Mạn Nhi.

“Đúng vậy, đã sắp mập thành trái cầu rồi. Cha mẹ muội ngày nào cũng sợ cháu mình ăn không đủ no.” Liên Diệp Nhi cười nói.

“Giờ có cháu trai bảo bối như vậy, cha mẹ cháu sao có thể không để ý chứ. Đừng nói cái ăn cái uống, cho dù là muốn trăng trên trời, cha mẹ cháu cũng có thể bắc thang lên trời mà hái ý chứ.” Trương thị bên cạnh cũng cười nói.

Liên Thủ Lễ và Triệu thị đều mặt mày hớn hở, hoàn toàn không phản bác, mọi người trong phòng cũng cười theo. Mọi người ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện nhà. Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện, vừa không nhịn được cẩn thận đánh giá cả gia đình họ.

Cả nhà năm người đều mặc quần áo lụa mới tinh. Liên Thủ Lễ và Triệu thị, có lẽ là do cuộc sống gian khổ năm xưa, hoặc là thể chất trời sinh, những năm qua mặc dù điều kiện trong nhà ngày càng tốt hơn, hai vợ chồng vẫn gầy gò như vậy, không phát tướng chút nào. Liên Diệp Nhi và Liên Đàn thì ngược lại, một người từ sau khi sinh con xong, liền như châu tròn ngọc sáng(ý nói trắng trẻo, đẫy đà), một người mặc dù không cao, nhưng lưng hùm vai gấu, vô cùng cường tráng.

Liên Đàn là người quen của Liên Mạn Nhi. Tiểu hòa thượng Tiểu Đàn Tử trong miếu năm đó, sau này hoàn tục, tới nhà Liên Diệp Nhi xin ở rể. Nói đến đoạn nhân duyên này, đều ngoài dự đoán của mọi người, trong đó còn có chút quanh co, năm đó từng chấn động một thời. Tuy có người có ý xấu, nhưng lại thành chuyện tốt của cả gia đình Liên Thủ Lễ hiền lành.

Bởi vì Liên Đàn không cha không mẹ, cũng không có họ nhà tục(tăng ni gọi nhà của cha mẹ), liền theo họ Liên. Tiểu Lưu Trụ Nhi là con trai của Lưu Đàn và Liên Diệp Nhi. Đứa nhỏ này khi sinh ra đã mập mạp, khỏe khoắn hơn hẳn những đứa trẻ bình thường khác, trừ đôi mắt cực kỳ giống Liên Diệp Nhi, bộ dạng khoẻ mạnh kháu khỉnh kia lại giống Liên Đàn như đúc.

Tiểu Lưu Trụ Nhi, đương nhiên họ Liên, là viên ngọc bảo bối của cả nhà Liên Thủ Lễ, đúng là muốn trăng muốn sao đều được. Hai ông bà ăn không dám ăn, mặc không dám mặc, nhưng lại không tiếc tiền mua sắm cho cháu trai lớn. Không chỉ như vậy, từ lúc có đứa bé này, Liên Thủ Lễ lại càng làm việc chăm chỉ hơn, mặc dù có Liên Đàn học việc cùng ông, đáng lẽ ông có thể thảnh thơi hơn, nhưng ông lại không chịu. Có người hỏi, ông chỉ cười, nói là muốn để dành tiền cưới vợ cho cháu trai.

Tiểu Lưu Trụ Nhi giống như một viên tiên dược trời ban, chữa lành bệnh cho Liên Thủ Lễ và Triệu thị. Những năm này, Liên Thủ Lễ đã trở thành một nhân vật rất có danh vọng trong Tam Thập Lý Doanh Tử, cũng giống như Liên lão gia tử năm xưa, lời nói và cách ứng nhân xử thế đều rất có trọng lượng.

Mà Liên Diệp Nhi và Tiểu Đàn Tử có thể coi là thanh mai trúc mã. Liên Diệp Nhi đanh đá nhưng hiểu đạo lý, Tiểu Đàn Tử thì thật thà. Cả nhà đều là người hiền lành, mọi người ở quê đều khen ngợi, nói là chưa bao giờ nghe cả nhà bọn họ to tiếng với nhau, huống chi là gây lộn cãi nhau.

Được một lúc, tiểu nha đầu lại vén rèm lên, mời Ngô Ngọc Quý và Ngô Vương thị đi vào. Trong ngực Ngô Vương thị còn ôm một bé gái chừng một tuổi, đây là con gái của Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi, bởi vì chào đời vào giữa mùa hoa anh đào nở, nên có nhũ danh là Tiểu Anh Tử. Tiếp theo, cả nhà Trương Thải Vân cũng tới, Tiểu Thuyên Trụ cũng được dẫn tới, dập đầu với Liên Mạn Nhi. Trương Thải Vân vẫn xinh đẹp như ngày nào. Chỉ là phần bụng hơi nhô lên, ra là lại mang thai.

Ngay sau đó, hai vợ chồng Nhị Lang, La Tiểu Yến mang theo đứa bé, Liên Kế Tổ và Tưởng thị dắt Đại Nữu Nữu cũng vào chào hỏi. Lại có vợ chồng Lục Lang, vợ chồng La Tiểu Ưng, vợ chồng Liên Nha Nhi cũng lần lượt đến chào.

Buổi trưa, cả nhà bày tiệc ở trước hậu viện, nhìn các cháu đông đúc, một cái bàn không đủ chỗ, Liên Thủ Tín và Trương thị đều cười đến miệng không khép lại được.

“Nếu lão gia tử vẫn còn, nhìn thấy cảnh này chắc sẽ rất vui.” Nhìn con cháu quấn quanh gối, cả đại gia đình hòa thuận náo nhiệt, Liên Thủ Tín khẽ cảm khái với Trương thị một câu.

Trương thị gật đầu, cũng không nói gì. Hai vợ chồng đều không nhắc đến Chu thị. Chu thị đương nhiên vẫn còn sống, nhưng đã thành người “Ngớ ngẩn”.

Liên Mạn Nhi ngồi ở cách đó không xa, đang chơi đùa với con trai nhỏ, nàng nghe được lời cảm thán của Liên Thủ Tín, không khỏi cười cười. Theo thời gian qua đi, rất nhiều chuyện, rất nhiều buồn vui đã phai nhạt theo. Liên lão gia tử lúc sinh thời có thể nói là rất cần cù tận tụy, vất vả, xoay xở đủ cách vì gia đình. Ông rất thiên vị, mà sự thay đổi của cả nhà cũng khác hoàn toàn dự tính ban đầu của ông. Nhưng dù có nói thế nào, ông vẫn là một người hết sức tiết kiệm, biết nỗ lực vì gia đình.

Giờ Liên Thủ Tín nhớ tới Liên lão gia tử, chẳng những không hề oán giận, mà còn hết sức tưởng nhớ.

Mà Chu thị, mặc dù bà còn sống, nhưng lại không được nhắc tới nhiều bằng Liên lão gia tử. Một người cả đời ích kỷ, trong lòng của bà chưa từng có người khác, đương nhiên cũng là người nhanh bị quên lãng nhất.

Buổi trưa mọi người tản ra, đến giờ Liên Mạn Nhi và Trầm Lục đi nghỉ trưa, Tiểu Thất lại cùng Trầm Lục đi ra phía ngoài. Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi và Trương Thải Vân là mấy tỷ muội tốt nhất của Liên Mạn Nhi nên đến nói chuyện phiếm với nàng.

“… Mọi người già trẻ đều vui vẻ, chỉ có nàng là cười rất giả tạo.” Trương Thải Vân nói.

“Chắc nàng cũng không có ý xấu gì” Liên Chi Nhi liền nói: “Đổi lại là người khác chắc chắn cũng không vui nổi.”

“Cũng đúng.” Liên Diệp Nhi gật đầu: “Chẳng qua so với người khác thì nàng không bằng, nhưng nếu so với chính bản thân nàng, như bây giờ đã là tốt lắm rồi… Đây đều nhờ có Tứ thúc, Tứ thẩm với Liên Mạn Nhi tỷ đã giúp đỡ nàng.”

“Vợ Kế Tổ ấy à, chắc là sốt ruột lắm… nhưng cũng chẳng có cách nào…” Trương thị liền nói.

“Cha mẹ cháu nói, nàng là vì không có con trai, có con trai thì tốt rồi.” Liên Diệp Nhi lại nói.

“Cũng do cả nhà tập trung lại, nàng thấy mình so với ai cũng kém hơn, nên trong lòng không thoải mái. Lúc bình thường nàng vẫn rất vui vẻ.” Trương thị lại nói một câu.

Cả nhà đang nói về Tưởng thị.

Mấy năm qua Nhị Lang và La Tiểu Yến lại sinh được một trai một gái. Lục Lang do Liên Thủ Tín làm chủ, cưới con gái của một quản sự trong Liên gia, sinh được một bé gái. Liên Nha Nhi thì thành thân khá muộn, bởi vì Chu thị “không xa được” nàng. Mọi người mai mối cho Liên Nha Nhi, Chu thị dù đã trở nên “ngớ ngẩn”, gì cũng không hiểu, vẫn không chịu. Độ tuổi của Liên Nha Nhi, ở thời đại này đã bị coi là gái lỡ thì rồi, là Liên Thủ Tín và Trương thị không nhìn được, bỏ ra rất nhiều công sức, mới tách Liên Nha Nhi khỏi Chu thị được, tìm cho nàng một gia đình bình thường đơn giản, hiện giờ cuộc sống cũng khá tốt.

Hai vợ chồng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị vẫn lười biếng lươn lẹo, nhưng có La Tiểu Yến trông coi đã không ra ngoài gây họa được.

Em trai La Tiểu Yến là La Tiểu Ưng cũng sớm cưới con gái của một hộ trong Liên gia trang, Trương thị đã bỏ ra không ít tiền bạc cho cô gái kia, giờ cô gái kia quản lý việc nhà, cuộc sống của La gia cũng rất có khuôn phép.

“Cuộc sống của các con đều rất tốt.” Trương thị cười nói: “Mạn Nhi, mẹ đã sai người gửi thư tới Thiêu Oa Truân rồi, ngày mai cả nhà ông bà ngoại con sẽ sang đây.”

“Bên chỗ Gia Ngọc tỷ cũng gửi thư rồi, ngày mai cũng tới.” Liên Chi Nhi cũng nói với Liên Mạn Nhi.

“Vâng ạ.” Liên Mạn Nhi cười gật đầu. “Cả nhà đều tề tựu đông đủ, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.”

“À đúng rồi.” Trương thị cười: “Cha con có mời một gánh hát nhỏ, còn cả tạp kỹ nữa, còn muốn mời đoàn múa ương ca, Mạn Nhi, con có ngại ầm ĩ không, nếu không ngại thì để bọn họ đến nhé?”

“Vậy thì mời đến đi ạ, như vậy càng náo nhiệt. Tiểu Kỳ Lân Nhi với Bàn Bàn còn chưa được xem múa ương ca ở quê mình bao giờ.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Lúc đó cha con cũng nói như vậy, để mẹ sai người nhanh chóng đi sắp xếp!” Trương thị cười nói.

“Vâng ạ.” Liên Mạn Nhi gật đầu.

“Chắc náo nhiệt lắm đây!” Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi và Trương Thải Vân đều cười.

Lúc này đã nghe trong viện có tiếng bước chân. Sau đó thì tiểu nha đầu đi vào bẩm báo, nói là Trầm Lục tới. Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi và Trương Thải Vân nháy mắt với nhau, cười đứng dậy, đều tìm cớ rời đi.

Trương thị hiểu ý, cũng không lưu lại lâu, chỉ dặn mấy người buổi tối tới dùng cơm. Thấy Trầm Lục từ ngoài cửa đi vào, Trương thị nói mấy câu đơn giản, rồi cũng rời đi. Con rể bận rộn quanh năm suốt tháng. Chẳng mấy khi cùng về với con gái, cả nhà gặp nhau đương nhiên là quan trọng, nhưng cũng muốn dành nhiều không gian riêng cho con gái với con rể.

Buổi chiều, quản sự của Niệm Viên tới, nhưng Trầm Lục vẫn cùng Liên Mạn Nhi ở lại nhà cũ của Liên gia. Hai vợ chồng cùng hai con trai nghỉ tại gian phòng trước đây của Liên Mạn Nhi. Hai vợ chồng ở trong phòng, bà vú cùng hai đứa bé ở phòng ngoài.

Đây là yêu cầu của Liên Mạn Nhi, mỗi lần trở lại nhà cũ, các nàng đều ở như vậy. Trầm Lục hiểu được tâm tư của Liên Mạn Nhi. Gian phòng này, tất cả đồ đạc đều được bày biện như cũ, ngày thường đều để không. Ngũ Lang và Tiểu Thất đều có viện khác, phòng này, là Liên Thủ Tín và Trương thị để lại cho các con gái ở khi về nhà thăm.

Ở đây, như được nhớ lại khoảng thời gian thiếu nữ lúc trước. Mà có Trầm Lục ở bên cạnh, cùng nàng hồi tưởng lại quãng thời gian đó, chia sẻ mấy chuyện thú vị ngày còn bé, cũng giống như Trầm Lục cùng nàng ở trong Trầm phủ, chia sẻ cùng hắn những khoảng thời gian cùng những câu chuyện thú vị, cảm giác thật sự rất kỳ diệu.

“Hôm nay hai con chơi rất hào hứng!” Liên Mạn Nhi dựa vào Trầm Lục, khẽ cười nói: “Cha mẹ hôm nay cũng rất vui vẻ.”

Trầm Lục không nói gì, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu Liên Mạn Nhi. Hai người đều cảm nhận được niềm vui thầm lặng của đối phương.

“Cha mẹ nhìn thì còn rất khoẻ mạnh, nhưng dù sao cũng vẫn có tuổi rồi.” Ngừng một hồi, Liên Mạn Nhi lại nói. Chỉ nhìn mỗi Liên Thủ Tín và Trương thị, sẽ không cảm nhận được rõ ràng, nhưng vừa rồi nhìn đến Liên Thủ Lễ và Triệu thị, rồi Liên Thủ Nhân và Hà thị, lại nghĩ đến Liên Thủ Tín và Trương thị cũng không kém bọn họ mấy tuổi, Liên Mạn Nhi mới càng ý thức được, cha mẹ mình đã có tuổi rồi.

“Vậy… Sau này chúng ta sẽ về thăm cha mẹ thường xuyên hơn.” Trầm Lục có vẻ suy nghĩ một chút, khẽ nói.

Liên Mạn Nhi ừm, không nói gì nữa.

“Đừng suy nghĩ nhiều quá.” Trầm Lục ngẫm nghĩ, lại nói: “Nhìn cha mẹ rất có tướng trường thọ. Hai ông bà hiện tại, không phải mỗi năm lại năm trước khỏe mạnh, vui vẻ hơn năm sau sao? Nếu thật sự cho hai ông bà cải lão hoàn đồng, có khi hai ông bà còn không đồng ý ấy chứ.”

Liên Mạn Nhi nghe Trầm Lục nói vậy, không khỏi cười khẽ. Nàng biết, Trầm Lục đang an ủi nàng. Thật ra, Trầm Lục nói rất đúng.

Năm tháng đáng quý, thời gian như nước chảy. Thời gian, sẽ không vì bất cứ ai mà dừng lại. Mà năm tháng, sẽ không bạc đãi những người không ngừng cố gắng trong cuộc sống.

Những năm tháng cố gắng, sẽ đơm được trái ngọt, tỷ như con cháu quấn quanh đầu gối(ý nói con cháu đầy đàn), tỷ như cuộc sống đầy đủ sung túc. Đối với thế hệ trước, đây chính là niềm hạnh phúc lớn nhất. Mà đối với bọn họ, Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, nhìn Trầm Lục một cái, phía trước bọn họ còn một quãng đường rất dài. . . . . .

“Xuân có trăm hoa hạ có trăng, thu có gió mát đông có tuyết.”

“Nếu lòng thảnh thơi không khúc mắc, thời tiết nhân gian thảy tốt thôi*.” Trầm Lục sờ sờ mũi, nói tiếp, nhưng ngay sau đó thấy Liên Mạn Nhi mỉm cười, đôi mắt mong đợi nhìn hắn, suy nghĩ một chút, lại nói: “Nếu được ngày ngày bên vợ con, cuộc đời còn gì tốt đẹp hơn.”

*Trích bài thơ “Hái sen” của thiền sư Vô Môn Huệ Khai (dịch thơ)

Đây rõ ràng là lấy lòng kiều thê rồi, Liên Mạn Nhi không nhịn được phì cười một tiếng. Trầm Lục đội trời đạp đất ở bên ngoài, ở trước mặt vợ con lại có thể cúi mình như thế.

“Lục gia, vẻ hiên ngang của chàng đâu rồi?” Liên Mạn Nhi cười hỏi Trầm Lục.

Trầm Lục mỉm cười.

Xuân có trăm hoa hạ có trăng, Thu có gió mát đông có tuyết.

Năm tháng tốt đẹp sẽ thuộc về những người biết quý trọng, biết thưởng thức và biết cố gắng hết mình!

.·’★¸.·’★*·~-.¸-(★ TOÀN VĂN HOÀN ★)-,.-~*¸.·’★¸.·’★

Bây giờ, mặc dù vợ chồng Ngũ Lang không có bên cạnh, Tiểu Thất cũng thường vắng nhà, nhưng có Tiểu Kỷ Viễn ở đây, cuộc sống của Liên Thủ Tín và Trương thị lúc nào cũng phong phú. Hai ông bà dưỡng dục Tiểu Kỷ Viễn vô cùng tốt, mà thân thể cũng vì thế cứng cáp hơn. Phía bên kia, Ngũ Lang và Tần Nhược Quyên trong mấy năm nay, lại có thêm một bé gái.

“… Nghe nói là tướng mạo nhìn rất giống con lúc nhỏ…” Trương thị cười nói với Liên Mạn Nhi.

Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi đều cười. Người ta có câu, cháu trai giống cậu, cháu gái giống cô. Chuyện như vậy cũng rất hợp với khoa học di truyền.

“Khi ca và chị dâu con viết thư cho con cũng nói như vậy, con cũng muốn qua xem một chút, tiếc là xa quá.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Đợi thêm mấy người nữa, chờ bọn họ trở về, chúng ta sẽ được nhìn thấy thôi.” Liên Chi Nhi cũng cười nói: “Trong thư Ngũ Lang còn nói, khi nào nhậm chức bên ngoài nữa, nếu là nơi tốt thì muốn cha mẹ cùng đi. Còn nói đến lúc đó cũng cho chúng ta đi cùng, để anh rể muội giúp đỡ hắn. Nói Đại Bảo đã đến tuổi học vỡ lòng rồi.”

”Trong thư ca đã nói với muội chuyện này rồi.” Liên Mạn Nhi gật đầu: “Mẹ, mẹ với cha con định thế nào? Tỷ, tỷ với anh rể đã bàn bạc chưa, đến lúc đó có định đi không?”

“Ta và cha con ấy à” Trương thị thở dài một hơi: “Chúng ta đang suy nghĩ, đến lúc đó rồi nói sau.”

Rõ ràng, Liên Thủ Tín và Trương thị rất nguyện ý đi theo sống cùng con trai, nhưng đồng thời lại không nỡ rời xa quê hương.

“Chúng ta cũng chưa bàn bạc xong, ” Liên Chi Nhi cũng nói. “Ông bà nội Đại Bảo thì bằng lòng cho bọn ta, nói là đi theo Ngũ Lang, bọn ta sẽ được mở mang đầu óc hơn. Cũng nên suy nghĩ cho tương lai của Đại Bảo nữa.”

“Cứ từ từ bàn bạc, đến lúc đó quyết định cũng không muộn.” Liên Mạn Nhi liền nói: “Ngũ ca nói sớm như vậy là muốn mọi người chuẩn bị tâm lý, có đủ thời gian để bàn bạc, đưa ra quyết định. Trong lòng chọn như thế nào thì là thế đó. Bất kể như thế nào cũng đều tốt.”

“Vậy cũng được.” Trương thị và Liên Chi Nhi đều gật đầu.

Ba mẹ con lại nói chuyện một hồi. Liên Mạn Nhi đứng dậy thay quần áo, rồi mới quay lại phòng Trương thị.

“Chú thím Ngô gia, Thải Vân tỷ của con, với cả nhà Tam bá… đều tới. Giờ con có muốn gặp không?” Trương thị hỏi Liên Mạn Nhi. Mấy người họ hàng đã đến từ sớm, bởi vì nhiều người, hơn nữa Trầm gia và thân phận Huyện chủ của Liên Mạn Nhi, quy củ có rất nhiều. Vì vậy, những người này đều ở bên ngoài chờ mời vào.

“Mẹ, tỷ, hai người thu xếp mời mọi người vào đi ạ.” Liên Mạn Nhi vội nói.

Trương thị và Liên Chi Nhi làm theo, nhanh chóng sai người đi ra ngoài, một lát sau liền nghe trong viện vang lên tiếng bước chân. Tiểu nha đầu vén rèm lên, mời mọi người vào.

Vào trước là Liên Thủ Lễ và Triệu thị. Đi sau hai người là một đôi vợ chồng trẻ, chính là Liên Diệp Nhi và Liên Đàn. Trong ngực Liên Diệp Nhi còn ôm một đứa bé mập mạp.

Cả nhà năm người đi vào, trước hành lễ với Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi vội đứng dậy, vừa sai người đỡ Liên Thủ Lễ và Triệu thị dậy, vừa đáp lễ.

Hai bên tóc mai Liên Thủ Lễ và Triệu thị đã điểm bạc, lưng Liên Thủ Lễ cũng không còn thẳng như trước nữa, nhưng sắc mặt của hai ông bà đều rất tốt.

Mời hai vợ chồng ngồi xuống xong, Liên Mạn Nhi lại cười nhận lễ của Liên Diệp Nhi và Liên Đàn, Liên Diệp Nhi còn đặt bé con xuống nệm gấm, giúp con dập đầu với Liên Mạn Nhi một cái.

Một bé con mập mạp còn chưa đầy hai tuổi nhoài người trên đệm, nói là dập đầu, lại giống như là đang bò, mọi người nhìn mà cười không ngừng.

“Nhìn Tiểu Lưu Trụ Nhi lại mập lên rồi…” Liên Mạn Nhi cười bảo Liên Diệp Nhi và Liên Đàn đứng dậy, lại bế bé mập lên, vuốt vuốt cái tay mập mạp của bé. Bé mập này cũng không sợ người lạ, một đôi mắt to chớp chớp, tò mò nhìn Liên Mạn Nhi.

“Đúng vậy, đã sắp mập thành trái cầu rồi. Cha mẹ muội ngày nào cũng sợ cháu mình ăn không đủ no.” Liên Diệp Nhi cười nói.

“Giờ có cháu trai bảo bối như vậy, cha mẹ cháu sao có thể không để ý chứ. Đừng nói cái ăn cái uống, cho dù là muốn trăng trên trời, cha mẹ cháu cũng có thể bắc thang lên trời mà hái ý chứ.” Trương thị bên cạnh cũng cười nói.

Liên Thủ Lễ và Triệu thị đều mặt mày hớn hở, hoàn toàn không phản bác, mọi người trong phòng cũng cười theo. Mọi người ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện nhà. Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện, vừa không nhịn được cẩn thận đánh giá cả gia đình họ.

Cả nhà năm người đều mặc quần áo lụa mới tinh. Liên Thủ Lễ và Triệu thị, có lẽ là do cuộc sống gian khổ năm xưa, hoặc là thể chất trời sinh, những năm qua mặc dù điều kiện trong nhà ngày càng tốt hơn, hai vợ chồng vẫn gầy gò như vậy, không phát tướng chút nào. Liên Diệp Nhi và Liên Đàn thì ngược lại, một người từ sau khi sinh con xong, liền như châu tròn ngọc sáng(ý nói trắng trẻo, đẫy đà), một người mặc dù không cao, nhưng lưng hùm vai gấu, vô cùng cường tráng.

Liên Đàn là người quen của Liên Mạn Nhi. Tiểu hòa thượng Tiểu Đàn Tử trong miếu năm đó, sau này hoàn tục, tới nhà Liên Diệp Nhi xin ở rể. Nói đến đoạn nhân duyên này, đều ngoài dự đoán của mọi người, trong đó còn có chút quanh co, năm đó từng chấn động một thời. Tuy có người có ý xấu, nhưng lại thành chuyện tốt của cả gia đình Liên Thủ Lễ hiền lành.

Bởi vì Liên Đàn không cha không mẹ, cũng không có họ nhà tục(tăng ni gọi nhà của cha mẹ), liền theo họ Liên. Tiểu Lưu Trụ Nhi là con trai của Lưu Đàn và Liên Diệp Nhi. Đứa nhỏ này khi sinh ra đã mập mạp, khỏe khoắn hơn hẳn những đứa trẻ bình thường khác, trừ đôi mắt cực kỳ giống Liên Diệp Nhi, bộ dạng khoẻ mạnh kháu khỉnh kia lại giống Liên Đàn như đúc.

Tiểu Lưu Trụ Nhi, đương nhiên họ Liên, là viên ngọc bảo bối của cả nhà Liên Thủ Lễ, đúng là muốn trăng muốn sao đều được. Hai ông bà ăn không dám ăn, mặc không dám mặc, nhưng lại không tiếc tiền mua sắm cho cháu trai lớn. Không chỉ như vậy, từ lúc có đứa bé này, Liên Thủ Lễ lại càng làm việc chăm chỉ hơn, mặc dù có Liên Đàn học việc cùng ông, đáng lẽ ông có thể thảnh thơi hơn, nhưng ông lại không chịu. Có người hỏi, ông chỉ cười, nói là muốn để dành tiền cưới vợ cho cháu trai.

Tiểu Lưu Trụ Nhi giống như một viên tiên dược trời ban, chữa lành bệnh cho Liên Thủ Lễ và Triệu thị. Những năm này, Liên Thủ Lễ đã trở thành một nhân vật rất có danh vọng trong Tam Thập Lý Doanh Tử, cũng giống như Liên lão gia tử năm xưa, lời nói và cách ứng nhân xử thế đều rất có trọng lượng.

Mà Liên Diệp Nhi và Tiểu Đàn Tử có thể coi là thanh mai trúc mã. Liên Diệp Nhi đanh đá nhưng hiểu đạo lý, Tiểu Đàn Tử thì thật thà. Cả nhà đều là người hiền lành, mọi người ở quê đều khen ngợi, nói là chưa bao giờ nghe cả nhà bọn họ to tiếng với nhau, huống chi là gây lộn cãi nhau.

Được một lúc, tiểu nha đầu lại vén rèm lên, mời Ngô Ngọc Quý và Ngô Vương thị đi vào. Trong ngực Ngô Vương thị còn ôm một bé gái chừng một tuổi, đây là con gái của Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi, bởi vì chào đời vào giữa mùa hoa anh đào nở, nên có nhũ danh là Tiểu Anh Tử. Tiếp theo, cả nhà Trương Thải Vân cũng tới, Tiểu Thuyên Trụ cũng được dẫn tới, dập đầu với Liên Mạn Nhi. Trương Thải Vân vẫn xinh đẹp như ngày nào. Chỉ là phần bụng hơi nhô lên, ra là lại mang thai.

Ngay sau đó, hai vợ chồng Nhị Lang, La Tiểu Yến mang theo đứa bé, Liên Kế Tổ và Tưởng thị dắt Đại Nữu Nữu cũng vào chào hỏi. Lại có vợ chồng Lục Lang, vợ chồng La Tiểu Ưng, vợ chồng Liên Nha Nhi cũng lần lượt đến chào.

Buổi trưa, cả nhà bày tiệc ở trước hậu viện, nhìn các cháu đông đúc, một cái bàn không đủ chỗ, Liên Thủ Tín và Trương thị đều cười đến miệng không khép lại được.

“Nếu lão gia tử vẫn còn, nhìn thấy cảnh này chắc sẽ rất vui.” Nhìn con cháu quấn quanh gối, cả đại gia đình hòa thuận náo nhiệt, Liên Thủ Tín khẽ cảm khái với Trương thị một câu.

Trương thị gật đầu, cũng không nói gì. Hai vợ chồng đều không nhắc đến Chu thị. Chu thị đương nhiên vẫn còn sống, nhưng đã thành người “Ngớ ngẩn”.

Liên Mạn Nhi ngồi ở cách đó không xa, đang chơi đùa với con trai nhỏ, nàng nghe được lời cảm thán của Liên Thủ Tín, không khỏi cười cười. Theo thời gian qua đi, rất nhiều chuyện, rất nhiều buồn vui đã phai nhạt theo. Liên lão gia tử lúc sinh thời có thể nói là rất cần cù tận tụy, vất vả, xoay xở đủ cách vì gia đình. Ông rất thiên vị, mà sự thay đổi của cả nhà cũng khác hoàn toàn dự tính ban đầu của ông. Nhưng dù có nói thế nào, ông vẫn là một người hết sức tiết kiệm, biết nỗ lực vì gia đình.

Giờ Liên Thủ Tín nhớ tới Liên lão gia tử, chẳng những không hề oán giận, mà còn hết sức tưởng nhớ.

Mà Chu thị, mặc dù bà còn sống, nhưng lại không được nhắc tới nhiều bằng Liên lão gia tử. Một người cả đời ích kỷ, trong lòng của bà chưa từng có người khác, đương nhiên cũng là người nhanh bị quên lãng nhất.

Buổi trưa mọi người tản ra, đến giờ Liên Mạn Nhi và Trầm Lục đi nghỉ trưa, Tiểu Thất lại cùng Trầm Lục đi ra phía ngoài. Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi và Trương Thải Vân là mấy tỷ muội tốt nhất của Liên Mạn Nhi nên đến nói chuyện phiếm với nàng.

“… Mọi người già trẻ đều vui vẻ, chỉ có nàng là cười rất giả tạo.” Trương Thải Vân nói.

“Chắc nàng cũng không có ý xấu gì” Liên Chi Nhi liền nói: “Đổi lại là người khác chắc chắn cũng không vui nổi.”

“Cũng đúng.” Liên Diệp Nhi gật đầu: “Chẳng qua so với người khác thì nàng không bằng, nhưng nếu so với chính bản thân nàng, như bây giờ đã là tốt lắm rồi… Đây đều nhờ có Tứ thúc, Tứ thẩm với Liên Mạn Nhi tỷ đã giúp đỡ nàng.”

“Vợ Kế Tổ ấy à, chắc là sốt ruột lắm… nhưng cũng chẳng có cách nào…” Trương thị liền nói.

“Cha mẹ cháu nói, nàng là vì không có con trai, có con trai thì tốt rồi.” Liên Diệp Nhi lại nói.

“Cũng do cả nhà tập trung lại, nàng thấy mình so với ai cũng kém hơn, nên trong lòng không thoải mái. Lúc bình thường nàng vẫn rất vui vẻ.” Trương thị lại nói một câu.

Cả nhà đang nói về Tưởng thị.

Mấy năm qua Nhị Lang và La Tiểu Yến lại sinh được một trai một gái. Lục Lang do Liên Thủ Tín làm chủ, cưới con gái của một quản sự trong Liên gia, sinh được một bé gái. Liên Nha Nhi thì thành thân khá muộn, bởi vì Chu thị “không xa được” nàng. Mọi người mai mối cho Liên Nha Nhi, Chu thị dù đã trở nên “ngớ ngẩn”, gì cũng không hiểu, vẫn không chịu. Độ tuổi của Liên Nha Nhi, ở thời đại này đã bị coi là gái lỡ thì rồi, là Liên Thủ Tín và Trương thị không nhìn được, bỏ ra rất nhiều công sức, mới tách Liên Nha Nhi khỏi Chu thị được, tìm cho nàng một gia đình bình thường đơn giản, hiện giờ cuộc sống cũng khá tốt.

Hai vợ chồng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị vẫn lười biếng lươn lẹo, nhưng có La Tiểu Yến trông coi đã không ra ngoài gây họa được.

Em trai La Tiểu Yến là La Tiểu Ưng cũng sớm cưới con gái của một hộ trong Liên gia trang, Trương thị đã bỏ ra không ít tiền bạc cho cô gái kia, giờ cô gái kia quản lý việc nhà, cuộc sống của La gia cũng rất có khuôn phép.

“Cuộc sống của các con đều rất tốt.” Trương thị cười nói: “Mạn Nhi, mẹ đã sai người gửi thư tới Thiêu Oa Truân rồi, ngày mai cả nhà ông bà ngoại con sẽ sang đây.”

“Bên chỗ Gia Ngọc tỷ cũng gửi thư rồi, ngày mai cũng tới.” Liên Chi Nhi cũng nói với Liên Mạn Nhi.

“Vâng ạ.” Liên Mạn Nhi cười gật đầu. “Cả nhà đều tề tựu đông đủ, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.”

“À đúng rồi.” Trương thị cười: “Cha con có mời một gánh hát nhỏ, còn cả tạp kỹ nữa, còn muốn mời đoàn múa ương ca, Mạn Nhi, con có ngại ầm ĩ không, nếu không ngại thì để bọn họ đến nhé?”

“Vậy thì mời đến đi ạ, như vậy càng náo nhiệt. Tiểu Kỳ Lân Nhi với Bàn Bàn còn chưa được xem múa ương ca ở quê mình bao giờ.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Lúc đó cha con cũng nói như vậy, để mẹ sai người nhanh chóng đi sắp xếp!” Trương thị cười nói.

“Vâng ạ.” Liên Mạn Nhi gật đầu.

“Chắc náo nhiệt lắm đây!” Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi và Trương Thải Vân đều cười.

Lúc này đã nghe trong viện có tiếng bước chân. Sau đó thì tiểu nha đầu đi vào bẩm báo, nói là Trầm Lục tới. Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi và Trương Thải Vân nháy mắt với nhau, cười đứng dậy, đều tìm cớ rời đi.

Trương thị hiểu ý, cũng không lưu lại lâu, chỉ dặn mấy người buổi tối tới dùng cơm. Thấy Trầm Lục từ ngoài cửa đi vào, Trương thị nói mấy câu đơn giản, rồi cũng rời đi. Con rể bận rộn quanh năm suốt tháng. Chẳng mấy khi cùng về với con gái, cả nhà gặp nhau đương nhiên là quan trọng, nhưng cũng muốn dành nhiều không gian riêng cho con gái với con rể.

Buổi chiều, quản sự của Niệm Viên tới, nhưng Trầm Lục vẫn cùng Liên Mạn Nhi ở lại nhà cũ của Liên gia. Hai vợ chồng cùng hai con trai nghỉ tại gian phòng trước đây của Liên Mạn Nhi. Hai vợ chồng ở trong phòng, bà vú cùng hai đứa bé ở phòng ngoài.

Đây là yêu cầu của Liên Mạn Nhi, mỗi lần trở lại nhà cũ, các nàng đều ở như vậy. Trầm Lục hiểu được tâm tư của Liên Mạn Nhi. Gian phòng này, tất cả đồ đạc đều được bày biện như cũ, ngày thường đều để không. Ngũ Lang và Tiểu Thất đều có viện khác, phòng này, là Liên Thủ Tín và Trương thị để lại cho các con gái ở khi về nhà thăm.

Ở đây, như được nhớ lại khoảng thời gian thiếu nữ lúc trước. Mà có Trầm Lục ở bên cạnh, cùng nàng hồi tưởng lại quãng thời gian đó, chia sẻ mấy chuyện thú vị ngày còn bé, cũng giống như Trầm Lục cùng nàng ở trong Trầm phủ, chia sẻ cùng hắn những khoảng thời gian cùng những câu chuyện thú vị, cảm giác thật sự rất kỳ diệu.

“Hôm nay hai con chơi rất hào hứng!” Liên Mạn Nhi dựa vào Trầm Lục, khẽ cười nói: “Cha mẹ hôm nay cũng rất vui vẻ.”

Trầm Lục không nói gì, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu Liên Mạn Nhi. Hai người đều cảm nhận được niềm vui thầm lặng của đối phương.

“Cha mẹ nhìn thì còn rất khoẻ mạnh, nhưng dù sao cũng vẫn có tuổi rồi.” Ngừng một hồi, Liên Mạn Nhi lại nói. Chỉ nhìn mỗi Liên Thủ Tín và Trương thị, sẽ không cảm nhận được rõ ràng, nhưng vừa rồi nhìn đến Liên Thủ Lễ và Triệu thị, rồi Liên Thủ Nhân và Hà thị, lại nghĩ đến Liên Thủ Tín và Trương thị cũng không kém bọn họ mấy tuổi, Liên Mạn Nhi mới càng ý thức được, cha mẹ mình đã có tuổi rồi.

“Vậy… Sau này chúng ta sẽ về thăm cha mẹ thường xuyên hơn.” Trầm Lục có vẻ suy nghĩ một chút, khẽ nói.

Liên Mạn Nhi ừm, không nói gì nữa.

“Đừng suy nghĩ nhiều quá.” Trầm Lục ngẫm nghĩ, lại nói: “Nhìn cha mẹ rất có tướng trường thọ. Hai ông bà hiện tại, không phải mỗi năm lại năm trước khỏe mạnh, vui vẻ hơn năm sau sao? Nếu thật sự cho hai ông bà cải lão hoàn đồng, có khi hai ông bà còn không đồng ý ấy chứ.”

Liên Mạn Nhi nghe Trầm Lục nói vậy, không khỏi cười khẽ. Nàng biết, Trầm Lục đang an ủi nàng. Thật ra, Trầm Lục nói rất đúng.

Năm tháng đáng quý, thời gian như nước chảy. Thời gian, sẽ không vì bất cứ ai mà dừng lại. Mà năm tháng, sẽ không bạc đãi những người không ngừng cố gắng trong cuộc sống.

Những năm tháng cố gắng, sẽ đơm được trái ngọt, tỷ như con cháu quấn quanh đầu gối(ý nói con cháu đầy đàn), tỷ như cuộc sống đầy đủ sung túc. Đối với thế hệ trước, đây chính là niềm hạnh phúc lớn nhất. Mà đối với bọn họ, Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, nhìn Trầm Lục một cái, phía trước bọn họ còn một quãng đường rất dài. . . . . .

“Xuân có trăm hoa hạ có trăng, thu có gió mát đông có tuyết.”

“Nếu lòng thảnh thơi không khúc mắc, thời tiết nhân gian thảy tốt thôi*.” Trầm Lục sờ sờ mũi, nói tiếp, nhưng ngay sau đó thấy Liên Mạn Nhi mỉm cười, đôi mắt mong đợi nhìn hắn, suy nghĩ một chút, lại nói: “Nếu được ngày ngày bên vợ con, cuộc đời còn gì tốt đẹp hơn.”

*Trích bài thơ “Hái sen” của thiền sư Vô Môn Huệ Khai (dịch thơ)

Đây rõ ràng là lấy lòng kiều thê rồi, Liên Mạn Nhi không nhịn được phì cười một tiếng. Trầm Lục đội trời đạp đất ở bên ngoài, ở trước mặt vợ con lại có thể cúi mình như thế.

“Lục gia, vẻ hiên ngang của chàng đâu rồi?” Liên Mạn Nhi cười hỏi Trầm Lục.

Trầm Lục mỉm cười.

Xuân có trăm hoa hạ có trăng, Thu có gió mát đông có tuyết.

Năm tháng tốt đẹp sẽ thuộc về những người biết quý trọng, biết thưởng thức và biết cố gắng hết mình!

Chọn tập
Bình luận
× sticky