Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 729: Lãng tử hồi đầu

Tác giả: Nhược Nhan
Chọn tập

Edit: Chirido Beta: Nora Liên Mạn Nhi nói với Lý thị: “… Bình thường cũng không qua lại đâu ạ.” chẳng qua không biết thế nào mấy người đó lại nhằm lúc này mò tới cửa nhà cũ.

“Nhất định là họ biết lão gia tử vung rắc tiền khắp nơi rồi.” Lần này Liên Thủ Tín phản ứng vô cùng nhanh.

Liên lão gia tử vì tìm mai mối cho Liên Thủ Nhân mà bỏ hết vốn liếng ra. Mấy nhà ông tìm đến đều để lại bạc, nói là tiền thù lao chân chạy vất vả, bất kể chuyện tình có thành hay không thì tiền đó cũng không bị đòi lại. Mà nếu như chuyện thành công thật, tất sẽ có khoản lớn cảm tạ. Huynh đệ Võ gia nhất định là mắt thấy có thể sinh lợi cho nên mới tới cửa làm mai cho Liên Thủ Nhân.

“Diệp Nhi, con tận mắt nhìn thấy hay nghe ai nói lại vậy?” Trương thị hỏi Liên Diệp Nhi.

Giờ đây Liên Diệp Nhi đã không thể nào bỏ sót chuyện chạy qua nhà cũ bên kia thăm dò.

“Con nghe nói, mẹ Nha Nhi đang ở nhà con đó, bà ta nói… lúc ấy bà đang ở nhà.” Liên Diệp Nhi liền nói.

Nguyên lai là Hà thị tận mắt nhìn thấy rồi chạy ngay đến nhà Liên Diệp Nhi lảm nhảm, như vậy chắc cũng có thể tin được.

“Ông nội con cho bọn họ vào cửa rồi, không đuổi bọn họ ra ngoài sao?” Liên Thủ Tín hỏi Liên Diệp Nhi.

“Hình như ông nội không đuổi bọn họ ra ngoài.” Liên Diệp Nhi liền nói: “Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu vừa vào nhà liền quỳ gối trước mặt ông…”

Rồi sau đó Liên Diệp Nhi thuật lại tình hình Hà thị chứng kiến ở thượng phòng nhà cũ.

Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu trực tiếp đi thẳng vào thượng phòng gia chủ, vừa vào cửa liền phịch một tiếng quỳ gối dưới kháng, dập đầu lạy ba cái cốp cốp cốp đối với Liên lão gia tử.

Ở nhà người nông, không lễ không tết mà khấu đầu ba cái quả thật là đại lễ.

Khi đó, Liên lão gia tử và Chu thị đều đang ngồi trên kháng, thấy Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu đột nhiên mò tới thì hai người đều lắp bắp chấn kinh. Chờ bọn họ kịp phản ứng thì hai người kia đã khấu đầu xong, vội vàng hướng Liên lão gia tử và Chu thị gọi đại bá, đại bá mẫu.

Mặc dù Liên lão gia tử không hiểu chuyện gì ra chuyện gì nhưng ông không thể trơ mắt nhìn người khác quỳ gối khấu đầu lạy ông, liền bảo hai huynh đệ đứng dậy .

“Hai người các cháu tới có chuyện gì không, không lễ không tết, lạy ta làm gì?” Liên lão gia tử ôn hòa hỏi.

Lúc này Võ Nhị Cẩu cùng Võ Tam Cẩu mới đứng lên. Bởi vì Liên lão gia tử không cho bọn họ ngồi, bọn họ cũng không dám ngồi, đứng ở mép kháng cười nhìn Liên lão gia tử.

“… Nghe nói đại bá muốn tìm mối cho Thủ Nhân đại ca, hai huynh đệ chúng cháu đến đây ý muốn làm ông mai cho Thủ Nhân đại ca.” Võ Nhị Cẩu nói.

Võ Tam Cẩu cười tiếp lời: “Hai huynh đệ chúng cháu đã sớm biết đại bá muốn thu xếp chuyện này. Vẫn luôn một mực không dám tới cửa là sợ lão nhân ngài còn tức giận chuyện trước kia. Còn nữa, đại bá ngài đã ra mặt thu xếp chuyện này, khẳng định không ít người vội vàng tới cửa. Chúng cháu dù có muốn, cũng không đến lượt.”

“Hồi lâu, chúng cháu nghe nói chuyện này của Thủ Nhân đại ca cũng chưa thành nên mới dám tới.” Võ Nhị Cẩu lại nói.

“Đại bá, lão nhân ngài đối với chúng cháu rất tốt, chúng cháu đều ghi tạc trong lòng, muốn báo đáp ngài, vì lão nhân ngài góp thêm chút sức lực. Chuyện của Thủ Nhân đại ca, chúng cháu vừa vặn có thể giúp.” Võ Tam Cẩu nói tiếp.

Hai huynh đệ mỗi người một câu nói rõ ý đồ tới đây.

Liên lão gia tử thấy hai người này tới làm mai cũng hơi xao lòng. Nhưng mà dù sao năm ngoái mới bị Võ gia lừa bịp, trong lòng Liên lão gia tử vẫn không thể tin tưởng được.

“Lão Nhị, lão Tam à.“ Liên lão gia tử đánh giá huynh đệ Võ gia, chậm rãi mở miệng nói: “Các cháu nói ghi tạc trong lòng ý tốt của ta, muốn báo đáp ta, lời này ta không thích nghe. Cho tới bây giờ ta cũng chưa bao giờ muốn các cháu báo đáp gì. Hai người các cháu vuốt lương tâm suy nghĩ một chút. Ta có điểm nào có lỗi với các cháu? Nhưng các cháu lại đối đãi với ta như vậy? Năm ngoái không phải hai người các cháu làm ra chuyện địa tô kia sao? Lúc ấy hai người các cháu đối đãi với ta thế nào?”

“Đại bá,“ Võ Nhị Cẩu cùng Võ Tam Cẩu thấy Liên lão gia tử tính toán nợ cũ lại vội vàng quỳ phịch xuống, liên tiếp khấu đầu ba cái nữa lạy Liên lão gia tử: ”Đại bá, chúng cháu làm vậy cũng không vui vẻ gì. Lúc đó quả thật chúng cháu nghèo đến phát điên rồi. Đại bá, cuộc sống nhà chúng cháu trôi qua như thế nào, ngài cũng biết rồi đó. Ngài cho chúng cháu thuê ruộng đất là muốn dìu dắt, cứu giúp chúng cháu.

Chúng cháu tham lam muốn có nhiều hơn là chúng cháu gây nên tội với lão nhân ngài, chúng cháu không phải.”

Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu bắt đầu vả vào miệng mình.

“Chúng cháu không bằng heo chó… Đều tại nghèo túng và bệnh tật bức bách đến ngõ cụt. Lão nhân ngài đại nhân đại nghĩa, đại từ đại bi, đại nhân đại lượng. Cầu ngài đừng so đo với chúng cháu.”

“Chúng cháu cũng còn nhân tính mà. Một nhà già trẻ luôn ghi lòng tạc dạ đại ân đại đức của ngài. Mỗi lần đến bữa cơm, nương xới cơm cho chúng cháu đều thao thao nói nhờ ân đức của ngài chúng cháu mới được bữa cơm no.”

“Chúng cháu thật sự túng quẫn không còn cách nào khác. Chúng cháu không phải người mất hết lương tâm. Những ân đức đó của ngài, chúng cháu đều biết. Ngài là đại thiện nhân, đừng so đo với chúng cháu.”

“… Đời này không báo đáp được ngài, kiếp sau chúng cháu làm trâu làm ngựa cũng cam.”

“Hôm nay tới đây, chuyện đầu tiên là khấu đầu nhận lỗi với ngài. Chuyện thứ hai là làm mai mối cho Thủ Nhân đại ca, báo đáp đại ân của ngài.”

Hai huynh đệ vừa rống khóc nước mắt nước mũi chảy tèm lem, vừa dập đầu, tự vả miệng, vừa nói Liên lão gia tử là đại thiện nhân, vừa nói mình không đúng, dĩ nhiên, bọn họ làm như vậy là nói bị khốn cùng bức bách không chịu nỗi.

Liên lão gia tử thở dài một tiếng liền cho hai huynh đệ này đứng lên .

“Ngồi đi, ngồi trước mặt ta nói chuyện.” Liên lão gia tử mời huynh đệ Võ gia đến ngồi trước mặt nói chuyện với ông.

“Vậy cũng được, cứ như vậy đã xóa bỏ chuyện xảy ra rồi hả?” Nghe Liên Diệp Nhi nói đến đây, Liên Mạn Nhi không nhịn được hỏi một câu.

“Hình như là vậy.” Liên Diệp Nhi bất đắc dĩ nói.

“Sao có thể như vậy được, bị lừa bịp chịu chưa đủ thiệt thòi hay sao!” Liên Mạn Nhi cảm khái nói.

Bản thân Liên lão gia tử chịu thiệt thòi từ người Võ gia không phải lần một lần hai, sao cứ mãi không chịu học khôn ra, đối với loại người đó nên trực tiếp cầm gậy đánh đuổi ra khỏi nhà, sao có thể mời bọn đó lên kháng ngồi, ôn hòa từ tốn nói chuyện chứ?

“Lão gia tử là người như vậy.” Liên Thủ Tín một tay đè trán, rầu rĩ nói: ”Ông đã từng nói một câu thế này: lãng tử hồi đầu kim bất hoán (con hư biết nghĩ lại, quý hơn vàng)… Lời nói của huynh đệ Võ gia… đều nói lên tâm khảm của ông, ông không mềm lòng mới lạ.”

Liên Mạn Nhi yên lặng suy nghĩ. Ngẫm lại Liên lão gia tử trước sau sở tác sở vi, lại thêm lời Liên Thủ Tín nói, Liên Mạn Nhi đại khái có thể đoán được Liên lão gia tử nghĩ thế nào.

Liên lão gia tử tin tưởng lời nói của huynh đệ Võ gia, tin bọn họ làm những chuyện vô liêm sỉ đó là do khốn cùng bức bách. Ông tin tưởng bản chất của huynh đệ Võ gia không xấu. Hoặc là nói, Liên lão gia tử càng thêm tin tưởng, dưới sự khoan dung và tác động ân tình của ông, hai huynh đệ này nhất định có thể bỏ ác theo thiện.

Nhìn đi, vào thời điểm ông khó khăn vì chuyện mai mối cho Liên Thủ Nhân nhất, không phải hai huynh đệ liền tới hỗ trợ sao!

Ông hành thiện rốt cục cũng cảm hóa được huynh đệ Võ gia, đây rõ ràng là một giai thoại lưu danh ngàn đời nha! Chỉ cần lãng tử hồi đầu, như vậy chứng tỏ những trả giá trước kia của ông vô cùng có giá trị, mà ác danh của huynh đệ Võ gia cũng tan thành mây khói.

Liên lão gia tử viên mãn!

Cái gọi tính cách quyết định vận mệnh, thật sự là lời lẽ chí lý! Liên Mạn Nhi sợ hãi tính cách đặc biệt của Liên lão gia tử như vậy, khẳng định ông sẽ một lần lại một lần mắc mưu Võ gia nữa cho coi, cũng khẳng định ông thiên vị Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ thế nào.

Nhưng mà, chuyện này quả thực quá buồn cười.

Liên Mạn Nhi cũng không phản đối những lời “lãng tử hồi đầu kim bất hoán” này. Đối với những người chân chính chịu sửa đổi, Liên Mạn Nhi cảm thấy có thể cho họ cơ hội. Nhưng mà Liên lão gia tử làm quá mức rồi. Ông một mực che chở chăm nom những thứ “lãng tử” kia như nâng niu đóa hoa yếu đuối mong manh, chờ đợi bọn họ quay đầu lại, mà đối với chút ít hành động giữ khuôn phép làm ông yên lòng của họ làm như không thấy, không thèm để ý chút nào. Thậm chí vô cùng vui sướng hy sinh bản thân vì những thứ “lãng tử” cam lòng an phận làm bé cưng kia.

Liên Mạn Nhi quả thực không nghĩ ra nổi câu nào hình dung hành động như vậy, chỉ đành mím môi câm lặng.

“Hai huynh đệ Võ gia định mai mối đại đương gia cho gia đình như thế nào vậy con?” Trương thị phục hồi tinh thần lại trước, hướng Liên Diệp Nhi hỏi.

“Nói là người trong làng của nhà mẹ đẻ vợ Võ Nhị Cẩu, cũng là thân thích…” Liên Diệp Nhi liền nói.

Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu làm mai cho Liên Thủ Nhân một cô nương năm nay hai mươi lăm tuổi, chưa gả cho người nào. Luận về vai vế, cô nương này phải gọi vợ Võ Nhị Cẩu một tiếng cô cả.

“Vợ Võ Nhị Cẩu là người làng nào?” Trương thị hỏi Liên Thủ Tín.

“Ta cũng không biết.” Liên Thủ Tín lắc đầu: “Chỉ nghe nói ở rất xa, cụ thể ở chỗ nào thì ta không biết.”

“Vẫn còn là cô nương, chưa từng gả cho người nào, lại hơn hai mươi lăm tuổi, có bị khiếm khuyết chỗ nào không vậy?” Lý thị hỏi.

Ở niên đại này không lấy độc thân làm cao quý, con gái sinh ra chỉ chờ đến tuổi là lập gia đình. Cô nương nhà bình thường trễ nhất đến mười bảy mười tám tuổi đã phải xuất giá. Cô nương qua hai mươi tuổi mà còn chưa xuất giá là của quý hiếm có khó tìm. Mà cô nương hai lăm tuổi còn chưa xuất giá ở niên đại này nhất định phải có nguyên do nào đó.

Ở niên đại này có câu tục ngữ: có thể thừa nam nhưng không thể dư nữ. Nói cách khác, bất kể gia đình một cô nương có điều kiện kém thế nào cũng có thể gả con gái ra ngoài. Ví dụ như điều kiện La Tiểu Yến kia, mặc dù đã hơi quá tuổi nhưng vẫn có người chấp nhận lấy nàng.

Mà cô nương này hai mươi lăm tuổi vẫn chưa xuất giá, ở niên đại này, khả năng lớn nhất là bản thân cô nương ta có vấn đề.

“Con nghe mẹ Nha Nhi nói ông nội cũng đã hỏi như vậy rồi.” Liên Diệp Nhi liền nói.

“Vậy huynh đệ Võ gia nói như thế nào?” Trương thị vội hỏi.

“… Nói là không có vấn đề gì. Chỉ tại trong nhà nghèo quá nên đòi hỏi sính lễ phải nhiều. Mà ở chỗ các nàng ở quả thật rất nghiêng lệch, mọi người nghèo khó không có một xu dính túi, kết quả sau nhiều lần tìm mai mối vẫn không thành cho nên chậm trễ đến bây giờ.” Liên Diệp Nhi liền nói: “Còn nói cô nương kia rất hiếu thuận, mấu chốt là nàng ta yêu thương huynh đệ trong nhà rất thật lòng, đòi hỏi sính lễ cũng là vì nuôi sống người trong nhà. Còn nói cô nương kia khỏe mạnh lành lặn, đặc biệt làm việc rất giỏi giang, trừ may vá không được tốt thì những việc trong nhà ngoài ngõ đều do một thân nàng ta đảm đương… Còn nói ra đồng làm việc cũng chẳng kém nam nhân nào.”

“Vậy ra điều kiện nàng ta cũng không tệ. Lấy Đại đương gia còn bị ủy khuất nữa là.” Trương thị cúi đầu suy tư nói.

“Trọng điểm là sính lễ.” Liên Mạn Nhi rất tỉnh táo nói.

“Dù cho sính lễ có nhiều hơn nữa nhưng người ta còn trẻ như vậy, vẫn còn là con gái thì cũng xứng đáng thôi.” Trương thị liền nói.

Trương thị nói xứng đáng cũng không phải nói Liên Thủ Nhân và cô nương này điều kiện xứng đôi, mà là nói Liên Thủ Nhân chiếm được lợi rồi.

“Diệp Nhi, huynh đệ Võ gia nói muốn bao nhiêu sính lễ?” Liên Mạn Nhi quay đầu hỏi Liên Diệp Nhi.

Chọn tập
Bình luận