Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 777: Kẻ Trước Người Sau

Tác giả: Nhược Nhan
Chọn tập

Edit: Dao Dao Beta: Nora Đoàn người Liên Mạn Nhi đi ra ngoài, Liên lão gia tử thấy không giữ được người, lập tức xuống giường, muốn đích thân tiễn họ ra ngoài.

“Cha, lão nhân người đừng xuống giường. Hôm nay ngoài trời lạnh lắm ạ.” Những người khác đi ra ngoài trước. Liên Thủ Tín vội ngăn Liên lão gia tử lại.

“Đúng vậy đó ông nội.” Ngũ Lang cũng chậm lại phía sau, cười khuyên nhủ Liên lão gia tử: “Chúng cháu đều là vãn bối, không lý nào lại để lão nhân người đưa tiễn. Đều là người một nhà, không cần chú ý những nghi thức xã giao này đâu ạ. Người nghỉ ngơi nhiều hơn đi, sớm bồi dưỡng thân thể cho tốt, đây mới là chuyện lớn nhất, quan trọng nhất đấy ạ.”

Liên Thủ Tín và Ngũ Lang giữ Liên lão gia tử lại khuyên can. Liên Thủ Lễ và Nhị Lang cũng phụ họa theo. Mà cùng lúc đó, Ngô Gia Hưng, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất và Liên Diệp Nhi đã rời khỏi thượng phòng. Liên lão gia tử thấy tình thế này, ông biết ông không cách nào tự mình tiễn họ nữa, chỉ đành thở dài một hơi, liền kêu Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ và Tưởng thị:

“Thay ta tiễn Tam thúc, Tứ thúc, còn cả mấy đệ đệ, muội muội, đặc biệt là Gia Hưng. Đứa nhỏ Gia Hưng này, ta thật yêu thích nó.”

Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, và Tưởng thị đều vội vàng gật đầu vâng lời, lúc này mọi người mới vây quanh ra cửa.

Còn chưa tới cổng, đã thấy cổng bị đẩy ra từ bên ngoài, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị tất ta tất tưởi đi vào. Theo sau lưng họ là Tứ Lang.

“A má ơi, chúng ta đã về trễ rồi sao?” Hà thị trông thấy mấy người Liên Thủ Tín lập tức dừng lại, vỗ đùi một cái, dường như vô cùng tiếc nuối.

“Đã ở đây hơn nửa ngày, sao không ở thêm chút nữa.” Liên Thủ Nghĩa nhếch miệng cười nói.

Tứ Lang và Lục Lang theo sau Liên Thủ Nghĩa và Hà thị không nói gì.

“Nhị bá, Nhị bá mẫu, hai người mới đi thăm nhà bằng hữu về ạ?” Ngô Gia Hưng cười chào hỏi với Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.

Ngô gia và Liên gia vì mối quan hệ của Chu thị và đại Chu thị mà thân thiết. Giờ Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi thành thân, liền thay đổi xưng hô với Liên lão gia tử và Chu thị, dĩ nhiên cũng phải sửa xưng hô với Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ. Nhưng, sau khi sửa cũng không khác trước, bởi vì xưng hô ở nhà nông bình thường đều được tỉnh lược đi chữ đường(1) và tên tự(2).

(1)đường: chữ họ. Vd: đường ca = anh họ -> ca, đường thúc – chú họ -> thúc,….

(2)tự, tên chữ: ngoài tên chính, người xưa còn có một tên khác có liên quan về mặt ý nghĩa với tên chính.

Ngô Gia Hưng đi theo cha là Ngô Ngọc Qúy làm người môi giới đã quen giao tiếp, vừa rồi nói chuyện với Liên lão gia tử và Chu thị cũng vậy, hiện giờ nói chuyện với hai người Liên Thủ Nghĩa, Hà thị cũng vậy, hắn đều cười tủm tỉm, thái độ rất thân thiết tự nhiên.

“Ừ.” Hà thị ra vẻ rất thân với Ngô Gia Hưng, đoạt lời Liên Thủ Nghĩa đáp trước: “Nghe nói các cháu tới, chúng ta liền lập tức trở về. Thế nào cũng phải được chú rể mới chào một cái chứ.”

Hà thị nói xong còn vui vẻ cười ha ha.

“Sao có mùi rượu nồng nặc vậy ta?” Đột nhiên Liên Mạn Nhi nói: “Là ai uống rượu vậy, giữa ban ngày ban mặt nha. Sao lại mượn rượu giả điên, nói mê sảng đây?”

“Đúng là có mùi rượu.” Ngô Gia Hưng gật đầu nói.

Ngũ Lang, Liên Diệp Nhi và Tiểu Thất đều gật đầu. Liên Diệp Nhi và Tiểu Thất còn cố ý hướng mũi về phía Hà thị hít hít, sau đó làm ra vẻ ghét bỏ.

“Mùi rượu gì, sao ta không ngửi thấy.” Hà thị cũng hít hít mũi. Dĩ nhiên bà ta không ngửi thấy, lại thấy mấy người kia rõ rành rành ám chỉ bà uống rượu, liền giải thích: “Ta không uống rượu, ta không thích thứ đó, hơn nữa, ta đâu có tiền.”

Hà thị cũng không thông minh, bà ta nói thế coi như đã rơi vào bẫy của Liên Mạn Nhi.

“Chúng ta đâu ai nói bá mẫu uống rượu nha.” Liên Mạn Nhi cười nói.

Liên Diệp Nhi và Tiểu Thất đều nở nụ cười.

“Bên ngoài lạnh lẽo, đừng đứng đây nói chuyện.” Liên Thủ Tín lên tiếng: “Các ngươi nhanh chóng vào nhà đi, lão gia tử và lão thái thái đang chờ đó… Gia Hưng và Chi Nhi còn phải đến thăm chỗ khác.”

Nghe Liên Thủ Tín nói vậy, Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang trao đổi một ánh mắt cực nhanh. Vừa rồi Hà thị nói không sai, họ vốn đang ngồi nói chuyện phiếm trên giường sưởi, chợt nghe nói nhà Liên Thủ Tín mang theo Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi về lại mặt nhà cũ. Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang dù không ở cùng một chỗ, nhưng đều một lòng đứng dậy hấp tấp chạy về.

Ngô gia giàu có, đồ cưới của Liên Chi Nhi phong phú, lần đầu hai người về nhà cũ sau khi thành thân, dĩ nhiên phải đến thăm hỏi, tặng lễ. Cho dù Ngô gia keo kiệt không cho họ thứ gì, nhưng phần của Liên lão gia tử và Chu thị khẳng định không thể thiếu. Ba người sợ Liên lão gia tử và Chu thị cất giấu lễ vật đi, hoặc là đem cho một nhà Liên Thủ Nhân hết, bởi vậy liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà, hy vọng có thể được chia phần.

Dù không được chia phần cũng phải nhìn một cái, trông cho đỡ thèm, đồng thời cũng có thể nhìn ra số tài sản của nhà họ, tránh về sau bị lừa gạt chịu thiệt.

Có ý nghĩ đó, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang cũng muốn nhanh vào nhà, nhưng lại không nỡ bỏ đám người trước mặt. Bởi vậy nghe thấy lời của Liên Thủ Tín, mấy người cũng không nhường đường mà suy nghĩ xem nên nói cái gì.

“Cha, nương, hai người tranh thủ thời gian vào phòng thôi.” Nhị Lang bước lên hai bước, nói với Liên Thủ Nghĩa và Hà thị: “Gia Hưng có nhiều việc, hai người cũng đừng làm chậm trễ.”

“Mày đồ vương bát đản, còn có mặt mũi quay về đây sao?” Trông thấy Nhị Lang, Liên Thủ Nghĩa liền tức điên lên: “Thế nào, là đưa gạo và bột đến, hay kiếm được tiền rồi đến hiếu thuận cha nương ngươi?”

“Sao ông vừa thấy mặt đã mắng con nó rồi, không nói chuyện đàng hoàng với con được à.” Hà thị liếc Liên Thủ Nghĩa, lại cười ha hả nói với Nhị Lang: “Nhị Lang à, bây giờ con kiếm được tiền rồi, nương thiếu cái lược, con cho nương hai đồng, để nương tự mua một cái đi.”

“Nương, nương đang làm gì vậy?” Mặt Nhị Lang lập tức đỏ lên, đến nói cũng trở nên lắp bắp, nhưng lại thể hiện ý tứ rất rõ ràng: “Tháng này nương đã thiếu mấy cái lược rồi, nương còn thiếu lược bí, thiếu trâm cài. Nương, con không kiếm được nhiều tiền như thế đâu. Hai người muốn gạo, mì và bố*, con đều đưa đúng hạn. Con cũng cần sinh tồn, cầu hai người cho con đường sống đi.”

*bố: vải bố.

Dưới sợ trợ giúp của nhà Liên Mạn Nhi, Nhị Lang kiếm được một công việc tốt. Mỗi tháng cũng có thu nhập không tệ. Chuyện này về sau bị Liên Thủ Nghĩa và Hà thị biết. Từ đó về sau, hai vợ chồng liền biến đổi nhiều cách đòi tiền Nhị Lang, bằng không thì liền mắng Nhị Lang bất hiếu. Chỉ là tiền công của Nhị Lang đều giao cho La Tiểu Yến, bởi vậy tuy Liên Thủ Nghĩa và Hà thị lắm thủ đoạn gian trá, nhưng cũng không thể chiếm được tiện nghi.

Hôm nay thấy Nhị Lang đến nhà, hai vợ chồng như chó đói thấy thịt mỡ.

“Hai người tranh thủ vào phòng đi thôi, chúng ta đi.” Liên Thủ Tín thấy tình cảnh này vội lên tiếng. Câu trước là nói với vợ chồng Hà thị, câu sau là nói với mấy người cùng về nhà cũ.

Mọi người đều không để ý đến Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, trực tiếp ra cổng nhà cũ.

Nhìn nhóm Liên Thủ Tín ra cửa, đi xa rồi, Liên Thủ Nghĩa mới dám chửi ầm lên.

“Đồ táng tận lương tâm này.” Liên Thủ Nghĩa giơ chân mắng: “Mất gốc, Nhị Lang mày là thứ mất gốc. Thấy tiền liền làm thân, xem cái bộ dạng như con gấu của nó, hận không thể nhận lão tứ làm cha rồi. Không phải vì lão tứ có tiền sao, chê cha ruột nó không có tiền đây mà…”

Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Tưởng thị không phản ứng với cái miệng thối của Liên Thủ Nghĩa, mà quay người vào thượng phòng. Thấy bọn họ về thượng phòng, Liên Thủ Nghĩa đột nhiên tỉnh lại, cũng không mắng Nhị Lang nữa, liền vội vàng đi vào thượng phòng.

Hà thị và Tứ Lang theo sát phía sau.

Đông phòng thượng phòng, Chu thị đang sai Liên Nha Nhi bưng quần áo bà đang giặt dở lên giường. Tưởng thị cũng bị bà sai ra ngoài đun nước tiếp. Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ ngồi trên ghế, hơi ngẩn người. Liên lão gia tử ngồi ở đầu giường gần lò sưởi cau mày thật chặt, than thở.

Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang vừa vào nhà, ba đôi mắt liền quét về phía ngăn tủ, phát hiện trong ngăn tủ trống rỗng, họ lại lia mắt về phía giường gạch lần nữa.

Trên ngăn tủ cũng thế, trên giường gạch cũng thế, thậm chí là góc giường, đều không có bóng dáng lễ vật.

“Ngô Gia Hưng với Chi Nhi tới tay không sao, không tặng lễ gì sao?” Liên Thủ Nghĩa không nhịn được hỏi.

“Ta xem ngươi đào được thứ gì?” Chu thị dùng khóe mắt liếc Liên Thủ Nghĩa và Hà thị một cái. Gần đây trừ lúc ăn cơm thì hai vợ chồng này luôn mất bóng, Chu thị đã bất mãn lâu rồi.

“Haiz…” Đúng lúc này Liên lão gia tử thở dài một tiếng: “Lần này xem như ta đã chọc phải Ngô gia rồi.”

Chọc ở đây là thổ ngữ nhà nông dùng, ý tứ không phải trêu chọc mà là đắc tội. Người trong nhà chọc con cháu nhà mình thì không việc gì, dù sao cũng là thân tình cốt nhục. Nhưng chọc đến người ngoài lại thành chuyện lớn. Đời này Liên lão gia tử kiêng kị nhất chính là chuyện này.

“Chọc thì chọc chứ sao.” Chu thị hừ một tiếng: “Còn trông cậy gì vào chúng! Ta cũng không thiếu gói bánh bông lan kia.”

Sở dĩ Chu thị nói vậy, là vì nhà nông ở Tam Thập Lí Doanh Tử tặng lễ cho trưởng bối ngày tết ngày lễ, tuyệt đại đa số sẽ có bánh bông lan bên trong.

“Bà thì biết cái gì!” Liên lão gia tử thở dài một hơi: “Vợ hiền chồng ít họa. Bà đấy, bà chính là cái mầm tai họa mà.”

“Ta thì cái gì cũng không hiểu, vậy ngươi thì hiểu chắc!”Chu thị một bên vắt cho ráo bộ đồ vừa giặt xong, một bên cười lạnh nói với Liên lão gia tử: “Ngươi thì hiểu nhiều lắm! Ta thấy ngươi cũng chẳng có gì xuất sắc. Người ta có ai coi ngươi vào đâu đâu nào.”

“Lần đầu lại mặt, chúng cái gì cũng không mang, đến tay không đấy. Chúng nó cũng thầm hạ thấp trong lòng kìa. Không muốn cho ta, được thôi. Ta không hiểu, thế nào ngươi cũng như vậy, lão gia tử hiểu biết hơn người mà, người ta sao không cho ngươi thứ gì vậy!”

“Tự ngươi còn cho mình là lưu quang thủy hoạt*. Trong mắt người ta, ngươi với ta có khác gì đâu.” Chu thị nói xong, cười lạnh vài tiếng.

*lưu quang thủy hoạt: hình dung thứ gì đó vô cùng sạch sẽ, tinh khiết. Tham khảo: http://www.baike.com/wiki/%E6%BA%9C%E5%85%89%E6%B0%B4%E6%BB%91

Đối với những lời đâm chọc của Chu thị, Liên lão gia tử làm như không nghe thấy, chỉ một mực nghĩ rằng đã chọc Ngô gia.

“Không thể nào a, trong nhà thế nào cũng được, dù sao cũng phải biết phân biệt chuyện trong nhà, chuyện bên ngoài. Chuyện này nên ém xuống chứ, sao lại để Ngô gia biết được? Không thể nào.” Liên lão gia tử thì thào tự nói, nhắm mắt lại… “Không hiểu chuyện, không cho người ta bớt lo mà…”

“Nương, vừa rồi đám lão tứ tới thật không để lại cho thứ gì sao?” Liên Thủ Nghĩa tiến đến trước mặt Chu thị, hỏi.

Chọn tập
Bình luận
× sticky