Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 751: Tiểu Tâm Tư

Tác giả: Nhược Nhan
Chọn tập

Edit: Mèo Beta: Nora “Đều có, đều có.” Trương thị cười không ngậm miệng được. Bà hỏi Liên Mạn Nhi: “Mạn Nhi, nhũ nhân là gì vậy con?”

Liên Thủ Tín thụ phong chức quan Trung Thư Xá Nhân thất phẩm, ở phẩm cấp này chính thê cũng được thụ phong phẩm cấp. Theo quan hàm thất phẩm thì chính thê nhận cấp tương ứng là nhũ nhân, là một cáo mệnh phu nhân rồi. Đương nhiên, nếu như nghiêm khắc mà nói, nhũ nhân quan thất phẩm chỉ được gọi là sắc mệnh phu nhân. Nhưng chỉ có trên sách vở mới phân chia rõ ràng như vậy, bình thường vẫn thống nhất gọi là cáo mệnh phu nhân.

“Mẹ, từ nay về sau mẹ cũng là quan rồi, đồng cấp thất phẩm với cha luôn đó.” Liên Mạn Nhi liền nói với Trương thị. Thấy Trương thị vẫn là bộ dạng không hiểu rõ thì lại tiến thêm một bước giải thích: “Mẹ, mẹ tương đương với phu nhân tri huyện rồi biết không.”

“Mẹ, mẹ không còn là dân thường nữa rồi.” Liên Mạn Nhi tiến lại gần Trương thị hạ giọng xuống nói với Trương thị: “Sau này bà nội có gặp mẹ, bà là dân, mẹ là quan, bà sẽ phải dập đầu với mẹ.”

“Cái gì!” Trương thị lại càng hoảng sợ, nhưng nét mặt không phải không vui sướng.

“… Chuyện này… chuyện này không cần… mặc kệ nói thế nào, bà… bà là trưởng bối…” Trương thị nhìn thoáng qua Liên Thủ Tín, lập tức nói ra.

“Hì hì” Liên Mạn Nhi cười: “Bà sẽ phải quỳ trước mẹ, sẽ phải khấu đầu dưới chân mẹ. Nếu mẹ không cho thì đó là chuyện khác… Hễ bà lại mắng mẹ thì chính là nhục mạ mệnh quan triều đình, là tội vô cùng lớn, sẽ bị đánh bằng roi, bị nhốt vào ngục.”

“… Vậy giờ đây bà sẽ không dám đứng trước mặt mẹ mắng nữa sao.” Nghe Liên Mạn Nhi nói vậy, Trương thị cũng thấy rạo rực trong lòng.

Khiến Chu thị quỳ dưới chân bà, khấu đầu lạy bà, từ trước tới nay Trương thị chưa từng nghĩ qua. Bà là người như vậy, vô luận Chu thị quá phận thế nào, bà thủy chung vẫn cảm thấy Chu thị là trưởng bối, là mẹ chồng. Nhưng biết rõ Chu thị không thể mắng bà, chuyện này càng làm bà cao hứng vô cùng.

“Cho dù mắng sau lưng cũng không được, cùng một tội trạng thôi.” Liên Mạn Nhi nói.

“Chỉ sợ bà không hiểu việc này.” Trương thị nói, đối với chuyện bị chửi mắng này, bất luận ở trước mặt hay sau lưng, Trương thị đều để ý.

“Đợi tới khi về thôn con sẽ phái người đi nói cho bà biết. Con vì muốn tốt cho bà, tránh cho đã lớn tuổi rồi còn phải vào nha môn.” Liên Mạn Nhi nói tiếp.

Lúc này nàng nói những lời như vậy phần lớn là muốn làm Trương thị vui vẻ. Dĩ nhiên, nàng cũng vô cùng vui. Liên Thủ Tín làm Trung Thư Xá Nhân, thân phận một nhà các nàng không còn giống như trước đây, vì vậy cho dù chính nàng không được phong thưởng riêng thứ gì nhưng cũng đủ làm nàng thấy hạnh phúc.

Ở niên đại này, nữ tử chỉ có một loại phong thưởng duy nhất đó là đền thờ trinh tiết, nàng không muốn nhận được phần thưởng như vậy đâu. Thà phong thưởng cho Ngũ Lang, Tiểu Thất hoặc Liên Thủ Tín thì nàng còn được đi theo hưởng lợi.

Trương thị nghe xong lời Liên Mạn Nhi nói thì không gật đầu cũng không lắc đầu, nhưng ánh mắt bà biểu lộ rất rõ ràng, bà rất thích được như vậy.

Người một nhà vui mừng vô cùng. Liên Mạn Nhi còn nói muốn tranh thủ thời gian thu xếp may gấp quan phục cho Liên Thủ Tín và triều phục cho Trương thị.

“Ta đã chuẩn bị xong hết rồi” Ngũ Lang lên tiếng: “Nếu không thì cũng đã không đợi đến bây giờ mới nói cho mọi người biết.”

Niên đại này đã có cửa hàng may mặc bán sẵn tất cả các loại quần áo theo phẩm cấp của quan lại, triều phục cho các quý phu nhân cũng có sẵn. Ngũ Lang muốn làm mọi người kinh hỉ nên đã sớm âm thầm an bài, chuẩn bị đồ đạc xong xuôi chỉnh tề hết cả rồi.

Ngũ Lang vừa nói chuyện vừa sai người mang quan phục của Liên Thủ Tín và triều phục của Trương thị tới. Hai năm qua, mấy người trong nhà cũng thường xuyên may không ít quần áo, do vậy đều đã có sẵn số đo cả rồi. Hơn nữa, kiểu dáng quan phục và triều phục đều rộng thùng thình, Liên Thủ Tín cùng với Trương thị mặc vào đều cảm thấy vừa vặn vô cùng. Hai vợ chồng càng thêm cảm thấy Ngũ Lang làm việc rất cẩn thận, thỏa đáng.

Buổi tối Trầm phủ có tiệc rượu, Trầm Lục đã sớm dặn Ngũ Lang nên đi qua. Lúc cáo từ ra về, Trầm Lục còn cố ý bảo Ngũ Lang tối nay nên dẫn theo Tiểu Thất đến dự tiệc cùng.

“Lần này một nhà chúng ta được phong thưởng không ngớt, ý định của Lục gia là hôm nay đã muộn rồi, đợi sáng mai sẽ chọn giờ lành phái người tới tuyên chỉ.” Ngũ Lang lại nói cho mọi người biết.

“Được! Được!” Liên Thủ Tín và Trương thị đều nói được. Như vậy người một nhà sẽ có dư chút thời gian để chuẩn bị.

Đến buổi chiều, Liên Thủ Tín, Trương thị, Liên Chi Nhi cùng với Liên Mạn Nhi tự dùng cơm trong nhà. Ngũ Lang và Tiểu Thất thay quần áo chỉnh tề đến Trầm gia. Tuy chưa nhận được thánh chỉ nhưng việc vui này là chuyện ván đã đóng thuyền, người một nhà tự nhiên cao hứng. Liên Mạn Nhi đã đặc biệt phân phó phòng bếp làm thức ăn cho bữa tối phong phú chút. Liên Thủ Tín lại lấy ra một vò rượu ngon, ông với Trương thị mỗi người uống hai chén, Liên Chi Nhi cùng với Liên Mạn Nhi mỗi người cũng uống một chung nhỏ.

Sau khi ăn xong, người một nhà đợi Ngũ Lang và Tiểu Thất dự tiệc trở về mới về phòng mình ngủ. Tiểu Thất muốn ngủ gần Ngũ Lang nên tối đến không chịu ở cùng Liên Thủ Tín và Trương thị mà chạy sang ngủ chung với Ngũ Lang ở thư phòng.

Tuy Trương thị luyến tiếc không nỡ nhưng cũng thấy vui khi hai huynh đệ thân cận, bà tự mình dẫn hạ nhân vào thư phòng sắp xếp chăn đệm, lại trông chừng người ta đốt nóng giường rồi mới trở lại hậu viện.

Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi về phòng, nhanh chóng tắt đèn đi ngủ. Đông phòng bên kia đèn lại sáng đến khuya mới tắt. Sau khi đèn tắt, Liên Thủ Tín cùng với Trương thị nằm trằn trọc thật lâu cũng không thể nào ngủ được. Đôi vợ chồng nằm trong chăn, ngươi một câu, ta một câu mà tán gẫu.

“… Đây là chuyện mà ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới.” Liên Thủ Tín cảm khái: “Đến chữ to ta cũng không biết được mấy chữ, lại không có tài cán gì đặc biệt. Chẳng qua có thể chịu được cực khổ, làm chân chạy vài chuyện. Ta quả thật đã hưởng tới phúc của con cháu rồi.”

Về chuyện được làm quan này, Liên Thủ Tín cùng với Trương thị đều vô cùng cao hứng, nhưng bọn họ cũng không vì vậy mà đắc ý quên hình*, không tự cho là từ nay về sau mình được làm quan là rất giỏi rồi.

*quên hình: vì đắc ý mà quên đi dáng vẻ vốn có của mình

“Ta cũng không nghĩ tới.” Trương thị cũng rất cảm khái: “Ta cứ nghĩ chuyện này có xảy ra thì cũng là chuyện của mười năm sau, là tiền đồ của Ngũ Lang và Tiểu Thất. Hai đứa nó được làm quan, còn hai chúng ta đi theo hưởng phúc… Kỳ thật, ta có được phong thưởng thế nào cũng không quan trọng, bọn nhỏ có tiền đồ mới tốt.”

“Ta cũng nghĩ như vậy. Cũng may chuyện này chỉ là trên danh nghĩa, không phải bảo ta nhậm chức quản lý sự vụ gì, nếu không, ta sẽ lập tức từ quan.” Giọng Liên Thủ Tín chợt hào hứng: “Ta làm quan chắc chắn sẽ không như Đại đương gia và Nhị đương gia từng làm. Ta không tham tiền, ta sợ có thể sẽ không đảm nhiệm tốt, làm dân chúng theo ta chịu khổ, ta sẽ mang tội. Nhưng cũng may chức quan này chỉ là trên danh nghĩa.”

“Lúc trước, một trong những nguyên nhân cha ta chọn trúng nhà chàng là do thấy tâm tính chàng tốt… Chàng đó, những thứ khác không nói, chỉ một điểm tâm tính tốt này, quả thật rất đúng.” Trương thị nhỏ giọng nói.

“Phải nói cuộc sống hiện tại chúng ta có, một mặt là do mấy hài tử không chịu thua kém (hăng hái tranh giành), mặt khác, là do ta may mắn gặp được quý nhân. Trầm Lục gia chính là quý nhân của ta ah.” Liên Thủ Tín ha ha cười ngây ngô một hồi, rồi nói tiếp: “Lại nói chức quan này, Hoàng Thượng người đó mỗi ngày phải làm bao nhiêu chuyện, biết ta là ai chứ. Nhất định là Lục gia nói tốt cho ta rồi.”

“Chắc vậy thật. Lục gia cũng là nhìn trúng mấy đứa nhỏ nhà mình.” Trương thị cũng nói.

Dừng một hồi, Trương thị lại nói: “Đúng rồi, bây giờ ngươi cũng không phải người bình thường nữa rồi, ngươi là quan lão gia. Ngươi thấy mấy quan lão gia trong thành không, người nào cũng một vợ chín nàng hầu. Đại đương gia cũng chỉ quyên quan, chức quan còn không được lớn như ngươi mà còn nạp Anh Tử. Ngươi thế này, có phải là…”

“Nàng nói nhảm gì vậy.” Liên Thủ Tín lập tức nóng nảy: “Ta là hạng người như vậy sao? Chẳng phải trước kia ta đã phát thệ với nàng rồi sao?”

“Haiz… ta nói, sao hôm nay nàng cứ có gì đó không thích hợp, đừng nói là nàng cứ mãi canh cánh trong lòng chuyện này nha… Nàng hãy gạt bỏ tâm tư này đi, ta không thể làm chuyện có lỗi với nàng. Bây giờ cuộc sống của chúng ta đang tốt, ai biết nữ nhân khác có tâm tư gì, không phải ta chán ngày lành, tự mình đi tìm chuyện không thoải mái à.”

“Tự bản thân ngươi không muốn thôi, chỉ sợ đến lúc đó lại không chịu nổi người ta đánh chủ ý này. Ta nghe nói, quan lại đều có người tặng nữ nhân cho, người ta còn nói so với đưa tiền còn có tác dụng hơn kìa.” Trương thị lại nói.

“Nàng nghe ai nói vậy. Người khác là người khác, ta là ta.” Liên Thủ Tín nói: “Chúng ta làm vợ chồng từ khi còn trẻ, nàng theo ta chịu khổ nhiều năm như vậy, có một số việc ta không thể tự mình định đoạt nên quả thực rất có lỗi với nàng. Sau này, ta không thể táng tận lương tâm mà làm khổ nàng nữa. Vả lại, chuyện đó có tốt lành gì cho cam. Bọn nhỏ đều lớn rồi, qua hai năm nữa ta cũng đã ôm cháu, cho dù ta không biết xấu hổ thì cũng phải thay bọn nhỏ suy nghĩ, không thể để chúng không ngẩng đầu lên nỗi chứ.”

“Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa. Ngủ đi. Chúng ta tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy.” Cuối cùng, Liên Thủ Tín nói với Trương thị.

“Ta không phải không tin chàng” Giọng Trương thị có chút nhẹ nhàng: “Hai năm qua, bụng ta cứ một mực không có động tĩnh. Ta biết chàng còn muốn có thêm hài tử…”

Sau nửa ngày trầm mặc, cuối cùng Liên Thủ Tín duỗi cánh tay ôm Trương thị vào lòng.

“Nàng nói gì vậy, không phải nàng còn trông chờ hơn ta sao? Vì sao thành ra như vậy, người khác không biết, ta còn không biết sao. Là ta có lỗi với nàng, lão Liên gia ta có lỗi với nàng, nàng lại chưa từng oán trách ta, sao ta có thể ngu muội đi giày xéo lòng nàng được.”

Liên Thủ Tín nói những lời đó, Trương thị nằm trong lòng ngực ông nghe thấy liền nức nở nghẹn ngào.

“Nàng cứ yên tâm, tự bản thân ta không thể làm chuyện như vậy. Người khác nói gì cũng không được. Ta biết nàng lo lắng chuyện gì, kỳ thật hoàn toàn không cần phải lo. Lão gia tử không thể nói, lão thái thái muốn nói cũng phải đắn đo suy nghĩ kỹ càng… Nàng cứ thả lỏng tinh thần mà an tâm đi, bọn họ ai dám đề ra việc này thì đừng trách ta không nhận người!”

Hai vợ chồng thì thầm nói chuyện tới nửa đêm mới ngủ.

Rạng sáng hôm sau, người một nhà tất cả đều thức dậy từ sớm. Lúc ăn điểm tâm, Liên Mạn Nhi phát hiện Liên Thủ Tín và Trương thị dường như ngủ không được ngon, càng thêm kỳ lạ là hai mắt Trương thị còn hơi sưng đỏ. Liên Mạn Nhi hơi ngạc nhiên nhưng nàng cũng hiểu có chuyện gì nên cũng không hỏi tới.

Buổi sáng, vừa đến giờ lành, người truyền chỉ liền đến. Người một nhà bày hương án ở sảnh trước, Liên Thủ Tín và Trương thị đều mặc vào quan phục mới tiếp chỉ. Liên Thủ Tín đặt thánh chỉ và sách lên hương án cung phụng rồi đưa tiễn người truyền chỉ rời đi. Lát sau, Liên Thủ Tín và Trương thị đến ngồi trên ghế, từng lớp từng lớp hạ nhân tiến đến quỳ lạy, lĩnh tiền thưởng.

Không chỉ những người trong nhà ở ngõ Tùng Thụ, những người ở ba tòa nhà tại Tam Thập Lý Doanh Tử, huyện thành Cẩm Dương, điền trang ở La gia thôn, cùng với mấy chưởng quầy và tất cả tiểu nhị ở các cửa hàng đều có ban thưởng.

Đang lúc náo nhiệt lại có người Trầm gia tới đưa thiếp mời, mời cả nhà Liên Thủ Tín qua đó dự tiệc.

Chọn tập
Bình luận
× sticky