Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 945: Vừa truyền tin vui

Tác giả: Nhược Nhan
Chọn tập

Một nhà Liên Mạn Nhi ở phủ thành sống một đoạn thời gian, trong mấy ngày nay, dĩ nhiên bọn họ vẫn duy trì liên lạc cùng bên nhà cũ. Định kỳ ở bên kia sẽ có người tới đây, hồi báo tình huống trong nhà. Liên Chi Nhi cũng có viết mấy phong thơ gởi tới, nhưng không có chuyện gì lớn xảy ra, chỉ có chút ít chuyện nhỏ ở nhà thôi. Ở bên này mỗi lần Liên Mạn Nhi hồi âm, cũng chỉ hàn huyên chút ít việc nhà.

Lần này, Liên Chi Nhi viết thơ vẫn như thường ngày, chỉ khác một điều là trong nhà còn phái một quản sự tới đây, được Liên Thủ Tín giữ lại ở đằng trước nói chuyện. Liên Mạn Nhi và Trương thị nói chuyện một lúc, Liên Thủ Tín và Ngũ Lang liền từ bên ngoài trở vào.

Thư của Liên Chi Nhi được trực tiếp đưa tới cho Liên Mạn Nhi và Trương thị.

“Mau nhìn xem, trong thư tỷ con nói gì.” Trương thị thấy Liên Chi Nhi gửi thư, lập tức vui mừng, liền thúc giục Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi cũng rất cao hứng, nhận lấy thư, mở ra, liền đọc cho Trương thị nghe.

Mở đầu bức thư, Liên Chi Nhi liền báo một nhà bình an, còn nói Đại Bảo rất tốt, sau đó nói một vài chuyện nhỏ trong nhà, Ngô Gia Hưng vừa mới thành nàngng môi giới mua bán một khoản bất động sản lớn, tiền lời tháng này tăng thêm rất nhiều đều cho vào của hồi môn của con, còn nói Ngô Gia Ngọc mang thai, hiện tại nôn oẹ nhiều, sau đó nói đến Đại Bảo.

Vừa nghe trong thư Liên Chi Nhi nhắc đến cháu ngoại Đại Bảo, nụ cười trên mặt Trương thị càng nhiều, lắng nghe như sợ bỏ sót một chữ nào đó.

Trong thư Liên Chi Nhi nói, mọi thứ của Đại Bảo đều rất tốt, ăn nhiều lại vừa lên cân, sau đó chính là nhớ thương mọi người. Đại Bảo rất nhớ bà ngoại, ông ngoại, dì nhỏ cùng mấy cậu của cháu.

“Bà già này vài ngày không gặp Đại Bảo, ta cũng rất nhớ cháu a. Mạn Nhi, một lúc nữa con viết thư hồi âm cho chị con. Hỏi một chút xem tỷ con có thể lên phủ thành ở vài ngày hay không? Để cho một nhà tỷ con đều. . . . . . . Thời điểm ca của con thành thân, tỷ con khẳng định đến. Vậy cứ dứt khoát nói trước để ở thêm mấy ngày.” Trương thị liền nói.

“Ca con thành thân, tỷ con khẳng định đến được. Con sẽ viết thư cho tỷ nhắn tỷ ấy lên.” Liên Mạn Nhi liền nói, lại nhìn xuống thư.

“Mẹ, Thải Vân tỷ sinh rồi” Vừa nhìn xuống phía dưới, Liên Mạn Nhi liền kinh hô.

“A? !” Ánh mắt Trương thị lập tức mở to, “Mau nhìn xem, là ngày nào sinh ? Sinh trai hay gái? Mẫu tử đều bình an chứ? Ta đoán thời gian cũng không xê xích gì nhiều.”

Liên Mạn Nhi liền đọc tiếp thư Liên Chi Nhi gửi. buổi trưa hôm kia thai nhi của Trương Thải Vân động, cho đến rạng sáng ngày hôm trước đã lâm bồn, sinh hạ một tiểu tử mập mạp, mẫu tử bình an.

“A di đà phật!” Vẻ mặt khẩn trương của Trương thị nhất thời hóa thành nụ cười, liền khẩn cầu Phật .”Như vậy cũng tốt. Như vậy cũng tốt. Thải Vân nha đầu kia, nhìn xem đã biết phúc tướng.”

“Bà ngoại, ông ngoại, còn có cậu cả, mợ cả bọn họ đều đến. Tỷ hỏi chúng ta, lúc nào trở về cho Thải Vân tỷ xuống sữa.” Liên Mạn Nhi đem nội dung xem xong mới để thư xuống rồi hỏi.

Những ngày qua, Lý thị vẫn ở trong nhà Liên Mạn Nhi. Bên Trương Thải Vân thai động, Lục gia liền hướng nhà Liên Mạn Nhi đưa tin, quản sự trong nhà lập tức sai người đến Thêu Oa truân, đưa Trương Vương thị đến.

Lúc Trương Thải Vân sinh, trừ người nhà chồng, còn có hai bà đỡ ở bên người. Đợi nàng sinh nhi tử ra, bên Thêu Oa truân đã nhận được tin mừng, đám người Trương Thanh Sơn, Trương Khánh Niên cũng tới.

Trương Thải Vân sinh con, một nhà Liên Mạn Nhi tất nhiên muốn đi chúc mừng, cũng chính là tục xuống sữa của nhà nông. Cho dù là chuyện trong nhà bận rộn thế nào đi nữa, cũng phải rút ra một hai ngày rảnh rỗi đi chúc mừng chuyện như vậy .

“Chúng ta đương nhiên phải đi.” Trương thị liền nói, “Một hồi chờ cha con tới đây, chúng ta thương lượng một chút, xem ngày nào đi về.”

“Vâng, ” Liên Mạn Nhi gật đầu, “Mẹ xem nên chuẩn bị đồ gì cho Thải Vân tỷ?”

“Để mẹ suy nghĩ. . . . . .”

Hai mẹ con liền thương lượng lễ vật tặng Trương Thải Vân xuống sữa.

Thời gian khoảng hai tách trà, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang liền từ đằng trước đi tới.

“Trong nhà đều rất tốt, bà ngoại nhà chúng ta chăm lo tiểu Hổ cùng tiểu Long cũng rất tốt. Ngoài ra còn có chuyện vui, cháu gái ngày hôm trước vừa sinh một tiểu tử mập mạp.” Liên Thủ Tín vào tới nhà liền ngồi xuống, mặt mày hớn hở nói.

“Chúng ta vừa mới xem thư của Chi Nhi, trong đó cũng có nói.” Trương thị liền đáp.

Ngũ Lang nhìn thấy Liên Mạn Nhi đặt thư lên bàn thì cầm qua xem.

“. . . . . . Vậy chúng ta trở về một chuyến đi, ” Ở bên kia Trương thị đang cùng Liên Thủ Tín thương lượng, “Cha bọn nhỏ xem ngày nào tranh thủ trở về thì thích hợp?”

“Khẳng định sẽ về.” Liên Thủ Tín không do dự gật đầu, “Ta xem hai ngày này, thừa dịp ông ngoại bọn nhỏ và mọi người đều ở đấy, vừa lúc có thể gặp nhau, cũng náo nhiệt lên.”

“Ta cũng nghĩ như vậy.” Trương thị liền cười nói. Lời Liên Thủ Tín nói…, đã nói đến tâm khảm của nàng. Nàng cũng muốn về sớm, thứ nhất là vội vã muốn nhìn cháu gái Trương Thải Vân cùng sinh mạng mới chào đời một chút, thứ hai là muốn cùng người nhà mẹ đẻ gặp mặt.

Ngũ Lang định hôn sự rồi, hôn sự Liên Mạn Nhi cũng có tin tức, những chuyện này bà đặc biệt mong muốn chính miệng nói cùng người nhà mẹ đẻ.

Đối với kết quả mà Liên Thủ Tín cùng Trương thị thương lượng ra, Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang không có dị nghị. Việc này không nên chậm trễ, người một nhà lập tức liền chuẩn bị kế hoạch, ngày thứ hai trở về Tam Thập Lý Doanh Tử.

Ngũ Lang tự mình đi một chuyến tới Trầm phủ, đón tiểu Thất trở về, thuận tiện xin phép cho tiểu Thất.

“. . . . . . Nhớ chào hỏi cùng Trầm Tam gia” Liên Thủ Tín liền dặn dò Ngũ Lang “Mặc dù chúng ta trở về ở không được mấy ngày.”

Ngũ Lang tất nhiên gật đầu.

Vào mấy ngày trước Trầm Lục cũng đã dẫn người chạy về kinh thành. Bởi vì muốn trở lại tham gia hôn lễ của Ngũ Lang , nên năm nay Trầm Lục vào kinh thành sớm hơn. Dĩ nhiên, đây chỉ là một trong những nguyên nhân. Ai cũng không dám nói Trầm Lục làm như vậy, không phải là vì có thể trở lại đính hôn cùng Liên Mạn Nhi sớm một chút.

Làm người chưởng quản Thẩm gia, Trầm Lục hoàn toàn có thể vì hôn nhân của mình mà làm chủ. Nhưng cái này dù sao cũng là một đại sự, hắn phải nói trước mặt nhân vật có ảnh hưởng quan trọng đối với Thẩm gia, chính là—— Trầm Cẩn, nói chuyện này trước mặt nàng ấy là hợp tình hợp lý.

Vì có thể trở lại sớm một chút, lần này Trầm Lục tính toán giảm bớt hành trình, giảm bớt tùy tùng xe cộ.

Trước khi Trầm Lục chuẩn bị đi, đã tìm cơ hội gặp mặt Liên Mạn Nhi. Hai người mặc dù không có nói cái gì, chưa nhắn nhủ cũng đủ hiểu tâm ý của nhau. Liên Mạn Nhi biết, Trầm Lục là vì chuyện chung thân của bọn họ mà đi, cũng vì nàng mà cố gắng. Trong lòng Liên Mạn Nhi cảm động và ghi nhớ phần tâm ý này của Trầm Lục. Về phần chuyện có thành nàngng hay không, nàng cũng không để ở trong lòng?

Trầm Lục có thể có cái tâm tư này, đủ để chứng minh hắn coi trọng cùng ái hộ nàng (yêu quý trân trọng bảo hộ). Có Trầm Lục coi trọng cùng ái hộ như vậy, nàng còn có cái gì không vừa lòng? Huống chi, nàng cũng không phải là đóa hoa trong lồng kính, không trải qua được mưa gió. Chỉ cần đáng giá, nàng có cái gì mà không thể ứng phó?

Hơn nữa, nàng cũng không cho rằng sau này sẽ có mưa gió gì? Nàng tin tưởng Trầm Lục có thể xử lý tốt hết thảy. Chẳng qua, Trầm Lục muốn cho nàng thứ tốt hơn.

Như vậy, đương nhiên cũng rất tốt.

Ban đêm, Ngũ Lang đưa tiểu Thất trở về. Người một nhà cùng nhau ăn cơm tối, rồi thương nghị, thu thập một phen xong xuôi, mỗi người trở về phòng của mình.

Sáng sớm ngày thứ hai, người một nhà chuẩn bị đầy đủ xe ngựa, lên đường về Tam Thập Lý Doanh Tử.

Liên Mạn Nhi vẫn cùng Trương thị ngồi chung một chiếc xe ngựa như cũ, dọc theo đường đi, cảm xúc của Trương thị vô cùng cao, luôn lôi kéo Liên Mạn Nhi nói chuyện. Liên Mạn Nhi biết, Trương thị như vậy, trừ bởi vì tin vui của Trương Thải Vân và có thể nhìn thấy người nhà mẹ đẻ ra, còn có một phần nguyên nhân rất lớn là trở về Tam Thập Lý Doanh Tử.

Cho dù cuộc sống ở huyện thành, phủ thành khá hơn nữa, đối với Trương thị mà nói, Tam Thập Lý Doanh Tử mới là nhà của nàng. Ở Tam Thập Lý Doanh Tử, Trương thị tự tại nhất, buông lỏng nhất. Liên Thủ Tín ở phương diện này, cũng có cùng cảm giác như Trương thị.

Một đường thuận lợi, ở huyện thành Cẩm Dương nghỉ trọ cả đêm, buổi sáng ngày thứ hai người một nhà đến trấn Thanh Dương.

Đem mấy xe ngựa đưa trở về nhà trước, còn Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, tiểu Thất, Trương thị cùng Liên Mạn Nhi thì trực tiếp lên một xe ngựa đi tới trước cửa Lục gia.

Người Lục gia đã nhận được tin tức, ở cửa chờ đón. Trong đám người ra đón trừ người Lục gia, còn có đám người Trương Thanh Sơn, Trương Khánh Niên, Ngô Ngọc Quý, Ngô Gia Hưng, Ngô Vương thị, Liên Chi Nhi.

Liên Mạn Nhi chỉ liếc qua liền thấy không có Đại Bảo, nàng cũng biết bên ngoài lạnh lẽo, Liên Chi Nhi nhất định là để Đại Bảo ở trong nhà. Sau đó, nàng nhìn thấy Lục Bỉnh Võ. Nụ cười trên mặt Lục Bỉnh Võ nhiều hơn so với người khác, nhìn như sắp hồ đồ luôn. Thanh niên mới vừa làm cha, vui mừng đến ngốc nghếch.

Một nhà Liên Mạn Nhi xuống xe, thân quyến gặp mặt, đương nhiên rất là thân mật, cười nói chuyện trò hai câu liền tiền hô hậu ủng đưa vào đại viện Lục gia.

Đại viện Lục gia có năm gian, Tiền viện từ đông sang tây có ba gian sương phòng, sau khi Trương Thải Vân cùng Lục Bỉnh Võ thành hôn, đều sống ở Tây sương phòng. Nhưng người một nhà đi vào sân, cũng không đến Tây sương phòng, mà là tới phòng chính trước.

Chờ bọn họ vào sân, Lý thị cùng Trương Vương thị từ Tây sương phòng đi ra ngoài, trong ngực Lý thị còn ôm Đại Bảo. Trong lòng Trương thị và Liên Mạn Nhi mặc dù vội vàng muốn gặp Trương Thải Vân, nhưng vẫn là đi theo mọi người một mạch vào phòng.

Đến phòng chính, lúc này mọi người mới làm lễ ra mắt với nhau, sau đó phân nhau ngồi vào vị trí của mình. Tùy tùng Liên gia đem theo quà tặng lễ xuống sữa của Trương Thải Vân đưa lên.

Trương Thải Vân sinh thai đầu, Liên Mạn Nhi và Trương thị chuẩn bị lễ vật tất nhiên phong phú.

Hai tấm gấm, hai cuộn vải bông, hai trăm trứng gà, hai sọt đường đỏ, hai sọt mì sợi, ngoài ra còn có một đôi câu đối, hai con cá lớn, gà sống, vịt sống, ngỗng sống mỗi thứ một đôi.

Trừ những thứ đó ra, người một nhà còn cho nhi tử mới sinh của Trương Thải Vân khóa trường mệnh, vòng đeo tay, vòng đeo chân, đều dùng hộp đỏ để chứa.

Lục lão gia tử cùng lão thái thái liền tỏ vẻ nói lễ quá nhiều rồi, khiêm nhượng một hồi lâu và được tất cả mọi người khuyên, lúc này mới đem lễ vật nhận lấy. Nói chuyện được một lúc…, Trương thị liền muốn đi Tây Sương phòng nhìn Trương Thải Vân.Vì vậy Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, tiểu Thất vẫn ở thượng phòng nói chuyện như cũ, Liên Mạn Nhi đi theo Trương thị, Lý thị, Trương Vương thị, Ngô Vương thị, còn có Liên Chi Nhi ôm Đại Bảo, lại có lão thái thái Lục gia cùng con dâu trưởng Lục gia đi cùng, lúc này mới đến Tây Sương phòng .

Bởi vì Tây Sương phòng là nơi Trương Thải Vân sinh và ở cữ, vì vậy cửa sổ đều đặc biệt dán kín hơn bình thường, cứ một tầng cửa sổ lại dán một tầng giấy, Trương Thải Vân nằm trong phòng trên cửa sổ còn dùng màn vải che gió.

Liên Mạn Nhi đi vào gian ngoài, đập vào mặt là luồng hơi nóng.

Một nhà Liên Mạn Nhi ở phủ thành sống một đoạn thời gian, trong mấy ngày nay, dĩ nhiên bọn họ vẫn duy trì liên lạc cùng bên nhà cũ. Định kỳ ở bên kia sẽ có người tới đây, hồi báo tình huống trong nhà. Liên Chi Nhi cũng có viết mấy phong thơ gởi tới, nhưng không có chuyện gì lớn xảy ra, chỉ có chút ít chuyện nhỏ ở nhà thôi. Ở bên này mỗi lần Liên Mạn Nhi hồi âm, cũng chỉ hàn huyên chút ít việc nhà.

Lần này, Liên Chi Nhi viết thơ vẫn như thường ngày, chỉ khác một điều là trong nhà còn phái một quản sự tới đây, được Liên Thủ Tín giữ lại ở đằng trước nói chuyện. Liên Mạn Nhi và Trương thị nói chuyện một lúc, Liên Thủ Tín và Ngũ Lang liền từ bên ngoài trở vào.

Thư của Liên Chi Nhi được trực tiếp đưa tới cho Liên Mạn Nhi và Trương thị.

“Mau nhìn xem, trong thư tỷ con nói gì.” Trương thị thấy Liên Chi Nhi gửi thư, lập tức vui mừng, liền thúc giục Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi cũng rất cao hứng, nhận lấy thư, mở ra, liền đọc cho Trương thị nghe.

Mở đầu bức thư, Liên Chi Nhi liền báo một nhà bình an, còn nói Đại Bảo rất tốt, sau đó nói một vài chuyện nhỏ trong nhà, Ngô Gia Hưng vừa mới thành nàngng môi giới mua bán một khoản bất động sản lớn, tiền lời tháng này tăng thêm rất nhiều đều cho vào của hồi môn của con, còn nói Ngô Gia Ngọc mang thai, hiện tại nôn oẹ nhiều, sau đó nói đến Đại Bảo.

Vừa nghe trong thư Liên Chi Nhi nhắc đến cháu ngoại Đại Bảo, nụ cười trên mặt Trương thị càng nhiều, lắng nghe như sợ bỏ sót một chữ nào đó.

Trong thư Liên Chi Nhi nói, mọi thứ của Đại Bảo đều rất tốt, ăn nhiều lại vừa lên cân, sau đó chính là nhớ thương mọi người. Đại Bảo rất nhớ bà ngoại, ông ngoại, dì nhỏ cùng mấy cậu của cháu.

“Bà già này vài ngày không gặp Đại Bảo, ta cũng rất nhớ cháu a. Mạn Nhi, một lúc nữa con viết thư hồi âm cho chị con. Hỏi một chút xem tỷ con có thể lên phủ thành ở vài ngày hay không? Để cho một nhà tỷ con đều. . . . . . . Thời điểm ca của con thành thân, tỷ con khẳng định đến. Vậy cứ dứt khoát nói trước để ở thêm mấy ngày.” Trương thị liền nói.

“Ca con thành thân, tỷ con khẳng định đến được. Con sẽ viết thư cho tỷ nhắn tỷ ấy lên.” Liên Mạn Nhi liền nói, lại nhìn xuống thư.

“Mẹ, Thải Vân tỷ sinh rồi” Vừa nhìn xuống phía dưới, Liên Mạn Nhi liền kinh hô.

“A? !” Ánh mắt Trương thị lập tức mở to, “Mau nhìn xem, là ngày nào sinh ? Sinh trai hay gái? Mẫu tử đều bình an chứ? Ta đoán thời gian cũng không xê xích gì nhiều.”

Liên Mạn Nhi liền đọc tiếp thư Liên Chi Nhi gửi. buổi trưa hôm kia thai nhi của Trương Thải Vân động, cho đến rạng sáng ngày hôm trước đã lâm bồn, sinh hạ một tiểu tử mập mạp, mẫu tử bình an.

“A di đà phật!” Vẻ mặt khẩn trương của Trương thị nhất thời hóa thành nụ cười, liền khẩn cầu Phật .”Như vậy cũng tốt. Như vậy cũng tốt. Thải Vân nha đầu kia, nhìn xem đã biết phúc tướng.”

“Bà ngoại, ông ngoại, còn có cậu cả, mợ cả bọn họ đều đến. Tỷ hỏi chúng ta, lúc nào trở về cho Thải Vân tỷ xuống sữa.” Liên Mạn Nhi đem nội dung xem xong mới để thư xuống rồi hỏi.

Những ngày qua, Lý thị vẫn ở trong nhà Liên Mạn Nhi. Bên Trương Thải Vân thai động, Lục gia liền hướng nhà Liên Mạn Nhi đưa tin, quản sự trong nhà lập tức sai người đến Thêu Oa truân, đưa Trương Vương thị đến.

Lúc Trương Thải Vân sinh, trừ người nhà chồng, còn có hai bà đỡ ở bên người. Đợi nàng sinh nhi tử ra, bên Thêu Oa truân đã nhận được tin mừng, đám người Trương Thanh Sơn, Trương Khánh Niên cũng tới.

Trương Thải Vân sinh con, một nhà Liên Mạn Nhi tất nhiên muốn đi chúc mừng, cũng chính là tục xuống sữa của nhà nông. Cho dù là chuyện trong nhà bận rộn thế nào đi nữa, cũng phải rút ra một hai ngày rảnh rỗi đi chúc mừng chuyện như vậy .

“Chúng ta đương nhiên phải đi.” Trương thị liền nói, “Một hồi chờ cha con tới đây, chúng ta thương lượng một chút, xem ngày nào đi về.”

“Vâng, ” Liên Mạn Nhi gật đầu, “Mẹ xem nên chuẩn bị đồ gì cho Thải Vân tỷ?”

“Để mẹ suy nghĩ. . . . . .”

Hai mẹ con liền thương lượng lễ vật tặng Trương Thải Vân xuống sữa.

Thời gian khoảng hai tách trà, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang liền từ đằng trước đi tới.

“Trong nhà đều rất tốt, bà ngoại nhà chúng ta chăm lo tiểu Hổ cùng tiểu Long cũng rất tốt. Ngoài ra còn có chuyện vui, cháu gái ngày hôm trước vừa sinh một tiểu tử mập mạp.” Liên Thủ Tín vào tới nhà liền ngồi xuống, mặt mày hớn hở nói.

“Chúng ta vừa mới xem thư của Chi Nhi, trong đó cũng có nói.” Trương thị liền đáp.

Ngũ Lang nhìn thấy Liên Mạn Nhi đặt thư lên bàn thì cầm qua xem.

“. . . . . . Vậy chúng ta trở về một chuyến đi, ” Ở bên kia Trương thị đang cùng Liên Thủ Tín thương lượng, “Cha bọn nhỏ xem ngày nào tranh thủ trở về thì thích hợp?”

“Khẳng định sẽ về.” Liên Thủ Tín không do dự gật đầu, “Ta xem hai ngày này, thừa dịp ông ngoại bọn nhỏ và mọi người đều ở đấy, vừa lúc có thể gặp nhau, cũng náo nhiệt lên.”

“Ta cũng nghĩ như vậy.” Trương thị liền cười nói. Lời Liên Thủ Tín nói…, đã nói đến tâm khảm của nàng. Nàng cũng muốn về sớm, thứ nhất là vội vã muốn nhìn cháu gái Trương Thải Vân cùng sinh mạng mới chào đời một chút, thứ hai là muốn cùng người nhà mẹ đẻ gặp mặt.

Ngũ Lang định hôn sự rồi, hôn sự Liên Mạn Nhi cũng có tin tức, những chuyện này bà đặc biệt mong muốn chính miệng nói cùng người nhà mẹ đẻ.

Đối với kết quả mà Liên Thủ Tín cùng Trương thị thương lượng ra, Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang không có dị nghị. Việc này không nên chậm trễ, người một nhà lập tức liền chuẩn bị kế hoạch, ngày thứ hai trở về Tam Thập Lý Doanh Tử.

Ngũ Lang tự mình đi một chuyến tới Trầm phủ, đón tiểu Thất trở về, thuận tiện xin phép cho tiểu Thất.

“. . . . . . Nhớ chào hỏi cùng Trầm Tam gia” Liên Thủ Tín liền dặn dò Ngũ Lang “Mặc dù chúng ta trở về ở không được mấy ngày.”

Ngũ Lang tất nhiên gật đầu.

Vào mấy ngày trước Trầm Lục cũng đã dẫn người chạy về kinh thành. Bởi vì muốn trở lại tham gia hôn lễ của Ngũ Lang , nên năm nay Trầm Lục vào kinh thành sớm hơn. Dĩ nhiên, đây chỉ là một trong những nguyên nhân. Ai cũng không dám nói Trầm Lục làm như vậy, không phải là vì có thể trở lại đính hôn cùng Liên Mạn Nhi sớm một chút.

Làm người chưởng quản Thẩm gia, Trầm Lục hoàn toàn có thể vì hôn nhân của mình mà làm chủ. Nhưng cái này dù sao cũng là một đại sự, hắn phải nói trước mặt nhân vật có ảnh hưởng quan trọng đối với Thẩm gia, chính là—— Trầm Cẩn, nói chuyện này trước mặt nàng ấy là hợp tình hợp lý.

Vì có thể trở lại sớm một chút, lần này Trầm Lục tính toán giảm bớt hành trình, giảm bớt tùy tùng xe cộ.

Trước khi Trầm Lục chuẩn bị đi, đã tìm cơ hội gặp mặt Liên Mạn Nhi. Hai người mặc dù không có nói cái gì, chưa nhắn nhủ cũng đủ hiểu tâm ý của nhau. Liên Mạn Nhi biết, Trầm Lục là vì chuyện chung thân của bọn họ mà đi, cũng vì nàng mà cố gắng. Trong lòng Liên Mạn Nhi cảm động và ghi nhớ phần tâm ý này của Trầm Lục. Về phần chuyện có thành nàngng hay không, nàng cũng không để ở trong lòng?

Trầm Lục có thể có cái tâm tư này, đủ để chứng minh hắn coi trọng cùng ái hộ nàng (yêu quý trân trọng bảo hộ). Có Trầm Lục coi trọng cùng ái hộ như vậy, nàng còn có cái gì không vừa lòng? Huống chi, nàng cũng không phải là đóa hoa trong lồng kính, không trải qua được mưa gió. Chỉ cần đáng giá, nàng có cái gì mà không thể ứng phó?

Hơn nữa, nàng cũng không cho rằng sau này sẽ có mưa gió gì? Nàng tin tưởng Trầm Lục có thể xử lý tốt hết thảy. Chẳng qua, Trầm Lục muốn cho nàng thứ tốt hơn.

Như vậy, đương nhiên cũng rất tốt.

Ban đêm, Ngũ Lang đưa tiểu Thất trở về. Người một nhà cùng nhau ăn cơm tối, rồi thương nghị, thu thập một phen xong xuôi, mỗi người trở về phòng của mình.

Sáng sớm ngày thứ hai, người một nhà chuẩn bị đầy đủ xe ngựa, lên đường về Tam Thập Lý Doanh Tử.

Liên Mạn Nhi vẫn cùng Trương thị ngồi chung một chiếc xe ngựa như cũ, dọc theo đường đi, cảm xúc của Trương thị vô cùng cao, luôn lôi kéo Liên Mạn Nhi nói chuyện. Liên Mạn Nhi biết, Trương thị như vậy, trừ bởi vì tin vui của Trương Thải Vân và có thể nhìn thấy người nhà mẹ đẻ ra, còn có một phần nguyên nhân rất lớn là trở về Tam Thập Lý Doanh Tử.

Cho dù cuộc sống ở huyện thành, phủ thành khá hơn nữa, đối với Trương thị mà nói, Tam Thập Lý Doanh Tử mới là nhà của nàng. Ở Tam Thập Lý Doanh Tử, Trương thị tự tại nhất, buông lỏng nhất. Liên Thủ Tín ở phương diện này, cũng có cùng cảm giác như Trương thị.

Một đường thuận lợi, ở huyện thành Cẩm Dương nghỉ trọ cả đêm, buổi sáng ngày thứ hai người một nhà đến trấn Thanh Dương.

Đem mấy xe ngựa đưa trở về nhà trước, còn Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, tiểu Thất, Trương thị cùng Liên Mạn Nhi thì trực tiếp lên một xe ngựa đi tới trước cửa Lục gia.

Người Lục gia đã nhận được tin tức, ở cửa chờ đón. Trong đám người ra đón trừ người Lục gia, còn có đám người Trương Thanh Sơn, Trương Khánh Niên, Ngô Ngọc Quý, Ngô Gia Hưng, Ngô Vương thị, Liên Chi Nhi.

Liên Mạn Nhi chỉ liếc qua liền thấy không có Đại Bảo, nàng cũng biết bên ngoài lạnh lẽo, Liên Chi Nhi nhất định là để Đại Bảo ở trong nhà. Sau đó, nàng nhìn thấy Lục Bỉnh Võ. Nụ cười trên mặt Lục Bỉnh Võ nhiều hơn so với người khác, nhìn như sắp hồ đồ luôn. Thanh niên mới vừa làm cha, vui mừng đến ngốc nghếch.

Một nhà Liên Mạn Nhi xuống xe, thân quyến gặp mặt, đương nhiên rất là thân mật, cười nói chuyện trò hai câu liền tiền hô hậu ủng đưa vào đại viện Lục gia.

Đại viện Lục gia có năm gian, Tiền viện từ đông sang tây có ba gian sương phòng, sau khi Trương Thải Vân cùng Lục Bỉnh Võ thành hôn, đều sống ở Tây sương phòng. Nhưng người một nhà đi vào sân, cũng không đến Tây sương phòng, mà là tới phòng chính trước.

Chờ bọn họ vào sân, Lý thị cùng Trương Vương thị từ Tây sương phòng đi ra ngoài, trong ngực Lý thị còn ôm Đại Bảo. Trong lòng Trương thị và Liên Mạn Nhi mặc dù vội vàng muốn gặp Trương Thải Vân, nhưng vẫn là đi theo mọi người một mạch vào phòng.

Đến phòng chính, lúc này mọi người mới làm lễ ra mắt với nhau, sau đó phân nhau ngồi vào vị trí của mình. Tùy tùng Liên gia đem theo quà tặng lễ xuống sữa của Trương Thải Vân đưa lên.

Trương Thải Vân sinh thai đầu, Liên Mạn Nhi và Trương thị chuẩn bị lễ vật tất nhiên phong phú.

Hai tấm gấm, hai cuộn vải bông, hai trăm trứng gà, hai sọt đường đỏ, hai sọt mì sợi, ngoài ra còn có một đôi câu đối, hai con cá lớn, gà sống, vịt sống, ngỗng sống mỗi thứ một đôi.

Trừ những thứ đó ra, người một nhà còn cho nhi tử mới sinh của Trương Thải Vân khóa trường mệnh, vòng đeo tay, vòng đeo chân, đều dùng hộp đỏ để chứa.

Lục lão gia tử cùng lão thái thái liền tỏ vẻ nói lễ quá nhiều rồi, khiêm nhượng một hồi lâu và được tất cả mọi người khuyên, lúc này mới đem lễ vật nhận lấy. Nói chuyện được một lúc…, Trương thị liền muốn đi Tây Sương phòng nhìn Trương Thải Vân.Vì vậy Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, tiểu Thất vẫn ở thượng phòng nói chuyện như cũ, Liên Mạn Nhi đi theo Trương thị, Lý thị, Trương Vương thị, Ngô Vương thị, còn có Liên Chi Nhi ôm Đại Bảo, lại có lão thái thái Lục gia cùng con dâu trưởng Lục gia đi cùng, lúc này mới đến Tây Sương phòng .

Bởi vì Tây Sương phòng là nơi Trương Thải Vân sinh và ở cữ, vì vậy cửa sổ đều đặc biệt dán kín hơn bình thường, cứ một tầng cửa sổ lại dán một tầng giấy, Trương Thải Vân nằm trong phòng trên cửa sổ còn dùng màn vải che gió.

Liên Mạn Nhi đi vào gian ngoài, đập vào mặt là luồng hơi nóng.

Chọn tập
Bình luận
× sticky