Hôm nay Liên Thủ Tín bày tiệc rượu mời không ít người đến ăn cơm, nhưng Trương thị và Liên Mạn Nhi không sai người mang thức ăn ngon qua cho nhà cũ!
Chu thị đặc biệt dặn dò nàng chỉ nấu cơm và luộc cải trắng, chắc là đang đợi nhà Liên Thủ Tín đưa thức ăn sang.
Hiểu rõ ý đồ của Chu thị, Tưởng thị âm thầm thở dài.
Nói ra, từ khi nhà Liên Thủ Tín dọn ra cho đến nay, nhà Liên Thủ Tín luôn được khen ngợi về phương diện thủ hiếu với Liên lão gia tử và Chu thị. Lúc mới phân nhà, nhà Liên Thủ Tín còn nghèo, thậm chí là còn không bằng hộ nông dân bình thường, chứ đừng nói là so với thượng phòng.
Nhưng cho dù là lúc đó, phàm là đồ ăn, bánh chẻo thậm chí là canh xương, thì Trương thị cũng sai bọn nhỏ bê qua hiếu kính Liên lão gia tử và Chu thị
Hiện nay, trong thôn Tam Thập Lý Doanh Tử có một số gia đình cũng phân ra ở riêng, người lớn trong nhà họ thường nói, nếu con trai và con dâu của họ chỉ cần được một nửa như Liên Thủ Tín và Trương thị thì họ đã mãn nguyện lắm rồi. không nói chuyện khác, chỉ cần học theo Liên Thủ Tín, lúc nấu cơm nhớ đưa một phần qua cho cha mẹ, như vậy là được rồi.
Bọn họ không phải tham một miếng cơm mà là mong muốn một phần tâm ý, được con trai và con dâu quan tâm, tôn trọng.
Trong thôn những gia đình dọn ra ngoài, đưa cơm về cho cha mẹ cũng không ít, người lớn trong nhà bình thường nấu món gì ngon, cũng đem cho con mình một phần, cho bọn chúng ăn thì bọn họ mới thoải mái trong lòng. Phía sau nhà cũng có một ông cụ, trong nhà cứ nấu cơm xong là đem cho con trai ở viện phía trước một phần, nếu không ông ấy không ăn.
Cùng mấy nhà này so sánh, nhà cũ về về phương diện này đích thực là không được coi trọng.
Nếu lúc Tứ phòng còn khó khăn, bọn họ có thể làm tốt một chút, cho dù chỉ làm được ở mức có qua có lại thôi, thì bây giờ tình hình đã khác rồi.
Đáng tiếc, người có trách nhiệm đối với chuyện này lại không mảy may hối hận.
“Cũng không phải là không có hối hận,” Tưởng thị vừa làm vừa nghĩ, “Chính là vì tính tình quá cố chấp, ăn trên ngồi trước quen rồi, nghĩ không ai dám làm gì mình, cho nên mới thành ra giống như bây giờ.”
Có điều cùng người như vậy sống chung, thật đúng là có khổ tự mình biết.
Tưởng thị đang suy nghĩ thì nghe tiếng Chu thi nói chuyện với Liên lão gia tử từ trong phòng truyền ra.
“ …. Đồ tán tận lương tâm, ta một bãi phân một bãi nước tiểu nuôi lớn hắn, hắn có tiền đồ rồi đem mẹ hắn quăng ra sau ót không nhớ tới …. Không phải luôn nói mình hiền huệ, hiếu thuận sao, nàng ta miệng rộng ăn nhiều, quên cả trưởng bối rồi, nàng hiền huệ, hiếu thuận cái rắm!”
“Bà ít nói chút đi, chuyện gì bà cũng nói được.” Liên lão gia tử trầm giọng ngắt lời oán trách cùng mắng chửi của Chu thị, “Người ta đem đồ cho bà, bà nói người ta chột dạ, làm cho hàng xóm nhìn, còn kén cá chọn canh. Người ta không đưa, bà nói người ta táng tận lương tâm, rốt cuộc là bà muốn cái gì?”
“Bà cứ ra đường nói những lời này thử xem, một bữa không đưa đồ ăn cho bà, bà làm ầm lên, bà xem người ta nói bà hay nói vợ lão Tứ. Bà không cần thể diện nhưng ta cần.”
Hơn nữa, đây cũng đâu phải chuyện nhà lão Tứ, là chuyện nhà Trương gia. Bà đối với Trương gia có cái gì tốt? Người ta dựa vào đâu mà phải kính trọng bà?”
Có lẽ cảm thấy đuối lý nên Chu thị không có cãi lại Liên lão gia tử.
Trong phòng an tĩnh một hồi lại truyền ra tiếng của Chu thị.
“Ta không trách nàng không đem đồ ăn qua, cho là nàng đem qua thì ông xem ta ăn được bao nhiêu? Không phải đều để cho các người ăn sao, ta chẳng qua chỉ đi theo dính được chút mỡ thôi ….. là nàng làm việc không có lý.”
Nghe từ miệng Chu thị nói ra chữ lý, Tưởng thị không khỏi nhẹ tay nhẹ chân, nàng rất hiếu kỳ, Chu thị có thể nói ra được đạo lý gì.
“Nhà họ Trương gả khuê nữ, dựa vào đâu mà ở Liên gia gả đi? Dựa vào cái gì mà đến Liên gia ăn uống? Trương gia không có người hay là nghèo không có cơm ăn? Bọn họ không ngại, ta ngại thay cho bọn họ … đó là nhà con trai ta, ta còn chưa đến đó nằm lên giường gạch, bọn họ dựa vào cái gì mà tới lui không dừng. Hay là tìm ngày, kêu lão Tứ đổi họ đi, ở rể cho Trương gia luôn đi!”
“Bà không nói những lời này thì không được sao ?” giọng Liên lão gia tử đã mất kiên nhẫn cùng tức giận. Hiện tại tâm trạng của ông cũng không tốt, nhưng Chu thị chẳng những không khuyên nhủ mà còn lửa cháy thêm dầu, làm ông đã phiền còn phiền hơn. “Bà đắc tội thân thích vẫn chưa đủ sao? Bà phải làm đến mức không ai đến nhà nữa bà mới vui à?”
“Lão Tứ vì sao đối với Trương gia tốt, là vì lúc trước Trương gia đối với lão Tứ tốt!”
“Cái khác ta không nói, bà nghe cách nói chuyện của người ta với lão Tứ đi, bà nhìn lại bà đi? Bà có thể ở cùng với ai, đừng nói là con dâu, cho dù là con trai bà thấy bà nó cũng muốn đi đường vòng! Còn có câu cuối của bà, đó là lời gì, là lời con người nói sao?”
“Sau này bà còn nói những lời này nữa, thì bà đi đi, muốn đi đâu thì đi, Liên gia chúng ta miếu nhỏ, giữ không được pho tượng Phật lớn như bà!”
Liên lão gia tử nói nặng Chu thị như vậy là vì lời nói của Chu thị rất quá đáng, cho dù là ông đối với Chu thị dung túng như thế nào cũng không để Chu thị nói những lời như vậy. Đừng nói là truyền ra ngoài, dù là ngồi trên giường gạch của nhà mình mà nói cũng không được.
“Ông muốn đuổi ta đi sao?” Chu thị trừng mắt lên, “Ta chẳng qua chỉ thuận miệng nói vài câu thì đã làm sao. Ta đi rồi, ông cho rằng ông sẽ sống thoải mái hơn sao? Không có ta hầu ông, ông có thể sống khỏe như thế này sao?”
Hai ông bà mỗi người đâm nhau một dao, liền im lặng.
“Dì ba của hắn hỏi ta, có cần cho hai phần lễ không, nghe nói Ngô gia cũng đưa hai phần. Ta nói không cần, nàng cũng không thân với Trương gia, đưa lễ nhiều như vậy người ta lại tưởng mình muốn nịnh bợ, lại càng ngông cuồng không biết thành cái dàng gì? Tỷ muội chúng ta, không thể để cho người ta xem thường.”
“Bà ngăn làm gì? Bọn họ muốn theo thì để bọn họ theo, còn sợ họ bị thiệt sao? Bọn họ làm vậy cũng là nể mặt nhà lão Tứ thôi.”
“Vậy cũng không được theo, tỷ muội chúng ta không thể để cho người ta xem thường!” Chu thị cố chấp lặp lại.
………………………
Mùng sáu tháng hai là ngày Trương Thải Vân thành thân. Sáng sớm mọi người đều đến thật sớm, bận rộn công việc, dù sao cũng có kinh nghiệm tổ chức cho Liên Chi Nhi nên có bận cũng không loạn.
Đối với những chuyện này, nam nhân không xen vào được.
Trương Thanh Sơn và Trương Khánh Niên đứng ở tiền viện, đi đi đứng đứng, trên mặt rõ ràng đang giả vờ bình tĩnh.
“Hôm nay trời đẹp!” Trương Thanh Sơn nhìn trời nói.
“Dạ, hôm nay trời đẹp!” Trương Khánh Niên cũng nhìn trời theo.
Liên Thủ Tín từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cảnh này, không nhịn được cười, làm phụ thân tâm trạng lần đầu gả khuê nữ, hắn hiểu rất rõ. Về phần tâm trạng của người làm ông nội như thế nào …
Mạch suy nghĩ của Liên Thủ Tín dừng lại ở chỗ này, nhưng rất nhanh lại tiếp tục, tâm trạng của người làm ông nội chắc cũng giống như người làm phụ thân thôi, cứ nhìn Trương Thanh Sơn là biết.
Trương Thải Vân chuẩn bị gần xong thì mấy người Trương Diên Niên, Hồ thị từ thôn Triêu Oa đến dự tiệc cưới cũng đã đến. Trương gia đến ba chiếc xe, đều là xe hai con lừa mà hộ nông dân bình thường hay dùng. Xe không có mui, trên xe chỉ trải đệm, mọi người ngồi chung với nhau, một xe có thể ngồi được mười người, có người của Trương gia, hàng xóm có qua lại thân thiết, còn có người của bên ngoại Trương Thải Vân.
Rất nhanh, đội đón dâu kèn trống của Lục gia đã đến.
Vì nhà gần nên Lục gia chuẩn bị kiệu rước dâu, tân lang Lục Bính Võ mặc quần áo mới, trước ngực đeo một bông hoa đỏ thắm, cưỡi lừa xanh đi trước đội ngũ. Hai bên đường đều chật ních già trẻ bé lớn đến xem náo nhiệt, đối với Lục Bính Võ và đám rước dâu khen ngợi không dứt.
Lúc Trương Thải Vân lên kiệu hoa, những người đến uống rượu mừng cũng vội vàng lên xe đi đến trấn Thanh Dương.
Trong đội ngũ có một chiếc là của hồi môn của Trương Thải Vân, trang sức, bao quần áo, hòm xiểng, bao da vân vân. Trên xe còn có một đám trẻ con ăn mặc sặc sỡ.
Thôn Triêu Oa khi cưới gả có một phong tục, đó là từ nhà tân nương chọn ra mấy bé trai và gái, ngồi trên xe chở đồ cưới, tục gọi là “Đè bao quần áo”. Ý nghĩa của phong tục này vô cùng phong phú, những đứa trẻ khỏe mạnh ngụ ý Cát Tường, Hạnh Phúc, mọi người hy vọng thông qua những điều này đem đến cho người mới tài phú cùng hạnh phúc.
Đè bao quần áo thường có bé trai và bé gái, ý là vợ chồng tân hôn, cánh lá rậm rạp, đầy đủ trai gái.
Đè bao quần áo cũng là một công việc rất tốt đẹp, bởi vì khi đến nhà trai, nhà trai sẽ cho mấy đứa trè nay tiền lì xì!
Tiền lì xì, là thứ mà chỉ có vào năm mới thôi, chuyện tốt như vậy đứa trẻ nào cũng sẽ vui mừng.
Đương nhiên loại chuyện tốt này không phải ai cũng nhận được, phải có quan hệ thân thiết với nhà tân nương, phải được nhà tân nương coi trọng mới được. Hơn nữa, thông thường đứa bé đè bao quần áo cũng không được quá nhiều, còn phải suy nghĩ đến tâm trạng cho tiền lì xì của nhà trai, hoặc là gia cảnh trong nhà không tốt lắm, hoặc gia cảnh tốt nhưng lại keo kiệt, có nhà thậm chí chỉ có hai đứa bé đè bao quần áo.
Trương Thải Vân và Lục Bính Võ thành thân, đương nhiên không tồn tại mấy vấn đề này.