Không phải là lần đầu tiên Liên Mạn Nhi nghe được từ trong miệng Diêm Đạo Bà sự tình có liên quan đến cái nhà Lưu viên ngoại ở thành Đông này. Theo Diêm Đạo Bà nói, nhà Lưu viên ngoại có một vợ bốn thiếp. Vợ chính thức tuổi gần bốn mươi, lại chưa từng sinh con. Lưu viên ngoại vì con nối dòng, liên tiếp cưới về bốn phòng thiếp thất.
Kết quả bốn phòng thiếp thất này cũng mang thai, nhưng lại sanh hạ đều là bé gái.
Năm nay vợ chính thức của Lưu viên ngoại lần đầu tiên mang thai, theo Diêm Đạo Bà nói, số mệnh phu nhân Lưu viên ngoại vốn không có con trai, do tấm lòng phu nhân Lưu viên ngoại chân thành thân thiện hữu hảo, hơn nữa bà cho phương thuốc sinh sản và chỉ cách làm, phu nhân Lưu viên ngoại mới mang thai. Ngoài ra kể từ khi phu nhân Lưu viên ngoại được chẩn ra mang thai, Diêm Đạo Bà mỗi ngày đều nhận định thai phu nhân Lưu viên ngoại mang đích thị là thai nam.
Hôm nay, thật sự là ứng nghiệm lời của Diêm Đạo Bà rồi?
Liên Mạn Nhi không nhịn được liếc một cái về phía Diêm Đạo Bà. Nàng tin tưởng, thật sự có chuyện phu nhân Lưu viên ngoại sinh con. Nhưng tất cả mọi người đều ở tại phủ thành, Diêm Đạo Bà không nên nói láo lung tung như vậy.
” Bà tử này thật quá khoe khoan.” Liên Mạn Nhi trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại âm thầm nghĩ thế.
Trương thị nghe cực kỳ chuyên chú, nghe xong lời Diêm Đạo Bà nói…, liền niệm Phật ngay.
” Mệnh cả đời người đều là do ông trời định đoạt. Nhưng mà người thành tâm thân thiện hữu hảo, cảm động trời cao, vậy nhất định là có phúc báo.” Trương thị liền nói “Đây là phúc báo của Lưu phu nhân, bà coi như mình hành thiện tích đức, sau này cũng có phúc báo.”
“Ai, tiết lộ Thiên Cơ nhiều lắm. Lão bà tử ta cũng không trông cậy chuyện ta có phúc báo gì, đời này mệnh của ta chính là ở nơi đây, cho thí chủ, cho làm tùy tùng đi theo Bồ Tát, nhìn người có lòng tốt được phúc báo, so với chuyện ta được phúc báo còn muốn hạnh phúc hơn, trong tim cũng ngọt hơn. . . . . .” Diêm Đạo Bà nửa cúi hạ mí mắt, nói.
Lúc này thì tiểu nha đầu đi tới, hướng Liên Mạn Nhi bẩm báo nói là Quách trang đầu đứng đầu thôn trang Quách gia tới.
“Nói có chuyện tình gấp gáp cần hồi báo.” Tiểu nha đầu bẩm báo.
Tiểu nha đầu nếu vào trong trình báo. Tất nhiên là phía ngoài quản sự Liên Thủ Tín cùng Ngũ Lang đều không ở nhà. Chuyện như vậy, chỉ có thể để Liên Mạn Nhi xử trí. Hơn nữa, cũng không thể để cho Quách trang đầu đến hậu viện báo cáo.
Liên Mạn Nhi chỉ đành phải đứng lên.
“Mẹ, con đi xem một chút, một hồi sẽ trở lại.” Liên Mạn Nhi nói với Trương thị.
“Con đi đi, mẹ không có chuyện gì, con không cần lo lắng.” Trương thị liền nói.
“Ai u, cô nương thật giỏi gian, xử lý công việc của đương gia. Thái thái liền yên lòng. . . . . .” Diêm Đạo Bà ở bên nhanh nhẹn nịnh nọt.
Liên Mạn Nhi từ trong phòng Trương thị đi ra ngoài, suy nghĩ một chút, liền đưa một ánh mắt về phía nha đầu Thiện Hỉ đi theo. Thiện Hỉ hiểu ý, không đi theo Liên Mạn Nhi nữa, mà lưu tại cửa phòng Trương thị.
“Lão gia làm sao lại không có ở đây?” Liên Mạn Nhi vừa đi phía trước vừa hỏi chuyện tiểu nha đầu.
“Hồi cô nương, mới vừa rồi chưởng quỹ Thuận Đức Phường tới, lão gia đi ra ngoài theo, nói là lát nữa sẽ trở lại, bảo không cần hồi báo bên trong.” Tiểu nha đầu liền nói.
Thì ra là Liên Thủ Tín mới ra ngoài, về phần Ngũ Lang thì sáng sớm liền đi ra ngoài. Nghĩ đến bây giờ còn chưa có trở về.
Bên này Liên Mạn Nhi dẫn đầu đi phía trước, ở bên trong phòng Diêm Đạo Bà liền xê dịch cái mông.
“. . . . . . Tiểu tử mập mạp này đời đã trắng nõn, ước tính chừng bảy cân, đầu cao cao. . . . . .” Diêm Đạo Bà vừa khoa tay múa chân vừa hướng Trương thị nói, sau đó, lại cố ý vô ý quét ánh mắt đến mấy nha đầu hầu hạ bên trong nhà.
Cái đề tài cuộc sống gia đình Lưu viên ngoại cùng mập tiểu tử này. Chính là hợp tâm ý Trương thị. Trương thị rất thích nghe Diêm Đạo Bà nói chuyện, đồng thời nhìn thấy ánh mắt Diêm Đạo Bà. Trương thị biết. Diêm Đạo Bà sợ hãi uy nghiêm của Liên Mạn Nhi, biết Liên Mạn Nhi ở nhà kỷ luật nghiêm minh, ngay cả nha đầu trong phòng Trương thị cũng nghe lời của Liên Mạn Nhi. Vì vậy, có những nha đầu này ở lại Diêm Đạo Bà cũng không dám mở rộng chuyện phiếm.
Trương thị liền khoát tay áo với mấy nha đầu.
“Các ngươi đứng ở chỗ này lâu rồi, đều đi ra ngoài đi. Bên ngoài trời đẹp, các ngươi tản bộ, chọn cho ta hai bồn hoa để trang trí lại.” Trương thị sai bảo mấy nha đầu.
Mấy nha đầu đáp một tiếng, liền lui ra ngoài.
“Bà cũng đừng ở đây kìm nén nữa, lên kháng ngồi đi.” Trương thị đem nha đầu trong phòng đuổi ra ngoài, liền kêu Diêm Đạo Bà “Bà cứ chuyện trò thoải mái với ta.”
Diêm Đạo Bà còn khiêm nhượng một hồi, mới tiến tới ngồi bên cạnh Trương thị.
“. . . . . .Phương thuốc sinh sản của ta là tiên sư truyền xuống , không thể dễ dàng cho người khác xem. Nhiều người già muốn có con trai dùng ngàn vạn vàng hướng nơi này bố thí. Nhưng chỉ có tiền thôi cũng không được, người đó phải hành thiện tích đức, tích góp từng tí một phúc báo, mới có duyên được cái phương thuốc này. . . . . . . Còn phải nhờ ta làm phép, làm phép một lần là phải dùng mấy năm dương thọ của ta. Nếu thí chủ có phúc báo , có cái nhân duyên này, ta còn có thể từ từ đem dương thọ tu luyện trở lại. Nếu không có cái phúc báo kia, không riêng nàng không được nhi tử, dương thọ của ta có tu cũng không trở lại. . . . . . . Lưỡng bại câu thương. . . . . .”
Chỉ còn có hai người Diêm Đạo Bà và Trương thị, lời Diêm Đạo Bà nói liền nhiều, hơn nữa càng nói giọng càng thấp.
Trương thị cũng càng nghe càng để ý.
“Hồi trước ta đã nói với bà chuyện em dâu ta, ta dám cam đoan với bà, người này tuyệt đối thiện tâm , không có một chút lòng gian ác, trên đường nhìn thấy con kiến đều đi đường vòng. Dưới mắt chỉ có một khuê nữ, bao nhiêu năm không được thoải mái rồi, tiên phương của bà hãy cho nàng một phần, nếu nàng được chuyện tốt này, ta cũng sẽ không bạc đãi bà.” Trương thị thấp giọng nói.
“Người tâm địa như Bồ Tát, sao ta có thể không tin người? Nghe Bồ Tát như người nói vậy, thì hẳn là có nhi tử , cũng có thể trong vài năm mang thai. . . . . . chỉ là không gặp bản thân người đó, không biết tướng mạo nên cũng không dám chắc chắn làm được.” Diêm Đạo Bà cũng có chút khó nói.
“Mắt thấy sắp đến ngày tết rồi, mọi nhà đều có chuyện nhờ ta giúp, ngày này từ sáng đến tối việc bận việc khá nhiều. Cuối năm, còn muốn làm pháp hội đèn lồng, chuyện cung phụng Tống Tử nương nương, các nhà các hộ khác bố thí dầu vừng. . . . . .”
“Cái này nên dâng mấy cân, bà giữ cho ta một phần, muốn một phần lớn, mặt khác cũng cho ta em dâu dâng một phần, đều để ta ra đi.” Trương thị liền nói.
Trai tăng giảng đạo, từ trước đến giờ Trương thị đều bỏ tiền bỏ của được.
Diêm Đạo Bà lập tức vui vẻ ra mặt.
“Thái thái muốn bố thí một phần thật lớn, vậy thì. . . . . .năm. . . . . . Hai mươi cân, cộng thêm một ít phần của em dâu thái thái, ta ghi cho thái thái bốn mươi cân, thắp hai ngọn pháp đèn lớn nhất. Là ngay hôm nay đóng hay là sáng mai ta lại đến?”
“Cái này bà không cần đi phòng thu chi lấy, bà trực tiếp nhận tiền từ ta đây là được.” Trương thị suy nghĩ một chút, liền nói.
Đúng là Diêm Đạo Bà không dám dùng công phu sư tử ngoạm, Trương thị suy nghĩ một chút, cũng không để cho Diêm Đạo Bà đi phòng thu chi lấy tiền, lấy của công thì phải ghi sổ sách, nàng tính toán từ bên trong tiền riêng của mình xuất ra. Hai người cũng còn kiêng kỵ Liên Mạn Nhi không vui.
Diêm Đạo Bà vừa nghe nói là tiền riêng của Trương thị, ánh mắt lóe lóe, có chút âm thầm hối hận, mới vừa rồi không bằng trực tiếp đòi năm mươi cân, khẳng định Trương thị cũng lấy ra.
Trương thị là một người thành thực, nói muốn đưa tiền, lập tức liền đứng dậy cầm hộp tiền, đếm hai xâu tiền cho Diêm Đạo Bà
Diêm Đạo Bà thấy Trương thị xuất thủ hào phóng, đang cầm tiền còn khách khí hai câu, sau đó mới cất tiền vào trong người. Chờ Trương thị ngồi xuống, trên mặt Diêm Đạo Bà lại thêm mấy phần chân thành.
“Thái thái thiện tâm, vì em dâu liền xuất tiền ra như vậy. Một người như ta cũng được thái thái cảm hóa. Không biết nói thế nào, tiên phương này trước hết cho em dâu thái thái ăn một thang, tốt xấu gì để lão bà tử ta chịu trách nhiệm.” Diêm Đạo Bà vừa nói chuyện vừa cẩn thận từng li từng tí lấy ra từ trong người một túi nhỏ, từ bên trong lấy ra một bọc giấy gói ba tầng trong ba tầng ngoài, nói là phương thuốc sinh sản.
Tiếp theo, Diêm Đạo Bà kề tai Trương thị nói, thuốc này ăn lúc trước nên như thế nào như thế nào, lại có rất nhiều cấm kỵ, một tí cũng không thể sai, nếu không tiên phương sẽ không linh nghiệm.
Trương thị hết sức để ý, đều nhất nhất nhớ kỹ.
“Lại nói, phu nhân Lưu viên ngoại này, cùng ta quen biết đã lâu. Nếu nàng sớm tin lời ta, cũng không cần đợi đến hôm nay. Ai, ” Diêm Đạo Bà thở dài một hơi, nói, “Ta còn không có nói với thái thái, mấy cái thiếp thất của Lưu viên ngoại, ai, một so sánh với một càng trêu tức. . . . . .”
“Thái thái mệnh tốt, đời trước đời này đều tích nhiều đức, hai vợ chồng hòa hòa mỹ mỹ, người một nhà một lòng. Bên trong phủ thành này, giống như thái thái, có thể có mấy người đây? Theo ta nhìn, một cũng không có. Ở nơi này không có thiếp, sẽ không ai có thể bì kịp được thái thái.”
“Lưu viên ngoại cùng Lưu phu nhân cũng coi như là thanh mai trúc mã, trước kia hai người rất ngọt ngào, cũng bởi vì Lưu phu nhân vẫn không sinh dục, liền từng bước từng bước cưới thiếp về. Hiện tại, Lưu phu nhân có nhi tử, nhưng thiếp mang tới được nhưng không mang đi được. . . . . . , thái thái, ngươi cũng không biết. . . . . .”
Diêm Đạo Bà ghé vào bên cạnh Trương thị, tám nhảm chuyện mấy thiếp thất trong nhà Lưu viên ngoại như thế nào, ngoài sáng trong tối làm ầm ĩ, gia đình không yên như thế nào .
“Lưu phu nhân bởi vì … này,rơi nước mắt không ít. Nàng này nam thai, nếu không phải lão bà tử ta liều mạng bảo vệ , vậy cũng sớm bị làm ầm ĩ mà rơi thai a. . . . . .” Diêm Đạo Bà kể sinh động như thật, tiểu lão bà Lưu viên ngoại như thế nào làm chuyện xấu với Lưu phu nhân.
Trương thị nghe đến sắc mặt trắng bệch.
“Còn hạ độc?”
“Thái thái mệnh tốt, chưa từng thấy … này. Những người nhà ở phủ thành này, chuyện như vậy cũng là bình thường thôi.” Diêm Đạo Bà liền nói, “Ta xem cô nương là mệnh tốt, sau này a, cũng giống như thái thái, không có phiền não những thứ thiếp không thiếp kia, ha hả.”
Trương thị không nói chuyện nữa, trầm ngâm .
“. . . . . . Vị vợ chính thức của Lưu viên ngoại này, thời điểm lấy chồng, ta liền biết. . . . . . . Lưu viên ngoại lúc còn trẻ, tài mạo song toàn, trong nhà lại phú quý, khi đó người tới cửa làm mai , tình nguyện không lấy sính lễ, tặng của hồi môn đồ cưới cũng không ít . . . . . . Định ra Lưu phu nhân rồi. Lão phu nhân nhà Lưu phu nhân là một người thiện tâm có đức , đối đãi người so sánh với nhà người ta đều tốt hơn.”
“Ta cũng vì muốn báo đáp lão nhân gia. Thấy lão nhân gia đau lòng Lưu phu nhân nhất, ta liền nghĩ tới giúp Lưu phu nhân. Ngày hôm đó thắp hương khấn cầu , lại thiên tân vạn khổ đi tìm gia sư, được một viên tiên dược như vậy.”
“Là phương thuốc sinh sản?” Trương thị vẫn nghe lời Diêm Đạo Bà nói…, nghe thế lại hỏi.
“So sánh với phương thuốc sinh sản này càng khó có được hơn.” Diêm Đạo Bà đem âm thanh giảm thấp, cúi đầu, vẻ mặt thần bí nói, “Đó là. . . . . .”
Không phải là lần đầu tiên Liên Mạn Nhi nghe được từ trong miệng Diêm Đạo Bà sự tình có liên quan đến cái nhà Lưu viên ngoại ở thành Đông này. Theo Diêm Đạo Bà nói, nhà Lưu viên ngoại có một vợ bốn thiếp. Vợ chính thức tuổi gần bốn mươi, lại chưa từng sinh con. Lưu viên ngoại vì con nối dòng, liên tiếp cưới về bốn phòng thiếp thất.
Kết quả bốn phòng thiếp thất này cũng mang thai, nhưng lại sanh hạ đều là bé gái.
Năm nay vợ chính thức của Lưu viên ngoại lần đầu tiên mang thai, theo Diêm Đạo Bà nói, số mệnh phu nhân Lưu viên ngoại vốn không có con trai, do tấm lòng phu nhân Lưu viên ngoại chân thành thân thiện hữu hảo, hơn nữa bà cho phương thuốc sinh sản và chỉ cách làm, phu nhân Lưu viên ngoại mới mang thai. Ngoài ra kể từ khi phu nhân Lưu viên ngoại được chẩn ra mang thai, Diêm Đạo Bà mỗi ngày đều nhận định thai phu nhân Lưu viên ngoại mang đích thị là thai nam.
Hôm nay, thật sự là ứng nghiệm lời của Diêm Đạo Bà rồi?
Liên Mạn Nhi không nhịn được liếc một cái về phía Diêm Đạo Bà. Nàng tin tưởng, thật sự có chuyện phu nhân Lưu viên ngoại sinh con. Nhưng tất cả mọi người đều ở tại phủ thành, Diêm Đạo Bà không nên nói láo lung tung như vậy.
” Bà tử này thật quá khoe khoan.” Liên Mạn Nhi trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại âm thầm nghĩ thế.
Trương thị nghe cực kỳ chuyên chú, nghe xong lời Diêm Đạo Bà nói…, liền niệm Phật ngay.
” Mệnh cả đời người đều là do ông trời định đoạt. Nhưng mà người thành tâm thân thiện hữu hảo, cảm động trời cao, vậy nhất định là có phúc báo.” Trương thị liền nói “Đây là phúc báo của Lưu phu nhân, bà coi như mình hành thiện tích đức, sau này cũng có phúc báo.”
“Ai, tiết lộ Thiên Cơ nhiều lắm. Lão bà tử ta cũng không trông cậy chuyện ta có phúc báo gì, đời này mệnh của ta chính là ở nơi đây, cho thí chủ, cho làm tùy tùng đi theo Bồ Tát, nhìn người có lòng tốt được phúc báo, so với chuyện ta được phúc báo còn muốn hạnh phúc hơn, trong tim cũng ngọt hơn. . . . . .” Diêm Đạo Bà nửa cúi hạ mí mắt, nói.
Lúc này thì tiểu nha đầu đi tới, hướng Liên Mạn Nhi bẩm báo nói là Quách trang đầu đứng đầu thôn trang Quách gia tới.
“Nói có chuyện tình gấp gáp cần hồi báo.” Tiểu nha đầu bẩm báo.
Tiểu nha đầu nếu vào trong trình báo. Tất nhiên là phía ngoài quản sự Liên Thủ Tín cùng Ngũ Lang đều không ở nhà. Chuyện như vậy, chỉ có thể để Liên Mạn Nhi xử trí. Hơn nữa, cũng không thể để cho Quách trang đầu đến hậu viện báo cáo.
Liên Mạn Nhi chỉ đành phải đứng lên.
“Mẹ, con đi xem một chút, một hồi sẽ trở lại.” Liên Mạn Nhi nói với Trương thị.
“Con đi đi, mẹ không có chuyện gì, con không cần lo lắng.” Trương thị liền nói.
“Ai u, cô nương thật giỏi gian, xử lý công việc của đương gia. Thái thái liền yên lòng. . . . . .” Diêm Đạo Bà ở bên nhanh nhẹn nịnh nọt.
Liên Mạn Nhi từ trong phòng Trương thị đi ra ngoài, suy nghĩ một chút, liền đưa một ánh mắt về phía nha đầu Thiện Hỉ đi theo. Thiện Hỉ hiểu ý, không đi theo Liên Mạn Nhi nữa, mà lưu tại cửa phòng Trương thị.
“Lão gia làm sao lại không có ở đây?” Liên Mạn Nhi vừa đi phía trước vừa hỏi chuyện tiểu nha đầu.
“Hồi cô nương, mới vừa rồi chưởng quỹ Thuận Đức Phường tới, lão gia đi ra ngoài theo, nói là lát nữa sẽ trở lại, bảo không cần hồi báo bên trong.” Tiểu nha đầu liền nói.
Thì ra là Liên Thủ Tín mới ra ngoài, về phần Ngũ Lang thì sáng sớm liền đi ra ngoài. Nghĩ đến bây giờ còn chưa có trở về.
Bên này Liên Mạn Nhi dẫn đầu đi phía trước, ở bên trong phòng Diêm Đạo Bà liền xê dịch cái mông.
“. . . . . . Tiểu tử mập mạp này đời đã trắng nõn, ước tính chừng bảy cân, đầu cao cao. . . . . .” Diêm Đạo Bà vừa khoa tay múa chân vừa hướng Trương thị nói, sau đó, lại cố ý vô ý quét ánh mắt đến mấy nha đầu hầu hạ bên trong nhà.
Cái đề tài cuộc sống gia đình Lưu viên ngoại cùng mập tiểu tử này. Chính là hợp tâm ý Trương thị. Trương thị rất thích nghe Diêm Đạo Bà nói chuyện, đồng thời nhìn thấy ánh mắt Diêm Đạo Bà. Trương thị biết. Diêm Đạo Bà sợ hãi uy nghiêm của Liên Mạn Nhi, biết Liên Mạn Nhi ở nhà kỷ luật nghiêm minh, ngay cả nha đầu trong phòng Trương thị cũng nghe lời của Liên Mạn Nhi. Vì vậy, có những nha đầu này ở lại Diêm Đạo Bà cũng không dám mở rộng chuyện phiếm.
Trương thị liền khoát tay áo với mấy nha đầu.
“Các ngươi đứng ở chỗ này lâu rồi, đều đi ra ngoài đi. Bên ngoài trời đẹp, các ngươi tản bộ, chọn cho ta hai bồn hoa để trang trí lại.” Trương thị sai bảo mấy nha đầu.
Mấy nha đầu đáp một tiếng, liền lui ra ngoài.
“Bà cũng đừng ở đây kìm nén nữa, lên kháng ngồi đi.” Trương thị đem nha đầu trong phòng đuổi ra ngoài, liền kêu Diêm Đạo Bà “Bà cứ chuyện trò thoải mái với ta.”
Diêm Đạo Bà còn khiêm nhượng một hồi, mới tiến tới ngồi bên cạnh Trương thị.
“. . . . . .Phương thuốc sinh sản của ta là tiên sư truyền xuống , không thể dễ dàng cho người khác xem. Nhiều người già muốn có con trai dùng ngàn vạn vàng hướng nơi này bố thí. Nhưng chỉ có tiền thôi cũng không được, người đó phải hành thiện tích đức, tích góp từng tí một phúc báo, mới có duyên được cái phương thuốc này. . . . . . . Còn phải nhờ ta làm phép, làm phép một lần là phải dùng mấy năm dương thọ của ta. Nếu thí chủ có phúc báo , có cái nhân duyên này, ta còn có thể từ từ đem dương thọ tu luyện trở lại. Nếu không có cái phúc báo kia, không riêng nàng không được nhi tử, dương thọ của ta có tu cũng không trở lại. . . . . . . Lưỡng bại câu thương. . . . . .”
Chỉ còn có hai người Diêm Đạo Bà và Trương thị, lời Diêm Đạo Bà nói liền nhiều, hơn nữa càng nói giọng càng thấp.
Trương thị cũng càng nghe càng để ý.
“Hồi trước ta đã nói với bà chuyện em dâu ta, ta dám cam đoan với bà, người này tuyệt đối thiện tâm , không có một chút lòng gian ác, trên đường nhìn thấy con kiến đều đi đường vòng. Dưới mắt chỉ có một khuê nữ, bao nhiêu năm không được thoải mái rồi, tiên phương của bà hãy cho nàng một phần, nếu nàng được chuyện tốt này, ta cũng sẽ không bạc đãi bà.” Trương thị thấp giọng nói.
“Người tâm địa như Bồ Tát, sao ta có thể không tin người? Nghe Bồ Tát như người nói vậy, thì hẳn là có nhi tử , cũng có thể trong vài năm mang thai. . . . . . chỉ là không gặp bản thân người đó, không biết tướng mạo nên cũng không dám chắc chắn làm được.” Diêm Đạo Bà cũng có chút khó nói.
“Mắt thấy sắp đến ngày tết rồi, mọi nhà đều có chuyện nhờ ta giúp, ngày này từ sáng đến tối việc bận việc khá nhiều. Cuối năm, còn muốn làm pháp hội đèn lồng, chuyện cung phụng Tống Tử nương nương, các nhà các hộ khác bố thí dầu vừng. . . . . .”
“Cái này nên dâng mấy cân, bà giữ cho ta một phần, muốn một phần lớn, mặt khác cũng cho ta em dâu dâng một phần, đều để ta ra đi.” Trương thị liền nói.
Trai tăng giảng đạo, từ trước đến giờ Trương thị đều bỏ tiền bỏ của được.
Diêm Đạo Bà lập tức vui vẻ ra mặt.
“Thái thái muốn bố thí một phần thật lớn, vậy thì. . . . . .năm. . . . . . Hai mươi cân, cộng thêm một ít phần của em dâu thái thái, ta ghi cho thái thái bốn mươi cân, thắp hai ngọn pháp đèn lớn nhất. Là ngay hôm nay đóng hay là sáng mai ta lại đến?”
“Cái này bà không cần đi phòng thu chi lấy, bà trực tiếp nhận tiền từ ta đây là được.” Trương thị suy nghĩ một chút, liền nói.
Đúng là Diêm Đạo Bà không dám dùng công phu sư tử ngoạm, Trương thị suy nghĩ một chút, cũng không để cho Diêm Đạo Bà đi phòng thu chi lấy tiền, lấy của công thì phải ghi sổ sách, nàng tính toán từ bên trong tiền riêng của mình xuất ra. Hai người cũng còn kiêng kỵ Liên Mạn Nhi không vui.
Diêm Đạo Bà vừa nghe nói là tiền riêng của Trương thị, ánh mắt lóe lóe, có chút âm thầm hối hận, mới vừa rồi không bằng trực tiếp đòi năm mươi cân, khẳng định Trương thị cũng lấy ra.
Trương thị là một người thành thực, nói muốn đưa tiền, lập tức liền đứng dậy cầm hộp tiền, đếm hai xâu tiền cho Diêm Đạo Bà
Diêm Đạo Bà thấy Trương thị xuất thủ hào phóng, đang cầm tiền còn khách khí hai câu, sau đó mới cất tiền vào trong người. Chờ Trương thị ngồi xuống, trên mặt Diêm Đạo Bà lại thêm mấy phần chân thành.
“Thái thái thiện tâm, vì em dâu liền xuất tiền ra như vậy. Một người như ta cũng được thái thái cảm hóa. Không biết nói thế nào, tiên phương này trước hết cho em dâu thái thái ăn một thang, tốt xấu gì để lão bà tử ta chịu trách nhiệm.” Diêm Đạo Bà vừa nói chuyện vừa cẩn thận từng li từng tí lấy ra từ trong người một túi nhỏ, từ bên trong lấy ra một bọc giấy gói ba tầng trong ba tầng ngoài, nói là phương thuốc sinh sản.
Tiếp theo, Diêm Đạo Bà kề tai Trương thị nói, thuốc này ăn lúc trước nên như thế nào như thế nào, lại có rất nhiều cấm kỵ, một tí cũng không thể sai, nếu không tiên phương sẽ không linh nghiệm.
Trương thị hết sức để ý, đều nhất nhất nhớ kỹ.
“Lại nói, phu nhân Lưu viên ngoại này, cùng ta quen biết đã lâu. Nếu nàng sớm tin lời ta, cũng không cần đợi đến hôm nay. Ai, ” Diêm Đạo Bà thở dài một hơi, nói, “Ta còn không có nói với thái thái, mấy cái thiếp thất của Lưu viên ngoại, ai, một so sánh với một càng trêu tức. . . . . .”
“Thái thái mệnh tốt, đời trước đời này đều tích nhiều đức, hai vợ chồng hòa hòa mỹ mỹ, người một nhà một lòng. Bên trong phủ thành này, giống như thái thái, có thể có mấy người đây? Theo ta nhìn, một cũng không có. Ở nơi này không có thiếp, sẽ không ai có thể bì kịp được thái thái.”
“Lưu viên ngoại cùng Lưu phu nhân cũng coi như là thanh mai trúc mã, trước kia hai người rất ngọt ngào, cũng bởi vì Lưu phu nhân vẫn không sinh dục, liền từng bước từng bước cưới thiếp về. Hiện tại, Lưu phu nhân có nhi tử, nhưng thiếp mang tới được nhưng không mang đi được. . . . . . , thái thái, ngươi cũng không biết. . . . . .”
Diêm Đạo Bà ghé vào bên cạnh Trương thị, tám nhảm chuyện mấy thiếp thất trong nhà Lưu viên ngoại như thế nào, ngoài sáng trong tối làm ầm ĩ, gia đình không yên như thế nào .
“Lưu phu nhân bởi vì … này,rơi nước mắt không ít. Nàng này nam thai, nếu không phải lão bà tử ta liều mạng bảo vệ , vậy cũng sớm bị làm ầm ĩ mà rơi thai a. . . . . .” Diêm Đạo Bà kể sinh động như thật, tiểu lão bà Lưu viên ngoại như thế nào làm chuyện xấu với Lưu phu nhân.
Trương thị nghe đến sắc mặt trắng bệch.
“Còn hạ độc?”
“Thái thái mệnh tốt, chưa từng thấy … này. Những người nhà ở phủ thành này, chuyện như vậy cũng là bình thường thôi.” Diêm Đạo Bà liền nói, “Ta xem cô nương là mệnh tốt, sau này a, cũng giống như thái thái, không có phiền não những thứ thiếp không thiếp kia, ha hả.”
Trương thị không nói chuyện nữa, trầm ngâm .
“. . . . . . Vị vợ chính thức của Lưu viên ngoại này, thời điểm lấy chồng, ta liền biết. . . . . . . Lưu viên ngoại lúc còn trẻ, tài mạo song toàn, trong nhà lại phú quý, khi đó người tới cửa làm mai , tình nguyện không lấy sính lễ, tặng của hồi môn đồ cưới cũng không ít . . . . . . Định ra Lưu phu nhân rồi. Lão phu nhân nhà Lưu phu nhân là một người thiện tâm có đức , đối đãi người so sánh với nhà người ta đều tốt hơn.”
“Ta cũng vì muốn báo đáp lão nhân gia. Thấy lão nhân gia đau lòng Lưu phu nhân nhất, ta liền nghĩ tới giúp Lưu phu nhân. Ngày hôm đó thắp hương khấn cầu , lại thiên tân vạn khổ đi tìm gia sư, được một viên tiên dược như vậy.”
“Là phương thuốc sinh sản?” Trương thị vẫn nghe lời Diêm Đạo Bà nói…, nghe thế lại hỏi.
“So sánh với phương thuốc sinh sản này càng khó có được hơn.” Diêm Đạo Bà đem âm thanh giảm thấp, cúi đầu, vẻ mặt thần bí nói, “Đó là. . . . . .”