Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 664: Lo chuyện hậu sự trước

Tác giả: Nhược Nhan
Chọn tập

Liên Thủ Tín từ bên ngoài đi vào nhà. Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và Trương thị không tự chủ đều đánh giá sắc mặt của hắn. Thấy sắc mặt Liên Thủ Tín không có gì khác thường, ba mẹ con tựa hồ cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Ta đã nghe Mạn Nhi nói lại, chàng đưa gỗ sang bên đó rồi lão phu nhân có nói lời gì không? Những người khác ở nhà cũ nói sao?” Trương thị kéo Liên Thủ Tín lên kháng ngồi, thân thiết hỏi thăm hắn.

“Lão gia tử đã nói với bọn họ, gỗ là ta mua, tiền đóng quan tài cũng là ta trả. Lão thái thái cũng chưa nói gì, những người khác càng không thể nói được.” Liên Thủ Tín nói.

“Sao bây giờ lại yên tĩnh như vậy?” Trương thị nhẹ giọng nói một câu.

Liên Mạn Nhi cũng vô cùng kinh ngạc, mọi người ở nhà cũ hầu như những lúc chạm mặt Liên Thủ Tín đều không che giấu tâm tình thực. Vậy mà lần này Liên Thủ Tín đưa Liên lão qua đó, lại không có ai châm chích, ngay cả Chu thị cũng không nói gì, sao lại không kỳ quái cho được.

Lẽ nào những người ở nhà cũ cuối cùng cũng đã đổi tính? Chu thị hiểu được dùng lời nói làm tổn thương người khác đều là vô nghĩa sao?

Không, không, dĩ nhiên không phải.

Liên Mạn Nhi cẩn thận nghĩ lại một chút cũng hiểu rõ chuyện này.

Nguyên lai thái độ mọi người ở nhà cũ như vậy là do người dân Đại Minh triều đối với chuyện Sinh Tử vô cùng xem trọng. Việc chuẩn bị cho Liên lão gia một bộ quan tài tốt còn có ý nghĩa lớn hơn nhìu gấp mấy lần khi đưa cho ông tiền bạc hay tài vật có giá trị khác, vật chất tốt cỡ nào cũng không có ý nghĩa bằng. Đối với một hộ nông dân bình thường mà nói, một bộ quan tài trị giá mười mấy lượng bạc không thể tưởng tượng được có bao nhiêu xa xỉ và tôn quý.

Hơn nữa gỗ này cũng là do Liên lão gia chọn trúng, không ai có thể buông lời châm chọc, cũng không ai dám làm như thế, dù cho có là Chu thị đi chăng nữa cũng không dám.

Hôm nay, hành động này của nhà các nàng có thể so với bất luận việc nào trong tất cả các chuyện trước đây, bao gồm những khổ sở trước khi ở riêng hay các loại hành động nhường nhịn, hiếu thuận, phụng dưỡng, cùng với đủ loại mệt mỏi khi phải thu dọn hậu quả rối rắm sau khi ra ở riêng thì chuyện này cũng có cân nặng hơn… ít nhất … là ở trong mắt Liên lão gia cùng với những người ở nhà cũ. Đương nhiên, rất nhiều người khác cũng có khả năng sẽ nghĩ như vậy.

Đây là phong tục, sức mạnh của tập quán, mặc kệ có hợp lý hay không hợp lý.

Sau hồi lâu, Liên Thủ Tín cũng nhìn thấy trên giường đất bày đầy các loại vải vóc.

“Đây là chuẩn bị đưa sang cho lão nhân gia sao?” Liên Thủ Tín hỏi Trương thị.

“Ừ.” Trương thị gật đầu, “Mấy cuộn vải bố này là làm đồ khâm liệm, lát nữa sẽ đưa qua nhà cũ bên kia. Chăn đệm để liệm, ta tính tự mình dùng vải bố, bông vải khác để may cho cha.”

“Cũng là nàng nghĩ chu đáo.” Liên Thủ Tín hướng phía Trương thị cười, bởi vì tự đáy lòng đều cảm kích sâu sắc mà sắc mặt đã có chút phiếm hồng.

Có lẽ đã trở thành thói quen, hoặc là nói Chu thị đã tự định ra nguyên tắc là phải tự mình quản trượng phu cùng con cái. Quần áo, giày, chăn đệm những năm này của Liên lão gia đều là Chu thị tự mình may. Chính bản thân bà cùng với Liên Tú Nhi lúc trước khi xuất giá cũng là một mình bà ôm lấy mọi việc.

Chu thị tự hào tay nghề bà làm rất đẹp, có thái độ ta đây trên cao nhìn xuống, ai cũng bị bà xem thường. Vì vậy, tuy rằng nàng là người con dâu hiếu thuận cũng không dám làm may vá cho bà. Cho tới bây giờ, đồ đạc trên người Liên lão gia và bản thân bà toàn bộ đều do bà may. Trong suy nghĩ của bà, đây là sự kiêu ngạo, lãnh địa quyền lực của bà, bất kì ai khác cũng không được can dự vào.

Trương thị nghĩ đến cái tính tình này của Chu thị nên không có chủ động ôm đồm đi nhận làm quần áo liệm cho Liên lão gia tử. Quần áo và đồ dùng hàng ngày để cho Chu thị an bài đi, mà chăn đệm này nàng nhận làm là để biểu thị chút hiếu tâm của con dâu.

“Cha, mua phiến gỗ này rồi, cha muốn khi nào thì đóng quan tài?” Ngũ Lang hướng Liên Thủ Tín hỏi.

“Sớm thôi.” Liên Thủ Tín hầu như không chút nghĩ ngợi nói, “Cha xem lão gia tử cũng có ý tứ này.”

Không phải ở Tam Thập Lý Doanh Tử, cũng không đơn thuần chỉ có ở nhà người nông dân, mà tất cả dân chúng ở Đại Minh triều đều có suy nghĩ như vậy, chính là muốn khi còn sống được tận mắt nhìn thấy quan tài và quần áo khâm liệm, đệm chăn mấy thứ này. Thậm chí rất nhiều nữ nhân ở nhà nông đều tranh thủ lúc còn mạnh khỏe đem từng món quần áo liệm của bản thân tự mình may tốt.

Đương nhiên, bình thường làm như vậy đều là hỉ tang, cũng chính là sống đến cao tuổi mà tự nhiên chết đi.

Ngũ Lang thương lượng với Liên Thủ Tín vài câu rồi đều đứng dậy đi tìm thợ mộc thích hợp.

“Tam bá không làm được sao?” Trương thị hỏi.

“Tam bá dựa vào tay nghề này để kiếm sống. Mấy ngày này trong tay bá ấy cũng nhận không ít việc. Lão nhân gia lại có điểm nóng lòng nên vẫn là không tìm đến bá đi.” Ngũ Lang nói.

Làm quan tài cho Liên lão gia sẽ làm trễ nải công việc của Liên Thủ Lễ, ảnh hưởng đến thu nhập của nhà hắn.

“Có điều một hồi phái người đi qua cho bá ấy biết tin, đến lúc đó Tam bá có thể bớt ra chút công sức đi qua phụ giúp mấy ngày, vậy là đã tẫn hiếu đạo.” Ngũ Lang lại nói. Có thể nói, hắn đã thay Liên Thủ Lễ bên kia suy tính tương đối chu đáo.

“Được, vậy hai người đi đi.” Trương thị thấy Ngũ Lang làm việc thoả đáng như vậy, không khỏi vừa kiêu ngạo vừa thoả mãn, khoát tay cùng Liên Thủ Tín và Ngũ Lang nói, sau đó lại hỏi, “Buổi trưa có trở về ăn cơm không?”

“Trở về ăn.” Liên Thủ Tín và Ngũ Lang đều cười nói.

Chờ Liên Thủ Tín và Ngũ Lang đều đi, Trương thị lại gọi Liên Chi Nhi đến, nàng mang theo Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi mở ngăn tủ, chọn vải vóc may chăn đệm liệm cho Liên lão gia.

Trong lúc đó, Trương thị thường nói về nhiều chuyện lễ nghi mai táng ở nhà nông bình thường là như thế nào, cần chuẩn bị nhiều ít bao nhiêu bộ quần áo, bao nhiêu chăn liệm, cần kiêng kị cái gì …vân vân.

Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi cẩn thận nghe, những kiến thức này đều có ích cho cuộc sống thông thường của các nàng sau này. Mặc dù mọi người đều mong ước trưởng bối, thân nhân của mình sống lâu đến trăm tuổi, nhưng cũng sẽ có một ngày nào đó họ phải rời bỏ chúng ta đi. Khi lão nhân còn sống đương nhiên phải làm tròn hiếu đạo, mà sau khi họ chết đi rồi các nàng càng phải an bài thỏa đáng.

Ba người mang vải vóc, bông vải dùng để may chăn liệm cho Liên lão gia ra, đặt trên giường đất ở Đông phòng.

“Hai ngày này nếu có thời gian rỗi thì mẹ liền bắt đầu làm.” Trương thị vói với Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi, “Mẹ định kêu Tam bá mẫu các con đến, hai chúng ta cùng nhau may.”

“Vậy liền đi mời Tam bá mẫu và Diệp Nhi lại đây nha, chúng ta cùng nhau trò chuyện.” Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện, vừa phái người đi mời Triệu thị và Liên Diệp Nhi đến.

Trương thị đã đem sự tình nói lại với hai mẹ con Triệu thị, Triệu thị gật đầu liên tục. Có thể làm quần áo liệm và chăn liệm này cho lão nhân không chỉ để tẫn hiếu, nó còn là một loại “Quyền lực” và “Vinh dự”. Triệu thị cũng không phải gắng sức làm cái gì, Trương thị đều đã chuẩn bị xong mọi đồ vật, thỉnh thoảng để cho nàng giúp đỡ vá vài mũi kim, đây là cố ý dìu dắt, coi trọng nàng. Triệu thị không thể không cảm động.

” Từ mai ta bắt tay vào may, nhanh chút may xong rồi đưa sang cho lão gia tử. Để lão gia tử tận mắt thấy cũng sẽ yên lòng.” Trương thị hướng Triệu thị nói.

“Được.” Triệu thị cảm kích nói, “Còn có chuyện đóng quan tài kia, cha Diệp Nhi cũng sẽ không tranh làm, mới vừa rồi đã thương lượng với Tứ thúc và Ngũ Lang, đến lúc đó lại đi qua phụ một chút. Chúng ta cũng không có tiền, chỉ có thể ra chút sức lực.”

Quan tài tốt phải đẹp, thoải mái, hơn nữa còn phải thật rắn chắc, nhất là các khe hở phải xử lý tốt, nói cách khác phải làm cho thật tinh tế. Đóng quan tài là một chuyên môn, hiện nay Liên Thủ Lễ thật sự chưa đảm đương nổi việc này.

“Có tâm ý là được rồi.” Trương thị nói.

Buổi trưa, Liên Thủ Tín và Ngũ Lang đã trở về, người một nhà ăn cơm trưa, Liên Thủ Tín thấy Trương thị đem ra một đống lớn vải vóc và bông vải, lại thêm vài phần cảm kích và thỏa mãn với Trương thị.

“… Bên nhạc phụ và nhạc mẫu, ta cũng chuẩn bị một phần thế này đi.” Liên Thủ Tín thương lượng với Trương thị.

Chuyện này, không cần Liên Thủ Tín nói, buổi sáng Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi cũng đã nói với Trương thị. Nhưng chuyện này, tự Liên Thủ Tín một cái cô gia (con rễ) mở miệng đề suất có ý nghĩa không giống với Trương thị tự mình làm chủ, hay mấy người Liên Mạn Nhi tự thu xếp.

Lời này Liên Thủ Tín còn chưa nói xong, trên mặt Trương thị đã bừng sáng, đó là cao hứng.

“Bà ngoại và ông ngoại bọn nhỏ bên đó gia đình đều đã chuẩn bị, không cần ta phải làm gì… . Chàng nếu có lòng này …thì hãy tự định đoạt đi.” Trương thị nói, có chút xấu hổ.

Mấy người Liên Mạn Nhi trao đổi một ánh mắt, đều cười từ trong nhà đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Chạng vạng, Tiểu Thất từ trường học trở về, người một nhà ăn cơm tối, cũng đã đem vải vóc chuẩn bị cho Liên lão gia cầm sang nhà cũ.

Thái dương ngã về tây, cái nóng bức dần dần bị thay thế bởi một tia mát mẻ, dưới đại thụ hai bên đường có vài người vừa ăn xong cơm tối đi ra hóng mát trò chuyện. Ở nông thôn, không có chuyện gì là bí mật chân chính, huống chi chuyện Liên Thủ Tín ở phiên chợ mua hai phiến gỗ tốt đưa đến nhà cũ như vậy, những người này tự nhiên cũng có thể nhìn thấy được.

Ân cần thăm hỏi cùng dò hỏi liên tiếp, người người đều cảm thán Liên lão gia có phúc, có thể có nhi tử, con dâu, tôn tử, tôn nữ hiếu thuận như vậy.

Đi vào đại môn nhà cũ, đã nhìn thấy đặt dưới mái hiên hai tấm ván gỗ, hôm nay nhà cũ phá lệ an bình, Chu thị nghênh tiếp các nàng mà không có mắng chửi.

Người nhà cũ lúc này cũng đều đã ăn cơm xong, ngồi cả trong thượng phòng, thấy một nhà Liên Mạn Nhi tiến vào, đều vội vàng đứng dậy nhường chỗ ngồi.

Chờ đại gia đình một lần nữa ngồi vào chỗ của mình, Trương thị đem xấp vải trắng và vải gấm đi tới, nói rõ là dùng làm quần áo liệm cho Liên lão gia.

“… Chăn đệm con đều đã chuẩn bị rồi, nhưng không có mang tới. Con tính nhờ Tam tẩu giúp đỡ may, làm xong sẽ mang tới cho lão nhân người.”

“Tốt, tốt.” Liên lão gia liên tục gật đầu, rồi thở dài, nói Liên Thủ Tín và Trương thị tốn kém quá.”Còn dùng vải gấm, ta là người nông dân, không dùng được thứ tốt thế này, đổi vài thước vải bố xanh là được.”

“Nội, đây đều là chuẩn bị cho lão nhân người, ông cứ giữ lại đi a.” Ngũ Lang nói.

Chu thị ngồi xếp bằng yên lặng ở trên giường đất, bà cúi đầu, tay đem vải bố và gấm vóc lật nhìn xem, nhất là ở hai cuộn gấm xanh, nhìn xem hồi lâu mới thu hồi tay. Bà cái gì cũng chưa nói, chỉ là tựa đầu rũ xuống trước ngực.

Chọn tập
Bình luận
× sticky