Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 180: Gió bấc thổi bông tuyết bay

Tác giả: Nhược Nhan
Chọn tập

Edit : pthu Beta: Sakura

Liên Mạn Nhi cười híp mắt nhìn tiểu Thất dùng ngón tay mập mạp, lốp bốp gảy hạt châu của bàn tính. Cái bàn tính này là bàn tính cũ Liên lão gia tử đã dùng qua, đưa cho Tiểu Thất dùng.

Học cho nên dùng, lúc Liên Mạn Nhi đang đi theo Liên lão gia tử học viết chữ đọc sách, nghĩ đến nàng lại không thể đi thi công danh, có lẽ học thêm chút thứ dùng vào thực tế tương đối tốt hơn. Coi như Ngũ Lang cùng Tiểu Thất, cũng giống như vậy, dĩ nhiên nếu như bọn họ có cơ hội qua đường thi cử cũng rất tốt (cái này trước mắt tới nhìn, vẫn còn quá xa xôi rồi). Bởi vậy, bọn họ liền thương lượng, muốn Liên lão gia tử dạy bọn họ dùng bàn tính.

Liên lão gia tử đã làm chưởng quỹ nhiều năm như vậy, sử dụng bàn tính chính là cực kỳ thuần thục đấy, vượt qua chữ của hắn.

Mấy người Liên Mạn Nhi đi theo Liên lão gia tử, đã đem bài vè cơ bản tính bằng bàn tính đã học xong rồi. Ngoài dự tính chính là, Tiểu Thất học tính bằng bàn tính học nhanh nhất. Liên Mạn Nhi rất cao hứng, liền để cho hắn giúp đỡ tính toán sổ sách xuất nhập của cửa hàng.

Tiểu Thất đang gảy bàn tính, Liên Mạn Nhi thì là dụng tâm tính toán, chút khoản của cửa hàng điểm tâm sáng, nàng còn không cần dùng bàn tính. Một lát sau, Tiểu Thất dừng gảy bàn tính lại, hướng Liên Mạn Nhi trả lời một vài con số, Liên Mạn Nhi đem con số này, so sánh cùng kết quả mình tính nhẩm.

“Tính đúng rồi, lại tính mục tiếp theo.” Liên Mạn Nhi nói.

Tiểu Thất đứa nhỏ này ở phương diện con số rất có thiên phú, không chỉ có tính toán nhanh chóng, mà còn rất ít phạm sai lầm.

Tỷ đệ hai người cứ như vậy, đem khoản mục đều tính một lần, thẩm tra đối chiếu không có sai lầm, bởi vì Liên Mạn Nhi ở trên sổ sách ghi chép rõ ràng. Những ngày qua lưu lượng khách gần như ổn định, lợi nhuận mỗi ngày gần giống nhau có xu thế đều ở chừng hai trăm văn tiền.

“Tính xong chưa, hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền?” Trương thị dùng tạp dề lau tay. Đi vào nhà hỏi.

“Hai trăm mười lăm văn tiền.” Liên Mạn Nhi nói, “Còn không tính khối bạc này .”

Người một nhà đều vui mừng mặt mày hớn hở.

“Đều dọn dẹp một chút, rửa tay, lập tức ăn cơm.” Trương thị vừa nói chuyện, vừa trở vào gian bếp bận rộn đi.

Liên Mạn Nhi liền đem tiền cùng sổ sách đều thu vào, Tiểu Thất thấy giày đã hong khô xong đưa cho nàng cầm trở lại. Liên Mạn Nhi đi giày, đi đến phòng bếp rửa tay.

Trong phòng bếp, Trương thị cùng Triệu thị đang làm cơm trưa.

Những ngày qua điểm tâm sáng chuẩn bị đều bán hết sạch, cho nên chính bọn họ phải ăn cơm, thông thường còn phải làm cái khác.

Một vỉ hấp bánh đã ra khỏi nồi. Bốc lên hơi nóng mê người. Liên Mạn Nhi hít hít cái mũi, nàng ngửi thấy được hương vị ngọt ngào của nhân bánh đậu. Thật muốn ăn, nhưng mà phải đi rửa tay trước.

Trong cửa hàng điểm tâm sáng chuẩn bị xà phòng rửa tay, không giống với trong nhà dùng là cái loại xà phòng thơm kia, loại xà phòng này bên trong có chứa nhiều kiềm, khả năng tẩy rửa sạch mạnh hơn, nhưng không có mùi thơm gì. Đây là Liên Mạn Nhi cố ý đi trấn trên mua được, mua loại xà phòng này cũng không phải là vì tiết kiệm tiền. Bọn họ là làm đồ ăn đấy, sạch sẽ vệ sinh quan trọng nhất. Liên Thủ Tín, Ngũ Lang bọn họ. Kể cả nàng, mỗi ngày phải tiếp xúc số lượng tiền lớn. Tay nhất định phải rửa sạch sạch sẽ sẽ mới được.

“Hôm nay ta ăn bánh trái nướng.” Trương thị nói ra.

Trương thị cũng không có lấy ra bánh trong nồi bưng vào nhà, mà là đang ở dưới lò tăng thêm một bó củi, sau đó hướng trong nồi sắt lớn rót một chút dầu. Dầu rất nhanh liền nóng lên, Trương thị liền từ trên mành lồng hấp cầm lấy một cái bánh nóng hổi, đem lá cây phía dưới xé đi, sau đó đem bánh bỏ vào trong dầu ở đáy nồi.

Dầu không nhiều, vẫn không thể đủ lăn qua bánh. Trương thị lấy tay đem bánh nhẹ nhàng mà nhấn một cái, bánh hình dáng viên cầu liền trở thành hình đĩa tròn, dầu sôi ngấm vào lớp vỏ bột gạo đại hoàng. Phát ra âm thanh bắn ra rất nhỏ. Trương thị lúc này mới đem bánh hướng bên cạnh trượt một chút, bánh liền cố định vững vàng ở trên vách nồi. Tiếp theo nàng lại đem một cái bánh bắt chước làm theo.

Đây chính là bánh nướng, phải đem bánh bị nén thành hình đĩa hai mặt đều dùng dầu rán khô vàng, mới coi như hoàn thành. Sở dĩ gọi là nướng, mà không gọi là rán, có lẽ là bởi vì nguyên nhân không cần dùng quá nhiều dầu. bánh nướng ra tới, so với bánh hấp chín, lại là một loại mùi vị khác.

Gia đình nhà nông dân, dầu cũng là đồ vật rất quý, ngay cả dầu dùng cũng không nhiều lắm, rất nhiều gia đình nhà người ta cũng là không nỡ làm bánh nướng, cho nên bánh nướng rất ít khi được ăn, là thứ béo bở trong mắt mọi người, là thức ăn ngon mùa đông khó được. Liên Mạn Nhi đã từng thấy qua trong thôn mội đứa con nít mấy tuổi, đi theo phía sau mẹ ruột, kéo góc áo của mẹ ruột. Cầu xin từng tiếng, chính là vì ăn một bữa bánh nướng.

Liên gia bây giờ mỗi ngày đều có khoản thu nhập. Hiển nhiên,Trương thị sẽ không tiếc rẻ bỏ dầu vào.

Triệu thị cũng không có nhàn rỗi, nàng đang đem khoai tây gọt vỏ xong cắt sợi. Trong đĩa bên cạnh, cũng chuẩn bị xong nhánh tỏi cùng ớt đỏ cắt sợi. Đây là dự định làm khoai tây cắt sợi chua cay.

“Tam thẩm, thẩm nghỉ một lát, để cháu xào rau a.” Liên Mạn Nhi rửa sạch tay, liền đi qua muốn giúp Triệu thị.

“Mạn Nhi, cháu vào trong phòng nghỉ ngơi đi, đừng đụng tay vào. Làm chút việc này, thẩm một tí liền làm xong.” Triệu thị cười nói.

“Mạn Nhi, con đem đậu hũ kia bưng vào trước đi thôi.” Trương thị liền chỉ vào một chén lớn đạy sẵn ở trên bếp lò nói.

“Ai.” Liên Mạn Nhi cười đáp ứng.

Rất nhanh, Trương thị cùng Triệu thị liền đem thức ăn đều chuẩn bị xong xuôi rồi. Một chậu bánh nướng khô vàng bốc lên hơi nóng, một khay khoai tây cắt sợi chua cay lớn, một chậu rau trộn đậu hũ, một chậu canh sợi củ cải, còn có cắt thành tơ mỏng, thêm dầu vừng trộn lẫn, tương hạt rau cải vừa mặn vừa thơm

“Cha, ca, tới dùng cơm.” Liên Mạn Nhi đi ra phía trước cửa hàng gọi Liên Thủ Tín cùng tiểu Thất đang quét dọn.

“Đến rồi, đến rồi.” Liên Thủ Tín cùng Ngũ Lang đáp.

“Đừng quên rửa tay thật sạch.” Liên Mạn Nhi dặn dò, liền đi tới bên cạnh cửa hướng bên ngoài nhìn thoáng qua.

Trên đường lớn người đi đường rất ít, có một cái thân ảnh nho nhỏ lưng hướng về phía cửa hàng, đang hướng tới trong thôn đi.

“Diệp Nhi!” Liên Mạn Nhi bộn rộn mở cửa ra, lớn tiếng gọi.

Cái bóng dáng nhỏ kia dừng lại một chút, nhưng không có lập tức quay đầu lại.

“Diệp Nhi, tỷ đã nhìn thấy muội rồi, muội trở lại nhanh lên một chút, đừng để cho tỷ đi ra ngoài bắt muội .” Liên Mạn Nhi tức giận dậm chân, lớn tiếng nói.

Liên Diệp Nhi lúc này mới xoay người lại, chậm rì rì quay trở lại, đứng ở cửa ra vào của cửa hàng, buồn bực không nói lời nào.

Liên Mạn Nhi một tay lấy Liên Diệp Nhi kéo vào trong phòng, lúc này mới lại đóng cửa lại.

“Đã tới rồi, sao không vào nhà? Lập tức ăn cơm, đi, cùng tỷ đi rửa tay.” Liên Mạn Nhi lôi kéo Liên Diệp Nhi nói.

“Mạn Nhi tỷ, muội không ăn ở đây, ta trở về ăn.” Liên Diệp Nhi cứng đầu cứng cổ nói.

“Còn trở về làm gì? Muội đi về, cũng không còn cái gì để ăn rồi. Ở đây ăn đi, mẹ tỷ đem phần của muội đều mang đi ra rồi.” Liên Mạn Nhi cười nói.

Trương thị ở trong phòng nghe được các nàng nói chuyện, liền đi ra, gọi Liên Diệp Nhi ăn cơm.

“Diệp Nhi, đứng ở đó làm gì, mau vào phòng để ăn cơm.”

“Ban nãy nếu không phải ta hướng ngoài cửa nhìn, Diệp Nhi ngay cả cửa của chúng ta cũng không vào, đã muốn trở về rồi.” Liên Mạn Nhi liền cười.

“Đứa nhỏ này, sao còn ở ngoài đường vậy. Trời rất lạnh, nhanh vào tới trong phòng.” Trương thị liền nói.

“Ta trở về ăn, trong nhà có khẩu phần lương thực của ta, ta không tin bà có thể để ta bị đói bụng mãi.” Liên Diệp Nhi rầu rĩ nói.

Triệu thị cũng từ trong buồng đi ra, trông thấy Liên Diệp Nhi liền thở dài một hơi.

“Dù sao vẫn như vậy, cũng không tốt.”

Triệu thị tới trong cửa hàng điểm tâm sáng làm việc, ngày đầu tiên lúc ăn bữa cơm trưa, Chu thị liền đuổi Liên Diệp Nhi tới, nói là để cho nàng nhìn một chút mẹ nàng ở trong cửa hàng làm như thế nào. Trong cửa hàng khi đó cũng đang muốn ăn cơm, Trương thị liền giữ Liên Diệp Nhi lại cùng nhau ăn cơm.

Chuyện này, do mọi người nhận thấy rất bình thường, ai cũng không có nghĩ nhiều.

Ngày hôm sau, Chu thị y như cũ là lúc đó, lại đuổi Liên Diệp Nhi tới. Liên Diệp Nhi lại ngại ở trong cửa hàng ăn cơm, bất luận mọi người giữ lại nàng như thế nào, nàng vẫn là chạy về nhà.

Khi Liên Diệp Nhi về đến nhà, Chu thị bọn họ còn chưa có ăn cơm xong. Liên gia ăn cơm, là dựa theo số người mà chuẩn bị, mỗi người ăn bao nhiêu cơm, bao nhiêu bánh hoặc là để phần, đều là có quy định. Liên Diệp Nhi lên bàn, lại phát hiện không có phần của nàng, không thể làm gì khác hơn là uống chút canh thừa.

Liên Diệp Nhi có cái tính bướng bỉnh, chuyện này ai cũng không có nói cho biết.

Ngày thứ ba, Chu thị như cũ đuổi Liên Diệp Nhi đi ra ngoài, Liên Diệp Nhi chỉ ra cửa đi một vòng, liền chạy về rồi. Kết quả, trên bàn cơm như trước không có cơm của nàng.

Chu thị căn bản là không có chuẩn bị một phần của nàng.

Liên Diệp Nhi liền cùng Liên lão gia tử tố cáo, Liên lão gia tử hiển nhiên khiển trách Chu thị.

Xoay người, Chu thị liền tìm cớ, đem Liên Thủ Lễ mắng cho một trận lớn, Triệu thị đương nhiên cũng không có may mắn thoát khỏi. Chu thị còn nói muốn cho Triệu thị về nhà, không cho nàng lại tới trong cửa hàng làm việc.

Trương thị liền nói thẳng cứ để cho Liên Diệp Nhi vẫn cùng Triệu thị đến trong cửa hàng ăn là được. Liên Diệp Nhi mắc tính bướng bỉnh, cùng Chu thị cãi lên, kết quả cơm trưa liền ăn bữa nay bỏ bữa mai.

“Không có chuyện gì, chính là bà nội không như vậy, ta cũng có ý định để cho Diệp Nhi cùng chúng ta ăn.” Trương thị an ủi Triệu thị, tiếp tục liền vừa cười vừa nói, “ Tam bá ta liền mặc kệ, hắn đó là con ruột của Nãi, nàng thế nào cũng không thể để cho hắn đói bụng đi.”

Trương thị nói xong, cười mím chi nghiêng mắt nhìn Liên Thủ Tín.

Liên Thủ Tín cúi đầu, dùng sức xoa tay.

Liên Diệp Nhi cuối cùng vẫn là ở lại ăn bữa cơm trưa.

“Cháu đừng cố chấp với bà nội, về sau buổi cứ dứt khoát tới đây ăn.” Liên Mạn Nhi đối với Liên Diệp Nhi nói.

“Vâng.” Liên Diệp Nhi được mọi người khuyên, cũng muốn bắt đầu, “Sau này buổi sáng cháu cũng tới đây giúp đỡ làm việc.”

“Có chúng ta cùng mẹ cháu làm việc, khong cần dùng tới cháu.” Trương thị cười nói.

“Tứ thẩm, ở nhà cháu cũng làm giống như vậy. Đến nơi này làm, trong lòng của cháu thoải mái hơn.” Liên Diệp Nhi nói, “Tứ thẩm nếu không đáp ứng, sau này cháu thà rằng bị đói bụng, cháu cũng không tới nơi này ăn cơm.”

“Được, theo ý cháu.” Trương thị biết rõ tính tình bướng bỉnh của Liên Diệp Nhi, đành phải đáp ứng.

Ăn xong cơm trưa, Trương thị cùng Triệu thị lại bắt đầu dọn dẹp.

“Mẹ, con đi về trước, đem cơm đưa cho tỷ con.” Liên Mạn Nhi nói.

“Cháu theo Mạn Nhi tỷ trở về.” Liên Diệp Nhi vội nói.

Liên Mạn Nhi xách hộp đựng thức ăn, cùng Liên Diệp Nhi từ bên trong cửa hàng đi ra ngoài. Mặt trời buổi trưa cũng không so với buổi sáng ấm áp hơn, gió thổi mạnh hơn. Gió Bắc thổi rất nhanh đem tuyết đông cứng thành viên thổi lên, vỗ vào trên mặt người, đau lạnh buốt. Liên Mạn Nhi đem hộp đựng thức ăn ôm ở trước ngực, đi chậm rì rì.

Vào trong thôn, trên đường dường như nhìn không thấy người đi đường. Cái thời tiết này, tất cả mọi người đều là con mèo trong nhà, không có chuyện gấp, ai cũng sẽ không ra cửa.

Thấy phía xa xa ở cửa lớn Liên gia, có một người từ bên trong cửa đi ra ngoài, hướng trong cửa phất phất tay, từ từ đi tới phía các nàng.

“Ai ôi!!!, đây không phải con gái của Liên gia!”

Chọn tập
Bình luận