Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 117: Tương kế tựu kế

Tác giả: Nhược Nhan
Chọn tập

Edit: Thanh Lê Beta: Sakura Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa liếc nhau một cái, đều đem ánh mắt chăm chú nhìn vào hai xâu tiền.

“Lão Tứ, nhà con đủ tiền mua đất chưa? Tiền này không cần nóng nảy, những năm qua tiền đậu phộng cũng không có được sớm như vậy.” Liên lão gia tử nói.

“Phụ thân, lão Tứ thoáng cái có thể mua nhiều đất như vậy, hai xâu tiền này có tính là cái giì.” Liên Thủ Nghĩa nói.

“Con không quản lý việc nhà, không biết củi gạo quý giá.” Liên lão gia tử răn dạy Liên Thủ Nghĩa, “Dù chỉ một đồng tiền, muốn tích lũy được cũng không dễ.”

“Lão Tứ thế nhưng lại phát tài.” Liên Thủ Nghĩa nói, “Một cái công thức, có thể bán tám mươi lượng bạc. Phụ thân, chúng ta còn có cái công thức nào khác không, lão Tứ ở riêng còn muốn tiền, đại ca muốn làm quan, cũng không thể đều dựa vào nhà chồng Hoa Nhi chuẩn bị, Nhị Lang muốn kết hôn, rồi lại tiếp đến Tam Lang, cái nào cũng đều phải dùng tiền cả.”

Liên Thủ Nghĩa cũng không đi thị trấn uống rượu, lại biết mua đất tám mươi lượng bạc là từ bán công thức có được, nhất định là Liên Thủ Nhân nói cho hắn biết. Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, đột nhiên trong lòng khẽ động, Liên Thủ Nghĩa nói nghe như có ý tứ khác.

Liên Thủ Nghĩa ý nói công thức kia là lão gia tử đưa cho Liên Thủ Tín, hắn muốn Liên lão gia tử lấy thêm cái phương tử khác đổi ra tiền, cho phòng lớn cùng nhị phòng tiêu!

“Nhị ca, ca nói cái gì đó?” Liên Thủ Tín mở miệng nói, “Công thức kia là mấy đứa nhỏ nghĩ ra, vận may tốt, buôn bán kiếm được mấy đồng tiền. Hiện tại cũng dùng để mua đất, chúng ta trong tay cũng cực nghèo rồi. Mấy mẫu đấy không mua không được, vài mẫu đấy là một nhà lớn nhỏ để nhét đầy cái bao tử.”

Liên Thủ Nghĩa nói hắn không thích nghe, nhưng hắn nói chuyện với Liên Thủ Nghĩa vẫn là rất khách khí.

“Lão Nhị a, ta hiểu.” Liên lão gia tử nghe Liên Thủ Tín nói xong mới mở miệng nói, “Con đây là ngờ vực vô căn cứ ta phải không, con nghi ta thiên vị lão Tứ. Thế là oan cho lão Tứ.”

“Phụ thân, con không phải ý tứ kia.” Liên Thủ Nghĩa vội nói.

Liên Mạn Nhi nghe thấy Liên Thủ Nghĩa nghĩ một đằng nói một nẻo, Liên lão gia tử tự nhiên cũng hiểu.

“Lão Tứ phân ra ở riêng, cái nhà này đối với hắn bất công.” Liên lão gia tử chậm rãi nói.

Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa đều là tinh thần chấn động.

“Phụ thân. Nếu không ta phân lần nữa. 55 mẫu đất, nhà lão Tứ có thể được mười một mẫu.” Liên Thủ Nghĩa nói.

Người một phòng tâm tư khác nhau. Đều ngừng thở.

“Con còn có mặt mũi không?” Liên lão gia tử cầm cán thuốc lá đánh vào trên vai Liên Thủ Nghĩa.

“Phụ thân, con nói vậy, sao phụ thân lại đánh con.” Liên Thủ Nghĩa ai ôi!!! Kêu một tiếng nói.

“Con cũng có mặt mũi mà nói.” Liên lão gia tử thở gấp ra một hơi nói. “Bao nhiêu bạc. Đó cũng là sau khi lão Tứ ở riêng tích lũy được, con đem cái tâm tư kia kiềm chế cho ta. Nói như thế nữa, ta chiếu trên đầu của con mà đánh.”

“Phụ thân…” Liên Thủ Nghĩa ưỡn nghiêm mặt cùng cười.

“Ta nói bất công, là nói đối với lão Tứ bất công.” Liên lão gia tử bởi vì con thứ tư mua đất, trong lòng cao hứng, uống nhiều chút rượu, hiện tại lại nghĩ tới chuyện cũ, nói liền nhiều hơn. Nói đều là những năm này mọi người trong nhà không dễ dàng. Nhà Liên Thủ Tín có hai cái trưởng thành lao động, mấy hài tử còn nhỏ, tiêu dùng đều cho tương lai.

“… Lão đại nha. Những năm này, cả nhà kiếm được không sai biệt lắm đều cho con. Con trong lòng mình phải biết được. Không thể không có lương tâm.” Liên lão gia tử cuối cùng nói, “Trong lòng ta muốn giúp lão Tứ, nhưng ta có tâm lại không có lực.”

“Phụ thân, thế nào người nói cái này. Phụ thân sẽ sống khoẻ mạnh, sống thọ, chờ con sau này tốt hơn, hiếu kính phụ thân, vậy là giúp con rồi.” Liên Thủ Tín thấy Liên lão gia tử bắt đầu thương tâm mà, lo lắng khuyên nhủ.

“Con là đứa hiếu thuận.” Liên lão gia tử thở dài nói, lại quay đầu xem Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa, ” Nếu ta có phương tử gì có thể kiếm tiền, còn chờ tới bây giờ sao?”

Liên Thủ Nghĩa cho Liên Thủ Nhân nháy mắt, ý để cho hắn thay mình nói mấy lời, Liên Thủ Nhân chỉ làm như không phát hiện.

“Ta đời này, muốn nhất là mua phòng ở, mua đất. Lão Tứ, con mua cái này, mua đúng, phụ thân cao hứng thay cho con.” Liên lão gia tử ha ha cười nói.

Liên Mạn Nhi đã sớm đoán được, Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa thấy bọn họ mua đất, trong lòng sẽ nghĩ cách chiếm tiện nghi, vừa rồi cùng Liên lão gia tử nói mấy câu, thế nhưng Liên lão gia tử chủ ý kiên định, việc này bọn hắn cũng không có lý, cứ như vậy bị áp xuống.

Liên lão gia tử như vậy, vừa vặn đỡ cho các nàng khỏi phải nói thêm gì.

“Mạn Nhi cầm trong tay là cái gì kia?” Liên Thủ Nghĩa cảm thấy mất mặt, trông thấy Liên Mạn Nhi cầm trong tay một bao điểm tâm, liền hỏi, “Biết rõ Nhị bá cháu không thể đi thị trấn uống rượu, cháu mang về cho Nhị bá ăn sao?”

Liên Thủ Nghĩa muốn thò tay tới bắt điểm tâm.

“Ai không biết Nhị bá là người tài ba, mỗi ngày đều có người thỉnh uống rượu kia, còn tiếc gì bữa tiệc này của chúng cháu.” Liên Mạn Nhi cười nói, “Điểm tâm này là cho cô cô của cháu.”

Liên Mạn Nhi nhảy xuống giường, đi đến đầu giường đặt xa lò sưởi, đem bao điểm tâm đặt ở trước mặt Liên Tú Nhi. Nàng nghĩ rằng song phương không cần nói rõ, đợi mọi người đều đi hết, Liên Tú Nhi mở ra cái bao điểm tâm này, phát hiện đã bị nàng ăn vụng qua sẽ xấu hổ, cùng Chu thị về sau sẽ không đi Tây Sương phòng lục lọi đồ đạc của các nàng nữa.

Ai biết, Liên Tú Nhi còn chưa cầm điểm tâm, Liên Thủ Nghĩa đã đi tới, một tay lấy điểm tâm cầm lên. Hắn nghe Liên Thủ Nhân nói bữa cơm trên thị trấn như thế nào phong phú, cơn thèm trong bụng sớm đã bị câu đi ra, càng cảm thấy đồ ăn canh suông trong nhà quá chán, trông thấy có điểm tâm liền mặt dày mày dạn muốn ăn mấy khối.

“Nhị ca, đó là cho muội mà.” Liên Tú Nhi thấy Trương thị hôm nay từ trên thị trấn mua điểm tâm cho nàng, bị Liên Thủ Nghĩa cầm lập tức bất mãn nói.

“Nhị bá, đây là cho cô cô mà, bá đừng mở ra.” Liên Mạn Nhi cũng nói.

Liên Thủ Nghĩa lại không để ý hai người cản trở, lại sốt ruột, dứt khoát đem bao điểm tâm mở ra.

“Điểm tâm này sao lại như vậy…” Liên Thủ Nghĩa cầm một khối điểm tâm phóng tới trước mắt, không lập tức ăn ngay.

Liên Tú Nhi thừa cơ đoạt lấy bao điểm tâm, đợi nàng nhìn rõ ràng bên trong, mặt lập tức đỏ lên. Chu thị cũng theo bên cạnh quay đầu lại dò xét, mặt cũng tái xanh. May mắn trong phòng ánh sáng lờ mờ, không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra sắc mặt của các nàng biến hóa.

Liên Mạn Nhi âm thầm buông tay, sự tình như vậy chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Liên Thủ Nghĩa trong lòng bất mãn, liền tìm được cơ hội phát tiết.

“Lão Tứ, đệ xem đây là chuyện gì.” Liên Thủ Nghĩa thấy Liên Tú Nhi ngẩn người, liền đem một bao điểm tâm nâng đến trước mặt Liên lão gia tử để cho Liên lão gia tử xem. “Lão Tứ, đệ có tiền rồi, mua đồ cho Tú nhi cũng không nỡ sao? Đệ là để cho con của đệ gặm qua rồi mới cho Tú nhi. Đệ làm như vậy mà được à, đệ nói xem. Có người làm ca ca như đệ đấy hả, chúng ta cũng không người nào gian như đệ.”

Liên Thủ Tín không muốn nói đây là do Liên Tú Nhi làm, mặt cũng đỏ lên nói không ra lời.

“Lão Tứ, đều nói đệ là người thành thật.” Liên Thủ Nhân cũng mở miệng nói, “Đệ làm chuyện như vậy, lại làm cho mọi người trong lòng nguội lạnh. Đệ đây là mua danh chuộc tiếng a, còn khi dễ muội tử chúng ta.”

“Không, đệ không phải.” Liên Thủ Tín vội vàng khoát tay nói.

“Không phải cái gì nữa, trách không được Mạn Nhi không cho ta mở ra, chính là sợ cho ta xem thấy a. Các ngươi phải chờ Tú nhi chính mình mở ra, đến lúc đó các ngươi liền không thừa nhận. Tú nhi trung thực, cố giữ mặt mũi của các ngươi, không nói ra chuyện, đúng hay không.” Liên Thủ Nghĩa nói.

Liên Thủ Nghĩa nói không sai, chẳng qua là nói ngược.

Chu thị cùng Liên Tú Nhi ngồi ở đầu giường đặt xa lò sưởi, ai cũng không nói chuyện.

Liên Thủ Tín cố nghĩ cái này cố nghĩ cái kia, Liên Mạn Nhi cũng không muốn vì Chu thị cùng Liên Tú Nhi mà phải chịu tiếng xấu thay cho người khác.

“Ồ, thế nào mà thành ra như vậy. Buổi sáng hôm nay nhìn còn tốt lắm kia?” Liên Mạn Nhi cố ý cả kinh kêu lên, “… Điểm tâm này là hôm trước mua, vội vàng làm đậu phộng liền quên đem cho cô cô, đặt ở trong tủ chén. Chúng cháu thế nhưng ai cũng không động qua.”

“Các ngươi không động, đây là chuột gặm hay sao? Hay là nhà chúng ta có trộm rồi hả?”

“Cha,mẹ, hai người xem, Nhị bá cũng nói như vậy. Con cũng nói đây là có trộm rồi.” Liên Mạn Nhi lập tức tiếp lời nói, “… Đốt lửa nhiều, sợ giường chiếu bị cháy hỏng, mẹ cháu cùng tỷ cháu trước khi đi đem giường chiếu cuốn lại rồi, lúc chúng cháu trở lại, giường chiếu lại trải ra trên giường gạch, nung đỏ một khối to… Mấy cái đồ đạc, vị trí bày đặt đều không giống với lúc trước… Cả nhà chúng cháu tại trên thị trấn có việc, ông nội, Đại bá, Tam bá, còn có chúng cháu một nhà, đều tại trên thị trấn, trong nhà chỉ còn có bà nội, cô cô, Đại thẩm bọn họ, Nhị bá cùng Nhị thẩm, thế nào lại có trộm tiến vào phòng chúng cháu mà một chút gì cũng không biết là sao?”

Trong phòng lại yên tĩnh trở lại.

Chu thị có chút thói quen, kỳ thật tại Liên gia là bí mật công khai.

“Lão Tứ, vợ lão Tứ, hai người nói, đây không phải mấy đứa trẻ chính mình gặm hay sao?” Liên Thủ Nhân liền hỏi.

Liên Thủ Tín ban nãy đã trải qua một hồi, việc này vẫn là bí mật chỉ có mấy cha con mình với nhau, lúc này tự nhiên sẽ không vu hãm con của mình.

“Mấy đứa con của đệ đều rất quy củ, trước kia lúc không ở riêng mọi người cũng biết. Hiện tại ở riêng rồi càng sẽ không.” Liên Thủ Tín cùng Trương thị nói.

“Tiểu nha đầu, cháu vừa rồi nói trộm là người trong nhà ta đúng không?” Liên Thủ Nghĩa tròng mắt ùng ục đi lòng vòng, đột nhiên nghiêm nghị đối với Liên Mạn Nhi nói.

Liên Mạn Nhi trừng mắt nhìn, Liên Thủ Nghĩa đây rõ ràng là muốn nghĩ thêu dệt chuyện.

Đem bao điểm tâm này đưa tới đây ý là để cho Chu thị cùng Liên Tú Nhi tự giải quyết cho tốt, nói cho các nàng biết về sau lại có chuyện như vậy, người nhà tứ phòng sẽ không nhịn nữa. Hiện tại Liên lão gia tử cũng nhìn thấy, chắc hẳn cũng đã rõ ràng là chuyện gì xảy ra. Về sau Chu thị cùng Liên Tú Nhi tự hạn chế cũng tốt, Liên lão gia tử áp chế cũng tốt, nếu muốn đi vào phòng tứ phòng lục lọi phải suy nghĩ thật kỹ mới được.

Mục đích đưa điểm tâm đã đạt tới. Liên Thủ Nghĩa muốn dựa vào Chu thị cùng các nàng trở mặt, Liên Mạn Nhi cũng sẽ không như ý hắn.

“Nhị bá, cháu cũng không nói bá cùng Nhị thẩm là trộm.” Liên Mạn Nhi nhút nhát e lệ nói.

Không đề cập tới người khác mà chỉ nói đến Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị, rõ ràng nói trộm đúng là hai bọn họ.

“Nhị thẩm thường ưa thích sau lưng bảo cháu làm cho ăn.” Liên Mạn Nhi nói làm cho, không nói trộm, “Nhị thẩm ưa thích ăn trứng gà, ăn gà, chắc có lẽ không ăn điểm tâm. Ai ôi!!!, điểm tâm ở bên trong có trứng gà.”

Liên Thủ Nghĩa tức giận trừng mắt với Liên Mạn Nhi.

“Mạn Nhi, con mắt nào của cháu trông thấy Nhị thẩm cháu trộm ăn điểm tâm. Cháu hôm nay nếu không nói rõ năm rõ mười, lão Tứ, ta hôm nay liền không để yên cho các ngươi.”

“Cháu cũng không nói là Nhị thẩm a. Ai ăn vụng thì trong nội tâm tinh tường.” Liên Mạn Nhi nói, “Cháu nơi này có chứng cớ.”

“Tất cả im miệng cho ta.” Chu thị đột nhiên lớn tiếng nói.

Chọn tập
Bình luận
× sticky