Edit: Thanh Lê Beta: Sakura “Lại là Tứ Lang cái đồ quỷ sứ chán ghét.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói thầm một câu, hướng bên cạnh dịch chuyển một bước.
“Mạn Nhi, mẹ muội nói không cho muội chơi trên băng, sao muội lại đến đây.” Tứ Lang dừng lại, nói chuyện với Liên Mạn Nhi, con mắt lại liếc về phía Ngũ Lang đang ôm xe băng.
Lục Lang chầm chậm đi lại đứng bên người Tứ Lang, nâng lên cánh tay, dùng tay áo xoa xoa nước mũi, cũng nhìn xe băng của Ngũ Lang.
” Nếu không muốn ta đi cáo trạng, phải đem xe băng cho ta chơi một lát.” Tứ Lang chỉ chỉ xe băng. Lúc Liên Mạn Nhi ở một mình một người hắn còn không dám trêu chọc, hiện tại ngoại trừ Liên Mạn Nhi còn có Ngũ Lang, Tiểu Thất, cùng một cái nha đầu rất lớn xem có vẻ biết đánh nhau, nếu không phải tự cho là bắt được nhược điểm của Liên Mạn Nhi, hắn ngoài việc nhìn xe băng chảy nước miếng cũng không dám đến đây.
Liên Mạn Nhi mắt trợn trắng, xe băng này nàng còn chưa chơi đâu, làm sao đưa cho Tứ Lang chơi được.
“Mẹ ta biết rõ ta ở đây rồi, ta theo giúp Thải Vân tỷ đến đấy.” Liên Mạn Nhi lên tiếng, “Ca muốn cáo trạng, ca liền cáo đi. Ta mà sợ ca. Ca nếu đi cáo ta, ta liền đi nói cho cô cô, lần trước nàng thêu cái khăn là ca nói thêu khó coi, còn giẫm một cước lên trên. Mẹ ta không đánh ta nhưng chắc chắn cô cô sẽ đánh ca.”
Tứ Lang bộ dáng tức giận, cố ưỡn cái bụng cóc.
“Có gì giỏi giang đâu, Tiểu Lục, chúng ta đi.” Tứ Lang oán hận xoay người bại lui.
“Tứ ca.” Ngũ Lang gọi lại Tứ Lang, “Ca cùng Tiểu Lục muốn chơi xe băng cũng được. Nhưng chúng ta đều muốn chơi, hai người phải xếp hàng. Ta thay nhau chơi.”
Tứ Lang vừa nghe nói cho hắn chơi xe băng, lập tức liền quay lại. Miệng cười toe toét, bất quá trong ánh mắt còn có chút hồ nghi.
“Tiểu Ngũ, đệ không phải là đùa ta đấy chứ.” Tứ Lang nói.
“Sao có thể.” Ngũ Lang nói.
Liên Mạn Nhi hướng Ngũ Lang nhìn thoáng qua, nghĩ thầm “Tại sao phải nói với Tứ Lang cái đồ quỷ sứ chán ghét.”
Ngũ Lang cười cười với Liên Mạn Nhi.
“Cho hắn chơi trong chốc lát cũng có sao đâu, tránh cho hắn về nhà hướng mẹ cáo trạng.” Ngũ Lang tại bên tai Liên Mạn Nhi thấp giọng nói.
Liên Mạn Nhi nhìn sang Ngũ Lang không khỏi nở nụ cười. Tâm trí Ngũ Lang so với bạn cùng lứa tuổi thành thục rất nhiều, từ lúc học viết chữ đến nay, điểm này càng rõ ràng. Trái lại chính nàng, càng ngày càng cùng thân thể nhỏ này hợp nhất rồi. So với hài tử cùng tuổi cũng không sai biệt nhiều. Điều này nàng cũng ưa thích, nhất là thói quen đả kích Tứ Lang.
Ai bảo Tứ Lang làm người ghét kia, Liên Mạn Nhi lẽ thẳng khí hùng.
Bất quá cứ theo cách Ngũ Lang giải quyết như vậy, nàng cũng không phải là người nhỏ mọn như vậy.
Ngũ Lang liền đem xe băng đặt ở trên băng, đem hai cây gậy chống giao cho Trương Thải Vân.
“Để cho Thải Vân chơi trước.” Ngũ Lang nói.
Trương Thải Vân lại để cho Liên Mạn Nhi chơi trước.
“Thải Vân tỷ, tỷ chơi trước đi.” Liên Mạn Nhi nói. Trương Thải Vân nguyên lai là khách, đương nhiên là phải để cho nàng chơi trước.
Trương Thải Vân là người thống khoái, cũng không có nhiều khiêm nhượng. Ngồi xếp bằng trên xe băng, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất dùng sức đẩy sau lưng nàng, hai tay Trương Thải Vân nắm lấy gậy chống trên mặt băng. Xe băng mang theo người thoáng cái lao đi thật xa.
Trẻ con bên cạnh đang chơi trên băng cũng đều tránh hết ra, một mặt ủng hộ.
Tứ Lang cùng Lục Lang hai đứa gào to ở phía trước mở đường cho Trương Thải Vân. Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất ở phía sau, thỉnh thoảng đẩy Trương Thải Vân một cái để cho tốc độ của nàng nhanh hơn chút ít.
Trương Thải Vân chơi vài vòng trên mặt băng còn chưa thỏa mãn, nhưng vẫn đem xe băng đưa cho Liên Mạn Nhi chơi.
Liên Mạn Nhi cũng học bộ dạng Trương Thải Vân, ngồi xếp bằng trên xe băng.
“Mạn Nhi, ngồi vững chưa.” Ngũ Lang hô một tiếng, dùng tay đẩy sau lưng Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi cơ hồ không cần dùng gậy chống trong tay, liền hướng phía trước thẳng tắp vọt tới. Bên cạnh cảnh vật cùng người cực kỳ nhanh lui về phía sau, gió vù vù thổi qua bên tai, Liên Mạn Nhi nhịn không được vui vẻ cười ra tiếng.
Về sau đến phiên Tiểu Thất, sau đó là Tứ Lang cùng Lục Lang, Ngũ Lang đem mình xếp cuối cùng. Có lẽ là xe băng quá thú vị, Tứ Lang vậy mà không làm cái gì quá phận.
Mấy đứa trẻ thay phiên ngồi xe băng chơi, người chưa đến lượt thì theo ở phía sau đẩy xe băng. Lúc Ngũ Lang chơi, căn bản không cần người đẩy, chính mình có thể ngồi ở trên xe băng trượt nhanh chóng. Tiểu Thất mệt mỏi, lại không chịu lên bờ nghỉ ngơi, tựa như cái đuôi nhỏ dính sau lưng Liên Mạn Nhi cùng Trương Thải Vân, hai tay cầm lấy vạt áo hai người, để cho hai người mang theo hắn chạy trên băng.
Mấy hài tử chơi liền một mạch thẳng đến lúc Liên Chi Nhi tìm đến.
“Ngũ Lang, Mạn Nhi, Thải Vân, Tiểu Thất, về nhà ăn cơm đi!”
Mấy đứa trẻ đều vội vàng đứng xuống, nhìn nhau một cái, thè lưỡi, vội ôm lấy xe băng chạy lên bờ.
“Tỷ, sao tỷ lại đến rồi.” Liên Mạn Nhi chạy đến trước mặt Liên Chi Nhi, cười hỏi.
” Nếu ta không đến, các muội chơi đến trời tối đen cũng không biết về nhà a. Thế nào cũng không biết đói đâu.” Liên Chi Nhi nhìn khuôn mặt đệ đệ bọn muội muội đỏ bừng, cười nói.
“Tỷ, mẹ biết không…” Liên Mạn Nhi nhìn xem Liên Chi Nhi.
“Mẹ còn nghĩ là các muội ở trong cửa hàng, để cho ta đến cửa hàng tìm các muội.” Liên Chi Nhi nói.
“Tỷ, tỷ ở cửa hàng không tìm được chúng ta mới đến nơi này?” Tiểu Thất hỏi.
“Chẳng lẽ các đệ có thể thành thật ở trong cửa hàng cả buổi?” Liên Chi Nhi niết mặt Tiểu Thất, “Ta không đến cửa hàng, trực tiếp hướng nơi này, bị ta đoán trúng a.”
Mấy đứa trẻ liền cười.
“Tỷ, về nhà tỷ chớ cùng mẹ nói tìm được chúng ta ở đây, được không?” Liên Mạn Nhi thương lượng cùng Liên Chi Nhi.
Tiểu Thất ôm đùi Liên Chi Nhi, Trương Thải Vân nhìn xung quanh một chút, cũng đi lên ôm lấy một đầu cánh tay Liên Chi Nhi.
“Ai nha, ta còn có thể thế nào với tụi bay.” Liên Chi Nhi nói, “Đi, ta không nói, ta chỉ nói tìm được các muội trong cửa hàng.”
“Nha.” Mấy đứa trẻ hoan hô.
“Ta đem xe băng đưa về cửa hàng đã, mọi người đi chậm một chút, một lát nữa ta sẽ đuổi kịp .” Ngũ Lang nghĩ vô cùng chu đáo.
Cứ như vậy về đến nhà, Trương thị cũng không biết là cố ý giả vờ không biết, hay căn bản không có sinh nghi, cái gì cũng không nói, chỉ làm cho mấy đứa trẻ đều cởi giày lên trên giường cho ấm áp.
Cơm tối đều là ăn ở trên phòng, mặt khác còn có hai bàn để dành cho những người ăn sau.
Ngày hôm sau là ngày đón dâu, đối với những đứa trẻ con như Liên Mạn Nhi mà nói tức là ngày ăn cỗ. Cửa hàng khai trương như ngày thường, bất quá chuẩn bị bánh bao, súp bánh bao so bình thường ít chút, chính là vì muốn đóng cửa sớm để có thể đi trên thị trấn.
Lúc Trương Khánh Niên qua có mang đến xe ngựa, vừa vặn đem Chu thị, Liên Tú Nhi cùng Liên lão gia tử đều chở đến thị trấn. Cả nhà đều đi trên thị trấn, Chu thị lại để cho Cổ thị lưu lại canh cổng.
Tòa nhà này ở trên thị trấn, Liên Mạn Nhi mới chỉ đi qua đường hẻm bên cạnh, đây là lần đầu tiên từ cửa chính đi vào. Không tính cái tiểu viện ở đường hẻm kia thì tòa nhà có hai cửa, phòng ốc cũng không ít. Tại thị trấn tính ra cũng là loại nhà trung đẳng. Chủ viện cùng tiền viện đều xếp cỗ. Người đến quả thực không ít.
Giờ lành đến, cỗ kiệu tân nương được nghênh vào cửa, Nhị Lang mặc hỉ phục đỏ thẫm, trước ngực một đóa lụa hoa đỏ thẫm, chiếu đến nụ cười trên mặt, không khí vui mừng mười phần, đồng thời cũng có chút ngu đần.
“Nhị Lang vui mừng đến choáng váng.” Vương thị liền cười nói.
Tân nương nghênh tiến phòng tân hôn, Liên Mạn Nhi cùng bọn trẻ con nhìn thấy, bất chấp có phải là trẻ con hay không đều lách đi vào, được mấy người đút cho một thanh đại táo, đậu phộng, hạt dưa vào trong tay. Sau đó bị chị dâu nhà mẹ đẻ tân nương cùng bà mối cho “Khích lệ” đi ra.
“Các ngươi cái này không thú vị, tân nương tử ngồi ở đó, đều chưa vạch khăn cô dâu.” Đi ra, Trương Thải Vân liền phàn nàn nói.
Liên Mạn Nhi ngưng mắt tường tận xem xét Trương Thải Vân.
“Mạn Nhi, muội đó ánh mắt gì, làm ta sợ hãi!” Trương Thải Vân lên tiếng.
“Thải Vân tỷ, người khác phàn nàn tân nương tử chưa vạch khăn cô dâu, tỷ còn có gì phàn nàn.” Liên Mạn Nhi sâu kín nói, “Có người chạy tới thình lình đem khăn cô dâu vạch mất không phải là tỷ a!”
Trương Thải Vân liền cười.
“Đừng nói, nhà muội lấy tân nương tử này bộ dáng không tồi.”
Còn chưa tới lúc khai tiệc, hai người liền tìm một chỗ tránh gió đợi, các nàng vừa mới chuyển qua một cái góc thì thấy màn cửa phòng tân hôn nhấc lên, chị dâu Triệu Tú Nga đưa mấy nàng dâu trẻ tuổi ở Tam Thập Lý doanh tử đi ra.
“Vừa rồi người xốc khăn cô dâu của em gái ta, cô nương mặc áo hoa, là cô nương phòng nào của Liên gia?” Chị dâu Triệu Tú Nga hỏi.
“Đó không phải là cô nương Liên gia, là cháu gái nhà mẹ đẻ Tứ Phòng, họ Trương.” Một nàng dâu khác thường xuyên kết giao cùng Liên gia cười nói.
“Nha.” Chị dâu Triệu Tú Nga a xong một tiếng, tựa hồ là thở dài một hơi.
Liên Mạn Nhi nghe thấy các nàng nói đến Trương Thải Vân, liền vụng trộm nhô đầu ra nhìn quanh, đem hết thảy đều xem tại trong mắt, trong lòng cười thầm. Triệu Tú Nga cùng chị dâu nàng, nhất định đều rất sợ hãi sẽ có cô em gái chồng đanh đá như Trương Thải Vân, nếu không cũng sẽ không cố ý nghe ngóng.
Lại là một hồi tiếng pháo nổ, đến lúc khai tiệc. Liên Mạn Nhi đưa Trương Thải Vân tới chỗ ngồi, cùng Vương thị một chỗ đã ngồi. Trương Khánh Niên ngồi trên ghế nam khách ở Tiền viện. Trên bàn nam khách có rượu, trên bàn nữ khách không có.
“Mạn Nhi, cùng ta ngồi a.” Vương thị cùng Trương Thải Vân liền để cho Liên Mạn Nhi cùng các nàng một chỗ ngồi ăn cơm.
Liên Mạn Nhi lắc đầu, Liên gia có một quy củ, nhà mình làm cỗ, người trong nhà không thể ngồi vào bàn cỗ ăn. Rời khỏi bàn tiệc, Liên Mạn Nhi quay thân tiến vào một phòng bên cạnh. Chu thị mang theo Liên Tú Nhi, Liên Chi Nhi, Liên Đóa Nhi, Liên Nha Nhi đều ngồi trong phòng. Nhân thủ làm cỗ đều đã đủ hết nhưng Liên Thủ Tín, Trương thị vẫn đi hỗ trợ chiếu ứng, còn đám bé gái đều lưu trong phòng.
“Đi đâu về?” Chu thị gặp Liên Mạn Nhi tiến đến, liền hỏi, “Bên ngoài khai tiệc rồi hả? Đều ngồi đầy chưa?”
“Vừa khai tiệc, ngồi kín không sai biệt lắm.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
“Đưa ta đi xem một chút.” Chu thị liền xuống giường.
Liên Tú Nhi mấy đứa cũng đều xuống giường, đưa Chu thị đi ra khỏi trong phòng, bàn tiệc cơ hồ đều ngồi đầy, chỉ còn có hai cái bàn trống bên cạnh, bởi vì không có người ngồi nên cũng không mang thức ăn lên.
“Nhiều ra hai bàn cỗ.” Chu thị thấp giọng nói.
Một lát sau, chị dâu Triệu Tú Nga cùng hai con dâu, năm, sáu đứa trẻ choai choai từ trong phòng đi ra, ngồi vào một bàn trống bên cạnh. Sau đó liền gọi người tiếp khách, nhanh chóng đem một bàn này đồ ăn mang lên.
Tại tiệc cưới, khách nhân bên phía tân nương tử gọi là tân thân. Đó cũng xem như là một loại khách trọng yếu. Người tiếp khách thấy là chị dâu tân nương, liền ứng, lập tức truyền lời cho phục vụ nhanh chóng mang thức ăn lên.
Mặt Chu thị bỗng chốc lạo xạo thoáng một phát rơi xuống.
“Một đám nhóc con liền chiếm một bàn, không quy không củ!”