Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 704: Lưu manh

Tác giả: Nhược Nhan
Chọn tập

Edit: phiyenvu

Beta: Nora

Khí trời tháng chín đã se se lạnh nhưng trong phòng nhà Liên Diệp Nhi lại rất ấm áp vì có đốt lò ở giường gạch. Nhà Liên Diệp Nhi không có ruộng đất nhưng củi thì không thiếu. Liên Thủ Lễ làm nghề mộc có thể tích góp được không ít mạt cưa, loại này nhóm lửa là sướng nhất. Ngoài ra, một nhà ba người này đều là những người chịu khó, thường ngày vẫn hay lên núi nhặt củi, chặt cây nên trong nhà chưa bao giờ phải thiếu củi đốt. Lại do trời lạnh, Liên Thủ Lễ phải làm việc trên nền đất nên đã đốt giường lò từ sớm.

Hà thị ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, Triệu thị cũng ngồi trên giường may vá, Liên Thủ Lễ thì ở dưới nền đất làm mộc, hai người nhìn thấy Liên Mạn Nhi tới cũng cười chào hỏi.

Liên Diệp Nhi ở bên cạnh thúc giục Liên Mạn Nhi nhanh chóng lên giường ngồi.

“Nhanh lên ngồi đi, trên giường rất ấm áp.” Hà thị là khách mà còn nhiệt tình hơn cả hai người chủ nhà là Liên Thủ Lễ và Triệu thị: “Giường ở xưởng dưa chua nhà các người đốt hơi nóng, ngồi không thoải mái. Cái giường này đốt vừa đủ này.”

Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi trao đổi ánh mắt, đều âm thầm lắc đầu.

Hà thị thích đi loanh quanh, đi xưởng dưa chua cũng được, đi nhà Liên Diệp Nhi cũng tốt, thật ra điều quan trọng nhất là ham muốn sự ấm áp của giường gạch. Nhà cũ bên kia không có nhiều củi, lúc nào cũng phải dùng tiết kiệm, luôn ưu tiên cho lão gia tử và Chu thị dùng trước. Mà đốt giường lò cũng là một việc không phải quá vất vả nhưng lại bẩn. Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đều cùng ra ngoài thì giường lò của Tây sương phòng cũng khỏi cần đốt.

Hà thị lười đốt giường lò nhưng lại không muốn ngồi trên giường lạnh mới tham luyến giường gạch nhà người khác.

Người nhà nông hiếm có nữ nhân lười như vậy nhưng cũng không phải là không có.

Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi cởi giày ngồi lên giường. Liên Mạn Nhi vừa cúi đầu xuống đã thấy dưới đất đã có hai chiếc giày tùy ý vứt ở đó.

Đó là hai chiếc giày vải thô cực to, bên trên không có thêu bất cứ hình gì, đường may lại thô ráp, trên mặt giày còn thấy rõ ràng hai chỗ rách. Không cần hỏi cũng biết đây là giày của Hà thị.

Thật ra không cần nhìn người, chỉ cần nhìn đôi giày là biết chủ nhân của nó là người lôi thôi đến mức nào. Giầy không những bị rách mà còn quăng tùy tiện, hai chiếc quăng ngổn ngang lung tung, có một chiếc còn lật cả đế lên trên.

Liên Mạn Nhi thở dài lắc đầu, mắt lại nhìn đến trên người Hà thị. Hà thị ngồi xếp bằng lộ hai chân ra ngoài, hai chân đi vớ, mà đôi vớ này đã không còn nhận ra được màu sắc ban đầu nữa, một chiếc ở lòng bàn chân còn có lỗ rách bằng cỡ ngón chân, lộ da thịt ra ngoài.

Mà da thịt lộ ra ngoài kia còn đen hơn so với màu vớ không biết bao nhiêu lần. Da của Hà thị không phải quá đen, nghĩ kỹ thì có thể hiểu được chuyện gì xảy ra.

Con người Hà thị mấy ngày mới rửa chân một lần? Có lẽ bà ta từ trước đến nay còn không thèm rửa chân nữa à!?

Liên Mạn Nhi nhớ tới lúc nãy Liên Diệp Nhi làm mặt quỷ càng thêm hiểu rõ.

Liên Mạn Nhi lên giường nhưng không ngồi cạnh Hà thị mà ngồi bên Triệu thị. Từ vị trí ngồi mà nói, Hà thị rõ ràng là khách lấn lướt chủ.

Cảm giác được ánh mắt của Liên Mạn Nhi, Hà thị toe toét miệng cười hì hì lấy ngón tay gãi gãi lên bàn chân to của bà ta.

“Chân của bá mẫu rất sạch sẽ đó, không thối chút nào. Hôm qua ta mới rửa chân.” Hà thị nói dối mắt cũng không chớp.

Liên Diệp Nhi bày ra ánh mắt xem thường, cũng may chân Hà thị không thối, nhưng bà ta nói hôm qua mới rửa chân thì rõ là trợn mắt nói dối.

“Nhị bá mẫu nhớ nhầm rồi. Hôm qua người rửa chân sao, không phải là ngày hôm qua của năm ngoái đấy chứ?” Liên Diệp Nhi không khách khí hỏi.

Liên Diệp Nhi hỏi sắc bén như thế làm cho Liên Mạn Nhi nhịn không được xì một cái cười ra tiếng.

“Gì mà năm ngoái, chính là ngày hôm qua. Ta đây ngày nào cũng rửa chân mà.” Hà thị mặt không đổi sắc nói.

Liên Diệp Nhi lại vứt ra một ánh mắt xem thường, sau đó đưa một cái ánh mắt bất đắc dĩ cho Liên Mạn Nhi. Da mặt Hà thị này quá dày, kim châm cũng không thủng!

Liên Mạn Nhi đến nhà, Liên Diệp Nhi liền bận rộn pha trà, gọt hoa quả tiếp đãi.

“Diệp Nhi, tỷ chỉ ngồi một lát rồi đi, muội đừng bày vẽ làm gì.” Liên Mạn Nhi nói với Diệp Nhi.

“Để nó làm đi, để nó làm đi” Không đợi Diệp Nhi nói, Hà thị liền cướp lời: “cháu không ăn, ta ăn. Ta ngồi ở đây nửa ngày rồi mà một miếng nước cũng không được uống.”

Liên Mạn Nhi nhất thời không nói nên lời.

Liên Diệp Nhi rót trà, tuy không vui nhưng dưới sự thúc giục của Liên Thủ Lễ và Triệu thị vẫn đưa cho Hà thị một chén trà. Hà thị da mặt dày nhưng Liên Thủ Lễ và Triệu thị lại thấy sượng mặt. Dù sao cũng là nhị tẩu, bên này rót trà cho Liên Mạn Nhi lại để bà ta nhìn thấy, hai người cảm thấy khó coi.

Về phần hai đĩa đậu phộng và hạt hướng dương, Liên Diệp Nhi để bên cạnh Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi bên này chỉ vừa nhấp môi uống trà, Hà thị bên kia cũng không sợ bỏng lưỡi đã ừng ực ừng ực uống hết chén trà.

“Diệp Nhi, rót cho bá mẫu thêm một chén nữa.” Hà thị cười lấy lòng nói với Liên Diệp Nhi.

“Không có.” Liên Diệp Nhi sầm mặt nói.

“Diệp Nhi, ngươi chỉ toàn trêu bá mẫu. Ngươi có cả một ấm trà bên kia, đi rót cho bá mẫu một chén.” Hà thị cười toe toét cầu cạnh nói, thấy Liên Diệp Nhi không buồn nhúc nhích, bà ta giả vờ xuống giường. “ Ta tự mình rót vậy.”

“Nếu còn thì rót cho bà ta đi.” Triệu thị nhỏ giọng nói với Liên Diệp Nhi.

Liên Diệp Nhi bỉu môi, nhảy xuống giường, mang ấm trà qua rót cho Hà thị, chỉ rót được nửa chén thì hết nước. Diệp Nhi dứt khoát mở ấm ra cho Hà thị xem.

“Ngươi đứa nhỏ này, cũng một lần nấu nước sao không nấu nhiều một chút?” Hà thị nhìn nước trong ấm đích thực là hết rồi, liền liếm môi, nhếch miệng oán thán nói: “Chút nước này đủ cho ai uống chứ? Ngươi nhìn cha mẹ ngươi làm người thành thật phúc hậu như vậy, ngươi không biết tiếp đãi khách sao?”

Mặt Liên Diệp Nhi càng đen hơn.

“Trong phòng này ai là khách vậy, sao tỷ không thấy?” Liên Mạn Nhi cười giải vây cho Liên Diệp Nhi.

“Ở đâu có loại khách ngày nào cũng tới, tới rồi ngồi lì không chịu đi chứ.” Liên Diệp Nhi nói.

“Ta không phải coi các ngươi là thân thích sao?” Hà thị nhếch miệng nói: “Cho dù không phải là khách, ngươi pha có chút trà, ta thì không nói nhưng còn có Mạn Nhi mà.”

Hà thị nói như vậy, lại cười cười nịnh nọt nhìn Liên Mạn Nhi.

“Một ly là đủ rồi, tỷ không khát.” Liên Mạn Nhi nói.

Lúc này Hà thị không còn gì để nói, lại ừng ực một ngụm uống hết nửa chén trà, sau đó nhìn hai đĩa đậu phộng và hạt hướng dương bên cạnh Liên Mạn Nhi.

Liên Diệp Nhi đã đến ngồi cạnh Liên Mạn Nhi liền đem hai cái đĩa để cách xa Hà thị càng xa càng tốt. Nếu không phải là Liên Mạn Nhi đến, nàng cái gì cũng không mang ra tiếp đãi hạng người này, nàng sẽ không pha trà, cũng không đem đậu phộng và hạt hướng dương ra.

Thực ra nàng cũng biết, dựa vào sự thân thiết của nàng và Liên Mạn Nhi, nếu nàng không mang thứ gì ra tiếp đãi, Liên Mạn Nhi cũng sẽ không trách nàng. Nhưng nàng thà để Hà thị hưởng ké cũng phải mang mấy thứ này ra tiếp đãi Liên Mạn Nhi. Bởi vì đây là tấm lòng của nàng.

“Cứ đến ngồi lì ở đây, nhà muội nấu nước không uống được bao nhiêu đã bị bà ta uống hết. Hôm nay muội cố ý pha ít trà thôi đó. Ở đây có ăn có uống riết rồi bà ta càng bám dính hoài không đi.” Liên Diệp Nhi nghiêng đầu nói với Liên Mạn Nhi.

Liên Diệp Nhi nói những lời này cũng không giảm âm thanh xuống mà cố ý để Hà thị nghe thấy. Nhưng Hà thị lại làm như không nghe thấy gì cả, bình thản ung dung ngồi đó không nhúc nhích.

“Cuộc sống này mỗi ngày một kém đi a” Con ngươi của Hà thị vừa đảo quanh hai cái đĩa vừa nói: “Nhóm lửa tốn có mấy bó củi, lão thái thái cứ một mực canh chừng. Mỗi ngày không uống được một ngụm nước nóng. Đậu phộng, hạt hướng dương đều không có phần của ta. Bọn nó ăn lại chỉ cho ta nhìn, ta thèm quá.”

Liên Mạn Nhi xoa trán, Liên Diệp Nhi đen mặt.

Liên Mạn Nhi, Diệp Nhi cùng Triệu thị nói chuyện. Liên Thủ Lễ ở dưới nền đất làm việc không nói tiếng nào. Mọi người không ai hưởng ứng Hà thị nhưng Hà thị bình chân như vại, cũng không quan tâm cả nhà có để ý đến bà ta hay không, bà ta còn phối hợp đáp lời.

Nhìn Hà thị như vậy, Liên Mạn Nhi đã hiểu tại sao mọi người đều nói nhà nào Hà thị cũng vào, giường gạch nhà ai cũng đã ngồi.

Bởi vì cho dù ngươi muốn đuổi bà ta, bà ta không muốn đi thì sẽ không đi. Ra vẻ khó chịu với bà ta, bà ta càng không để ý!

Cái này gọi là thiên phú, là một loại kỹ năng, Liên Mạn Nhi nghĩ nàng dù sao cũng không thể làm được như bả.

“… Nhà lão La đúng là không phải thứ gì tốt, La Tiểu Yến kia mặt trông như mặt con lừa, chính là cái tướng khắc phu. Đem Nhị Lang thành con lừa sai sử. Nhị Lang thật là cái đồ ngốc, lần này xem như rơi xuống giếng rồi.” Hà thị càm ràm đến chuyện của Nhị Lang.

“Tam thẩm nó, ngươi nói đi, bây giờ chút tiền Nhị Lang một tháng kiếm được, nếu còn ở nhà vậy có phải tốt rồi không? Bây giờ đều cho nhà lão La kia.”

“Mỗi tháng không phải nó đều đúng hạn đem lương thực qua cho tẩu rồi sao.” Triệu thị nói.

“Đưa thì có đưa nhưng đều bị lão thái thái thu hết rồi, một hạt gạo ta cũng không có phần. Lão thái thái vẫn như lúc trước, ta không có được bữa nào ăn no bụng cả. Tam thẩm nó, ngươi nhìn đi, ta gầy đến da bọc xương rồi đây.” Hà thị vén tay áo để cho Triệu thị xem cánh tay của bà ta.

Hà thị không rửa chân, đương nhiên cũng không thèm tắm rửa. Trên cánh tay của bà ta từng vòng từng vòng nâu đen. Liên Mạn Nhi nhìn một cái vội đem tầm nhìn tránh ra xa.

“Cứ như vậy ta thật là không sống nổi vài năm.” Hà thị tự nhiên trở nên thương cảm: “Lão Liên gia à, thật là biết cách giày vò con dâu mà. Các ngươi chuyển ra ngoài xem như là thoát khỏi hố lửa rồi. Đáng thương ta đây…”

Nghe Hà thị oán thán, Liên Mạn Nhi bỗng ý thức được Hà thị ở nhà người khác chỉ sợ là cũng thường xuyên nói những lời này. Lão Liên gia giày vò con dâu, là cái loại giày vò nào?

Đáp án không nói cũng hiểu.

“Nhị bá mẫu, người đi ra ngoài như vậy bà nội của con có vừa ý không?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“Bà ấy nào có vui vẻ, chúng ta ngày ngày vây quanh bà ấy, bà ấy mới vui.” Hà thị lập tức nói: “Bà ấy hận không thể buộc được chúng ta vào lưng quần mà sai sử.”

“Vậy sao người lại ra ngoài được?” Liên Mạn Nhi hỏi: “Lại còn ngày nào cũng đi nữa chứ!.”

“Có Nha Nhi theo chân làm việc cho bà ấy, ta đây liền ra ngoài.” Hà thị nói: “Bà ấy ngồi trong nhà không ra khỏi cửa sao có thể trông chừng ta được?”

“Vậy bá mẫu ra ngoài bà nội không biết hả?” Liên Mạn Nhi hỏi.

Chọn tập
Bình luận
× sticky