Edit: Quỳnh Mai
Beta: Tiểu Tuyền
Ăn xong cơm trưa, Liên Mạn Nhi cũng không đi Niệm Viên. Tiểu Thất đi Tiểu Sơn Cư cùng Trầm Khiêm đọc sách, nghe nói Sở tiên sinh cho Tiểu Thất theo Trầm Khiêm làm bài tập, buổi sáng hai canh giờ, buổi chiều hai canh giờ. Dựa theo an bài, Tiểu Thất tạm thời không thể đi Tư Thục đọc sách.
Liên Thủ Tín mang theo tiểu Thất tự mình đi trấn trên Tư Thục xin phép, Liên Mạn Nhi ở nhà, cùng Trương thị thu thập đồ cho tiểu Thất đi Tiểu Sơn Cư đọc sách.
“Tiểu Phúc cùng Tiểu Quý, Đại ca mang đi, ta xem Tiểu Đào tuổi còn nhỏ, nhưng rất cơ trí, những ngày qua đi theo Tiểu Thất, cũng rất hợp, nếu không, để cho Tiểu Đào đi theo Tểu Thất, tạm thời làm thư đồng.” Vừa thu thập, Liên Mạn Nhi vừa cùng Trương thị thương lượng.
“Được, tỷ đệ các con thương lượng tốt là được.” Trương thị gật đầu nói.
“Mẹ, còn phải chuẩn bị một phần lễ vật tặng cho Sở tiên sinh.” Liên Mạn Nhi lại nói.
Cùng Sở tiên sinh đọc sách, tự nhiên không thu tiền dạy học, một phần lễ vật là tâm ý của người một nhà , cũng là sự tôn trọng đối với Sở tiên sinh. Phần Lễ vật này tự nhiên không thể xem nhẹ, Liên Mạn Nhi cùng Trương thị thương lượng, cuối cùng chuẩn bị một cái nghiên mực thượng hạng, một khối mực, một hộp bút lông Hồ Châu, một cây quạt, hai cây vải, cái khác còn một túi thơm bên trong bỏ mấy phong bạc, dùng hai cái hộp lễ cẩn thận bọc lại, chuẩn bị ngày mai đưa cho Sở tiên sinh.
Đem đồ đạc thu thập xong, Liên Mạn Nhi sai Tiểu Hỉ cùng Tiểu Khánh mang cái bàn ra ngoài, đặt bàn cờ lên, rồi cầm một quyển sách dạy đánh cờ đi ra, một người tự bày biện tự chơi.
Cờ vây này là đi theo Lỗ tiên sinh học . Lỗ tiên sinh bình thường thích đánh cờ, cờ vây, cờ tướng đều am hiểu. Ở Tam Thập Lý Doanh Tử này, muốn tìm người cùng Lỗ tiên sinh chơi cờ tướng không khó, lão Hoàng cũng trên núi cũng có thể chơithắng một hai ván. Nhưng muốn tìm người chơi cờ vây, thì khó khăn.
Lỗ tiên sinh liền mở lớp ngoại khóa, dạy ba đồ đệchơi cờ vây.
Liên Mạn Nhi không thích cờ vây, nhưng không cógì giết thời gian, chơi cờ vây vừa giúp ích cho trí não, lạicó thể một người chơi, vì vậy cũng chăm chỉ học. Bình thường cùng Lỗ tiên sinh đánh mấy ván cờ, hoặc là cùng Ngũ Lang, Tiểu Thất đánh cuộc ăn tiền, cũng rất thú vị.
Gần đây bởi vì phải giúp tỷ tỷ thêu đồ cưới, đã có một thời gian không có chơi cờ, hiện tại lấy ra, là bởi vì ở trong phòng của Trầm Cẩn nhìn thấy bàn cờ, còn để mấy con cờ, có thể thấyTrầm Cẩn thường xuyên chơi.
Sau này đi Niệm Viên gặp Trầm Cẩn nhiều hơn, Liên Mạn Nhi tranh thủ thời gian học kỳ nghệ, cũng không phải có lòng hiếu thắng, mà do không biết thực lực Trầm Cẩn chơi cờ như thế nào, đến lúc đó nếu như hai người chênh lệch quá xa, sẽ không thú vị nữa.
“Cô nương, chúng ta ngày maiđi Niệm Viên phải không?” Tiểu Hỉ vừa bưng chén nước ô mai đi vào, đưa cho Liên Mạn Nhi, vừa cẩn thận hỏi.
“Đúng vậy ” Liên Mạn Nhi thả cuốn sách dạy đánh cờ trong tay xuống, nhận lấy nước ô mai uống một hớp, sau đó ngẩng đầu, nhìn Tiểu Hỉ còn có Tiểu khánh ở một bên thiêu thùa may vá một cái, “Hai người các ngươi có phải rất muốn đi hay không?”
Tiểu Hỉ cùng Tiểu Khánh liền cười.
“Cô nương muốn dẫn chúng ta đi, chúng ta liền vui vẻ.” Tiểu Hỉ liền nói.
” Mang các ngươi đi, cũng không phải là cho các ngươi đi chơi .” Liên Mạn Nhi cố ý nghiêm mặt nói, “Là muốn cho các ngươi đi học quy củ của người ta.”
“Cô nương, chúng ta nhất định học thật tốt.” Tiểu Hỉ cùng Tiểu Khánh vội đáp.
“Cô nương, ta nói với người chuyện này.” Tiểu Hỉ liền nói cho Liên Mạn Nhi biết, “. . . . . . Ta cùng Tiểu Khánh đứng ở bên ngoài, thì có một tiểu nha đầu đi tới, cho ta cùng Tiểu khánh điểm tâm ăn.”
“Hả?”
“. . . . . . Nàng bắt chuyện cùng chúng ta, là muốn nghe ngóng chuyện cô nương kia, hỏi cô nương năm nay bao nhiêu tuổi, đã định hôn sự hay chưa?”
“Các ngươi nói như thế nào?”
“Cô nương dặn dò chúng ta, ra cửa muốn dùng nhiều ánh mắt cùng lỗ tai, ít nói chuyện. Chúng ta đều nhớ. Chúng ta cũng chỉ chọn những việc mọi người đều biết trảlời nàng mấy câu, nàng hỏi chuyện của cô nương, chúng ta tuyệt không nói.” Tiểu Hỉ liền nói.
“Nàng dám dắt mũi ta, ta còn hỏi lại nàng kia.” Tiểu Khánh liền nói, “Nàng trả lời ấp úng, sau đó giống như biết hỏi không ra chuyện gì, liềnbỏ đi.”
Trong hai nha đầu, Tiểu Hỉ lớn tuổi hơn, tính cách cũng chững chạc ôn hòa, Tiểu Khánh tuổi còn nhỏ chút, tính tình hay nóng nảy bộp chộp, hơn nữa nói chuyệnrất lợi hại .
“Nha đầu đó tên gì, hầu hạ ai, các ngươi có hỏi hay không?” Liên Mạn Nhi vội nói.
“Gọilà Tiểu Đào, hỏi nàng làm gì, hầu hạ ai, nàng hàm hàm hồ hồ, không muốn nói.” Tiểu Khánh liền nói.
“Sau này đi Niệm Viên cũng tốt, đi chỗ khác cũng tốt, gặp chuyện như vậy, các ngươi cứ thế mà làm.” Liên Mạn Nhi bưng chén trà suy nghĩ một chút, liền nói.
Tiểu Hỉ và Tiểu Khánh cùng lên tiếng xác nhận.
“Ngày mai chúng ta còn đi Niệm Viên, hai người các ngươi mang theo chút dồ. nha đầuTiểu Đào. . . . . .” Liên Mạn Nhi trầm ngâm một chút, nha đầu nhà giàu lòng hiếu kỳ nặng, thích Bát Quái, nếu như đơn thuần như vậy, thì không có gì kỳ quái .”Các ngươi cũng nghĩ biện pháp hỏi thăm một chút, nàng đang làm gì, hầu hạ ở đâu trong viện.”
. . . . . .
Sáng sớm ngày thứ hai, ăn sáng xong, Liên Mạn Nhicùng Liên Thủ Tín thương lượng, từ ao cá mò ra một sọt cá tôm, lại từ vườn rau xanh chọn một ítcây ngô tươi mới cùng hái được hai sọt những thứ rau xanh khác. Liên Mạn Nhi liền mang Tiểu Hỉ cùng Tiểu Khánh đi hái ít trái hạnh cùng anh đào, sau đó lại từ hầm lấy ra một ít sữa chua.
Chuẩn bị đầy đủ rồi, Liên Mạn Nhi mới mang theo Tiểu Thất đi Niệm Viên. Liên Thủ Tín cũng mang quản sự Hàn Trung cùng đi theo .
Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất ngồi một xe, dọc theo đường đi đềudặn dò Tiểu Thất.
“. . . . . . cùng Tiểu mập nói cái gì cũng được, nhưngđệ ở Tiểu Sơn Cư đọc sách, còn có người khác. . . . . . . Nhà giàu người ta người hầu có thể có không ít chuyệnrắc rối, chúng ta phải cẩn thận chút, đừng làm cho họ nói ta không phải . . . . . . . cũng không cần cẩn thận quá, phải nhớ chúng talà khách.”
Liên Mạn Nhi dặn dò Tiểu Thất, ở Niệm Viên phải cẩn thận, nhưng cũng không cần khắp nơi nhìn sắc mặt người khác. Đơn giản nói, chính là không kiêu ngạo không siểm nịnh, không chủ động gây chuyện, cũng không sợ người khác chọc tới trên đầu các nàng.
Liên Mạn Nhi lại đem mấy hà bao giao cho Tiểu Thất.
“Đây là bốn cái Hồng bao, là cho bốn thiếp thân gã sai vặt của Tiểu mập. Màu lam, hơi ít chút, đệ xem rồi cho những người hầu khác hầu hạ ở Tiểu Sơn Cư. Còn có màu xanh biếc, thưởng cho nha đầu nhất đẳng, tự đệ xem rồi cho ai thì cho.”
Ở trong ví của Tiểu Thất cũng có tiền, nhưng Mạn Nhi vẫn chuẩn bị cho hắn ít bạc vụn để khen thưởng cho hạ nhân Trầm gia.
“Tỷ tỷ, đệ đã biết.” Tiểu Thất trịnh trọng gật đầu.
Tiểu Thất tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh nhanh nhạy không chỉ có biểu hiện ở việc học, đừng xem thường hắn, trong việc đối nhân xử thếcũng rất cơ biến linh hoạt, thậm chí càng hơnNgũ Lang một bậc. Để Tiểu Thất đi TiểuSơn Cư đọc sách, Liên Mạn Nhi rất yên tâm .
“Còn có một việc trọng yếu nhất —— phảihọc cho tốt!” Liên Mạn Nhi lại nói tiếp.
“Đã biết.” Tiểu Thất vội liên tục gật đầu.
Đến Niệm Viên, vẫn đi vào từ cửa Tây. Vừa vào cửa, Liên Thủ Tín đã được Chung quản sự tiếp đón, tới phòng khách nói chuyện, Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất thì trực tiếp đến Thường Thanh Viên, gặp Trầm Khiêm cùng Trầm Lục.
“Lục gia ở thư phòng, Tiểu thiếu gia cũngở đó.”
Vào thư phòng, chỉ thấy Trầm Khiêm.
Trầm Khiêm thấy Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất tới thì vui vẻ ra mặt, bước nhanh đến vươn tayra tiếp. . . . . .
Liên Mạn Nhi mỉm cười không nói, cúi người xuống vén áo thi lễ.
Trầm Khiêm lúc này mới bận rộn chắp tay hoàn lễ.
“. . . . . . Làm sao giờ mới đến, mới vừa rồi ta còn nói với ca ca, là phái người đi đón các ngươi. . . . . . . Sau này đến sớm một chút, chúng ta cùng nhau ăn sáng.”
“Cách giờ học còn nửa canh giờ, chúng ta cũng không có tới muộn.” Liên Mạn Nhi cười nhỏ giọng nói, bởi vì không nhìn thấy Trầm Lục, liền lên tiếng hỏi, “Tiểu Cửu, Lục ca của ngươi đâu?”
Hắn thật xui xẻo, từ Tiểu ca biến thành tiểu, cũng may không có bị gọi Tiểu mập. Trầm Khiêm thở ra một hơi, chỉ chỉ sau tấm bình phong.
Liên Mạn Nhi nghe được sau tấm bình phong tiếng vén rèm vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân truyền đến, Trầm Lục từ sau tấm bình phong chậm rãi đi ra. Phía sau hắn còn đi theo một nha đầu, nha đầu kia ngồi xổm người xuống, tựa hồ là đưa tay sửa sang lại một chút góc áo Trầm Lục, sau đó mới đứng lên, đi theo phía sau Trầm Lục.
“Lui xuống đi.” Trầm Lục phất phất tay nói.
Nha đầu kia liền cúi thấp đầu, bước nhỏ lui về từ trong ra, đến cửa, mới hơi ngẩng đầu lên , nghiêng người hướng bên cạnh đứng. Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng nhìn sang, nhận ra người nọ chính là Đại nha đầu Thải Tú.
Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Trầm Lục. Trầm Lục hôm nay mặc chính là một bộ màu xanh đen bên trên thêu một con mãng xà bằng chỉ vàng tay áo rộng, bên hông mang ngọc Cẩm màu xanh biếc.
“Tới đây, ngồi đi.” Trầm Lục vừa nói chuyện, dẫn đầu đi án thư phía sau ngồi xuống.
Trầm Khiêm, Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất liền tất cả cũng ngồi ở bên cạnh.
Liên Mạn Nhi liền nhìn thoáng qua Trầm Lục, sau đó ánh mắt lại rơi vào phía sau án thư, xem phía trên bình phong. Là một tấm bình phong bằng lụa thêu năm màu, ánh mắt của Liên Mạn Nhi lướt qua cái rèm phía sau tấm bình phong, sau rèm dường như là một gian phòng nghỉ. Trầm Lục mới vừa cùng Thải Tú từ bên trong phòng đi ra, Trầm Lục tựa hồ là mới vừa thay quần áo. Mà Thải Tú, tuy cúi thấp đầu, nhưng là có thể thấy hai má đang đỏ hồng.
Liên Mạn Nhi khẽ lệch đầu, liếc mắt nhìn Trầm Lục một cái. Không thể nào, không phải là như nàng nghĩ chứ?
” Chuyện đi học, đã nghĩ kỹ chưa?” Trầm Lục hỏi.
“Đã nghĩ kỹ rồi, hôm nay ta tự mình đưa tiểu Thất tới đây đi học. Cha mẹ ta muốn ta thay mặt đa tạ Lục Gia, đa tạ Lục Gia, còn có cảm ơn Lục Gia, đã quan tâm tiểu Thất, quan tâm nhà chúng ta.” Liên Mạn Nhi nghe Trầm Lục hỏi, lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
Liên Mạn Nhi đáp lời, không khỏi lại nhìn Trầm Lục một cái. Có phải không, một chút nghĩ ngợi, Liên Mạn Nhi vội bác bỏ ý nghĩ vừa rồi. Trầm Lục có như thế nào đi nữa, cũng sẽ không để đệ đệ ở thư phòng chờ, còn hắn lại cùng một nha đầu ở trong phòng làm chuyện như vậy.
Nha đầu Thải Tú kia không phải là người chăm lo xiêm y cho Trầm Lục ư, như vậy cầm xiêm y đi ra ngoài, hầu hạ Trầm Lục thay đồ, coi như là bổn phận của nàng. Nhưng mà nàng ta hẳn phải quen với chuyện như vậy. Tại sao lại đỏ mặt? Nói thật, nếu Thải Tú không đỏ mặt, Liên Mạn Nhi thật sự sẽ không nghĩ nàng cùng Trầm Lục như vậy.
“Trên mặt ta có cái gì sao?” Trầm Lục đột nhiên hỏi, vừa giơ tay lên sờ sờ mặt chính mình.
“A?”