Edit: Huyền Phạm
Beta: Ly Ly
“Tỷ không đi.” Liên Chi Nhi lắc đầu, “Cha mẹ đều ở cửa hàng, trong nhà còn gà vịt, không thể thiếu người được.”
“Vậy cũng được” Liên Mạn Nhi nghe Liên Chi Nhi nói như vậy, chỉ đành phải gật đầu. Liên Chi Nhi nói có đạo lý, hơn nữa Liên Chi Nhi năm nay mười lăm tuổi rồi, mặc dù nói đến việc đính hôn thì còn hơi nhỏ một chút, nhưng cũng biết bắt đầu kiêng kị, với lại tính tình của nàng thích yên tĩnh, không giống như Liên Mạn Nhi thích náo nhiệt.
Liên Mạn Nhi tìm tiểu hòa thượng Nguyên Đàn, giúp nàng cầm rổ đi lên thị trấn trên tìm Vương ấu hằng. Ngày hôm trước là sinh nhật mười bảy tuổi của Vương Ấu Hằng, Vương Ấu Hằng bị người nhà hắn gọi về thị trấn tổ chức sinh nhật rồi, nói xong hôm nay sẽ trở lại. Bây giờ, Liên Mạn Nhi đi tìm Vương Ấu Hằng chính là muốn mời hắn đến ăn một bữa cơm.
Về phần trứng gà cùng bánh sủi cảo nhân cây tể thái là chủ ý của Liên Mạn Nhi. Bọn họ và Vương ấu hằng chơi cùng nhau nên nàng thường đưa vài thứ cho Vương Ấu Hằng. Hai đôi giày kia là do Trương thị và Liên Chi Nhi cùng làm. Trước kia điều kiện nhà các nàng không tốt, cho Vương Ấu Hằng là giày vải, hiện tại điều kiện của các nàng tốt rồi, cho nên bề mặt giày đổi lại làm bằng xa tanh.
Đến Tế sinh đường, Vương chưởng quỹ liền chạy ra đón, nói Vương Ấu Hằng đã trở về rồi, đang ở hậu viện, còn cho một tiểu nhị đến giúp đỡ Liên Mạn Nhi mang đồ đạc nữa.
“Làm sao sớm như vậy đã tới đây rồi? ” Vương Ấu Hằng đang ngồi ở bên cạnh bàn, trong tay cầm một quyển sách, thấy Liên Mạn Nhi đến, liền buông quyển sách xuống, đứng dậy cười nói.
“Không còn sớm.”Liên Mạn Nhi cười, đặt tất cả đồ vật nàng mang đến lên bàn.
Vương Ấu Hằng nhìn tiểu nhị đặt hộp cơm lên bàn, còn có cái rổ do Liên Mạn Nhi mang theo.
“Mạn Nhi, không phải đã nói với muội rồi sao, tại sao lại mang nhiều đồ đến như vậy.”
“Đều là đồ trong nhà, cũng không tốn tiền.”Liên Mạn Nhi cười nói, lại hỏi “Ấu hằng ca, huynh ăn sáng chưa?”
Vương Ấu Hằng thấy Liên Mạn Nhi chuyển chủ đề khác, cũng không nói gì thêm nữa. Liên Mạn Nhi thành tâm thành ý đối với sinh nhật của hắn như vậy, nếu hắn còn từ chối thì ngược lại có vẻ xa lạ. Hắn bảo tiểu nhị mang trà lên, còn mình thì cùng với Liên Mạn Nhi ngồi xuống bên cạnh bàn.
“Muội lại mang thức ăn ngon gì đến cho ta thế?” Vương Ấu Hằng cười hỏi.
Liên Mạn Nhi liền mở hộp cơm ra, tiểu nhị hầu hạ ở bên cạnh rất có nhãn lực, vội vàng đưa bát đũa lên.
“Là bánh sủi cảo nhân cây tể thái.” Liên Mạn Nhi cười nói với Vương Ấu Hằng, “Vốn có thể đưa tới sớm một chút, nhưng sợ đồ ăn không tươi ngon, nên buổi sáng mới đi đào cây tể thái về rồi làm bánh sủi cảo. Ấu hằng ca, nếu huynh đã ăn điểm tâm rồi cũng không sao, huynh cứ nếm thử một chút, xem ăn có ngon hay không. Còn dư thì đợi đến buổi chưa, hâm nóng lại là có thể ăn rồi.”
Nói như vậy, Liên Mạn Nhi lại bóc một quả trứng gà đưa cho Vương ấu hằng.
“Ấu hằng ca, huynh ăn trứng gà đi. Ở thôn của chúng ta có tục lệ, sinh nhật đều phải ăn sủi cảo và trứng gà.”
Vương Ấu Hằng giờ mới hiểu được, Liên Mạn Nhi đến đây để tổ chức sinh nhật cho hắn.
“Được” Vương Ấu Hằng ăn hết sủi cảo lại ăn thêm một quả trứng gà. Sau đó thấy trong hộp cơm còn dư lại chín quả trứng gà, ngẩng đầu hỏi, “Mạn Nhi, muội mang đến nhiều trứng gà như vậy, không phải muốn ta ăn hết trong một lần đấy chứ. “
“Đúng vậy a.”Liên Mạn Nhi cố ý gật đầu nói, có điều vừa nói xong, chính nàng không nhịn được, lại cười trước. Cho dù Vương Ấu Hằng có đói bụng, nhưng một lần ăn hết mười quả trứng gà, chỉ sợ cũng rất khó khăn.”Muội nói giỡn đấy, Ấu Hằng ca, sủi cảo và trứng gà này, huynh cứ từ từ ăn, không phải vội.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”Vương Ấu Hằng làm bộ thở ra một hơi dài, vỗ vỗ ngực, “ta thật bị muội làm cho sợ hết hồn.”
“Ấu hằng ca, huynh thử hai đôi giày này xem, xem có vừa chân không?” Hai người cười một hồi, Liên Mạn Nhi lại lấy hai đôi giày bằng sa tanh từ trong giỏ xách ra, đưa cho Vương Ấu Hằng.
Vương Ấu Hằng thoáng chần chờ, nhưng vẫn nhận lấy. Sáng sớm đi đào rau dại là vì muốn làm bánh sủi cảo tươi ngon cho hắn, trứng gà cũng đem tới mười quả. Những đồ ăn này cũng thôi đi, nhưng còn hai đôi giày này, ở hộ nông dân, muốn khâu một đế giày tốn cũng không ít thời gian và công sức. Hơn nữa quan hệ bình thường, đưa cái gì cũng không đưa giày.
Vương Ấu Hằng cầm hai đôi giày trên tay, hai đôi giày cũng không nặng, nhưng nó tượng trưng cho tình nghĩa thắm thiết, không cách nào đo lường được.
“Mạn Nhi, các ngươi bây giờ bận rộn như vậy, giày này về sau nên…” Vương Ấu Hằng châm chước nói ra.
“Ấu Hằng ca, huynh ngàn vạn lần đừng nói với muội những lời như vậy. Dù công việc bận rộn thế nào, thì chúng ta vẫn có thể tự làm giày được.” Liên Mạn Nhi ngăn cản lời nói của Vương Ấu Hằng.
Ý là đã hoàn toàn xem Vương Ấu Hằng là người trong nhà.
“Bất quá, Ấu Hằng ca, mẹ và tỷ tỷ của muội tốn rất nhiều thời gian và công sức để làm hai đôi giày này cho huynh, còn dụng tâm hơn khi làm cho ca ca của muội với tiểu Thất. Muội nhìn còn chút ganh tỵ nữa a.” Liên Mạn Nhi cười nói, “Ấu Hằng ca, huynh mau thử xem đi.”
Vương Ấu Hằng gọi Trương Thị là tứ thẩm, Liên Chi Nhi chính là muội muội. Hai người các nàng làm giày, hắn quả thật có thể đi.
“Được.” Vương Ấu Hằng không hề từ chối nữa, đem giày so với chân, “Ừ, rất vừa vặn.”
Mẹ con Trương thị đã làm cho hắn hai đôi giày rồi, kích thước và kiểu dáng đều không thể bắt bẻ được. Không cần phải xỏ vào đi thử, chỉ cần nhìn một lần là biết, có vừa với chân hắn hay không.
“Ấu Hằng ca, chiều nay huynh có bận gì không?” Liên Mạn Nhi nhìn Vương Ấu Hằng thử qua giầy, lại hỏi, “Cha mẹ muội muốn mời huynh qua nhà ăn cơm chiều, Lỗ tiên sinh cũng đến.”
Trước kia, Liên Mạn Nhi các nàng không biết sinh nhật Vương Ấu Hằng, hiện tại đã biết, nên muốn mời Vương Ấu Hằng một bữa cơm, coi như chúc mừng sinh nhật hắn. Có một lần Vương Ấu Hằng đến thôn Tam Thập Lý, đã gặp Lỗ tiên sinh ở trong cửa hàng của các nàng. Vương Ấu Hằng đã đi học, định thi khoa cử, hơn nữa từ nhỏ hắn đã học thuộc lòng dược lý. Lỗ tiên sinh rất có hứng thú với mấy cái tạp học này, hai người nói chuyện tương đối hợp ý.
“Ấu Hằng ca, chúng ta cũng không vì huynh mà cố ý làm thêm đồ ăn, ở trong nhà có cái gì thì ăn cái đó, nên huynh nhất định phải đến a.” Liên Mạn Nhi sợ Vương Ấu Hằng từ chối, vội vàng bỏ thêm một câu.
Liên Mạn Nhi đã nói như vậy, cho dù Vương Ấu Hằng có muốn cự tuyệt cũng không thể cự tuyệt được.
“Được, huynh nhất định sẽ đến.” Vương Ấu Hằng cười nói, “Mạn Nhi, hôm nay muội không đến, ta còn đang muốn đi tìm muội đây.”
“Ấu Hằng ca, huynh tìm muội có chuyện gì.”Liên Mạn Nhi vội hỏi.
“Cái này, chờ ta qua nhà muội rồi ta sẽ nói cho muội biết.” Khóe miệng Vương Ấu Hằng khẽ mỉm cười, nhìn thoáng qua Liên Mạn Nhi, nói ra.
Liên Mạn Nhi cảm thấy Vương Ấu Hằng rõ ràng là cố ý, nếu đã muốn đến nhà nàng mới nói, vậy tại sao bây giờ phải nói ra. Huynh ấy biết rõ nàng là người nôn nóng, cố tình trêu chọc lòng hiếu kỳ của nàng, sau đó lại không nói.
“Ấu Hằng ca, chuyện gì a? Tại sao phải đợi đến lúc qua nhà của muội mới nói, bây giờ nói cũng được mà.”Liên Mạn Nhi thúc giục Vương Ấu Hằng.
“A…” Vương Ấu Hằng chậm rì rì, dường như rất thích xem Liên Mạn Nhi sốt ruột.
“Ấu Hằng ca, huynh học xấu.” Liên Mạn Nhi nhìn ra Vương Ấu Hằng cố ý trêu chọc nàng, khiến cho nàng sốt ruột, nên giả bộ giận nói.
“Được rồi. Ta chỉ đùa một chút.” Vương Ấu Hằng nhịn không được ha ha cười hai tiếng, lúc này mới tiếp tục nói, “Mạn Nhi, muội không phải muốn huynh để ý, giúp muội tìm hạt giống hoa màu à?”
“Đúng.” Liên Mạn Nhi vội vàng gật đầu, đôi mắt không khỏi mở to thêm chút ít. Vương Ấu Hằng chưa bao giờ nói nhảm, huynh ấy nói như vậy, có phải hay không đã giúp nàng tìm được hạt giống mới rồi. “Ấu Hằng ca, huynh giúp muội tìm được cái gì rồi?”
Vương Ấu Hằng phất phất tay với tiểu nhị hầu hạ bên cạnh.
“Đi lấy cái giỏ trúc ta mang từ huyện về đến đây.” Vương ấu hằng phân phó tiểu nhị nói, “Trong lúc đi nhớ di chuyển cẩn thận một chút, đừng có làm hỏng đồ vật ở bên trong.”
Tiểu nhị đáp ứng liền xoay người đi ra ngoài.
“… Năm trước, cha ta trị liệu cho một người bệnh, hắn đến phủ Phúc Châu làm quan, viết thư trở về, nói là nhờ hắn uống thuốc theo đơn của cha ta kê nên mới khỏi bệnh. Hắn còn cho người mang đến một ít thổ sản ở nơi đó…”
Vương Ấu Hằng đang nói thì tiểu nhị kia liền ôm một giỏ trúc từ bên ngoài đi vào. Vương Ấu Hằng mở cái nắp giỏ trúc ra.
“Ta chọn cho muội cái này, nghe nói truyền từ Lữ Tống tới đấy. Hiện tại ở phủ Phúc Châu cũng có nhiều chỗ trồng rồi, nghe nói là sản lượng cực cao, ăn cũng rất ngon. Đúng rồi, vật này gọi là khoai lang…”
Vương Ấu Hằng nói đến đây, liền ngừng lại, bởi vì Liên Mạn Nhi đã dùng cả hai cánh tay từ trong sọt ôm ra một củ khoai lang tròn vo, nhìn trên nhìn dưới, đôi mắt sáng long lanh, tràn đầy vui sướng.
Liên Mạn Nhi rất thích vật này, thật không uổng phí công sức hắn khuyên can người nhà cho hắn cái sọt khoai lang này. Vương Ấu Hằng nhìn Liên Mạn Nhi, từ đuôi lông mày đến khóe mắt đều tràn đầy ý cười.
Liên Mạn Nhi ôm khoai lang, vui mừng một hồi lâu, đều nói không nên lời.
Khoai lang, nàng quá quen thuộc. Khoai lang là một loại lương thực phụ có giá trị dinh dưỡng rất cao.
Dùng khoai lang có thể làm ra được rất nhiều món ăn ngon, cháo khoai lang, chè khoai lang, khoai lang làm các loại…, đều là những món Liên Mạn Nhi rất thích ăn. Khoai lang còn có thể chế tác tinh bột khoai lang, có thể làm miến. Cây Khoai lang non cũng có thể làm rau ăn, đương nhiên cũng có thể làm thức ăn cho gia súc, gia cầm.
Quan trọng nhất là khoai lang có một ưu điểm rất lớn, đó là sản lượng vô cùng cao. Nghe nói, nếu đất trồng tốt thì một mẫu khoai lang có thể đạt sản lượng hơn một ngàn cân.
Một ngàn cân, ở niên đại này là khái niệm gì, trong lòng Liên Mạn Nhi hiểu rất rõ.
Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng bỏ khoai lang trong tay vào giỏ trúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Vương Ấu Hằng. Dường như Vương Ấu Hằng chưa bao giờ khiến nàng thất vọng. Việc nhỏ không nói, chỉ nói đến việc lớn, như thỉnh Thạch thái y xem bệnh cho Trương Thị, bây giờ còn tìm cho nàng khoai lang trân quý như vậy.
Từ phủ Phúc Châu đến thị trấn Cẩm Dương đâu chỉ ngàn dặm. Hiện tại phương tiện chuyên chở lại vô cùng lạc hậu, cái sọt khoai lang này, chỉ sợ Vương Ấu Hằng đã đem tất cả khoai lang có trong đó cho nàng rồi.
“Ấu hằng ca…”
“Mạn Nhi, nếu muội muốn cảm ơn ta thì đừng nói” Vương Ấu Hằng cười nói, “Nếu nói cám ơn thì muội quá khách sáo với ta rồi.”
“Được rồi,” Liên Mạn Nhi cũng cười. Cho dù chuyện này đối với Vương Ấu Hằng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với nàng mà nói, những củ khoai lang này có ý nghĩa rất trong đại. Sự cảm kích đối với Vương Ấu Hằng không ngôn từ nào có thể biểu đạt được, nàng chỉ có thể ghi nhớ ở trong lòng.
“Ấu Hằng ca, tất cả những thứ này đều cho muội sao?”Liên Mạn Nhi cười hỏi.
“Đương nhiên.”Vương Ấu Hằng gật đầu.
“Ấu Hằng ca, chắc huynh nhất định có hỏi, khoai lang này phải trồng như thế nào a?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.