Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 914: Chỉ Điểm

Tác giả: Nhược Nhan
Chọn tập

Nhị Lang ăn nói kém cỏi, hơn nữa, cũng giống như đại đa số người đồng lứa trong Liên gia, hắn mặc dù nghe quen bậc cha chú tổ tôn cãi vã và mắng chửi, nhưng bản thân hắn thì không mắng chửi người. Không chỉ tự mình không nói, ngay cả học lời mắng của người khác cũng sẽ cảm thấy thẹn, căn bản là không học được.

La Tiểu Yến ở bên cạnh vành mắt liền đỏ.

“. . . . . . Mắng bọn cháu thất đức, còn nói có nhi tử mà để cho con rể nuôi, là muốn chỉ nhà cháu tuyệt hậu không con nối dõi, nguyền rủa huynh đệ của cháu chết! . . . . . . Ban đầu thời điểm thành thân đã nói rõ, cháu không có gạt người, cũng không lừa gạt dụ dỗ người. Nhà cháu liền như vậy, có biện pháp gì, cháu là con đầu, cháu làm sao có thể một mình sống tốt, rồi nhìn cha mẹ cùng huynh đệ, muội tử của cháu đều chết đói! . . . . . . Chờ thêm hai năm, thì cháu đây làm trâu làm ngựa cũng được . . . . . . Cháu cùng Nhị Lang chung sống hai năm qua, mọi người đều thấy, cháu đây đối với Nhị Lang như thế nào, cháu đây đối với Nhị Nữu Nữu như thế nào, cháu không làm … chuyện thẹn với lương tâm của mình!”

“Những lời mắng kia, đời này cháu cũng không nghe thấy qua, cháu cũng không học được.” Cuối cùng, La Tiểu Yến lau nước mắt nói.

La gia cùng lão trạch Liên gia bất đồng, mặc dù cuộc sống trôi qua khổ, nhưng người một nhà của hô cực ít cãi vã, nói chuyện đều bình tâm tĩnh khí. Bao gồm cả La Tiểu Yến cũng không có mắng chửi người. Cho dù là cãi nhau với chồng, cũng ít nói lời thô tục. Hôm nay, bọn họ gặp gỡ được chân truyền của Chu thị là Liên Thủ Nghĩa khó tránh khỏi thiệt thòi khi đấu khẩu.

Hơn nữa chuyện Nhị Lang cùng La Tiểu Yến, mặc dù ban đầu đã nói rõ, nhưng dù sao cũng thoát ra khỏi lẽ thường. Điểm này trong lòng La gia cũng rõ ràng, nên khi chống lại Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, khí thế trên mặt liền thấp một tầng, vì vậy chỉ có chịu thiệt.

Làm dâu Liên gia không dễ dàng, Trương thị đối với lần này tràn đầy cảm xúc, thấp giọng an ủi La Tiểu Yến. Liên Mạn Nhi ở bên cạnh đã sai nha đầu Đa Phúc bế Nhị Nữu Nữu đi ra ngoài chơi.

“Hôm nay khí trời tốt, cứ đi ở trong viện, không cần đi xa. Đem chọn mấy cái bánh táo mới chưng ngon ngon, ngươi đút cho nàng ăn vài miếng.” Liên Mạn Nhi dặn dò Đa Phúc.

Lần này Nhị Lang cùng La Tiểu Yến hiển nhiên có việc mà đến, kế tiếp còn có rất nhiều lời muốn nói. Hơn nữa hai người này một hồi khóc, một hồi buồn , vẫn không nên để Nhị Nữu Nữu ở đây mới thỏa đáng.

“. . . . . . Vậy cuối cùng là nói như thế nào, là xây ba gian, hay là xây năm gian nhà?” Liên Thủ Tín hỏi Nhị Lang.

“Khuyên can mãi , là trước xây ba gian. Ngoài ra cho sân rộng chút, trước để làm vườn, sau này đem xây thêm.” Nhị Lang liền nói.

“Bọn cháu nói không có tiền. Bố chồng, mẹ chồng cháu còn nói trước tiên vay tiền đem phòng ốc xây xong, ý tứ là tới vay tiền Tứ thúc Tứ thẩm. Bọn cháu liền ngăn cản. Hai năm qua Tứ thúc Tứ thẩm không đã giúp bọn cháu không ít. Bên kia bố chồng, mẹ chồng cháu cũng không phải không trợ giúp. Tứ thúc Tứ thẩm có tiền cũng không đáng dùng vào chuyện này.” La Tiểu Yến liền nói tiếp.

La Tiểu Yến ở phương diện nhân tình qua lại, đạo lý xử sự,là một nữ nhân đáng để thân cận.

“. . . . . . Viện kia ngay sát chúng cháu. Dựa cùng một tường viện, nói muốn ở trên tường viện mở cửa, giống như nhà Tứ thúc Tứ thẩm các viện nối liền nhau. Chúng ta trước không được gần nhau, cứ như vậy, lui tới cũng dễ dàng.” Nhị Lang lại tiếp tục nói với Liên Thủ Tín, “. . . . . . Nói là lớn tuổi, muốn hưởng phúc của vợ chồng nhi tử. Để cho mẹ bọn trẻ chuẩn bị cơm nước. . . . . .”

“Giờ chen chúc ở một nơi thành ra tốt cho bọn họ. Bọn họ. . . . . . Sai khiến hai đứa chúng cháu, thì không có gì, bọn họ còn, còn sai khiến bố mẹ vợ cháu. . . . . . Ai. . . . . .” Nhị Lang cau mày than thở. Mặc dù miệng kém cỏi nói không hiểu rõ ràng cho lắm, nhưng Liên Thủ Tín và Trương thị cũng có thể đoán được, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị ở La gia làm nhiều chuyện ầm ĩ, khiến người ta khó chịu cỡ nào.

Thật ra thì hai năm qua , Hà thị không ít lần đi La gia. Có điều không ở tại nơi đó. Chẳng qua mỗi lần đi liền chọn ăn chọn uống, thấy cái gì tốt, liền mở miệng đòi hỏi, có lúc thậm chí cũng không mở miệng đòi hỏi cứ trực tiếp cầm trở về nhà.

La Tiểu Yến cũng không có vì vậy mà ồn ào, dĩ nhiên trải qua một hai lần, La gia cũng đề phòng Hà thị, nhưng mỗi lần Hà thị đánh bậy đánh bạ đến đều lấy được thứ gì đó.

“Chờ bọn họ xây xong là tốt rồi. Đồ gì cũng đã có sẵn, hiện tại khí trời đang tốt, phòng này sẽ xây nhanh thôi.” Liên Thủ Tín liền nói, dừng một chút, hắn vừa nghiêm mặt vừa nói, “Cha mẹ cháu là cái dạng người gì cháu cũng biết rồi. Cháu làm nhi tử , lại còn là lão đại, không thể nói gì được.”

“Cháu biết, cháu phải làm .” Nhị Lang cũng không có do dự gật đầu, nhưng sắc mặt khổ sở như sắp chảy nước mắt.

“Cháu cũng biết, đây là bổn phận bọn cháu phải làm. Hầu hạ hai người cái gì đi nữa thì cháu sẽ không nói hai lời. Mắng cháu cái gì đi nữa cháu cũng sẽ không đáp trả. Mọi người đều thấy, cháu khẳng định không để người khác lôi ra một điểm không phải nào. Không nói hiếu thuận nhất nhì, nhưng cũng tuyệt đối không kém cha mẹ ruột. . . . . . . Có điều bố chồng, mẹ chồng cháu nói muốn giữ tiền.” La Tiểu Yến nói đến sau cũng có chút ấp a ấp úng .

“Bọn họ muốn giữ tiền gì?” Trương thị hỏi.

” Tiền Nhị Lang kiếm được, bọn họ nói phải giao nộp cho bọn họ.” La Tiểu Yến cúi đầu.

Liên Thủ Tín và Trương thị nhìn thoáng qua lẫn nhau đều lặng yên một lúc không nói gì. Liên Mạn Nhi ở bên cạnh, nghe lời nói của La Tiểu Yến…, lập tức càng thêm hiểu, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị tại sao lại dọn đi La gia thôn thống khoái như vậy.

Liên Thủ Nghĩa và Hà thị một đôi này tính toán tiếp quản toàn bộ chuyện nhà của Nhị Lang cùng La Tiểu Yến. Đôi này, thật đúng là nóng lòng, mới tới không lâu liền đã vạch ra.

Cũng không lạ khi Nhị Lang và La Tiểu Yến nóng lòng.

La Tiểu Yến thấy Liên Thủ Tín và Trương thị không nói chuyện, trong lòng cũng có chút chột dạ.

“. . . . . . Thành thân thời điểm, đều nói rõ. Cháu. . . . . Cũng chỉ cần thêm một năm, thêm một năm, chờ huynh đệ cháu cưới vợ, bọn cháu liền ở riêng . . . . . . . cháu không phải là giữ chặt tiền Nhị Lang kiếm được không tha, cháu không phải có long tính toán gì. Cháu chỉ vì cái nhà này, mẹ chồng cháu tiêu tiền như nước , tiền để trong tay bà, khẳng định sẽ không còn gì. Cha chồng cháu, cha chồng cháu thì đánh bạc, nếu tiền đưa cho ông, vậy thì thành tát nước trôi đi.”

“Lúc vừa mới tới chỗ bọn cháu, còn phải xây phòng ốc, ông còn cùng người khác hỏi thăm, muốn tìm người đánh bạc. . . . . . . Nhà cháu chưa từng có người đánh bạc, không phải là nên sống đứng đắn sao? Chính là sau này , bố chồng, mẹ chồng cháu vẫn muốn như vậy, nên tiền trong nhà cháu không dám giao cho bọn họ. Cháu không phải là không hiếu thuận, cháu chỉ muốn sống đứng đắn.”

“Liên gia Chúng ta, mấy thế hệ không có ai đánh bạc . Chúng ta cũng không tán thành cái kia.” Liên Thủ Tín liền nói, “Cha Nhị Lang hắn,ai. . . . . .”

“Không đưa tiền cho bọn họ là được rồi, ” Trương thị tỏ rõ lập trường ủng hộ La Tiểu Yến, “Cháu cứ giữ lấy, cố gắng sống. Cho bọn họ thì tiền sẽ mất hết.”

Có Trương thị ủng hộ, tựa hồ La Tiểu Yến thở phào nhẹ nhõm rất nhiều.

“. . . . . . Chính là không dám để cho bọn họ quản tiền thôi, còn bọn họ thật sự muốn tiêu xài cái gì, nên chi tiêu cháu đây khẳng định sẽ chi, dù có thế chấp, vay tiền cháu đây cũng sẽ không bạc đãi lão nhân.” La Tiểu Yến biểu lộ.

“Con tán thành ý của Nhị tẩu.” Liên Mạn Nhi cười nói, “Người một nhà, thì phải tính toán trong đầu đầy đủ, người hợp tiêu chuẩn làm đương gia thì cuộc sống cả nhà mới có thể trải qua tốt được. Nhị ca và Nhị tẩu tử muốn hiếu kính lão nhân, cũng không phải chuyện gì đều nghe theo bọn họ được. Đúng thì nghe, không đúng vẫn nghe, đây không phải là nhìn người một nhà rơi xuống vực sao? Khẳng định không được.”

“Muội tán thành Nhị tẩu tử làm đương gia.” Liên Mạn Nhi khích lệ nhìn La Tiểu Yến, cười nói.

Sống lưng của La Tiểu Yến không tự chủ thẳng hơn. Bất kể là ai, cũng có cảm giác vinh dự, đều hi vọng bản thân mình được người khác thừa nhận.

“Cha mẹ cháu hiện tại thành cái dạng này, chúng ta cũng không ưa. Nhưng chúng ta nói, bọn họ đổi được hai ngày sau đó lại như cũ. . . . . . Cha mẹ cháu trước kia cũng không phải là người như vậy.” Liên Thủ Tín đối với Nhị Lang nói.

“Tứ thẩm, Mạn Nhi, cháu nói thẳng. Bố chồng, mẹ chồng cháu nói chuyện làm việc, cũng không có đứng đắn ngay thẳng gì.” La Tiểu Yến thấy Trương thị cùng Liên Mạn Nhi đều hướng về phía nàng, thì lá gan liền lớn, lời này cũng dám nói ra khỏi miệng.

Trương thị than thở, còn Liên Mạn Nhi ở bên cạnh hé miệng cười trộm. Không có đứng đắn ngay thẳng, lời này khái quát thật là tốt. Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị chính là hai người không đứng đắn ngay thẳng.

“Trước đó là do có lão gia tử trông coi, mỗi ngày nhìn.” Trương thị đáp lại lời nói phía trước của Liên Thủ Tín, “Chỗ thiếu sót của hai người bọn họ, nếu là có người trông coi tốt thì phải có năng lực cực kì cao như lão gia tử.”

“Vậy sau này để Nhị ca cùng Nhị tẩu giám sát nhiều một chút đi, khẳng định không thể làm chuyện sai trái giống trước kia nữa.” Liên Mạn Nhi nói lập tức.

Ánh mắt La Tiểu Yến sáng ngời.

“. . . . . . Bọn ta là vãn bối. . . . . .” La Tiểu Yến còn có chút băn khoăn.

“Nhưng tẩu là đương gia a.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Hơn nữa, cho dù tẩu có thể trông coi tiền Nhị Lang ca kiếm, không lọt vào trong tay bọn họ, tẩu không lo chuyện khác, chỉ việc bọn họ tùy ý đánh bạc, xài tiền bậy bạ, thì người một nhà mà có chuyện gì, vợ chồng tẩu cũng không thoát khỏi liên quan.”

Lời của Liên Mạn Nhi thoáng cái nói đến tâm khảm La Tiểu Yến. Liên Thủ Nghĩa và Hà thị lười biếng, không làm việc để lo cho cuộc sống, cái này có lẽ nàng còn có thể chịu được, nhưng thật sự chịu không được Liên Thủ Nghĩa đánh bạc. Chỉ cần là người sống đứng đắn liền chướng mắt loại hành động đánh bạc phá sản này, về mặt khác, nếu như Liên Thủ Nghĩa đánh bạc thua thiếu tiền, cha nợ con trả, nàng và Nhị Lang sẽ gặp tai ương.

“. . . . . . Tẩu khuyên nhủ , quan sát một chút, cũng không phải là bảo hai người đánh chửi lão nhân. La gia thôn chính là bản địa của tẩu, còn không trông chừng được hai người bọn họ?” Liên Mạn Nhi chỉ điểm La Tiểu Yến hai câu, cuối cùng còn nói, “Tý nữa muội nói một chút với cha, để cho cha phân phó người thôn trang chúng ta, để thêm ánh mắt giúp tẩu, hai người nhất thời nhìn không chặt, bọn họ thấy được thì lập tức sẽ nói cho tẩu biết.”

“Tóm lại, tẩu phải có chủ kiến, dùng tâm tư nhiều một chút.” Liên Mạn Nhi nói cho La Tiểu Yến nghe.

“Như vậy, ta sẽ bảo trang đầu , dặn dò hắn.” Liên Thủ Tín liền nói.

“Nhị tẩu, tẩu cứ yên tâm thả lỏng.Mọi người chắc chắn phân định phải trái cho tẩu. Cho dù thật có người hồ đồ nói gì đó, một mình tẩu không dễ dàng biện bạch thì không phải còn có chúng ta sao?” Liên Mạn Nhi cho La Tiểu Yến ăn một viên định tâm hoàn.

“Không sai, cháu thật sự có thể quản chặt hai người bọn họ, thì chính là chuyện tốt nhất.” Trương thị liền nói.

“Ta tin tưởng Nhị tẩu, nhất định là có bản lãnh này.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Vậy, ta, ta liền thử một chút.” La Tiểu Yến nói xong trên gương mặt cũng có chút ít nét cười.

Chọn tập
Bình luận
× sticky