“Con vẫn còn nhớ.” Liên Chi Nhi cười nói: “Nói lông mày vẽ rất dài, cách vẽ mắt cũng không giống người ta, nhìn rất lẳng lơ. Lúc nhìn người ta, mắt dường như có móc câu, không giống với chúng ta.”
“Ai u, cô nương này biểu hiện như vậy ta thấy không ổn rồi.” Trương thị nói, “Không giống người nhà bình thường có thể nuôi được.”
Trong phòng mọi người đều cười, mọi người đều biết Trương thị là người phúc hậu, Vương Tuyết Mai là cô nương chưa lấy chồng, nên Trương thị cũng nói rất nhẹ nhàng. Nếu để Trương thị nói ra lời thật lòng, nàng sẽ nói, Vương Tuyết Mai như vậy không giống là một đứa trẻ tốt.
“Nề nếp gia đình nàng thế nào?” Quả nhiên Trương thị ngay sau đó lại hỏi tiếp.
“……. Cũng là thích ăn diện, không ổn định, không an phận như hộ người nông dân thông thường.” trong phòng không có người ngoài, lại là Trương thị hỏi do đó Ngô Vương thị cũng nói thật, “Nghe nói, cha cô nương kia cũng là một người thành thật, chịu khó, làm buôn bán nhỏ, dù không bằng trồng trọt nhưng vẫn sáng đi tối về, sống cũng phải dễ dàng.”
“Mẹ của cô nương này lúc trẻ cũng là người thích ăn diện, đến bây giờ, cũng không thay đổi, đã có cháu rồi mà vẫn ăn diện như trước kia …. Việc trong nhà phần lớn đều do cha cô nương này làm.”
“Ta hỏi thăm rồi, cô nương này vốn trèo cao, muốn gả vào trong thành. Đáng tiếc, nhà nàng ta chẳng quen biết được nhà nào tốt, có nhà phú hộ nhỏ muốn nàng làm thiếp, nhưng nhà nàng cũng có kiến thức biết nàng là người được nuông chìu, đi làm thiếp nhà người ta sợ là bị người ta ghét.”
“Từ tuổi mụ mười ba tuổi trở lên, đã bắt đầu để ý làm mai cho nàng nhưng cho đến bây giờ mười bảy tuổi rồi mà hôn sự vẫn chưa định được. Trong nhà cũng đã nóng ruột, anh nàng cưới chị dâu, cùng nàng có chút không hợp.”
“ ……… chắc là đã nhìn trúng nhau rồi, La Tiểu Ưng tuổi tác tương đương, lại có tiền đồ.” Cuối cùng Ngô Vương thị nói.
La Tiểu Ưng có tiền đồ gì, điều này làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.
“Đúng rồi, trước khi nói chuyện hôn sự với La gia, cô nương này một lòng muốn gả cho Hỷ Bảo con của lão Kim.” Ngô Vương thị đột nhiên nhớ ra gì đó, nói: “Vợ Nhị lang nói là người dì kia của nàng làm mai mối
“Vậy khẳng định là chưa nói thành.” Trương thị nói.
“Là không thành, Hỷ Bảo không vừa ý cô nương kia, nói là bộ dạng tuy xinh đẹp nhưng phân nửa là nhờ vào trang điểm. Nhà lão Kim tai mắt nhiều, sau khi nghe ngóng tỉ mỉ cũng không thích. Người nhà lão Kim nói cũng không phải yêu cầu gì quá cao, chỉ cần bản thân cô nương đó tốt, dễ nhìn, tính tình nhanh nhẹn là được.” Ngô Vương thị nói.
“Lão Kim và vợ hắn là người như thế nào chứ, người ta dạng người gì không gặp qua, nhìn cô nương như vậy trong lòng không ưa. Ta nghe vợ lão Kim còn nói nếu chọn Vương Tuyết Mai thà rằng tùy tiện chọn một cô nương thô kệch nhà nông cho rồi.”
“Cô nương như vậy chỉ có nhà lão Kim mới nuôi nổi, nhưng người ta lại không ưng.” Trương thị nói.
Nghe nói đến Hỷ Bảo Liên Mạn Nhi đưa Đại Bảo cho Chi Nhi ôm.
“Tỷ, Hỷ Bảo còn chưa định hôn sao?” Liên Mạn Nhi thấp giọng hỏi Liên Chi Nhi.
“Nghe nói vẫn chưa.” Chi Nhi nói.
“ … nhà lão Kim cho người làm mai hai năm nay rồi, nhưng Hỷ Bảo cũng là người kén chọn.” Ngô Vương thị nghe tỷ muội hai người nói chuyện cười nói, “Hôm qua ta nghe cha bọn nhỏ nói, đã có tin tức rồi. Nói là mấy ngày trước, lão Kim dắt Hỷ Bảo đi xa, gặp phải người quen cũ trước kia, nhà đó có một cô nương tuổi tác tương đương, e là cửa hôn sự này sẽ ở bên đó.”
“Đúng thật là nhân duyên ngàn dặm quanh co, không ai biết được nhân duyên của bọn trẻ ở đâu.” Trương thị cảm khái nói, “Bạn bè thân thiết của lão Kim, chỉ sợ là cũng ….”
Xuất thân thổ phỉ bốn chữ này, Trương thị không nói ra miệng.
“Chắc là đã bỏ nghề giống như lão Kim rồi. Lão gia nhà chúng ta thường nói con người lão Kim trong thô ráp có tinh tế, là người khôn khéo.” Ngô Vương thị nói.
“Lúc trước còn ở chung lão gia tử không cho chúng ta lui tới, mấy năm nay chúng ta cũng qua lại với nhau như bạn bè, quy củ lễ số của người ta cũng không kém.” Trương thị nói.
Thôn Tam Thập lý và những thôn lân cận khác mấy nhà giau lui tới với nhau vô cùng tốt, thứ nhất là do thông tục thuần phác, thứ hai là cũng để mọi người giúp đỡ lẫn nhau.
“Nếu hợp ý, tính tình tốt làm bạn cũng không tồi.” Ngô Vương thị nói.
“Lúc nào hôn sự bên kia của Hỷ Bảo định xong, chúng ta nên tặng lễ rồi, nếu chúng ta ở trong thành thì tỷ viết thư báo nhé.” Liên Mạn Nhi nói với Liên Chi Nhi.
“Ừ, nhất định sẽ báo cho mọi người.” Liên Chi Nhi nói, “Đến lúc đó chúng ta cũng phải đi.”
Liên gia, Ngô gia đều qua lại với Kim gia, nhà đối phương có chuyện đương nhiên phải tặng lễ mừng.
“Ngũ lang lấy vợ, náo nhiệt không cần nói rồi, chính là các ngươi muốn làm ở phủ thành, sau đó lại tới Hỷ Bảo, mấy năm nay lão Kim giao thiệp rộng rãi, lại thương yêu nhất là đứa con này, đến lúc đó chắc chắn sẽ làm lớn, vô cùng náo nhiệt.” Ngô Vương thị nói.
“Nếu ta là người La gia, nghe chuyện cô nương kia đã từng nói chuyện hôn sự với nhà lão Kim như vậy, chuyện hôn sự này không nên nhắc đến.” Trương thị lại chuyển sang nói chuyện La gia, “Không nói cái khác, nghe người ta nói thế nào về cô nương kia, thì phải biết bọn họ nuôi không nổi. Mười dặm tám thôn này của chúng ta, có bao nhiêu nhà có thể bì với nhà lão Kim chứ.”
“Đúng là đạo lý này.” Ngô Vương thị nói.
“Không phải nói chứ, từ lúc Nhị lang lấy người vợ này ta xem La gia cùng với hộ nông dân thông thường là không giống nhau.” Trương thị nói.
“Cho nên mới nhìn trúng cô nương Vương gia.” Liên Mạn Nhi cười tiếp lời.
Mọi người đều cười, Đại Bảo lúc này ngồi yên trong lòng Chi Nhi, thân thể mềm mại dựa vào ngực nàng, đôi mắt to nhìn người này người kia như đang nghe mọi người nói chuyện. đương nhiên hắn không hiểu mọi người nói gì nhưng thấy mọi người cười hắn cũng khanh khách cười theo.
Liên Chi Nhi một tay giữ Đại Bảo một tay cúi xuống xoa đầu hắn, hắn ngẩng lên nhìn Liên Chi Nhi trưng ra bộ mặt dễ thương nhìn Chi Nhi cười.
“ …. Đây không phải cách một tầng mà là cách vài tầng, ta thấy không được, cũng không thể nói rõ ràng, người ta đều vừa ý rồi ….” Trương thị nói.
Trương thị là một người dễ nói chuyện nhất nhưng mấy năm nay lại không có cùng La gia lui tới. Hơn nữa cũng không hợp tính, có thể nói vài câu nhưng không thân thiết được.
“ Mẹ người còn nhớ cuối cùng Nhị tẩu nói gì không?” Liên Mạn Nhi nói.
“Sao không nhớ, không phải vừa nãy ta kể với thím và tỷ con rồi sao?” Trương thị nói, nhưng ngay sau đó có hơi hiểu ra, “Vợ Nhị lang lần này tới không chỉ vì chuyện cha chồng của nàng. Nàng, ý nàng muốn nhờ chúng ta tìm việc tốt hơn cho đệ đệ nàng?”
“Ta vừa rồi nghe nàng nói cũng đoán được.” Ngô Vương thị đầu óc nhanh nhẹn hơn Trương thị gấp mấy lần, “Nghe ra ý nàng muốn tìm việc gần nhà, tiền nhiều, có thể diện.”
Trương thị hồi lâu không nói gì.
“Mạn Nhi vừa rồi lúc thím và tỷ con đi vào, con nói với ta, ta hôm nay lợi hại, là ý gì?” Trương thị trầm ngâm một lát hỏi Liên Mạn Nhi.
“Mẹ người nghĩ kỹ đi, lúc Nhị tẩu của con sắp về, người nói câu gì?” Liên Mạn Nhi nói.
“Ta nói gì? A, ta nói nàng nên sinh con cho Nhị lang.” Trương thị từ từ nhớ lại, “Lúc đó ta nghe tiếng Đại Bảo bên ngoài, lại nhớ đến Thải Vân cũng vừa sinh con, ta nghĩ đến nàng mới đầu là có một nha đầu, sau đó là có nhị Nữu Nữu, nàng cùng Nhị lang sau khi thành thân không có sinh đẻ gì cả.”
“Mẹ, con mới nói người nói câu đó rất lợi hại.” Liên Mạn Nhi nói.
“Câu này lợi hại cái gì ? Ta cũng là quan tâm nàng thôi.”
“Ngươi là quan tâm, là muốn tốt cho nàng, nhưng hôm nay nàng có việc tới nhờ ngươi giúp, ngươi nói như vậy, nàng sẽ nghĩ là ngươi muốn chỉnh nàng.” Ngô Vương thị ở bên cạnh giải thích cho Trương thị.
“ A ….” Trương thị lúc này mới tỉnh ngộ, nhưng cũng lại có chút xem thường, “Ta làm gì mà có nhiều tâm tư như vậy, vợ Nhị lang ta cũng xem nàng là người thành thật mà đối đãi.”
“Cũng là bất đắc dĩ thôi.” Lời này Ngô Vương thị nói không phải vì La Tiểu Yến, mà là muốn khuyên giải Trương thị.
Những năm gần đây để có thể chống đỡ gia đình, lại kén rể, trước là người nam nhân kia sau là Nhị lang, La Tiểu Yến sao có thể là người không có tâm kế chứ ?
Không có tâm kế sao có thể quản được Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.
Đương nhiên đối với sự hiểu biết của Liên Mạn Nhi với La Tiểu Yến mấy năm nay, nàng cũng không cho là La Tiểu Yến là người quá ghê gớm. La Tiểu Yến tuy có chút tâm cơ, chút tính toán nho nhỏ nhưng tương đối đơn giản, có thể làm cho người ta nhìn thấu.
“Mẹ, cho nên con nói người lợi hại, người nói câu đó người không để ý nhưng Nhị tẩu về nhà nhất định sẽ nghĩ ngợi, ngờ vực.” Liên Mạn Nhi nói.
Như vậy cũng tốt, đối với chuyện Liên Thủ Nghĩa và Hà thị nhà nàng sẽ hết lòng ủng hộ La Tiểu Yến, nhưng cũng để La Tiểu Yến biết chuyện gì cũng có giới hạn, các nàng không để La Tiểu Yến muốn gì được nấy.
Mà câu nói mang ý tốt của Trương thị chính là vô tình lượm được bí kiếp, đánh rất đúng, rất ác.
“Con vẫn còn nhớ.” Liên Chi Nhi cười nói: “Nói lông mày vẽ rất dài, cách vẽ mắt cũng không giống người ta, nhìn rất lẳng lơ. Lúc nhìn người ta, mắt dường như có móc câu, không giống với chúng ta.”
“Ai u, cô nương này biểu hiện như vậy ta thấy không ổn rồi.” Trương thị nói, “Không giống người nhà bình thường có thể nuôi được.”
Trong phòng mọi người đều cười, mọi người đều biết Trương thị là người phúc hậu, Vương Tuyết Mai là cô nương chưa lấy chồng, nên Trương thị cũng nói rất nhẹ nhàng. Nếu để Trương thị nói ra lời thật lòng, nàng sẽ nói, Vương Tuyết Mai như vậy không giống là một đứa trẻ tốt.
“Nề nếp gia đình nàng thế nào?” Quả nhiên Trương thị ngay sau đó lại hỏi tiếp.
“……. Cũng là thích ăn diện, không ổn định, không an phận như hộ người nông dân thông thường.” trong phòng không có người ngoài, lại là Trương thị hỏi do đó Ngô Vương thị cũng nói thật, “Nghe nói, cha cô nương kia cũng là một người thành thật, chịu khó, làm buôn bán nhỏ, dù không bằng trồng trọt nhưng vẫn sáng đi tối về, sống cũng phải dễ dàng.”
“Mẹ của cô nương này lúc trẻ cũng là người thích ăn diện, đến bây giờ, cũng không thay đổi, đã có cháu rồi mà vẫn ăn diện như trước kia …. Việc trong nhà phần lớn đều do cha cô nương này làm.”
“Ta hỏi thăm rồi, cô nương này vốn trèo cao, muốn gả vào trong thành. Đáng tiếc, nhà nàng ta chẳng quen biết được nhà nào tốt, có nhà phú hộ nhỏ muốn nàng làm thiếp, nhưng nhà nàng cũng có kiến thức biết nàng là người được nuông chìu, đi làm thiếp nhà người ta sợ là bị người ta ghét.”
“Từ tuổi mụ mười ba tuổi trở lên, đã bắt đầu để ý làm mai cho nàng nhưng cho đến bây giờ mười bảy tuổi rồi mà hôn sự vẫn chưa định được. Trong nhà cũng đã nóng ruột, anh nàng cưới chị dâu, cùng nàng có chút không hợp.”
“ ……… chắc là đã nhìn trúng nhau rồi, La Tiểu Ưng tuổi tác tương đương, lại có tiền đồ.” Cuối cùng Ngô Vương thị nói.
La Tiểu Ưng có tiền đồ gì, điều này làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.
“Đúng rồi, trước khi nói chuyện hôn sự với La gia, cô nương này một lòng muốn gả cho Hỷ Bảo con của lão Kim.” Ngô Vương thị đột nhiên nhớ ra gì đó, nói: “Vợ Nhị lang nói là người dì kia của nàng làm mai mối
“Vậy khẳng định là chưa nói thành.” Trương thị nói.
“Là không thành, Hỷ Bảo không vừa ý cô nương kia, nói là bộ dạng tuy xinh đẹp nhưng phân nửa là nhờ vào trang điểm. Nhà lão Kim tai mắt nhiều, sau khi nghe ngóng tỉ mỉ cũng không thích. Người nhà lão Kim nói cũng không phải yêu cầu gì quá cao, chỉ cần bản thân cô nương đó tốt, dễ nhìn, tính tình nhanh nhẹn là được.” Ngô Vương thị nói.
“Lão Kim và vợ hắn là người như thế nào chứ, người ta dạng người gì không gặp qua, nhìn cô nương như vậy trong lòng không ưa. Ta nghe vợ lão Kim còn nói nếu chọn Vương Tuyết Mai thà rằng tùy tiện chọn một cô nương thô kệch nhà nông cho rồi.”
“Cô nương như vậy chỉ có nhà lão Kim mới nuôi nổi, nhưng người ta lại không ưng.” Trương thị nói.
Nghe nói đến Hỷ Bảo Liên Mạn Nhi đưa Đại Bảo cho Chi Nhi ôm.
“Tỷ, Hỷ Bảo còn chưa định hôn sao?” Liên Mạn Nhi thấp giọng hỏi Liên Chi Nhi.
“Nghe nói vẫn chưa.” Chi Nhi nói.
“ … nhà lão Kim cho người làm mai hai năm nay rồi, nhưng Hỷ Bảo cũng là người kén chọn.” Ngô Vương thị nghe tỷ muội hai người nói chuyện cười nói, “Hôm qua ta nghe cha bọn nhỏ nói, đã có tin tức rồi. Nói là mấy ngày trước, lão Kim dắt Hỷ Bảo đi xa, gặp phải người quen cũ trước kia, nhà đó có một cô nương tuổi tác tương đương, e là cửa hôn sự này sẽ ở bên đó.”
“Đúng thật là nhân duyên ngàn dặm quanh co, không ai biết được nhân duyên của bọn trẻ ở đâu.” Trương thị cảm khái nói, “Bạn bè thân thiết của lão Kim, chỉ sợ là cũng ….”
Xuất thân thổ phỉ bốn chữ này, Trương thị không nói ra miệng.
“Chắc là đã bỏ nghề giống như lão Kim rồi. Lão gia nhà chúng ta thường nói con người lão Kim trong thô ráp có tinh tế, là người khôn khéo.” Ngô Vương thị nói.
“Lúc trước còn ở chung lão gia tử không cho chúng ta lui tới, mấy năm nay chúng ta cũng qua lại với nhau như bạn bè, quy củ lễ số của người ta cũng không kém.” Trương thị nói.
Thôn Tam Thập lý và những thôn lân cận khác mấy nhà giau lui tới với nhau vô cùng tốt, thứ nhất là do thông tục thuần phác, thứ hai là cũng để mọi người giúp đỡ lẫn nhau.
“Nếu hợp ý, tính tình tốt làm bạn cũng không tồi.” Ngô Vương thị nói.
“Lúc nào hôn sự bên kia của Hỷ Bảo định xong, chúng ta nên tặng lễ rồi, nếu chúng ta ở trong thành thì tỷ viết thư báo nhé.” Liên Mạn Nhi nói với Liên Chi Nhi.
“Ừ, nhất định sẽ báo cho mọi người.” Liên Chi Nhi nói, “Đến lúc đó chúng ta cũng phải đi.”
Liên gia, Ngô gia đều qua lại với Kim gia, nhà đối phương có chuyện đương nhiên phải tặng lễ mừng.
“Ngũ lang lấy vợ, náo nhiệt không cần nói rồi, chính là các ngươi muốn làm ở phủ thành, sau đó lại tới Hỷ Bảo, mấy năm nay lão Kim giao thiệp rộng rãi, lại thương yêu nhất là đứa con này, đến lúc đó chắc chắn sẽ làm lớn, vô cùng náo nhiệt.” Ngô Vương thị nói.
“Nếu ta là người La gia, nghe chuyện cô nương kia đã từng nói chuyện hôn sự với nhà lão Kim như vậy, chuyện hôn sự này không nên nhắc đến.” Trương thị lại chuyển sang nói chuyện La gia, “Không nói cái khác, nghe người ta nói thế nào về cô nương kia, thì phải biết bọn họ nuôi không nổi. Mười dặm tám thôn này của chúng ta, có bao nhiêu nhà có thể bì với nhà lão Kim chứ.”
“Đúng là đạo lý này.” Ngô Vương thị nói.
“Không phải nói chứ, từ lúc Nhị lang lấy người vợ này ta xem La gia cùng với hộ nông dân thông thường là không giống nhau.” Trương thị nói.
“Cho nên mới nhìn trúng cô nương Vương gia.” Liên Mạn Nhi cười tiếp lời.
Mọi người đều cười, Đại Bảo lúc này ngồi yên trong lòng Chi Nhi, thân thể mềm mại dựa vào ngực nàng, đôi mắt to nhìn người này người kia như đang nghe mọi người nói chuyện. đương nhiên hắn không hiểu mọi người nói gì nhưng thấy mọi người cười hắn cũng khanh khách cười theo.
Liên Chi Nhi một tay giữ Đại Bảo một tay cúi xuống xoa đầu hắn, hắn ngẩng lên nhìn Liên Chi Nhi trưng ra bộ mặt dễ thương nhìn Chi Nhi cười.
“ …. Đây không phải cách một tầng mà là cách vài tầng, ta thấy không được, cũng không thể nói rõ ràng, người ta đều vừa ý rồi ….” Trương thị nói.
Trương thị là một người dễ nói chuyện nhất nhưng mấy năm nay lại không có cùng La gia lui tới. Hơn nữa cũng không hợp tính, có thể nói vài câu nhưng không thân thiết được.
“ Mẹ người còn nhớ cuối cùng Nhị tẩu nói gì không?” Liên Mạn Nhi nói.
“Sao không nhớ, không phải vừa nãy ta kể với thím và tỷ con rồi sao?” Trương thị nói, nhưng ngay sau đó có hơi hiểu ra, “Vợ Nhị lang lần này tới không chỉ vì chuyện cha chồng của nàng. Nàng, ý nàng muốn nhờ chúng ta tìm việc tốt hơn cho đệ đệ nàng?”
“Ta vừa rồi nghe nàng nói cũng đoán được.” Ngô Vương thị đầu óc nhanh nhẹn hơn Trương thị gấp mấy lần, “Nghe ra ý nàng muốn tìm việc gần nhà, tiền nhiều, có thể diện.”
Trương thị hồi lâu không nói gì.
“Mạn Nhi vừa rồi lúc thím và tỷ con đi vào, con nói với ta, ta hôm nay lợi hại, là ý gì?” Trương thị trầm ngâm một lát hỏi Liên Mạn Nhi.
“Mẹ người nghĩ kỹ đi, lúc Nhị tẩu của con sắp về, người nói câu gì?” Liên Mạn Nhi nói.
“Ta nói gì? A, ta nói nàng nên sinh con cho Nhị lang.” Trương thị từ từ nhớ lại, “Lúc đó ta nghe tiếng Đại Bảo bên ngoài, lại nhớ đến Thải Vân cũng vừa sinh con, ta nghĩ đến nàng mới đầu là có một nha đầu, sau đó là có nhị Nữu Nữu, nàng cùng Nhị lang sau khi thành thân không có sinh đẻ gì cả.”
“Mẹ, con mới nói người nói câu đó rất lợi hại.” Liên Mạn Nhi nói.
“Câu này lợi hại cái gì ? Ta cũng là quan tâm nàng thôi.”
“Ngươi là quan tâm, là muốn tốt cho nàng, nhưng hôm nay nàng có việc tới nhờ ngươi giúp, ngươi nói như vậy, nàng sẽ nghĩ là ngươi muốn chỉnh nàng.” Ngô Vương thị ở bên cạnh giải thích cho Trương thị.
“ A ….” Trương thị lúc này mới tỉnh ngộ, nhưng cũng lại có chút xem thường, “Ta làm gì mà có nhiều tâm tư như vậy, vợ Nhị lang ta cũng xem nàng là người thành thật mà đối đãi.”
“Cũng là bất đắc dĩ thôi.” Lời này Ngô Vương thị nói không phải vì La Tiểu Yến, mà là muốn khuyên giải Trương thị.
Những năm gần đây để có thể chống đỡ gia đình, lại kén rể, trước là người nam nhân kia sau là Nhị lang, La Tiểu Yến sao có thể là người không có tâm kế chứ ?
Không có tâm kế sao có thể quản được Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.
Đương nhiên đối với sự hiểu biết của Liên Mạn Nhi với La Tiểu Yến mấy năm nay, nàng cũng không cho là La Tiểu Yến là người quá ghê gớm. La Tiểu Yến tuy có chút tâm cơ, chút tính toán nho nhỏ nhưng tương đối đơn giản, có thể làm cho người ta nhìn thấu.
“Mẹ, cho nên con nói người lợi hại, người nói câu đó người không để ý nhưng Nhị tẩu về nhà nhất định sẽ nghĩ ngợi, ngờ vực.” Liên Mạn Nhi nói.
Như vậy cũng tốt, đối với chuyện Liên Thủ Nghĩa và Hà thị nhà nàng sẽ hết lòng ủng hộ La Tiểu Yến, nhưng cũng để La Tiểu Yến biết chuyện gì cũng có giới hạn, các nàng không để La Tiểu Yến muốn gì được nấy.
Mà câu nói mang ý tốt của Trương thị chính là vô tình lượm được bí kiếp, đánh rất đúng, rất ác.