Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 896: Học hay không học

Tác giả: Nhược Nhan
Chọn tập

Nghe tiểu Thất muốn nói chuyện với Liên Thủ Nghĩa, Liên Mạn Nhi thấy thần sắc hắn nghiêm túc, nên không đi nữa, định nghe xem rốt cuộc là có chuyện gì.

“ Chuyện gì?” Liên Thủ Tín hỏi.

“ Là Lục lang.” Tiểu Thất ngồi bên cạnh ghế nói, “ Hắn nói với con hắn không muốn đi học nữa.”

“ Hôm nay nó lại nói những lời đó?” Liên Thủ Tín trầm ngâm một hồi, mới chầm chậm nói.

Đây không phải là lần đầu tiên Lục lang nói hắn không muốn học nữa. Trên thực tế, trong hai năm nay đều là Liên Thủ Tín đốc thúc, cũng bắt tiểu Thất hỗ trợ cho Lục lang.

Việc học, thật ra có người có thiên phú, có người lại không, cần phải nổ lực rất nhiều mới được. Mà Lục lang hoàn toàn không có thiên phú trong chuyện học hành, trong cuộc sống hắn cũng không phải là một đứa bé thông minh, trong việc học dùng cách nói của người trong thôn thì chính là “ bùn nhão không trét được tường.”

Câu này, là nói dán bánh cũng không dính, tục ngữ của hộ nông thôn gọi là “ ngu”, nghĩa bóng là người rất không thông minh.

Lục lang đến trường không học mấy ngày, liền cảm thấy nản lòng, hắn đối với việc học không hề có hứng thú. Chỉ là đứa trẻ này cũng xem như là đứa hiểu chuyện, hiểu được đi học là chuyện tốt trong mắt mọi người, cũng biết là Tứ thúc hắn cho hắn cơ hội. Do đó, hắn không hề trốn học mà đến nói với Liên Thủ Tín hắn không muốn học.

Liên Thủ Tín khiển trách Lục lang một trận, sau đó lại khuyên nhủ hắn, bắt hắn đi học.

Cuối cùng Lục lang cũng kiên trì được ba tháng, lần thứ hai lại đến nói với Liên Thủ Tín hắn không muốn học. Liên Thủ Tín đương nhiên là không đồng ý.

Nhưng có những chuyện không thể miễn cưỡng được, Lục lang mỗi ngày vẫn đi học đúng giờ, nhưng trong trong giờ học, nghe tiên sinh giảng một lát là tinh thần hắn đã bay đi rất xa, lúc đầu tiên sinh còn nghiêm khắc quản thúc hắn, có lúc còn đánh hắn mấy cây, nhưng sau đó dần dần tiên sinh cũng không đủ nhẫn nại nữa.

Lục lang không phải không muốn học mà là thật sự học không vào.

Nhưng lúc tan học, tinh thần hắn lại phấn chấn lên, Lục lang cũng không ham chơi, trong trường có những việc như dọn dẹp, quét nhà, đun nước vân vân, hắn đều tranh làm.

Mỗi ngày đi học, Lục lang luôn là người đến lớp sớm nhất, mùa đông phụ nhóm lò, các mùa khác giúp dọn dẹp. Tan học, hắn luôn đợi mọi người về hết, dọn dẹp lớp học sạch sẽ xong hắn mới về.

Lục lang đi học, mỗi ngày còn được cấp cho một bữa cơm, cũng không cần nhà cũ trả bất cứ thứ gì. Liên Thủ Nghĩa và Hà thị cũng không giúp hắn làm gì, nhưng Lục lang vẫn học theo mấy học sinh khác, đến nhà Liên Mạn Nhi đào rau dại, cắt cỏ, có lúc còn tới thôn trang giúp việc.

Nhắc đến Lục lang, không thể nói đế cuộc sống trong hai năm qua của hai vợ chồng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.

Từ lúc bị Chu thị cho ra ở riêng đến nay, lúc đầu Chu thị phân lương thực cho bọn họ, ngoài ra bọn họ còn nhận thêm phần chu cấp của Nhị lang, một nhà bốn người có thể cơm áo không lo. Nhưng trong nhà lại bị bọn họ làm cho hỏng bét.

Đầu tiên, cả nhà tận lực không nhóm lửa, chỉ đợi phòng trên dọn cơm, hai người cầm bát dắt theo hai đứa nhỏ đi qua. Chu thị mắng cũng không làm bọn họ chùng bước, hai người cướp ăn xong ôm bát đũa về, chẳng thèm để ý đến Liên Nha Nhi và Lục lang.

Còn về lương thực thì bị hai vợ chồng bọn họ mang đi đổi lấy tiền tiêu hoang rồi.

Bọn họ như vậy trong thôn đương nhiên có người nói ra nói vào, nói Liên Nha Nhi và Lục lang là hai đứa trẻ đáng thương, có cha mẹ như vậy, đói đến xanh xao vàng vọt. Nhưng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đối với những lời đó giống như không hề nghe thấy, ăn no rồi đi dạo chơi khắp nơi.

Dần dần mọi người bắt đầu nói Chu thị không tốt, ác tâm, nói đến Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Tưởng thị. Mọi người đương nhiên có lý của họ, nói Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đã như vậy, nhưng hai đứa trẻ rất tội nghiệp, phòng trên Chu thị mấy người cũng đâu phải đã chết hết, cho cháu trai cháu gái ăn bữa cơm thì có làm sao. Sao có thể nhẫn tâm mình ăn no nhìn cháu đói chứ?

Hơn nữa, Chu thị bọn họ tuy không giàu có nhưng được Liên Thủ Tín cấp dưỡng mười mẫu đất lúa mạch, một năm bốn mùa, lễ tết đều tặng lễ, nhà bọn họ rất sung túc, những nhà vất vả lao động trong thôn không thể so bì.

Có người nói, lúc Liên lão gia tử chưa mất, đồ Liên Thủ Tín cấp dưỡng cho hai người, Liên lão gia tử đều chu cấp cho Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Tín cũng không nói gì. Liên lão gia tử mất rồi, Liên Thủ Tín trừ những thứ đã trợ cấp lúc trước, còn hào phóng cho thêm mười mẫu ruộng, chẳng lẽ chỉ để cấp dưỡng cho mình Chu thị?

Đương nhiên không phải rồi, mọi người nói.

Liên Thủ Tín không tiện chu cấp cho anh em và cháu, mới làm như vậy, để cho bà làm người tốt, chu cấp cho các cháu.

Cách nghĩ này không chỉ có một hai người, mà đại đa số đều nghĩ như vậy. Ở thời đại này, người ta coi trọng gia tộc, huyết thống, họ tán thành việc làm như vậy.

Chu thị có thể không cho Liên Thủ Nghĩa và Hà thị ăn, nhưng bà không thể cho Liên Nha Nhi và Lục lang ăn, bởi vì đây là chuyện vi phạm chuẩn mực đạo đức, làm cho lòng người phẫn nộ. Chu thị chịu không nổi lời nói của hương thân, miệng bà đương nhiên có nhiều lý lẽ, trong lòng tràn đầy uất ức, hơn nữa thái độ cũng rất cứng rắn. Tiểu Chu thị và Thương Hoài Đức cũng đến khuyên. Thậm chí nhà bên cạnh, người trên đường cũng đến cửa khuyên

Cuối cùng, Chu thị tuy vẫn mạnh miệng nhưng đã thỏa hiệp. Bà cho phép Liên Nha Nhi lên nhà trên ăn cơm, Nha Nhi là một tiểu nha đầu, ăn không nhiều, còn có thể làm việc mà lại rất phục tùng Chu thị.

Nhưng Lục lang thì hơi khó, trong mắt Chu thị, hắn không được như Liên Nha Nhi, ăn ít, làm nhiều.

Một bữa ăn ở trường, một bữa ở nhà Chu thị, Lục lang thường xuyên không đủ no, tiểu Thất phát hiện, kể với Trương thị.

Cuộc sống đầy đủ, trai gái đều tốt, Trương thị lại phát thiện tâm, thường để tiểu Thất đem cơm cho Lục lang.

Cảm nhận được thiện ý của nhà Liên Mạn Nhi, gan của Lục lang dần dần lớn lên. Lục lang đến thôn trang làm việc thường ở lại nhà Mạn Nhi ăn cơm. Cho nên nói, hai năm nay, tuy Lục lang không đến ở nhà Mạn Nhi nhưng có thể nói là ăn cơm nhà Liên Mạn Nhi mà lớn, quần áo giày dép của hắn đều là Trương thị cho.

Cũng vì tuổi tác tương đương lại thường xuyên tiếp xúc, nên Lục lang và tiểu Đàn tử dần trở thành bạn tốt, đương nhiên còn có tiểu Thất, tiểu Thất tuy nhỏ tuổi hơn tiểu Đàn tử và Lục lang, nhưng hắn lại thông minh, gặp chuyện lại có chủ ý hơn. Do đó, trong lòng Lục lang và tiểu Đàn tử rất nể hắn.

“ Tiểu Thất, Lục lang nói với đệ như thế nào? Liên Mạn Nhi hỏi.

“ Hắn vẫn nói giống như lúc trước, hắn đi học sẽ bị đau đầu.” Tiểu Thất nói.

Việc học này làm cho Lục lang rất khốn khổ, mà người đốc thúc hắn là Liên Thủ Tín cũng khổ sở không kém. Liên Mạn Nhi cảm thấy chuyện này không thể miễn cưỡng, mà cũng không miễn cưỡng được. Nhưng nàng sẽ không nói, chuyện này cần phải do Liên Thủ Tín nghĩ thông rồi quyết định.

Hai năm nay, Liên Thủ Tín có lẽ cũng đã hiểu rồi.

“ Cha, cha thấy sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“ Ài, không học thì không học vậy.” Liên Thủ Tín lại thở dài, cuối cùng nói, “ Hôm đó cha nói chuyện với Khúc tiên sinh, Lục lang đứa trẻ này học thêm bao nhiêu năm nữa cũng vậy thôi …. Chỉ đành bắt hắn học đủ để nhận biết vài chữ, biết viết tên mình.”

“ Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi nhìn Liên Thủ Tín đã nghĩ thông rồi cười.

“ Lần đó con thấy hắn đi học mà mặt rất sầu, hai năm là đủ rồi, sau này có thể trồng trọt, hoặc học nghề gì đó mà sinh sống.” Ngô Gia Hưng nói.

“ Cha, Lục lang nói với con, hắn muốn đến thôn trang làm việc, hắn cái gì cũng không cần, hắn chỉ cần ăn no là được.” Tiểu Thất lại nói.

“ Muốn đến thì đến đi.” Liên Thủ Tín vui vẻ đồng ý. Thật ra chuyện này cả nhà đã có thảo luận qua, cũng đồng ý cách làm này. “ Cha mẹ hắn không thể trông cậy vào, đứa trẻ này quá thành thật, để hắn bên ngoài ta lại không yên tâm, để trong nhà lại không được, sợ lại học thói chỉ biết ăn không biết làm như cha mẹ hắn.”

Tiểu Thất nói mấy câu với tiểu Long, tiểu Long chạy ra ngoài, lát sau dắt theo Lục lang vào.

Hai năm nay, nếu nói lớn nhanh phải nói đến Lục lang, có thể là do thừa hưởng thân thể khỏe mạnh của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, Lục lang lớn lên đặc biệt khỏe mạnh. Hắn ăn nhiều, làm nhiều, làm việc so với tiểu Đàn tử còn có phần hơn.

Tiểu Long đã nói với hắn quyết định của Liên Thủ Tín, Lục lang sắc mặt vui mừng đến phía trước dập đầu với Liên Thủ Tín và Trương thị.

“ Đứng dậy đi.” Trương thị vội vàng nói.

Tiểu Long và tiểu Hổ liền đỡ hắn dậy.

“ Cháu không muốn học thì thôi, cháu muốn đến thôn trang làm việc thì cứ đến, ở chỗ của Tứ thúc chắc chắn cháu sẽ được ăn no, Tứ thúc còn trả tiền công cho cháu.” Liên Thủ Tín nói.

“ Tứ thúc, cháu không cần tiền công đâu.” Lục lang nói.

“ Bây giờ cháu không cần, sau này sẽ có lúc cần.” Liên Thủ Tín nói, sau đó nghĩ nghĩ lại nói, “ Tiền công thúc sẽ giữ cho cháu, sẽ không đưa cho cháu ngay, để tránh cho …”

Nói đến đây, Liên Thủ Tín dừng lại sau đó lại nói tiếp.

“ Tránh cho cha mẹ cháu lấy đi tiêu xài hoang phí. Ta sẽ để cho Tứ thẩm cháu giữ lại sau này khi cháu lấy vợ có mà dùng.”

Lục lang cười hi hi, không nói gì.

“ Tiểu Lục à, sau này cháu không đi học, những chữ lúc trước cháu học được nhờ đừng quên, biết không?” Cuối cùng Liên Thủ Tín vẫn dặn dò một câu mới để Lục lang về.

“ Sau này trong nhà chúng ta cứ xem như thêm một đứa con đi.” Đợi Lục lang đi xong, Trương thị thở dài nói, “ Hai vợ chồng Nhị gia này, làm cha mẹ thật là khỏe đó ….”

Nhi tử và khuê nữ đều để người khác lo, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị hai người còn không quá sướng sao?

Chọn tập
Bình luận