Trong nhà có Lý thị vẫn một mực quản lý, lo liệu, nên thu dọn vô cùng sạch sẽ. Mấy nha đầu từ sớm đã đốt kháng xong, khép lại lò sưởi,vì vậy lúc vào, phòng đã ấm áp, hết thảy mọi thứ chuẩn bị đầy đủ.
Tất cả mọi người đều ngồi trên giường gạch trong phòng Trương thị, tiểu nha đầu mang trái cây đã được cắt gọt trơn nhẵn cùng trà nóng đưa lên.
Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi ngồi cùng một chỗ, chơi đùa trêu chọc Đại Bảo.
“Ngày từng ngày trôi qua thật là nhanh.” Trương thị ở bên cạnh cảm khái. Chính mắt thấy, hài tử Liên Chi Nhi tập bò, Trương thái Vân cũng sinh hài tử, tiếp theo, Ngũ Lang sắp thành thân, sau này còn muốn lo liệu chuyện Liên Mạn Nhi lấy chồng.
“Thật giống như ngày hôm qua, mấy chị em chúng nó đều là tiểu hài tử đâu.” Giờ thì đã khác, có đứa làm mẫu thân, phụ thân, chăm sóc tiểu hài tử rồi.
“Có là gì, mẹ đã làm bà cố ngoại rồi này.” Lý thị cười nói.
Đại Bảo của Liên Chi Nhi, còn có Thuyên Trụ của Trương Thải Vân, đều gọi Lý thị là bà cố ngoại.
“Ngọc tỷ nhà ta hiện tại máy thai, lúc nào đó sẽ đến thăm vài ngày. Ở trong thư tỷ cháu có nhắc đến chuyện Ngọc tỷ nôn oẹ rất lợi hại, có nghiêm trọng không ạ?” Liên Mạn Nhi tiếp được Đại Bảo vừa nhào vào trong lòng mình, vừa quay đầu hỏi Ngô Vương thị.
“Đúng vậy a, Gia Ngọc như thế nào rồi?” Trương thị cũng hỏi.
“Cháu nó vẫn ổn, vài ngày trước có người lên trấn trên làm việc nhìn qua cháu nó, bảo với ta xem sắc mặt cháu nó có vẻ tốt lắm. Còn chuyện ôn oẹ thì không có cách nào, chỉ có thể chịu đựng. Vượt qua là tốt rồi.” Ngô Vương thị liền trả lời, “Ta định đón cháu nó về ở vài ngày, lại sợ đi đường lắc lư. Đợi thai của cháu nó ổn định, thời điểm lễ mừng năm mới xem có thể trở về hay không?”
Trong lời nói của Ngô Vương thị…, lộ ra lo lắng, thời điểm lễ mừng năm mới Ngô Gia Ngọc cũng không thể về nhà mẹ đẻ.
“. . . . . . Phụ nữ có mang làm gì có cái gì là không được, cháu nó bất tiện, các ngươi rãnh rỗi phải đi xem một chút. Là khuê nữ nhà mình, cũng không cần câu nệ những thứ lễ số kia. . . . . . . chỉ có một khuê nữ này th6i.” Trương thị liền nói, ý là Ngô Gia Ngọc thân thể nặng nề, cho dù lễ mừng năm mới không thể tới chúc tết, đó cũng là chuyện không có cách nào khác.
“Đúng là ý này.” Ngô Vương thị cười.
Bà cùng Ngô Ngọc Quý tất nhiên sẽ không bắt bẻ lễ nghĩa với Ngô Gia Ngọc, Ngô Gia Hưng lại là ca ca ruột, chỉ có làm chị dâu, có lẽ sẽ để ý. Nhưng Liên Chi Nhi không phải người như vậy, huống chi vẫn có quan hệ tốt với Ngô Gia Ngọc. Toàn gia đoàn kết một lòng, không có lời ra tiếng vào.
Nói về Ngô Gia Ngọc một hồi. Mọi người lại đàm luận đến hôn sự của Ngũ Lang cùng với chuyện ở phủ thành. Lời này vừa nói ra, liền chuyển đến trên người Liên Mạn Nhi.
” Chuyện của Ngũ Lang đã định rồi, cần phải mau chóng lo liệu chuyện Mạn Nhi.” Lý thị liền nói, “Cả nhà con ở trên phủ thành một thời gian rồi, có người cầu hôn Mạn Nhi phải không?”
“Đúng vậy. Lời này lúc ở nhà lão Lục ta đã muốn hỏi rồi, khi đó nhiều người, hỏi không thích hợp. Chuyện của Mạn Nhi, đầu đuôi sự việc như thế nào?” Ngô Vương thị cũng ân cần dò hỏi, hiển nhiên, mọi người đối với hôn sự của Liên Mạn Nhi cực kỳ quan tâm.
Liên Mạn Nhi thấy nói đến mình, nàng không thích hợp ngồi lại.
“Đại Bảo có chút mệt. Để con đưa cháu nó về phòng con ngủ một lúc.” Liên Mạn Nhi liền ôm Đại Bảo đi xuống.
Mấy người Trương thị cũng chỉ cười, không cản Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi cười tủm tỉm ôm bọc nhỏ đựng trang phục của Đại Bảo, đi theo Liên Mạn Nhi hướng tới Tây phòng.
Tiểu nha đầu vén rèm lên, hai tỷ muội bước vào Tây phòng. Ngoài Tây phòng, trên giường gạch trải thảm lông đỏ thẫm, hai tỷ muội ngồi trên kháng, còn ở đầu giường đặt gần lò sưởi Đại Bảo đang nằm trên cái đệm nhỏ, Đại Bảo đã được quấn vào trong chăn. Vỗ nhè nhẹ dỗ dành cho cậu bé ngủ.
Đứa trẻ này vốn có thói quen ăn cơm trưa xong chơi một lúc sẽ buồn ngủ. Hôm nay nhiều người, bé cũng đặc biệt hoạt bát, so sánh với ngày thường chơi nhiều hơn, hiện tại quả thật cũng có chút mệt nhọc. Liên Chi Nhi vỗ vỗ một lúc, Đại Bảo liền ngủ.
Nhìn Đại Bảo ngủ say, Liên Chi Nhi phất tay một cái, đem nha đầu hầu hạ trong phòng đuổi ra ngoài.
“Mạn Nhi, có người cầu hôn muội à, là người như thế nào?” Liên Chi Nhi ngồi kề sát bên Liên Mạn Nhi, nhẹ giọng dò hỏi.
Lúc đầu Liên Mạn Nhi còn không chịu nói, chờ Liên Chi Nhi hỏi liên tiếp, mới từ từ tiết lộ một chút tin tức. Dù sao cũng là chị em ruột thịt trong nhà, không tiện giấu diếm cái gì.
“Thật sự là như thế sao?” Liên Chi Nhi ngoài dự tính, vừa mừng vừa sợ.
“Hai nhà đã thảo luận với nhau xác định rồi, chỉ chưa công khai thôi. Phải đợi huynh ấy từ trong kinh thành trở lại, còn phải tổ chức xong hôn sự cho ca nữa.” Liên Mạn Nhi nói cho Liên Chi Nhi biết, “Chuyện này, hiện tại không nên nói với người ngoài, trong lòng chúng ta biết là được rồi.”
“Ta hiểu.” Liên Chi Nhi gật đầu, đảm bảo chắc chắn sẽ không nói ra bên ngoài.
“Thật là không ngờ tới chuyện này, ” Liên Chi Nhi cảm khái nói, “Có câu nói, đường nhân duyên ngàn dặm quanh co, xem ra thật chính xác. Duyên phận là trời định, nguyệt lão đã sớm nối tơ hồng, chính mình cũng trăm triệu không nghĩ tới .”
“Cửa hôn sự này cũng tốt, Lục gia là người thích hợp, ngài ấy chịu bỏ xuống thân phận để cầu hôn muội, cho thấy trong lòng người này rất coi trọng muội. Chỉ với hai điểm này, so với người làm mai giới thiệu vốn không quen biết kia tốt hơn rất nhiều. Vốn không quen biết lại đến hỏi cưới thì có để đối với muội tốt thế nào? Cũng chỉ nhìn ở hai nhà điều kiện phù hợp thôi.”
Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng gật đầu, hai điểm tốt trong lời Liên Chi Nhi, cũng chính là nguyên nhân chủ yếu nàng đáp ứng lời cầu hôn của Trầm Lục. Thay vì gả cho một người vốn không quen, không biết nền tảng, gả cho Trầm Lục thật là lựa chọn không tồi.
Huống chi, cô mặc dù không nói, trong lòng tán thưởng cùng yêu thích Trầm Lục cũng không ít.
Biết được hôn sự của Liên Mạn Nhi, đối phương lại là Trầm Lục, Liên Chi Nhi thực sự vui mừng cho Liên Mạn Nhi.
“. . . . . . Chỉ tiếc sau này sợ là muội phải thường xuyên ở lại phủ thành rồi, chúng ta liền ở xa nhau.” Liên Chi Nhi suy nghĩ một chút, cảm thán.
“Ở xa thì có gì phải sợ, đều có xe ngựa, đường đi cũng tốt, cho dù không thể mỗi ngày gặp mặt, lúc nào muốn gặp cũng là chuyện dễ dàng. . . . . . . Cho dù muội không thể trở lại đây ở, mọi người có thể lên phủ thành ở a. Phòng trống không thiếu. Nếu không thì mọi người mua nhà trên phủ thành, đó cũng là chuyện dễ như trở bàn tay không phải à? !” Liên Mạn Nhi liền nói.
Liên Chi Nhi cũng gật đầu, cười mà không nói.
“À, còn chuyện phòng ốc thì xây đến đâu rồi?” Liên Mạn Nhi đột nhiên nhớ tới chuyện xây phòng khác cho Ngũ Lang cùng tiểu Thất, liền hỏi Liên Chi Nhi.
“Phòng xây sắp xong rồi” Liên Chi Nhi trả lời, ” Mọi người trong thôn tới làm giúp, chúng ta cũng thuê nhiều người, vật liệu đã lường trước, tất cả cũng thuận lợi, bên này mấy người con trai ngày ngày nhìn, ban ngày luân phiên nhau, không dừng tay, cho nên xây nhanh. Trước đắp cái nhà cho Ngũ Lang kha khá, đến thời điểm Ngũ Lang thành thân, phòng, sân khẳng định đều thu dọn gọn ghẽ, người có thể vào ở trực tiếp rồi.”
Liên Mạn Nhi nói “Bây giờ muội muốn qua xem sao?”
“Tỷ đi cùng muội.” Liên Chi Nhi tiếp lời.
Hai chị em liền mặc áo khoác vào, kêu hai nha đầu đi vào chăm sóc Đại Bảo, rồi mới đi Đông phòng nói một tiếng với Trương thị, Lý thị, Ngô Vương thị.
Trương thị nghe nói Liên Mạn Nhi muốn xem phòng ốc, đúng tâm ý của nàng. Lần này nàng trở về, một đại sự trong đó là muốn xem một chút phòng ốc xây cho Ngũ Lang cùng tiểu Thất thế nào?
“Ta đi cùng với các con xem một chút.” Trương thị vừa nói vừa mang giày xuống đất.
Ngô Vương thị cũng mang giày xuống đất, muốn cùng đi.
“Bà ngoại, người đừng đi, bên ngoài lạnh lắm. Hay là bà nằm nghỉ trước đi ạ.” Liên Mạn Nhi thấy trên mặt Lý thị có chút mệt mỏi, liền khuyên.
Dù sao Lý thị cũng đã cao tuổi, những ngày qua vừa vui mừng vừa bận rộn, ăn xong bữa trưa, trong phòng lại ấm áp, bà cũng có chút mệt mỏi, nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy bà liền gật đầu.
“Ta đây sẽ đi nghỉ, ta ngày ngày đều được nhìn phòng ốc kia một lúc. Các ngươi đi đi.” Lý thị liền nói, “Đại Bảo ở trong phòng Mạn Nhi sao, ta cũng đi nghỉ ở phòng kia, ta ngủ cùng Đại Bảo.”
Mọi người trước hết đưa Lý thị vào trong phòng Liên Mạn Nhi nghỉ ngơi, lúc này mới đi ra ngoài, bước qua khóa viện hướng Đông, xem phòng ốc của Ngũ Lang. Từ cửa nguyệt lượng đi ra, đã nhìn thấy ba người Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, tiểu Thất cùng hai cha con Ngô Ngọc Quý, Ngô Gia Hưng đang đứng ở khóa viện, đánh giá từ trên xuống dưới Tân phòng đã được xây xong.
Khóa viện của Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều là kết cấu ba gian, ba gian chính phòng, phía dưới có ba gian sương phòng từ đông sang tây. Ở giữa chính phòng và sương phòng có hành lang uốn lượn liên tiếp, trong sân vườn trồng hoa và cây cảnh.
Đây là kết cấu chủ yếu của hai viện, cái khác là suy nghĩ đến sau này hai người cưới vợ, người hầu hạ sợ là không ít, trước sau đồng thời xây thêm ba gian phòng phía sau cùng ba gian phòng đối diện. Như vậy, viện của hai người Ngũ Lang cùng tiểu Thất sẽ khác chủ viện của Trương thị và Liên Thủ Tín, chỉ cần cánh cửa phía sau đóng kín, chính là căn nhà độc lập của riêng mình.
Đây cũng là suy nghĩ cho cuộc sống của tiểu vợ chồng sau này được thoải mái mới an bài xây dựng như thế.
Cái nhà này của Ngũ Lang, phòng ốc cũng đã xây dựng xong, chỉ còn lại việc trạm khắc, quét vôi ve. Bởi vì bản vẽ đẹp, tất cả thợ điêu khắc mời đến đều là người đứng đầu, hơn nữa có người trông coi đắc lực, chịu dụng tâm, phòng này được xây dựng hết sức đàng hoàng, nhìn ở mọi phía đều hào phóng tao nhã, cực kỳ thuận mắt.
Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu, Liên Thủ Tín, Trương thị, Ngũ Lang cùng tiểu Thất cũng hết sức hài lòng.
Ngắm xong khóa viện phía Đông của Ngũ Lang, người một nhà liền chuyển tới khóa viện phía Tây, nhìn phòng chuẩn bị cho tiểu Thất. Sân ở hai nơi bố trí giống nhau, chẳng qua là bên Ngũ Lang cần dùng gấp, bên tiểu Thất thì không gấp gáp, vì vậy xây chậm hơn một bước.
“Bên ngoài chuẩn bị xong, trước thời điểm lễ mừng năm mới ngừng hết công việc, chờ năm sau, phòng lại chuẩn bị kỹ càng đi.” Liên Thủ Tín liền nói.
Tất cả mọi người gật đầu đồng ý.
Nhìn phòng xá rồi, người một nhà liền trở về.
“Ông ngoại cùng cậu cả thì sao ạ?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“. . . . . . Buổi trưa cao hứng, uống nhiều thêm mấy chung, đã ngủ trước rồi.” Liên Thủ Tín nói, thấy Trương thị cũng xoay đầu nhìn lại, liền nói, “An bài gã sai vặt ở bên cạnh chăm sóc rồi chúng ta mới ra đây.”
Trương Thanh Sơn đã có tuổi, con cháu tự nhiên cần phải chăm sóc cẩn thận.
“Mọi người một đường trở về gấp gáp, cũng nên đi nghỉ ngơi một chút. Chúng ta xin về trước.” Ngô Ngọc Quý cùng Ngô Vương thị cũng cáo từ.
Dĩ nhiên Liên Thủ Tín và Trương thị muốn giữ lại.
“Chúng ta chỉ vắng mặt một lúc, buổi tối chúng ta lại tới nữa.” Ngô Gia Hưng liền nói.
“Đúng, ta có mang rượu ngon từ phủ thành trở về, đến lúc đó mấy người nhà chúng ta phải uống một bữa.” Liên Thủ Tín cười nói.
Bên này đưa một nhà Ngô Ngọc Quý về, Liên Thủ Lễ, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi đã tới rồi.
Trong nhà có Lý thị vẫn một mực quản lý, lo liệu, nên thu dọn vô cùng sạch sẽ. Mấy nha đầu từ sớm đã đốt kháng xong, khép lại lò sưởi,vì vậy lúc vào, phòng đã ấm áp, hết thảy mọi thứ chuẩn bị đầy đủ.
Tất cả mọi người đều ngồi trên giường gạch trong phòng Trương thị, tiểu nha đầu mang trái cây đã được cắt gọt trơn nhẵn cùng trà nóng đưa lên.
Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi ngồi cùng một chỗ, chơi đùa trêu chọc Đại Bảo.
“Ngày từng ngày trôi qua thật là nhanh.” Trương thị ở bên cạnh cảm khái. Chính mắt thấy, hài tử Liên Chi Nhi tập bò, Trương thái Vân cũng sinh hài tử, tiếp theo, Ngũ Lang sắp thành thân, sau này còn muốn lo liệu chuyện Liên Mạn Nhi lấy chồng.
“Thật giống như ngày hôm qua, mấy chị em chúng nó đều là tiểu hài tử đâu.” Giờ thì đã khác, có đứa làm mẫu thân, phụ thân, chăm sóc tiểu hài tử rồi.
“Có là gì, mẹ đã làm bà cố ngoại rồi này.” Lý thị cười nói.
Đại Bảo của Liên Chi Nhi, còn có Thuyên Trụ của Trương Thải Vân, đều gọi Lý thị là bà cố ngoại.
“Ngọc tỷ nhà ta hiện tại máy thai, lúc nào đó sẽ đến thăm vài ngày. Ở trong thư tỷ cháu có nhắc đến chuyện Ngọc tỷ nôn oẹ rất lợi hại, có nghiêm trọng không ạ?” Liên Mạn Nhi tiếp được Đại Bảo vừa nhào vào trong lòng mình, vừa quay đầu hỏi Ngô Vương thị.
“Đúng vậy a, Gia Ngọc như thế nào rồi?” Trương thị cũng hỏi.
“Cháu nó vẫn ổn, vài ngày trước có người lên trấn trên làm việc nhìn qua cháu nó, bảo với ta xem sắc mặt cháu nó có vẻ tốt lắm. Còn chuyện ôn oẹ thì không có cách nào, chỉ có thể chịu đựng. Vượt qua là tốt rồi.” Ngô Vương thị liền trả lời, “Ta định đón cháu nó về ở vài ngày, lại sợ đi đường lắc lư. Đợi thai của cháu nó ổn định, thời điểm lễ mừng năm mới xem có thể trở về hay không?”
Trong lời nói của Ngô Vương thị…, lộ ra lo lắng, thời điểm lễ mừng năm mới Ngô Gia Ngọc cũng không thể về nhà mẹ đẻ.
“. . . . . . Phụ nữ có mang làm gì có cái gì là không được, cháu nó bất tiện, các ngươi rãnh rỗi phải đi xem một chút. Là khuê nữ nhà mình, cũng không cần câu nệ những thứ lễ số kia. . . . . . . chỉ có một khuê nữ này th6i.” Trương thị liền nói, ý là Ngô Gia Ngọc thân thể nặng nề, cho dù lễ mừng năm mới không thể tới chúc tết, đó cũng là chuyện không có cách nào khác.
“Đúng là ý này.” Ngô Vương thị cười.
Bà cùng Ngô Ngọc Quý tất nhiên sẽ không bắt bẻ lễ nghĩa với Ngô Gia Ngọc, Ngô Gia Hưng lại là ca ca ruột, chỉ có làm chị dâu, có lẽ sẽ để ý. Nhưng Liên Chi Nhi không phải người như vậy, huống chi vẫn có quan hệ tốt với Ngô Gia Ngọc. Toàn gia đoàn kết một lòng, không có lời ra tiếng vào.
Nói về Ngô Gia Ngọc một hồi. Mọi người lại đàm luận đến hôn sự của Ngũ Lang cùng với chuyện ở phủ thành. Lời này vừa nói ra, liền chuyển đến trên người Liên Mạn Nhi.
” Chuyện của Ngũ Lang đã định rồi, cần phải mau chóng lo liệu chuyện Mạn Nhi.” Lý thị liền nói, “Cả nhà con ở trên phủ thành một thời gian rồi, có người cầu hôn Mạn Nhi phải không?”
“Đúng vậy. Lời này lúc ở nhà lão Lục ta đã muốn hỏi rồi, khi đó nhiều người, hỏi không thích hợp. Chuyện của Mạn Nhi, đầu đuôi sự việc như thế nào?” Ngô Vương thị cũng ân cần dò hỏi, hiển nhiên, mọi người đối với hôn sự của Liên Mạn Nhi cực kỳ quan tâm.
Liên Mạn Nhi thấy nói đến mình, nàng không thích hợp ngồi lại.
“Đại Bảo có chút mệt. Để con đưa cháu nó về phòng con ngủ một lúc.” Liên Mạn Nhi liền ôm Đại Bảo đi xuống.
Mấy người Trương thị cũng chỉ cười, không cản Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi cười tủm tỉm ôm bọc nhỏ đựng trang phục của Đại Bảo, đi theo Liên Mạn Nhi hướng tới Tây phòng.
Tiểu nha đầu vén rèm lên, hai tỷ muội bước vào Tây phòng. Ngoài Tây phòng, trên giường gạch trải thảm lông đỏ thẫm, hai tỷ muội ngồi trên kháng, còn ở đầu giường đặt gần lò sưởi Đại Bảo đang nằm trên cái đệm nhỏ, Đại Bảo đã được quấn vào trong chăn. Vỗ nhè nhẹ dỗ dành cho cậu bé ngủ.
Đứa trẻ này vốn có thói quen ăn cơm trưa xong chơi một lúc sẽ buồn ngủ. Hôm nay nhiều người, bé cũng đặc biệt hoạt bát, so sánh với ngày thường chơi nhiều hơn, hiện tại quả thật cũng có chút mệt nhọc. Liên Chi Nhi vỗ vỗ một lúc, Đại Bảo liền ngủ.
Nhìn Đại Bảo ngủ say, Liên Chi Nhi phất tay một cái, đem nha đầu hầu hạ trong phòng đuổi ra ngoài.
“Mạn Nhi, có người cầu hôn muội à, là người như thế nào?” Liên Chi Nhi ngồi kề sát bên Liên Mạn Nhi, nhẹ giọng dò hỏi.
Lúc đầu Liên Mạn Nhi còn không chịu nói, chờ Liên Chi Nhi hỏi liên tiếp, mới từ từ tiết lộ một chút tin tức. Dù sao cũng là chị em ruột thịt trong nhà, không tiện giấu diếm cái gì.
“Thật sự là như thế sao?” Liên Chi Nhi ngoài dự tính, vừa mừng vừa sợ.
“Hai nhà đã thảo luận với nhau xác định rồi, chỉ chưa công khai thôi. Phải đợi huynh ấy từ trong kinh thành trở lại, còn phải tổ chức xong hôn sự cho ca nữa.” Liên Mạn Nhi nói cho Liên Chi Nhi biết, “Chuyện này, hiện tại không nên nói với người ngoài, trong lòng chúng ta biết là được rồi.”
“Ta hiểu.” Liên Chi Nhi gật đầu, đảm bảo chắc chắn sẽ không nói ra bên ngoài.
“Thật là không ngờ tới chuyện này, ” Liên Chi Nhi cảm khái nói, “Có câu nói, đường nhân duyên ngàn dặm quanh co, xem ra thật chính xác. Duyên phận là trời định, nguyệt lão đã sớm nối tơ hồng, chính mình cũng trăm triệu không nghĩ tới .”
“Cửa hôn sự này cũng tốt, Lục gia là người thích hợp, ngài ấy chịu bỏ xuống thân phận để cầu hôn muội, cho thấy trong lòng người này rất coi trọng muội. Chỉ với hai điểm này, so với người làm mai giới thiệu vốn không quen biết kia tốt hơn rất nhiều. Vốn không quen biết lại đến hỏi cưới thì có để đối với muội tốt thế nào? Cũng chỉ nhìn ở hai nhà điều kiện phù hợp thôi.”
Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng gật đầu, hai điểm tốt trong lời Liên Chi Nhi, cũng chính là nguyên nhân chủ yếu nàng đáp ứng lời cầu hôn của Trầm Lục. Thay vì gả cho một người vốn không quen, không biết nền tảng, gả cho Trầm Lục thật là lựa chọn không tồi.
Huống chi, cô mặc dù không nói, trong lòng tán thưởng cùng yêu thích Trầm Lục cũng không ít.
Biết được hôn sự của Liên Mạn Nhi, đối phương lại là Trầm Lục, Liên Chi Nhi thực sự vui mừng cho Liên Mạn Nhi.
“. . . . . . Chỉ tiếc sau này sợ là muội phải thường xuyên ở lại phủ thành rồi, chúng ta liền ở xa nhau.” Liên Chi Nhi suy nghĩ một chút, cảm thán.
“Ở xa thì có gì phải sợ, đều có xe ngựa, đường đi cũng tốt, cho dù không thể mỗi ngày gặp mặt, lúc nào muốn gặp cũng là chuyện dễ dàng. . . . . . . Cho dù muội không thể trở lại đây ở, mọi người có thể lên phủ thành ở a. Phòng trống không thiếu. Nếu không thì mọi người mua nhà trên phủ thành, đó cũng là chuyện dễ như trở bàn tay không phải à? !” Liên Mạn Nhi liền nói.
Liên Chi Nhi cũng gật đầu, cười mà không nói.
“À, còn chuyện phòng ốc thì xây đến đâu rồi?” Liên Mạn Nhi đột nhiên nhớ tới chuyện xây phòng khác cho Ngũ Lang cùng tiểu Thất, liền hỏi Liên Chi Nhi.
“Phòng xây sắp xong rồi” Liên Chi Nhi trả lời, ” Mọi người trong thôn tới làm giúp, chúng ta cũng thuê nhiều người, vật liệu đã lường trước, tất cả cũng thuận lợi, bên này mấy người con trai ngày ngày nhìn, ban ngày luân phiên nhau, không dừng tay, cho nên xây nhanh. Trước đắp cái nhà cho Ngũ Lang kha khá, đến thời điểm Ngũ Lang thành thân, phòng, sân khẳng định đều thu dọn gọn ghẽ, người có thể vào ở trực tiếp rồi.”
Liên Mạn Nhi nói “Bây giờ muội muốn qua xem sao?”
“Tỷ đi cùng muội.” Liên Chi Nhi tiếp lời.
Hai chị em liền mặc áo khoác vào, kêu hai nha đầu đi vào chăm sóc Đại Bảo, rồi mới đi Đông phòng nói một tiếng với Trương thị, Lý thị, Ngô Vương thị.
Trương thị nghe nói Liên Mạn Nhi muốn xem phòng ốc, đúng tâm ý của nàng. Lần này nàng trở về, một đại sự trong đó là muốn xem một chút phòng ốc xây cho Ngũ Lang cùng tiểu Thất thế nào?
“Ta đi cùng với các con xem một chút.” Trương thị vừa nói vừa mang giày xuống đất.
Ngô Vương thị cũng mang giày xuống đất, muốn cùng đi.
“Bà ngoại, người đừng đi, bên ngoài lạnh lắm. Hay là bà nằm nghỉ trước đi ạ.” Liên Mạn Nhi thấy trên mặt Lý thị có chút mệt mỏi, liền khuyên.
Dù sao Lý thị cũng đã cao tuổi, những ngày qua vừa vui mừng vừa bận rộn, ăn xong bữa trưa, trong phòng lại ấm áp, bà cũng có chút mệt mỏi, nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy bà liền gật đầu.
“Ta đây sẽ đi nghỉ, ta ngày ngày đều được nhìn phòng ốc kia một lúc. Các ngươi đi đi.” Lý thị liền nói, “Đại Bảo ở trong phòng Mạn Nhi sao, ta cũng đi nghỉ ở phòng kia, ta ngủ cùng Đại Bảo.”
Mọi người trước hết đưa Lý thị vào trong phòng Liên Mạn Nhi nghỉ ngơi, lúc này mới đi ra ngoài, bước qua khóa viện hướng Đông, xem phòng ốc của Ngũ Lang. Từ cửa nguyệt lượng đi ra, đã nhìn thấy ba người Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, tiểu Thất cùng hai cha con Ngô Ngọc Quý, Ngô Gia Hưng đang đứng ở khóa viện, đánh giá từ trên xuống dưới Tân phòng đã được xây xong.
Khóa viện của Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều là kết cấu ba gian, ba gian chính phòng, phía dưới có ba gian sương phòng từ đông sang tây. Ở giữa chính phòng và sương phòng có hành lang uốn lượn liên tiếp, trong sân vườn trồng hoa và cây cảnh.
Đây là kết cấu chủ yếu của hai viện, cái khác là suy nghĩ đến sau này hai người cưới vợ, người hầu hạ sợ là không ít, trước sau đồng thời xây thêm ba gian phòng phía sau cùng ba gian phòng đối diện. Như vậy, viện của hai người Ngũ Lang cùng tiểu Thất sẽ khác chủ viện của Trương thị và Liên Thủ Tín, chỉ cần cánh cửa phía sau đóng kín, chính là căn nhà độc lập của riêng mình.
Đây cũng là suy nghĩ cho cuộc sống của tiểu vợ chồng sau này được thoải mái mới an bài xây dựng như thế.
Cái nhà này của Ngũ Lang, phòng ốc cũng đã xây dựng xong, chỉ còn lại việc trạm khắc, quét vôi ve. Bởi vì bản vẽ đẹp, tất cả thợ điêu khắc mời đến đều là người đứng đầu, hơn nữa có người trông coi đắc lực, chịu dụng tâm, phòng này được xây dựng hết sức đàng hoàng, nhìn ở mọi phía đều hào phóng tao nhã, cực kỳ thuận mắt.
Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu, Liên Thủ Tín, Trương thị, Ngũ Lang cùng tiểu Thất cũng hết sức hài lòng.
Ngắm xong khóa viện phía Đông của Ngũ Lang, người một nhà liền chuyển tới khóa viện phía Tây, nhìn phòng chuẩn bị cho tiểu Thất. Sân ở hai nơi bố trí giống nhau, chẳng qua là bên Ngũ Lang cần dùng gấp, bên tiểu Thất thì không gấp gáp, vì vậy xây chậm hơn một bước.
“Bên ngoài chuẩn bị xong, trước thời điểm lễ mừng năm mới ngừng hết công việc, chờ năm sau, phòng lại chuẩn bị kỹ càng đi.” Liên Thủ Tín liền nói.
Tất cả mọi người gật đầu đồng ý.
Nhìn phòng xá rồi, người một nhà liền trở về.
“Ông ngoại cùng cậu cả thì sao ạ?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“. . . . . . Buổi trưa cao hứng, uống nhiều thêm mấy chung, đã ngủ trước rồi.” Liên Thủ Tín nói, thấy Trương thị cũng xoay đầu nhìn lại, liền nói, “An bài gã sai vặt ở bên cạnh chăm sóc rồi chúng ta mới ra đây.”
Trương Thanh Sơn đã có tuổi, con cháu tự nhiên cần phải chăm sóc cẩn thận.
“Mọi người một đường trở về gấp gáp, cũng nên đi nghỉ ngơi một chút. Chúng ta xin về trước.” Ngô Ngọc Quý cùng Ngô Vương thị cũng cáo từ.
Dĩ nhiên Liên Thủ Tín và Trương thị muốn giữ lại.
“Chúng ta chỉ vắng mặt một lúc, buổi tối chúng ta lại tới nữa.” Ngô Gia Hưng liền nói.
“Đúng, ta có mang rượu ngon từ phủ thành trở về, đến lúc đó mấy người nhà chúng ta phải uống một bữa.” Liên Thủ Tín cười nói.
Bên này đưa một nhà Ngô Ngọc Quý về, Liên Thủ Lễ, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi đã tới rồi.