Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 547: Tuyết mùa đông

Tác giả: Nhược Nhan
Chọn tập

Edit: Mây Hát

Beta: Tiểu Tuyền

“Đã dọn ra khỏi phòng rồi.” Liên Diệp Nhi lau nước mắt, gật đầu nói.

Ban đầu không chịu dọn ra khỏi phòng, không để cho người ta vào nhà, và việc dọn ra khỏi phòng cho người khác vào ở, lại còn bị đuổi ra ngoài, đây là hai việc khác nhau. Nghe nói Liên Diệp Nhi đã dọn ra, để phòng lại cho vợ Hà lão lục, Liên Mạn Nhi chỉ có thể than thở thôi.

Vả lại, có trợ giúp thêm sức lực cho Liên Diệp Nhi bao nhiêu mà không có sự ủng hộ của Liên Thủ Lễ và Triệu thị thì chỉ có thể chịu thua trước mặt những người Thượng phòng.

Điều này làm cho Liên Mạn Nhi không khỏi nghĩ đến bản thân. Thật ra nói đi cũng phải nói lại, những việc như thế này cũng đã xảy ra mấy lần rồi. Liên Diệp Nhi rất ít khi có được chỗ dựa. Nàng ấy chỉ có một mình, Triệu thị thì vô cùng yếu đuối, mà Liên Thủ Lễ không phải là nam nhân chịu để vào tai lời nói của vợ con.

Mà Liên Mạn Nhi còn có Ngũ Lang, Liên Chi Nhi và Tiểu Thất, mấy đứa nhỏ này luôn luôn đứng cùng hàng ngũ với nàng. Liên Thủ Tín lại là người chịu tiếp nhận lời khuyên của vợ con. Trương thị tuy bị mấy chữ “hiền lương thục đức” buộc chặt, những cũng không phải là hạng người mềm yếu. Hơn nữa, Liên Thủ Tín cùng Trương thị thật sự có tình cảm với nhau.

Vả lại, lúc trước nàng chịu tai họa lớn, thiếu chút nữa là chết, làm cho Liên Thủ Tín và Trương thị cảm thấy vô cùng áy náy với Liên Mạn Nhi. Đây cũng là nguyên nhân khiến nàng có thể cải tạo thành công Liên Thủ Tín và Trương thị.

Mà những điều này, Liên Diệp Nhi lại không có. Ở nhà cũ, Liên Diệp Nhi là người thân cô thế cô, hoàn toàn bị vây bởi những tình thế bất lợi.

“Tam tẩu, tẩu cũng đồng ý dọn ra khỏi phòng à, sao tẩu không nói với tam bá một hai lời?” Trương thị liền hỏi Triệu thị.

“Ta nói chứ. Nhưng cha Diệp Nhi không chịu nghe a. Nói là phòng ốc đó là của ông bà nội, chúng ta chiếm lâu rồi. Giờ từ phòng nhỏ đó chuyển sang nhà lớn của các ngươi là rất tốt rôi. Rồi còn nói, nếu không có Tây Sương phòng thì mấy mẹ con nhà ấy phải ở lại phòng cùng ông bà nội, làm vậy thì lão nhân sẽ không được tự nhiên.” Triệu thị nhỏ giọng nói.

Liên Diệp Nhi ngồi trên giường gạch liền bĩu miệng một cái.

“Diệp nhi, đừng giận cha con. Cha con vừa rồi cũng nói, chờ đầu xuân sang năm chúng ta sẽ tự xây nhà của mình rồi chuyển tới để ở. Cũng chỉ còn hai, ba tháng nữa thôi, nhịn một chút là qua ấy mà.” Triệu thị nhìn Liên Diệp Nhi một cái, vừa vội nói dịu.

Thì ra sau đó Liên Thủ Lễ còn biết dụ dỗ vợ, bảo rằng rất nhanh thôi sẽ xây nhà dọn phòng.

Việc đã đến nước này thì còn có thể làm gì được nữa.

“Dọn thì đã dọn rồi, còn có thể làm gì nữa. Chỉ đành nhanh một chút, đem phòng ốc xây nên để đến ở là được rồi.” Liên Mạn Nhi cũng chỉ có thể khuyên như vậy thôi.

“Đúng. Phải xây nhà nhanh nhanh một chút mới được.” Người một nhà đều khuyên nhủ như vậy

Liên Diệp Nhi lau sạch nước mắt, nàng cũng biết bây giờ không còn cách nào khác nữa.

“Mấy người Hà gia theo Thượng phòng cùng nhau ăn cơm à?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.

“Dạ. Các nàng ấy cái gì cũng không có, đến đó không phải là vì ăn cơm à. Xiêm y, đệm chăn gì cũng không. Vừa rồi, Nhị bá mẫu còn tìm muội và mẹ muội, nói là muốn mượn hai bộ đệm chăn. Nhà muội không có thừa đệm chăn, thì làm sao mà cho mượn được, nói vậy chẳng khác nào đòi chúng ta cho.” Liên Diệp Nhi liền nói, “Còn đi theo mẹ muội nói rằng Tứ thẩm thường đối xử tốt với chúng ta, có ý để cho mẹ muội đến chỗ Tứ thẩm đòi hai bộ chăn đệm kia.”

Cái này chẳng phải là Hà thị muốn nhắm đến nhà nàng sao, Liên Mạn Nhi nhíu nhíu mày.

“Vậy muội nói sao?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.

“Tất nhiên là muội không chịu đáp ứng rồi. Muội nói với bà ta là nhà ai mà không có đệm chăn, nhưng có thì cũng dùng hết rồi. Muội nói cho bà ta biết, muốn tìm Tứ thẩm đòi hỏi cái gì, nếu bà ấy có khả năng thì tự mình hỏi, tìm chúng ta nói làm gì. Chúng ta và nhà Tứ thẩm tốt, chính là để giúp bà ta tính kế chiếm đồ nhà Tứ thẩm hay sao?” Liên Diệp Nhi liền nói.

“Mấy người bọn họ điệu bộ này là muốn ở lại lâu đấy à?” Liên Thủ Tín hỏi.

“Chưa nghe ai nói gì cả.” Liên Diệp Nhi liền nói. “Trừ nơi đó, sợ rằng bọn họ cũng không còn chỗ khác để đi.”

“Việc này có thể trách người nào chứ. Ban đầu, bọn họ bởi vì cái gì mà bán nhà bán cửa, còn không phải là vì Hà lão lục không học theo gương tốt sao.” Liên Mạn Nhi nói. Liên lão gia tử căn bản không cần phải lưu giữ những người này. Hơn nữa, Liên Mạn Nhi biết, Liên lão gia tử đối với Hà gia cũng không có ấn tượng tốt, mà giờ phải nhường hẳn một viện (một phòng) cho bọn họ, còn phải cấp cái ăn cho cả một phòng đó, chắc chắc sẽ khó chịu trong lòng.

“Tội gì phải làm vậy chứ. Người tốt thật ra không phải làm như vậy đâu.” Liên Mạn Nhi thở dài nói.

Triệu thị và Liên Diệp Nhi ngồi lại bên nhà Liên Mạn Nhi một hồi lâu, cho đến khi trong nhà đều đã lên đèn, Liên Thủ Lễ mới lững thững đến.

“…Đầu mùa xuân sang năm liền xây nhà, khoảng hai ba tháng, thoáng một cái sẽ xong thôi. Cha ta đã mở miệng, ta thật không có cách gì. Cha ta nói cũng đúng, không để cho người ta vào cửa ở bên ngoài, người ta sẽ nói mình không có tình thân. Mọi người chúng ta đều đã trở về ổn cả, Hà lão lục thì lại mất mạng rồi. Mặc dù Hà lão lục không phải là người tốt, nhưng dù gì cũng là một mạng người… Nếu ta không chịu nhường phòng, làm cho bọn họ cùng Nhị ca chen chen chúc chúc, vậy cũng không phải là chuyện tốt. Đến Thượng phòng ở thì còn hơn vậy nữa. Ta làm vậy không phải là bất hiếu sao, không có ai dạy làm như vậy cả.”

Liên Thủ Lễ giải thích một phen làm cho Liên Mạn Nhi im lặng.

Chờ ba người về rồi, mọi người nhà Liên Mạn Nhi không khỏi có chút cảm khái.

“Mẹ Diệp Nhi a, một chút ý kiến cho chuyện trong nhà cũng không có. Đừng nhìn Tam bá các con như vậy, chứ ở nhà đó nói gì là phải làm cái đó.” Trương thị nhỏ giọng nói với Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi.

“Vừa rồi nghe tam bá nói, giống như là nói đạo lý rõ ràng, thật ra cũng chỉ là chút ít đạo lý uất ức đấy thôi. Con thật đúng là buồn thay cho Diệp Nhi.” Liên Mạn Nhi nói.

“Thật ra tâm ý của ông nội các con là mềm một mặtt, mặt khác hẳn là vì để lại tiếng tốt cho con cháu.” Liên Thủ Tín nói.

“Nghĩ muốn để lại tiếng tốt cho con cháu cũng không phải là sai, nhưng còn phải phân biệt người nào và chuyện gì chứ. Chuyện phải chịu thiệt với lão Vũ gia kia, tổn hại, bất lợi, còn chưa đủ sao?” Ngũ Lang liền nói.

“Thượng phòng còn nhiều chuyện chưa có giải quyết rõ ràng. Anh Tử là một viêc, hiện tại sống chết không rõ. Chuyện này cũng không phải là việc đùa. Bây giờ là mấy người Hà gia, sau này chắc chắn sẽ dính lấy không chịu đi. Còn có vợ Nhị Lang, nàng ta sẽ trở về hay là đi luôn rồi. Một chút tin tức cũng không có…aiizzz, may mà nhà ta đã chuyển ra từ trước, bằng không, mấy ngày này cùng ở chung một sân, không chừng chán ốm luôn đấy.” Trương thị nói.

Đi là thổ ngữ của người nông dân, ý là nữ nhân tái giá.

“Nàng ta mà muốn tái giá, trước hết phải chấm dứt với Nhị Lang rõ ràng đã chứ.” Liên Thủ Tín liền nói. “Chính là nhà nàng ta làm việc gì cũng không giống người bình thường, làm Nhị Lang thật đáng thương.”

…………….

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, trời mới tờ mờ sáng, Liên Mạn Nhi đã thức dậy. Nàng nhớ tới đã mấy ngày qua rồi không có trông nom việc làm ăn của cửa hàng Liên ký. Nên rửa mặt xong liền mặc áo váy và áo khoác ngoài, cùng Liên Thủ Tín, Ngũ Lang ra cửa, hướng đến của hàng Liên ký mà đi.

Gió lạnh buổi sáng làm Liên Mạn Nhi có chút run.

Cuộc sống hiện tại quả thật tốt lắm, đã mời đầy đủ nhân công, còn có chưởng quỹ quản lý cửa hàng, người trong nhà không cần dậy sớm ngủ trễ để đến làm việc trong cửa hàng nữa. Nhớ ngày đó, lúc vừa mới mở của hàng, ngày chưa sáng đã đến cửa hàng, sau đó đến nửa đêm còn phải chuẩn bị cho ngày mai bán sớm một chút.

Nên những ngày an lành cần phải cố gắng quý trọng, Liên Mạn Nhi vẫn luôn ghi nhớ.

Một nhà ba người không định đi vào bằng cửa sau mà đi vòng ra phía trước, bọn họ chưa vào cửa hàng thì thấy trên đầu cầu bên kia con đường lớn có ba bóng hình nâu đen đi tới.

“Lão Tứ.” một trong ba người kêu lên.

“Cha.” Liên Thủ Tín liền đứng lại.

Liên Mạn Nhi cùng Ngũ Lang cũng dừng bước, ngoảnh mặt nhìn sang. Vừa rồi không chú ý, giờ nhìn mới biết được là ba người Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa.

Liên lão gia tử mặc áo bông quần bông màu chàm, trên đầu mang mũ phớt mềm, trên tay đeo cái tát vải bông, dưới chân là đôi dày vải bông, viền quanh bằng xà cạp, là trang phục điển hình của lão nông dân. Một tay ông ấy cầm đồ hốt phân, tay kia cầm cái xẻng nhặt phân.

Cái tát vải bông chính là cái bao tay bằng bông chừa ra một ngón tay cái là thành hình của một cái tát, những đứa trẻ nhà nông cũng thường bao tay bằng cái này. Còn có thể dùng sợi bông thô may hai cái tát liền lại, vắt trên vai lúc không dùng, như vậy sẽ làm cho hai cái tát tùy ý đeo phía trước người.

Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa đi theo sau Liên lão gia tử, trang phục cũng gần giống với Liên lão gia tử.

Thì ra Liên lão gia tử mang theo hai đứa con trai sáng sớm ra ngoài nhặt phân.

“Cha, sao lại ra ngoài sớm như vậy.” Liên Thủ Tín thấy trong đồ hốt phân mà Liên lão gia tử vác theo đã có không ít phân ngựa, liền nói. “Cha chưa ăn cơm phải không. Nếu không thì vào trong cửa hàng đi, vào ăn cho nóng hổi.”

Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa nghe vậy, ánh mắt đều không tự chủ hướng về phía cửa hàng Liên ký.

Vào giờ này đã có không ít người tới ăn sớm, màn cửa nhấc lên nhấc xuống, người ra ra vào vào, từ bên ngoài nhìn vào có thể nhìn thấy bên trong có chút sương khói lất phất, đó là nhiệt khí trong phòng tỏa ra. Mùi thơm của thức ăn, canh nóng và bánh bao thịt từ phòng bếp bay ra.

“Không, đây là chỗ con mua bán. Trong nhà nấu cơm rồi, trở về là có thể ăn.” Liên lão gia tử nói xong, cũng không lập tức quay đi mà đứng ở đó, thật giống như là có chuyện muốn nói.

“Cha?”

“Lão Tứ a, ngày hôm qua một nhà lão Tam đã đến chỗ của con rồi, vậy vợ Hà lão lục cùng hài tử đều đến ở nhà chúng ta rồi, con biết chưa?” Liên lão gia tử nói.

“A, cha, con đã nghe Tam ca nói rồi.” Liên Thủ Tín gật đầu nói.

“Chuyện này cũng thật khó cho ta. Việc nhà lão Hà , theo lý thuyết, ta không có nghĩa vụ gì. Nhưng mà cô nhi quả mẫu bọn họ đến tìm nơi nương tựa, mùa đông lạnh lắm, không chứa chấp thì có thể để cho bọn họ đi đâu. Cũng chỉ có thể ở Tây Sương phòng một mùa đông, sang năm trời ấm lên rồi hãy nói…Người nhà lão Hà, nói thật, cha nhìn không vừa mắt chút nào, nhưng không đành lòng.”

Liên Thủ Tín chỉ im lặng lắng nghe.

“Nhìn trời hôm nay này, có lẽ sẽ có tuyết rơi đấy. Lão Tứ, các con muốn làm gì thì chuẩn bị làm sớm một chút đi.” Liên lão gia tử nói một hồi, thấy Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi không nói gì, liền ngẩng đầu nhìn trời nói, nhưng ngay sau đó liền mang Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa đi hướng về thôn.

“Ông nội còn giải thích riêng với chúng ta đấy.” Hướng vào trong cửa hàng mà đi, Liên Mạn Nhi liền hạ giọng nói nhỏ với Ngũ Lang.

Ngũ Lang cười cười không nói gì.

Vào cửa hàng, thấy trong ngoài được dọn dẹp sạch sẽ, người ngồi ăn cơm cơ hồ đã đầy chỗ, Trầm chưởng quỹ mang theo bọn tiểu nhị bận rộn nhưng không có một chút lộn xộn, Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu, rất vừa ý.

Trong phòng bếp, Triệu thị và Liên Diệp Nhi cũng đang làm việc giống các tiểu nhị.

Trong ngoài xem xét một lần, người một nhà quay về ăn cơm. Đến giờ tỵ, trên trời dưới đất bay lả tả mấy bông tuyết trắng

Chọn tập
Bình luận