Edit: Tiểu Tuyền Ngày thứ hai, sau khi ăn xong điểm tâm, Liên Mạn Nhi ở cửa hàng phụ giúp một hồi, sau đó đi ra hậu viện, đem khoai lang ngày hôm qua còn để lại chọn mấy củ lớn lấy ra, rồi đi bên cạnh giếng dùng nước rửa. Sau đó, nàng đi vào vườn rau xanh, tách hai bắp ngô non, lại đi hái thêm chút ít rau dưa tươi, đặt ở trong giỏ xách, tính toán đi trấn trên thăm Vương Ấu Hằng.
Hôm nay Ngũ lang cùng tiểu Thất là ngày hưu mộc, nên muốn cùng đi theo.
Bọn họ cũng không có đánh xe bò, mà chỉ mang rổ, đi tới trấn trên . Vào Tế Sinh đường, Vương chưởng quỹ liền nhanh chóng tiến lên chào hỏi, biết bọn họ là đến thăm Vương Ấu Hằng , liền trực tiếp mang bọn họ dẫn vào hậu viện.
“. . . . . . Thiếu đông gia ở thư phòng học.” Vương chưởng quỹ nói cho bọn Liên Mạn Nhi biết.
Đây là tháng nóng nhất trong mùa hè, nhưng hậu viện của Tế Sinh đường hoa và cây cảnh vẫn sum suê, dưới cửa sổ thư phòng thì dùng gạch màu làm thành một bồn hoa nho nhỏ, bên trong một lùm hoa chuối tây đang nở rộ, ở phía trên bệ cửa sổ còn bốn năm bồn hoa màu hồng của hoa hồng và màu trắng của hoa nhài.
Vương chưởng quỹ dẫn bọn họ vào thư phòng, Vương Ấu Hằng đang cầm trong tay một quyển sách để xem, thấy bọn họ tới, liền để cuốn sách xuống, đứng lên chào hỏi bọn họ rồi mời ngồi bên cạnh.
“Mang lên chút ít điểm tâm, lại đem nước ô mai ướp lạnh đưa tới đây.” Vương Ấu Hằng hướng Vương chưởng quỹ phân phó.
Hôm nay Vương Ấu Hằng mặc một chiếc áo thụng dài màu tím nhạt, đầu tóc đơn giản khép tại đỉnh đầu, chỉ đâm một cây trâm Bạch Ngọc lỏng loẹt, dưới chân là song đế giầy, được làm bằng vải bông. Liên Mạn Nhi nhận ra, đôi này là do Trương thị làm.
Vương Ấu Hằng nhìn thấy rau xanh trong tay Ngũ lang nói là mang tặng, liền cười.
“Tại sao lại đưa đồ ăn tới chứ?”
Vương Ấu Hằng ở tại trấn trên, chung quanh đây cũng có đất đai của nhà hắn, nhưng lại không có vườn rau. Nhưng mà có Vương Cử nhân ở Tam Thập lý doanh tử, nên món ăn của Vương Ấu Hằng cũng không thiếu. Dù vậy, mỗi cách mấy ngày, hoặc là Liên Mạn Nhi, hoặc là ngũ lang và tiểu Thất, cũng sẽ đưa một rổ rau xanh tươi mới, hoặc là trứng gà, trứng vịt tới đây. Trong vườn nhà nàng có cái gì mới mẻ, thì Vương Ấu Hằng cũng nhất định là người đầu tiên ăn.
Cũng tỷ như nói cây ngô non vậy, hiện tại giá trị của nó không thua vật quý giá. Nhưng mà việc đưa cho Vương Ấu Hằng , vẫn không có bị ván đoạn.
“Ấu Hằng ca, lần này có thứ tốt.” Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện, vừa đem cây ngô lấy ra.
“Mạn Nhi. Ta đã nói nhiều lần rồi, cây ngô này mọi người hãy giữ lại bán lấy tiền, đừng đem tặng cho ta nữa.” Vương Ấu Hằng liền nói.
“Ấu Hằng ca, huynh còn nói những lời này nữa, ta sẽ tức giận.” Liên Mạn Nhi liền dừng lại tay, cố ý làm mặt giận nói với Vương Ấu Hằng.
“Được rồi. Là ta không tốt. Ta sẽ không nói nữa.” Vương Ấu Hằng thấy Liên Mạn Nhi như vậy, liền cười đồng ý.
Lúc này Liên Mạn Nhi mới cười, lại đem mấy thứ rau cải trong giỏ xách lấy ra, lúc này mới lộ ra mấy củ khoai lang ở đáy rổ.
“Ấu Hằng ca, huynh nhìn xem đây là gì?” Liên Mạn Nhi cười để cho Vương Ấu Hằng nhìn.
“Khoai lang? !” Vương Ấu Hằng đưa tay vào trong giỏ xách, lấy ra một củ khoai lang , đặt ở trước mặt cẩn thận đánh giá, “Thật sự trồng được rồi.”
Vương Ấu Hằng bị Liên Mạn Nhi ảnh hưởng. Cũng đem tên khoai lang gọi vật này.
“Ngàn dặm xa xôi đưa tới đây cho chúng ta, Ấu Hằng ca vừa viết thơ vừa cầu người ta giúp, thì chúng ta cũng phải dốc hết sức. Đem khoai lang trồng được.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Không sai, cái này gọi là. . . . . . Nếu có chí thì nhất định thành công.” Vương Ấu Hằng liền nói.
“Ấu Hằng ca, học vấn của huynh lại tiến bộ hơn rồi.” Liên Mạn Nhi học Lỗ tiên sinh khoa trương nói.
“Muội tiểu nha đầu này, lại tới trêu ghẹo ta.” Vương Ấu Hằng để khoai lang xuống, duỗi ra ngón tay, ngắt lấy lỗ mũi của Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi làm bộ dạng nhanh chóng tránh ra, kêu lên một tiếng, liền cười.
Vương Ấu Hằng, ngũ lang cùng tiểu Thất cũng cười theo . Bọn họ thường xuyên cười đùa như vậy, và cảm thấy rất thú vị.
Vương chưởng quỹ lúc này mang theo tiểu nhị đưa điểm tâm và nước ô mai đi vào, Vương Ấu Hằng cũng bảo hắn đem đồ Liên Mạn Nhi đưa tới cất giữ.
Chờ Vương chưởng quỹ mang người lui ra ngoài xong, thì mọi người đều ở bàn bên cạnh ngồi xuống.
Liên Mạn Nhi đã đem chuyện bọn họ đào khoai lang, phát hiện khoai lang sản lượng cực cao, và muốn mở rộng phạm vi trồng trọt nói với Vương Ấu Hằng.
“Đây là chuyện tốt, ta tán thành.” Vương Ấu Hằng gật đầu nói.
“Ấu Hằng ca. Muốn đem khoai lang này mở rộng trồng ở một huyện, lớn hơn một chút thì cả một phủ thành, nhưng sức chúng ta có hạn. . . . . . . Ấu Hằng ca, ngươi nhìn chuyện này, ta làm sao tốt?”
“Chuyện này a. . . . . .” Vương Ấu Hằng cúi đầu xuống, trầm tư một chút.
Mở rộng giống cây có sản lượng thu hoạch cao, chính là chuyện tốt tạo phúc cho đông đảo dân chúng, là đại sự. Hắn đối với chuyện này, là ôm thái độ tán thành tuyệt đối. Tựa như lời Liên Mạn Nhi nói, nếu như bọn họ tự mình mở rộng, tốc độ sẽ rất chậm, nếu muốn càng nhiều người trồng nó, thì sẽ có một quá trình tương đối dài. Nhưng nếu là từ trên quan cao mở rộng xuống dưới, thì lại khác.
Chuyện này bọn họ cần phải báo lên quan viên.
Đại Minh triều chú trọng nông canh, tăng năng suất, mở rộng cây nông nghiệp cao sản, đây là một công lao thật lớn.
Nếu quả thật muốn đẩy mạnh trồng khoai lang, như vậy thì một nhà của Liên Mạn Nhi sẽ lập công đầu. Nhưng mà, không cần nghĩ cũng biết, nếu thật sự phải đi qua tầng tầng báo cáo lên trên, công lao chắc chắn sẽ không rơi vào trên người dân chúng bình dân như nhà Liên Mạn Nhi. Hơn nữa muốn cho chuyện mở rộng tiến hành thuận lợi hơn, thì phải có quan viên đáng tín nhiệm lắng nghe báo cáo của nhà Liên Mạn Nhi.
Vương Ấu Hằng đối với chuyện cây ngô, hiểu biết nhiều hơn so với người khác, bởi vì Liên Mạn Nhi không có giấu diếm hắn, chẳng qua nói cho hắn biết xong, thì bảo hắn…, tốt nhất không nên nói với người khác.
Bởi vì có chuyện của cây ngô trước đây, nên muốn đẩy mạnh trồng khoai lang, thì phương pháp xử lí có lợi nhất cho nhà Liên Mạn Nhi, chính là đi tìm Trầm Lục như cũ.
Nhưng mà Liên Mạn Nhi không có làm như vậy, mà đến tìm hắn, hơn nữa còn để cho hắn quyết định chuyện này.
Liên Mạn Nhi làm vậy là suy nghĩ cho hắn.
“Mạn Nhi, chuyện này, tại sao không đi tìm Trầm gia?” Vương Ấu Hằng ngẩng đầu, nhìn Liên Mạn Nhi, nhẹ giọng hỏi.
“Ấu Hằng ca, chuyện khoai lang này, mọi người của Trầm gia không biết. Ta không có nói với bọn họ. Bởi vì khoai lang này vốn là người ta tặng cho Vương thái y , là Ấu Hằng ca cố ý lấy cho chúng ta. Ấu Hằng ca, cái gì triều đình, quan phủ, ta thật sự không hiểu nhiều lắm, nhưng mà ta biết, chuyện khoai lang trồng trên diện rộng thành công, thì đây chính là chuyện rất tốt. . . . . . . Ấu Hằng ca, huynh cùng Vương thái y không giống với chúng ta. Chuyện này, nếu như có nhận công lao, ta nghĩ hãy để cho Ấu Hằng ca đi nhận.”
Liên Mạn Nhi nói rất trực tiếp. Dĩ nhiên, nàng còn có một suy nghĩ nữa, mà không có nói ra miệng. Người có quyền và bản lĩnh nhất mà nàng quen biết, chỉ có Trầm Lục của Trầm gia. Nhưng mà một nhà Vương Ấu Hằng, thì lại không nhất định như thế. Ai biết Vương gia người ta suy nghĩ thế nào? Nàng cũng không biết phải làm như thế nào, mới là có lợi nhất cho Vương Ấu Hằng. Nếu như nàng lèm nhèm đem chuyện nói cho Trầm Lục, vậy thì sẽ đem Vương Ấu Hằng cùng Vương gia kéo đến Trầm Lục.
Làm như vậy, đối với Vương Ấu Hằng và Vương gia có lợi hay không? bọn họ có đồng ý như thế không?
Cho nên, Liên Mạn Nhi muốn đem chuyện này, giao cho Vương Ấu Hằng quyết định, nàng thậm chí cũng không có nói ra đề nghị là báo lên Trầm gia.
Vương Ấu Hằng nghe lời nói của Liên Mạn Nhi…, liền cười, trong ánh mắt nhìn Liên Mạn Nhi tràn đầy ấm áp.
“Mạn Nhi. . . . . .” Vương Ấu Hằng kêu Liên Mạn Nhi một tiếng, đột nhiên dừng lại, cười nhẹ mấy tiếng, lúc này mới mở miệng nói tiếp, “Có chuyện cây ngô lúc trước, thì chuyện khoai lang này nên nói cho Trầm gia mới là tốt nhất.”
“Ấu Hằng ca, huynh cũng không cần suy nghĩ cho chúng ta. Dù sao chúng ta là Tiểu dân chúng, cái gì cũng đều không hiểu. Giống của cây ngô là Trầm gia đưa cho ta, nên chuyện cây ngô ta mới nói với bọn họ. Nhưng khoai lang thì không phải vậy, Ấu Hằng ca, huynh không cần băn khoăn lo lắng nhiều. Nếu không, chuyện này cứ để thêm hai ngày đi, Ấu Hằng ca huynh hãy trở về trong huyện, cùng mọi người trong nhà thương lượng tốt rồi hãy nói.”
“Không cần, chuyện này, hiện tại ta có thể làm chủ.” Vương Ấu Hằng cười nói, “Mạn Nhi, buổi trưa ở nơi này ăn cơm đi. . . . . . . Ngũ lang, tiểu Thất, các đệ cũng ở lại ăn cơm nhé.”
Đang nói đến đoạn quan trọng, Vương Ấu Hằng đột nhiên nói muốn giữ các nàng ở lại ăn cơm.
Hơn nữa Vương Ấu Hằng nói là làm liền, lập tức đã bảo Vương chưởng quỹ đi vào, sai hắn an bài phòng bếp nấu cơm.
“Mạn Nhi, muội thích ăn cái gì. Ngũ lang, tiểu Thất, các đệ cũng chọn món mình thích đi.” Vương Ấu Hằng liền nói.
“Ấu Hằng ca muốn mời bọn muội ăn cơm sao?” Liên Mạn Nhi cười hỏi.
“Đúng, thích ăn cái gì, ta sẽ sai đầu bếp đi làm.” Vương Ấu Hằng cười nói.
Liên Mạn Nhi, Ngũ lang cùng tiểu Thất trao đổi ánh mắt với nhau, trước kia Vương Ấu Hằng cũng thường giữ bọn họ lại ăn cơm, nhưng mà hôm nay, các nàng cảm thấy Vương Ấu Hằng có chút kỳ quái.
“Ấu Hằng ca, giữ bọn muội ở lại ăn cơm cũng được, còn gọi món ăn gì chứ. Ấu Hằng ca, bình thường huynh ăn gì, bọn muội sẽ ăn cái đó.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Đúng.” Ngũ lang cùng tiểu Thất đều gật đầu nói.
Liên Mạn Nhi, Ngũ lang và tiểu Thất không có chịu gọi thức ăn, Vương Ấu Hằng cũng không còn cưỡng cầu, nên chỉ hướng về Vương chưởng quỹ gọi tên vài món thức ăn, bảo trong phòng bếp cần phải chuẩn bị chu đáo.
Tiểu Thất ngồi ở trên ghế, mắt to sáng lấp lánh, nghiên đầu, trong lòng buồn bực, “Làm sao mấy món ăn mà Ấu Hằng ca gọi, cũng đều là món tỷ ta thích ăn nhất vậy?”
Tiểu Thất hai tay chống cằm nâng lấy gương mặt, liếc mắt nhìn Vương Ấu Hằng, lại liếc mắt nhìn Liên Mạn Nhi, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên, Ấu Hằng ca vẫn thích tỷ của mình nhất.
Vương chưởng quỹ lui xuống, mọi người mới tiếp tục đề tài mới vừa rồi, cuối cùng đã đi đến quyết định, là do Liên Mạn Nhi viết thơ cho Trầm Lục, nói rõ chuyện sản lượng cao của khoai lang.
“Hiện tại viết liền, một hồi sẽ đưa đến nhà của Thạch thái y.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Cũng tốt.” Vương Ấu Hằng gật đầu, đi đến mà mở giấy viết thư, dùng cái chặn giấy đè giấy lại, còn tự mình mài mực, sau đó đem bút lông chấm chút mực nước, lại ở trên nghiên mực kéo điều để mực thừa rơi xuống, lúc này mới giao cho Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi nhận bút , không cẩn thận đụng phải tay của Vương Ấu Hằng.
“Ấu Hằng ca, trên tay huynh có vết chai.” Liên Mạn Nhi nhìn tay của Vương Ấu Hằng rồi nói. Vết chai khác hẳn với người nhà nông bởi vì có thói quen việc nặng mà tạo thành, vết chai trên tay Vương Ấu Hằng không lớn, hơn nữa còn có chút ít mềm nhũn , lành lạnh .
“Viết chữ nhiều, sẽ có.” Vương Ấu Hằng nói.”Muội nhìn trên tay ngũ lang xem, cũng có đó.”
Liên Mạn Nhi bảo Ngũ lang vươn tay ra, quả nhiên ở vị trí giống nhau cũng có vết chai.
“Ngũ lang rất khắc khổ.” Vương Ấu Hằng nói. Khắc khổ vượt qua mọi người cùng lứa cơ hồ có được mấy người.
Tiểu Thất cũng đem tay phải vươn ra, cúi đầu tìm hồi lâu, cũng tìm không được vết chai giống vậy.
“Ta cùng ca ngày ngày đều đi học. . . . . .” Tiểu Thất sâu kín địa đạo : nói.
“Một mình đệ cũng biết nói thế à, đệ nhìn xem ca làm sao đọc sách , rồi nhìn lại đệ xem.” Liên Mạn Nhi giận nghiêm mặt nói.
“Đệ muốn học giống ca.” Tiểu Thất đem hai cái tay mũm mĩm nắm thành quả đấm, ánh mắt lòe lòe sáng nói.